Cuối tháng 12, tuyết lớn.
Ra khỏi ga tàu cao tốc Lâm Thành, người đón xe xếp thành hàng dài.
Chọn đặt xe trên mạng sẽ nhanh hơn, không cần giao lưu với tài xế. Chọn điểm đến trên phần mềm điện thoại, trả tiền là đi được.
“Ừ, em đến khách sạn rồi.”
Chu Sùng Dục nhận lấy thẻ phòng lễ tân đưa cho, nghiêng đầu kẹp điện thoại. Tay trái cậu xách hộp dụng cụ vẽ tranh, tay phải kéo vali, sau lưng còn đeo túi giá vẽ to, hơi vụng về đi đến thang máy phía trước.
Ngày mai là ngày thi của kỳ thi mỹ thuật. Dựa theo quy định, Chu Sùng Dục phải quay về nơi đăng ký học bạ để tham gia kỳ thi thống nhất.
Chu Sùng Nhiên đã đặt vé tàu cao tốc và khách sạn trước. Trong kế hoạch ban đầu, hôm nay anh phải đi cùng Chu Sùng Nhiên đến Lâm Thành chuẩn bị cho kỳ thi.
Tiếc là thời tiết không tốt. Lam Sẫm đến nơi khác tham gia lễ hội âm nhạc một tuần trước, hôm nay sẽ về. Kết quả lại gặp phải luồng khí lạnh và bão tuyết trăm năm khó gặp ở miền Bắc, chuyến bay bị hoãn đến bây giờ vẫn chưa cất cánh.
Không chỉ vậy, Chu Sùng Nhiên còn bất cẩn bị cảm lạnh, sốt hai ngày chưa hạ, nghe trong điện thoại giọng mũi đặc sệt.
“Anh ốm như thế đừng tới nữa, em tự lo được.”
Chu Sùng Dục nhíu mày, cố sức kéo vali vào thang máy, nhất nút bằng ngón tay lạnh cóng đến mức đỏ bừng.
Đầu kia cuộc đối thoại, Chu Sùng Nhiên không nhịn được lại càm ràm vài câu.
“Mang đủ quần áo dày chưa, hai hôm nay lạnh, em ra ngoài mặc nhiều vào, buổi tối tự gọi đồ ăn ngoài. Anh sẽ bay nhanh thôi, sau khi hạ cánh sẽ nhanh chóng đến Lâm Thành tìm em.”
“Ừm.. Ừm, biết rồi.” Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, điện thoại lập tức mất tín hiệu, Chu Sùng Dục bất đắc dĩ cúp máy. Vừa định cất đi, ánh mắt lại dừng trên màn hình mấy giây.
Trong wechat nhận được một tin nhắn cách đó không lâu, người gửi là cô Trần – chủ nhiệm lớp cấp ba cũ của Chu Sùng Dục.
Nội dung tin nhắn liên quan đến việc dự thính. Sau khi kỳ thi chung và thi ở trường kết thúc, Chu Sùng Nhiên muốn sắp xếp cho Chu Sùng Dục tiếp tục ôn tập môn văn hóa ở Yến Xuyên, anh đã cố ý liên lạc với cô giáo này để làm thủ tục.
“Em Chu, trường bên này đã chuẩn bị xong giấy chuyển trường, em cần nộp bản sao thẻ căn cước và hộ khẩu để lưu hồ sơ. Hai ngày nay em về Lâm Thành, nếu có thời gian có thể đến lấy.”
Chu Sùng Dục cúi đầu đọc tin nhắn kia không chớp mắt, cho đến khi thang máy vang lên một tiếng “tinh” mới kéo cậu ra khỏi trạng thái mù mịt.
Chu Sùng Dục kéo vali ra khỏi thang máy, do dự một lát rồi dùng ngón tay cái nhập mấy chữ vào khung trò chuyện.
“Cô Trần, hộ khẩu của em…”
Gõ được một nửa lại ngẩn người, cuối cùng vẫn im lặng xóa đi, đổi câu khác.
“Vâng, buổi chiều em qua.”
…
Đi xe buýt đến trạm siêu thị Hoa Hạ, đi bộ hai trăm mét về phía Bắc có một khu nhà ở màu xám tro.
Đi vào khu dân cư rẽ trái, đi thẳng đến cuối là nhà Chu Viễn Sơn. Chu Sùng Dục đã đi qua con đường này mấy nghìn mấy chục nghìn lần.
Quay lại sau hơn nửa năm, mọi thứ dường như không thay đổi gì.
Những căn nhà lầu thấp bé so le, hai, ba người đi đường.
Dây điện quấn vào nhau trở thành ổ của chim sẻ.
Tuyết rơi đầy sân, bị người giẫm lên, bị xe nghiến qua cũng không có ai xúc, đông cứng đen sì trên mặt đường, không để ý sẽ bị trượt chân.
Đi đến dưới tòa nhà, Chu Sùng Dục không lập tức đi lên.
Cậu vòng ra sau tòa nhà đi loanh quanh một lúc, chờ kim đồng hồ chạy qua phút nào đó mới rũ tuyết trên người, cúi đầu đi vào cửa đơn vị.
Bốn giờ ba mươi, thời gian cố định mỗi ngày, Chu Viễn Sơn sẽ ra ngoài đến tầng một siêu thị Hoa Hạ mua rượu uống.
Đứng trong hành lang cẩn thận nghe âm thanh trong cửa một lúc, Chu Sùng Dục chậm rãi lấy chìa khóa trong túi ra, c.ắm vào ổ khóa.
Cánh cửa sắt rỉ sét phát ra tiếng “kẹt kẹt”, để lộ cảnh tượng trong nhà.
Yên tĩnh.
Xem ra Chu Viễn Sơn thực sự không ở nhà.
Không có thời gian do dự, Chu Sùng Dục bước vào, đi thẳng đến căn phòng ngủ lớn nhất.
Có một cái tủ kết hợp ở đầu phía Đông căn phòng, chất gỗ rất cũ, có nhiều chỗ đã tróc sơn.
Tầng trên là kệ sách, các kệ trống bày rất nhiều tranh thủy mặc Chu Viễn Sơn vẽ hồi trẻ. Trên cửa tủ tầng dưới dán tấm áp phích phim cũ kỹ, nhân vật chính là Thư Kỳ, gương mặt xinh đẹp hơi phai màu.
Mở ngăn kéo ra, bên trong là vài giấy tờ linh tinh.
Chu Sùng Dục tìm một túi tài liệu màu xanh lam theo ký ức, cúi đầu cẩn thận tìm kiếm. Khi sắp nhìn thấy bóng cuốn sổ hộ khẩu lại bị giọng nói cứng ngắc truyền đến từ xa cắt ngang.
“Ai ở đó…”
Cửa phòng tắm đột nhiên bị ai đó mở ra, người nói chuyện là giọng nữ, nghe rất lạ.
“Cậu là ai?” Sau một loạt tiếng bước chân nhẹ nhàng, giọng nữ đã đi đến cửa phòng ngủ, hình như vô cùng khó hiểu với vị khách không mời mà đến ở trong nhà.
Chu Sùng Dục sững sờ, hơi luống cuống quay đầu lại.
Chỉ thấy một người phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi đứng ở cửa, mái tóc uốn xoăn sóng rẻ tiền, mặc váy ngủ ren thắt lưng, đầy lẳng lơ.
“Cậu vào bằng cách nào?”
Người phụ nữ tỏ rõ vẻ cảnh giác bước đến, cố gắng ngăn Chu Sùng Dục tiếp tục lục đồ trong túi tài liệu. Kết quả lại bị cậu hất tay ra: “Lục lọi gì đấy… Ôi chao…”
Tay mắt lanh lẹ rút sổ hộ khẩu ra khỏi túi, Chu Sùng Dục nhíu mày nhìn người phụ nữ, trong mắt hiện đầy thù địch.
Trước kia, khi cậu còn sống ở đây đã từng gặp Chu Viễn Sơn dẫn phụ nữ khác về nhà, cho nên không hề bất ngờ trước tình huống hiện tại.
Trước khi bị đơn vị sa thải, Chu Viễn Sơn là giáo sư hội họa Trung Quốc trong một trường đại học. Ngoại hình khá ổn, tất nhiên bên cạnh có nhiều oanh oanh yến yến. Cho dù sau này đã nghèo cũng có nhiều người ham tiền của ông ta, bằng lòng theo ông ta về.
Chu Sùng Dục lại không có hứng thú với cuộc sống cá nhân của Chu Viễn Sơn. Điều duy nhất cậu quan tâm chỉ là những người phụ nữ kia sẽ mặc quần áo mẹ cậu để lại, sẽ dùng đồ mẹ cậu để lại.
“Bà, đi nhanh đi.” U ám trừng người nọ một cái, Chu Sùng Dục nhét sổ hộ khẩu vào túi áo, không muốn tốn thêm nước bọt với bà ta.
“Không được, vẫn chưa trả tiền xoa bóp cho tôi mà.” Người phụ nữ khoanh tay, điệu bộ không lấy được tiền sẽ không bỏ qua.
Trước khi Chu Sùng Dục kịp nói gì, cửa đột nhiên truyền đến tiếng mở khóa.
Cửa sắt kêu kẽo kẹt, người phụ nữ lập tức chạy ra ngoài, duỗi tay kéo tay áo người đàn ông, giọng cao như có thể nhấc bay nóc nhà: “Viễn Sơn, đây là ai vậy, sao lại vào nhà anh còn lục đồ nữa.”
Chu Viễn Sơn xách rượu đế và đồ nhắm, người toàn mùi rượu, cơ thể còng lưng hơi ngẩn ra.
Cách đó không xa trong tầm mắt ông ta, Chu Sùng Dục đút hai tay vào túi, im lặng đi ra khỏi phòng.
Vẫn là cái nết xấu xa đó.
“Đjt mẹ mày.”
Chai rượu bị đập mạnh lên khung cửa, Chu Viễn Sơn bước lảo đảo, đôi mắt đục ngầu đột nhiên trở nên dữ tợn đáng sợ.
“Ranh con còn biết quay về…”
…
Sáu giờ tối, trường cấp ba 45 Lâm Thành.
Đang là thời gian ăn tối, các quầy hàng nhỏ bên ngoài cổng trường bốc hơi nghi ngút, trước mỗi quầy hàng đều chật ních học sinh ra ngoài kiếm đồ ăn.
Trước cửa phòng thư, Chu Sùng Dục đội mũ lưỡi trai, bên ngoài mũ còn có một lớp mũ áo, quay lưng về phía dòng người, cúi đầu đá hòn đá dưới chân.
Sau lưng, biển người tan học đi tới đi lui.
Thỉnh thoảng có học sinh tò mò nhìn sang, quan sát cậu thanh niên không mặc đồng phục này.
Chu Sùng Dục đành phải kéo vành mũ xuống thấp hơn, để tránh người khác nhìn thấy dấu đỏ ở vành mắt mình, dẫn đến những phỏng đoán không cần thiết.
“Sùng Dục…”
Không lâu sau, cô Trần đã đi ra từ tòa nhà dạy học đối diện.
Chu Sùng Dục quay đầu lại ,lễ phép cúi người với cô, không nói gì.
“Đây là giấy xác nhận, em cầm đi.” Cô Trần lấy một tờ giấy A4 đóng dấu đỏ trong ngực ra, ánh mắt liếc gương mặt cậu mấy lần, biểu cảm hơi do dự, lại nhanh chóng khôi phục bình thường.
“Nếu có vấn đề gì em hãy liên lạc với cô, học bạ tạm thời giữ lại trường giúp em. Sau khi em thi đại học xong, quay về có thể lấy đi như thường.”
“Vâng.” Chu Sùng Dục nhận giấy xác nhận, lại đưa bản sao thẻ căn cước và hộ khẩu mình vừa in cho đối phương, dừng một lát mới ý thức được nên nói tiếng cảm ơn với cô.
“Cảm, cảm ơn cô Trần.”
“Không có gì.” Cô Trần hiền hòa lắc đầu, nâng cổ tay nhìn thời gian, lại ngẩng đầu nhìn Chu Sùng Dục, hình như muốn nói lại thôi.
Với tư cách là giáo viên chủ nhiệm ba năm của cậu, cô cũng biết một chút tình huống của cậu.
Cậu thanh niên im lặng ít nói, trên mặt luôn có vết thương. Rất thông minh nhưng suy nghĩ chưa bao giờ tập trung vào việc học. Tìm cậu nói chuyện, lần nào cũng nặn ra nhiều nhất là hai, ba câu.
So với những học sinh khác trong lớp, cậu đặc biệt như thể thuộc về một thế giới khác hoàn toàn độc lập.
Người khác không vào được.
Bản thân cậu cũng không ra được.
“Lát nữa cô còn có cuộc họp.”
Im lặng một lúc, cuối cùng cô Trần vẫn không vạch trần, nhắc nhở thấm thía: “Em cũng về sớm đi, ngày mai còn phải thi, cố lên, thi tốt.”
Chu Sùng Dục không nói gì, chỉ chậm chạp gật đầu, im lặng trốn sau vành mũ.
Chào tạm biệt cô Trần, bầu trời lại đứt quãng có tuyết nhỏ.
Con đường về khách sạn hơi tắc, lúc xuống xe buýt, bầu trời đã hoàn toàn biến thành màu đen đậm. Nhiệt độ không khí đã giảm xuống âm độ, đi trên đường, mũi thở ra toàn khói trắng.
Khó khăn lắm mới về phòng, Chu Sùng Dục nhào lên giường lớn nệm cao su như trút được gánh nặng, cong lưng cuộn tròn người lại.
Không nhớ rõ đã trôi qua bao lâu, trong lúc đó hình như còn mơ màng ngủ một giấc.
Cho đến khi có người thong thả gõ cửa phòng, Chu Sùng Dục mới mở mắt ra, chui ra khỏi khăn một cách không tình nguyện.
“Giao đồ ăn để bên ngoài là được…” Cậu nhíu mày hô.
Tiếng gõ cửa dừng lại một lát, vẫn tiếp tục.
Chu Sùng Dục đành phải ngồi dậy, đi chân trần xuống đất, vừa dụi mắt vừa đi tới mở cửa, “Anh?”
Cửa phòng mở ra, nhưng bên ngoài xuất hiện một người khiến cậu không ngờ đến
“Không ngờ là tôi à?”
Lương Trì mỉm cười đứng trong hành lang, mũi đỏ ửng, tóc mái bị tuyết thấm hơi ẩm.
Thời tiết lạnh như vậy, nhưng anh chỉ mặc chiếc áo khoác len dài màu đen mỏng, khăn quàng quấn chặt quanh cổ, không che được vẻ mệt mỏi sâu trên mặt anh.
Rõ ràng đã rất mệt, anh vẫn mỉm cười với cậu bằng ánh mắt dịu dàng.
Như một cơn gió xuân khiến người ta tạm thời quên đi đang là mùa đông rét lạnh.
“A Dục.” Anh cong mắt, bình thản nói: “Tôi đến đi thi với cậu.”