Núi Lửa Ngủ - Tứ Chiêu Bạch Nhuy

Chương 24: Mùa hè dài (2)




Ngày xuất phát đến Dĩnh Sơn, công ty cử một chiếc xe thương vụ bảy chỗ tới đón người.

Thời gian hẹn với Chu Sùng Dục là mười giờ sáng, Chu Sùng Nhiên bước xuống xe đi vào cửa hàng băng đĩa, đi đến đầu cầu thang, ngửa cổ lên gọi: “Sùng Dục ơi, thu dọn đồ xong chưa, xe tới rồi.”

Chu Sùng Dục đang ngồi xổm ở ban công cho thỏ ăn, nghe thấy tiếng động dưới tầng cậu vội vàng lên tiếng, ôm ba lô đã chuẩn bị xong chạy “bịch bịch” xuống tầng.

Đi ngang qua quầy hàng, Trần Thăng Ất nấp ở phía sau xem phim cắn hạt dưa. Chu Sùng Dục đi qua lại vòng về, cứng nhắc nói với người bên trong: “Mấy ngày cháu ra ngoài, cho Sơn Sơn ăn giúp cháu.”

Cậu cố ý nói như vậy với Trần Thăng Ất vì khoảng thời gian trước khi thi đại học Sơn Sơn lại vượt ngục nhiều lần, gặm gần hết hoa y trồng trên ban công.

Trần Thăng Ất tức quá trời, luôn lẩm bẩm muốn nướng con thỏ này làm đồ nhắm.

Chu Sùng Dục sợ mình đi rồi không có ai trông nó, đi xa nhà lại không tiện mang theo. Chỉ có thể nghiêm túc dặn dò Trần Thăng Ất, để y không dám ra tay với Sơn Sơn.

“Biết rồi biết rồi.” Trần Thăng Ất hơi mất kiên nhẫn ngước mắt lên, tắt phim truyền hình, lấy hộp thuốc lá trong ngăn kéo ra, đi ra ngoài cùng cậu.

Xe đỗ ở ven đường, có hai người đứng bên cạnh cửa xe, một người là Chu Sùng Nhiên, người kia là Thành Quyện.

Lại thêm Trần Thăng Ất đi ra, ba người đều nghiện thuốc, xúm lại bắt đầu phì phèo rít thuốc.

Sau khi liếc sơ hành lý Chu Sùng Dục mang theo, Chu Sùng Nhiên nhanh chóng duyệt những vật dụng cần thiết trong đầu, lại hỏi: “Mang áo khoác dài tay chưa, trên núi lạnh.”

“Chưa.” Chu Sùng Dục lắc đầu.

Chu Sùng Nhiên cầm thuốc lá bằng một tay, chỉ sau lưng cậu: “Đi lên lấy đi, không vội.”

Động tác của Chu Sùng Dục rất nhanh, ba chân bốn cẳng, thở hồng hộc cầm áo khoác quay lại. Chu Sùng Nhiên và Thành Quyện cũng không nán lại thêm nữa, nói tạm biệt Trần Thăng Ất rồi xoay người lên xe.

Cánh cửa xe chậm rãi trượt ra, hơi lạnh bên trong đập vào mặt.

Ghế lại trống, ngoài tài xế, chỉ có một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi ngồi ở hàng ghế đầu. Chu Sùng Nhiên gọi cô là chị Ella, có vẻ như là quản lý của họ.

Liếc một vòng không nhìn thấy Lương Trì, nhịp tim của Chu Sùng Dục mới chậm lại.

Trên xe ngoài hàng cuối cùng thì toàn là ghế đơn. Cậu suy nghĩ một lát, chủ động đến góc bên trái gần cửa sổ, lúc đi vẫn không quên nói với Chu Sùng Nhiên một tiếng: “Em ngồi đằng sau.”

Biết cậu thích yên tĩnh, Chu Sùng Nhiên cũng không nói gì, ngồi ở ghế trước với Thành Quyện, thuận tiện nói chuyện với quản lý.

Sau khi đón được họ, bác tài bắt đầu nhanh chóng lái đến khu vực khác.

Trước kia trên cơ bản không có kinh nghiệm ra ngoài du lịch, Chu Sùng Dục nhìn chằm chằm cảnh vật đi lùi bên ngoài cửa sổ một lúc, trong lòng vừa mờ mịt vừa thấp thỏm.

Cho đến bây giờ, cậu vẫn chưa rõ tại sao mình lại đồng ý ra ngoài với Chu Sùng Nhiên.

 Vì có thể nhìn thấy Lương Trì?

Nhớ lại một chút hình như là vậy.

Nhưng điều này không hề hợp lý.

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ có thể kết luận hành vi khác thường này cho lần trước gặp Lương Trì, anh đã nói với mình một câu “Gặp sau khi thi đại học”.

Đến kỳ hạn giao hẹn mà trì hoãn không gặp không phải là phong cách của Chu Sùng Dục. Cho nên lần này ra ngoài, miễn cưỡng xem như giữ đúng lời hẹn.

Nghĩ như vậy cậu lại hơi phiền muộn. Dù sao cậu cũng chưa hỏi một tiếng, cũng không biết khi nào Lương Trì sẽ đến. Thậm chí ngay cả việc anh có đến hay không cũng không rõ.

Chu Sùng Dục im lặng gối đầu lên cửa sổ xe, đeo tai nghe lên, hơi phiền chán dùng mũ lưỡi trai chặn tia sáng phản chiếu vào.

Một khi sự quấy nhiễu từ bên ngoài bị ngăn cách, sự xao động trong cảm xúc cũng sẽ giảm bớt đôi chút.

Nhắm mắt lại không biết qua bao lâu, tài xế dừng xe lại.

Quay đầu nhìn, ngoài cửa sổ đã biến thành tòa nhà công ty của tập đoàn Dương Dật. Có mấy người kéo vali đứng bên đường, chỉ liếc mắt, Chu Sùng Dục đã nhìn thấy Lương Trì giữa đám người.

Dáng người cao lớn thẳng tắp, cho dù đứng trong đám đông cũng nổi bật.

Ánh nắng rất gay gắt, anh cố ý đeo kính râm, trên người mặc áo sơ mi trắng thoải mái, trông sạch sẽ và tươm tất.

Cửa xe điện của xe thương vụ chậm rãi trượt ra, Chu Sùng Dục không dám nhìn thẳng, chỉ có thể nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, nhưng sự chú ý lại nằm trong khóe mắt.

Tổng cộng có ba người ở ven đường đi lên, hai người là thành viên Lam Sẫm, người còn lại là em gái trợ lý phụ trách liên lạc với công ty.

Lương Trì lên xe cuối cùng, vừa bước lên, Thành Quyện đã thân thiện chào họ: “Anh Trì, Phượng gia.”

Lương Trì gật đầu xem như đáp lại, lấy kính râm xuống, im lặng nhìn chỗ ngồi trên xe.

Trợ lý ôm túi dụng cụ trang điểm to và túi tài liệu đã đi ra ghế sau, chỉ còn lại ghế trống ở hàng đầu và ghế giữa ở hàng cuối cùng.

“Anh sợ say xe mà, ngồi trước đi.” Phương gia kéo vạt áo anh, chỉ chỗ ngồi, chủ động đề nghị.

Lương Trì liếc mắt qua cậu thanh niên núp trong góc hàng ghế sau, do dự một lát vẫn duỗi tay kéo lại: “Không sao, đường không xa, máy điều hòa hơi lạnh, anh ngồi sau chắc ấm hơn.”

Nói xong anh đi qua lối đi nhỏ, ngồi xuống bên cạnh Chu Sùng Dục.

Ba người ngồi song song, không có nhiều không gian để hoạt động.

Trời nóng quá, Chu Sùng Dục chỉ mặc chiếc quần cộc, Lương Trì ngồi xuống vừa vặn dán vào chân cậu.

Mặc dù chỉ dán vào một vùng rất nhỏ, nhưng Chu Sùng Dục vẫn có thể cảm nhận được thân nhiệt cao hơn không phẩy mấy độ đến từ cơ thể đối phương.

Chẳng biết làm sao, dán chặt với người khác như vậy nhưng hiếm khi không thấy ghét.

Chiếc xe nhanh chóng khởi động, lao nhanh đến mục đích.

Những người khác trên xe đang nói chuyện công việc, Chu Sùng Dục không chen vào được, cũng lười nghe, chỉ có thể quay mặt ra ngoài cửa sổ.

Nhưng không lâu sau, một bàn tay khớp xương rõ ràng thò ra từ bên cạnh, cầm một túi đựng toàn thạch.

Nhiều màu sắc, nhìn kỹ còn là nhãn hiệu Chu Sùng Dục thích ăn.

Chu Sùng Dục sững sờ một lát, hơi hoang mang, quay đầu nhìn Lương Trì.

Thấy cậu không có phản ứng, Lương Trì chỉ có thể mở túi nhựa ra, đặt lên đùi cậu. Lại nhẹ giọng hỏi bằng âm lượng chỉ đủ cho hai người nghe: “Mang cho cậu, ăn không.”

Chu Sùng Dục chưa bao giờ chịu được cám dỗ của đồ ăn ngon, không nói gì, duỗi tay chọn một cái vị xoài, xé vỏ hút một miếng.

Thành Quyện như có mũi chó, vốn đang nói chuyện vui vẻ với chị quản lý, ngửi thấy mùi lập tức quay đầu tìm: “Đồ ăn ngon gì đấy? Cho em ăn với.”

Chu Sùng Dục nghe vậy lạnh lùng liếc anh ta một cái, tay nắm chặt túi không chịu mở, còn lén giấu sau lưng ghế.

Lương Trì bất đắc dĩ, lại lục trong túi một lúc mới tìm được vài viên kẹo ô mai, ném một viên cho Thành Quyện, mấy viên còn lại chia đều cho những người khác.

“Chỉ có cái này, cho chú thèm.” Chia kẹo xong, anh lại giơ chân đạp nhẹ Thành Quyện một cái.

Thành Quyện vui vẻ ăn thử, ngậm kẹo trong miệng cũng không ăn đàng hoàng, cố ý liếm qua liếm lại, cắn kẹo kêu răng rắc.

“Em nói này anh Trì, trước kia ra ngoài sao không thấy anh mang mấy đồ ăn vặt này?”

Lương Trì ngồi bình tĩnh, tùy ý đáp: “Gần đây cai thuốc, ngậm gì đó trong miệng sẽ dễ chịu hơn.”

Thành Quyện hơi khó hiểu. Hễ là người trong giới âm nhạc như họ trên cơ bản đều không rời được thuốc lá.

Thuốc lá là Muse, cũng là thuốc tốt tiêu sầu. Mặc dù không tốt cho sức khỏe, nhưng nếu bảo anh ta cai thuốc thì thực sự không cai được.

[1] Theo thần thoại Hy Lạp, những vị Muse, thường gọi là Muse thần nàng thơ

“Sao đột nhiên lại muốn cai?” Anh ta hỏi Lương Trì.

“Viêm họng.” Lương Trì vừa hắng giọng vừa trả lời rất bình thản: “Bác sĩ nói, khoảng thời gian này cố gắng hút ít lại.”

Chu Sùng Dục bên cạnh đã lặng lẽ lấy thêm một viên thạch nữa, thỉnh thoảng mới nghe họ nói chuyện.

Nghe thấy Lương Trì muốn cai thuốc, cậu cố tình hít sâu hai hơi.

Cẩn thận phân biệt, mùi thuốc lá lẫn trong mùi gỗ kia hình như đã nhạt đi nhiều, tổng thể tăng thêm một chút dịu dàng, trở nên không cay độc nữa.

Bất tri bất giác, xe đã lái đến ngã tư.

Trong xe dần rơi vào yên tĩnh, hầu hết mọi người đều đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghiêm túc nắm chặt vài tiếng nghỉ ngơi ít ỏi này.

Chu Sùng Dục ngủ nông, trên xe xóc quá cậu không ngủ được. Chưa kể hai ngày trước rảnh rỗi lại ngủ suốt ngày, bây giờ chưa đến tối sẽ không buồn ngủ.

Rảnh rỗi nhàm chán, cậu lấy một bao da trong ba lô ra, bên trong đựng một chiếc máy ảnh thẻ đời cũ, cậu kiếm được trong đống đồ cũ của Trần Thăng Ất.

Điểm đến của chuyến du lịch lần này là Dĩnh Sơn, nằm trên một hòn đảo nhỏ ở phía Đông thành phố Yến Xuyên. Xe càng lái đến vùng ngoại ô, tầm nhìn xung quanh càng rộng lớn.

Xuống khỏi cao tốc là cây cầu vượt biển mấy chục cây số. Chu Sùng Dục dán vào cửa sổ, im lặng chụp đường chân trời xa xa.

Nhưng chụp nhiều ảnh liên tiếp, gần như đều giống nhau.

Cậu ôm máy ảnh, vừa chuẩn bị quay sang cửa sổ bên kia chụp thử, kết quả quay đầu đã thấy gương mặt ngủ của Lương Trì dựa nghiêng vào ghế.

Quen Lương Trì đã được một khoảng thời gian rất dài.

Thời điểm bình thường, Chu Sùng Dục không quen nhìn chằm chằm vào người khác, cho nên có rất ít cơ hội có thể quan sát kỹ ngũ quan của anh như vậy.

Chiếc xe lại xóc nảy mấy lần, Lương Trì luôn im lặng nhắm mắt, cằm hơi nâng lên, đường cong mũi và mày nối liền hoàn hảo.

Không biết tại sao, Chu Sùng Dục chợt nhớ đến dãy núi ngủ say phủ đầy tuyết nhìn thấy trong phim.

Giống như cất giấu điều gì đó, điềm tĩnh lại mơ hồ. Rõ ràng rất gần nhưng từ đầu đến cuối không thể chạm vào và thấu hiểu.

Lại thất thần nửa phút, Chu Sùng Dục lén giơ máy ảnh lên, cẩn thận nhấn màn trập.

Trong nháy mắt khung hình dừng lại, người trong tiêu điểm cũng mở mắt ra, không kinh ngạc, chỉ nhìn cậu một cách bình tĩnh và dịu dàng.

Chu Sùng Dục lập tức không kịp phản ứng, nóng từ cổ đến tận tai.

“Tôi… Chụp phong cảnh.” Cậu nghĩ ra một cái cớ tạm thời, cụp mắt xuống, vội vàng quay sống kính sang bên cạnh.

Lương Trì im lặng mấy giây, vẫn nhìn cậu chằm chằm, vừa không vạch trần cũng không bác bỏ. Ngược lại chỉ xòe tay ra với cậu, chủ động trợ giúp.

“Tôi giúp cậu.”

Chu Sùng Dục không hề nghĩ ngợi, nghe lời giao máy ảnh cho anh.

Vừa giao xong lại hơi hối hận. Nghĩ thầm lỡ như Lương Trì lấy được máy ảnh lật về phía trước, chuyện cậu chụp lén sẽ lập tức bị lộ.

Nhưng may là Lương Trì không làm như vậy.

Cố ý giúp cậu đến gần cửa sổ bên kia, Lương Trì tìm được một góc đẹp, chụp liên tục mấy bức phong cảnh rất đẹp.

Trả máy ảnh cho Chu Sùng Dục, chiếc xe vừa vặn lái ra khỏi cầu vượt biển, chính thức lên đảo.

Sau mấy lần rẽ, dãy núi màu xanh đã hiện ra trước mắt. Chu Sùng Dục thất thần nhìn ngoài cửa sổ, trên bả vai đột nhiên có thêm sức nặng của một cánh tay.

Quay đầu lại, Lương Trì im lặng nhìn cậu, điểm đến không xác định phản chiếu trên đồng tử, tay còn nghịch ngợm xoa bóp tóc sau đầu cậu.

“Đến rồi, Dĩnh Sơn.” Người đàn ông cong mắt cười rất nhẹ nhàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.