Núi Lửa Ngủ - Tứ Chiêu Bạch Nhuy

Chương 16: Im lặng (4)




Từ Lâm Thành đến Yến Xuyên mất hơn hai tiếng di chuyển.

Có lẽ vì thi hết toàn bộ tinh lực, trên tàu Chu Sùng Dục ngủ suốt.

Sau khi đến nơi, ra khỏi ga tàu cao tốc, đón xe quay về chung cư đã sắp qua nửa đêm.

Vừa vào nhà, Chu Sùng Dục đi thẳng vào phòng ngủ, ngả đầu lên gối.

Ngày hôm sau ngủ đến khi trời sáng choang vẫn chưa muốn dậy. Giữa trưa miễn cưỡng dậy ăn cơm, ăn xong lại ngủ tiếp, như thể quyết tâm bù lại những giấc ngủ đã mất trong khoảng thời gian này.

Chập tối gần đến giờ cơm thì có người gõ cửa dưới tầng.

Lương Trì vốn đang viết nhạc ở phòng khách, nghe thấy âm thanh anh chạy đi mở cửa. Một lúc sau Chu Sùng Dục mới ra khỏi phòng, vừa chậm rãi xuống tầng vừa tò mò nhìn động tĩnh sảnh trước.

Người đi vào đầu tiên là Chu Sùng Nhiên, trong tay xách theo hai túi như hộp cơm, mỉm cười chào Lương Trì.

“Thế nào, hết sốt chưa.” Lương Trì thân thiết vỗ bả vai anh, nghiêng người nhường đường cho anh.

“Khỏe hơn nhiều rồi.” Chu Sùng Nhiên thuận theo nói, vào nhà đặt đồ ăn trong tay lên bàn.

Đi theo anh còn có hai người khác, đều là những người Chu Sùng Dục đã gặp ở LiveHouse vào ngày đi xem Lam Sẫm biểu diễn.

Một người trong đó tên là Thành Quyện, là bạn thân của Chu Sùng Nhiên, cả ngày cà lơ phất phơ không nghiêm túc. Người còn lại rất cao, tóc dài. Chu Sùng Dục không biết rõ tên, chỉ biết mọi người đều gọi anh ta là Phượng gia.

“Ơ, nhóc Sùng Dục…”

Liếc mắt đã nhìn thấy Chu Sùng Dục đi xuống cầu thang, Thành Quyện cười hì hì đến gần, sờ đầu cậu như thân thiết, còn nói như có điều suy nghĩ: “Sao trông lại cao lên nhỉ.”

Tất nhiên Chu Sùng Dục không thích bị người khác sờ lung tung như vậy, đôi mày sắc bén nhíu lại, gần như sắp trợn trắng mắt.

Mắt thấy Thành Quyện không có ý định rút tay về, cậu không còn cách nào khác mới hung dữ trừng mắt một cái như cảnh cáo, hơi ghét bỏ hất tay đối phương ra.

“Lão Quyện, anh mặc kệ nó.” Chu Sùng Nhiên nghe thấy tiếng động, hét lên về phía này từ xa.

Lúc này Thành Quyện mới thôi, vừa không lúng túng cũng không xấu hổ tức giận, chỉ vui vẻ đi tới giúp đỡ như không có chuyện gì.

Mấy túi nhựa trên bàn ăn đựng khá nhiều đồ, Thành Quyện lấy từng cái ra ngoài, miệng vẫn lẩm bẩm không ngừng: “Tôm, đồ nướng, gà rang… Đồ uống bao đủ. Hôm nay lái xe tới, chúng ta không uống rượu nữa.”

Lương Trì cười không nói gì, im lặng rửa mấy cái cốc, chia nước ngọt giúp.

Những người khác cũng mỗi người một việc, đều đang bận.

Chu Sùng Dục nhìn bốn người trong phòng khách bận rộn lại phấn khích, ngẩn người một lúc mới muộn màng nhớ ra, thì ra tối nay là đêm giao thừa.

Có lẽ ngày hôm nay có ý nghĩa đặc biệt đối với rất nhiều người.

Tạm biệt năm cũ, chào đón năm mới, bạn bè người thân tụ tập, cả nhà đoàn viên.

Nhưng trong mắt Chu Sùng Dục, dù là năm mới hay năm cũ cũng không khác gì nhiều. Chưa kể, cậu vốn ghét những nơi đông người ầm ĩ.

“A Dục…”

Thấy Chu Sùng Dục quay đầu chực đi, Lương Trì cầm năm, sáu cái cốc vừa rửa trong tay, gọi cậu lại bằng âm thanh vừa phải.

Chu Sùng Dục sửng sốt, hơi ngay đầu lại.

Ánh mắt Lương Trì nhẹ nhàng rơi trên người cậu, giọng thành khẩn: “Anh cậu mang đến rất nhiều đồ ăn ngon, cậu có muốn… Ăn cùng chúng tôi không?”

Chu Sùng Dục nghiêng đầu nhìn anh một lúc, thu lại ánh nhìn chăm chú hờ hững của mình, cuối cùng vẫn lắc đầu.

“Tôi không đói.” Giọng điệu bình tĩnh, nhạt như một làn khói.

Đêm sâu hơn.

Dù đã đóng kín cửa, âm thanh của chương trình TV dưới tầng vẫn bay lên.

Chu Sùng Dục đeo tai nghe chụp đầu, nửa nằm sấp dưới chăn, trên màn hình điện thoại là thể lệ tuyển sinh vừa tải xuống.

Đang mải mê xem thì cửa phòng đột nhiên bị gõ hai tiếng.

Chu Sùng Dục vội vàng nhấn tắt điện thoại, thò đầu ra khỏi chăn. Lúc này mới phát hiện là Chu Sùng Nhiên đứng ở cửa phòng, mang chút đồ ăn lên cho cậu.

“Ngủ rồi à?” Đặt đĩa đồ ăn lên bàn, Chu Sùng Nhiên khẽ hỏi.

“… Vẫn chưa.” Chu Sùng Dục lắc đầu, chậm rãi ngồi dậy.

Cậu tạm dừng một lát, sau đó mới nhớ ra gì đó, cúi người nhặt ba lô trên đất lên, rút một tờ giấy A4 ở bên trong ra.

“Đây là, cô Trần đưa cho.”

Chu Sùng Nhiên duỗi tay nhận lấy, mở ra liếc mắt thấy dấu mộc đỏ bên dưới góc phải đã biết đây là xác nhận chuyển trường của trường cũ.

Anh “Ừ” một tiếng, gấp giấy xác nhận lại cất vào túi áo.

“Anh đã liên lạc với trường dự thính giúp em rồi, rất gần chỗ anh.”

Chu Sùng Nhiên bình tĩnh nói chuyện, tông giọng vẫn hơi có giọng mũi, rõ ràng chưa khỏi hẳn.

“Lúc dẫn em tới đây, em nói muốn đến chỗ cậu út sống đúng không.”

Anh lưỡng lự một lúc mới nói tiếp: “Anh đã bàn bạc với cậu út, hai hôm nay sẽ dọn gác xép giúp em, em chuyển qua đó ở, đi học cũng tiện hơn. Nếu đồ đạc không nhiều, lát nữa em thu dọn rồi đi theo anh luôn.”

Lời nói này khiến Chu Sùng Dục ngẩn người.

“Hôm nay đi à.” Cậu nhíu mày hỏi.

“Ừ, đúng lúc Thành Quyện lái xe, có thể thuận đường chở chúng ta.” Vẻ mặt Chu Sùng Nhiên bắt đầu trở nên phức tạp, hình như cũng hơi bất đắc dĩ: “Tháng 6 thi rồi, có thể đến trường bất cứ lúc nào, ôn tập thêm được ngày nào hay ngày đó. Chưa kể, làm phiền anh Trì lâu quá rồi, trong lòng anh cũng hơi áy náy.”

Chu Sùng Dục tạm thời không nói gì.

Mặc dù cậu đã sớm biết ở nhà Lương Trì chỉ là phương án giải quyết tạm thời, sẽ có lúc phải rời đi. Nhưng cậu không ngờ ngày này lại đến đột ngột như vậy.

Rất kỳ lạ, vì dựa theo kinh nghiệm trước đây, dù phải thay đổi đến hoàn cảnh mới nào, về cơ bản trong lòng cậu đều không có gợn sóng gì.

Vẫn là thế giới đáng buồn, vẫn khiến người ta chán ghét.

Nhưng vừa rồi, sau khi nghe Chu Sùng Nhiên nói lát nữa đi luôn, một suy nghĩ chợt hiện lên trong đầu cậu…

Có thể ở lại thêm vài ngày nữa thì tốt.

Cho dù, hết hôm nay cũng được.

Chu Sùng Dục cúi đầu sờ vết chai trên ngón tay mình, im lặng một lúc lâu mới hỏi một câu không quan trọng: “Anh… Nói với Lương Trì chưa.”

“Ừ, anh nói lúc biểu diễn mấy hôm trước rồi.”

Chu Sùng Nhiên không để ý đến sự mất mát trong cảm xúc của cậu, suy nghĩ lại nói: “Em ăn trước đi, thu dọn xong thì mang hành lý xuống, nhớ trả chìa khóa cho người ta.”

Chu Sùng Dục vẫn cúi đầu, hồi lâu cũng không nói gì.

Đã nói trong buổi biểu diễn mấy ngày trước, thì ra Lương Trì biết lâu rồi.

Chu Sùng Nhiên tưởng cậu mệt nên không để trong lòng, đứng dậy chuẩn bị đi. Vừa đi đến cửa lại nghĩ đến chuyện khác, quay đầu nhìn.

“Đúng rồi, gần đây sắp đăng ký trường thi đại học, có trường nào em muốn thi không.”

Chu Sùng Dục hơi thất thần, sụp vai rầu rĩ trả lời: “Giáo viên ở phòng tranh chọn giúp vài trường…”

Dừng nửa giây, cậu há miệng, hình như hơi do dự: “Mặt khác, em vẫn muốn… Thử Học viện Mỹ thuật Yến Sơn.”

“Học viện Mỹ thuật Yến Sơn?” Chu Sùng Nhiên hơi ngẩn người.

Học viện Mỹ thuật Yến Sơn là một trong mười trường mỹ thuật công lập hàng đầu trong nước, được đặt tên vì trường nằm bên hồ Yến Sơn.

Ngôi trường này không chỉ nổi tiếng mà còn rất gần, nằm ngay ở khu đô thị mới Lục Hồ phía bên kia hồ, cách nơi họ đang ở chỉ một cây cầu.

Liên quan đến các môn chuyên ngành của Chu Sùng Dục, với tư cách là anh trai, Chu Sùng Nhiên hoàn toàn không lo lắng.

Dù sao thằng nhóc học mỹ thuật nhiều năm như vậy, còn được giáo viên khen có năng khiếu từ nhỏ đến lớn. Chỉ cần cậu nghiêm túc, chuyện thi đại học chắc không thành vấn đề.

“Có thể thi đậu cũng tốt.” Chu Sùng Nhiên im lặng đứng đó, như có điều suy nghĩ, dừng một lát đột nhiên đổi chủ đề, “Nhưng em phải ôn kỹ các môn văn hóa.”

Lần này Chu Sùng Dục không trả lời.

Cậu biết, Chu Sùng Nhiên đã nói đến điểm mấu chốt.

Chỉ còn sáu tháng nữa là đến kỳ thi đại học, với thành tích hiện tại của cậu, thi đậu một trường lý tưởng về cơ bản là không có khả năng.

Thậm chí chính bản thân cậu cũng không hiểu, tại sao lại đột nhiên sinh ra suy nghĩ như vậy, muốn thi vào trường học hàng đầu cả nước.

Có lẽ phong cảnh ở đây thực sự rất đẹp.

Có lẽ như Lương Trì từng nói, trường đại học càng tốt học phí càng thấp.

Hoặc là, chỉ vì trên đường đến phòng tranh mỗi sáng, cậu nhìn thấy các sinh viên ở bên kia hồ rất tự do và vui vẻ.

Điều đó khác với cậu.

Lần đầu tiên trong đời cậu mong chờ muốn ở lại một nơi nào đó.

Không biết Chu Sùng Nhiên đã đẩy cửa ra khỏi phòng ra lúc nào.

Trong tai nghe vang lên nhạc kim loại sôi động, Chu Sùng Dục im lặng ngồi bên giường, mờ mịt nhìn bên ngoài cửa sổ.

Thời tiết rất lạnh, mặt hồ đã đóng băng.

Bên bờ đầy cây khô, tuyết rơi trên núi chưa tan, nhìn từ xa là màu trắng đan chồng lên nhau, im thin thít.

Nhìn như thế một lúc lâu, Chu Sùng Dục mới nhớ đã đến lúc thu dọn hành lý của mình.

Thật ra cũng không có gì nhiều, ngoài quần áo, dụng cụ vẽ tranh và một vài món đồ dùng hằng ngày ra, còn lại đều là Lương Trì cho, không cần mang đi.

Mở vali ra, Chu Sùng Dục im lặng xếp quần áo vào trong.

Cầm lấy cái quần trên giường, tiện tay giũ một cái. Đột nhiên có một v.ật cứng sáng bóng rơi ra từ bên trong, rơi xuống đất.

Chu Sùng Dục tập trung nhìn, hơi sững sờ.

Đây không phải thứ gì khác, mà là chiếc chìa khóa căn hộ mình nghĩ lầm đã làm mất khi ra ngoài vẽ phác thảo cách đây không lâu.

Tìm được rồi.

Cố tình vào lúc này.

Nhưng… Như vậy có tác dụng gì.

Chu Sùng Dục bất đắc dĩ nhặt chìa khóa lên, cẩn thận dùng tay áo lau rồi bỏ vào túi quần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.