Núi Lửa Ngủ - Tứ Chiêu Bạch Nhuy

Chương 42: Chim trong lồng (1)




Sau đó hai người chen chúc trên ghế sofa qua đêm.

Kết quả không ai ngủ ngon, hôm sau thức dậy eo mỏi lưng đau, cổ cũng như rơi ra khỏi gối, mất một tuần mới hoàn toàn khôi phục.

Sau kỳ nghỉ Tết âm lịch, Lương Trì nhanh chóng đi làm lại.

Công ty quản lý sắp xếp cho họ vài công việc lớn, có ca khúc quảng cáo cho hoạt động đồng sáng tác, cũng có chụp ảnh tạp chí và biểu diễn thương mại giải trí. Lúc không có việc gì làm có thể ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, đến khi bận lại cả ngày không ở nhà, ngồi máy bay bay khắp Trung Quốc.

Chu Sùng Dục cũng không rảnh rỗi, sau khi bắt đầu học kỳ mùa xuân, cuộc sống của cậu trở nên phong phú hơn năm ngoái rất nhiều.

Khoa cho biết năm hai mới chia nhỏ chuyên ngành, nhưng thật ra mọi người đã có dự định trước, chọn các môn liên quan đến chuyên ngành của mình.

Học kỳ này, Chu Sùng Dục đã học được khắc bùn, khắc gỗ, khắc đá, thành thạo cầm cưa điện, hàn điện, quen tiếp xúc với dao khắc và đục mỗi ngày.

Cái giá phải trả cho việc trưởng thành nhanh chóng đó là hầu như cách vài ngày trên tay sẽ có vết thương mới. Nhưng cậu thường xuyên làm việc tốn thể lực, cơ thể cũng bất tri bất giác trở nên khỏe khoắn hơn, không gầy nữa, hình như còn cao lên một, hai centimet.

Nghỉ Quốc tế Lao động, Chu Sùng Dục vừa bước vào nhà Lương Trì đã thấy một cái vali cỡ lớn mở ra trên đất.

Lương Trì ngồi trên ghế sofa, nhét quần áo vào trong.

Chu Sùng Dục nhìn vali sững sờ một lát, mới ngẩng đầu hỏi: “Anh phải đi à.”

Lương Trì cụp mắt, thản nhiên “Ừ” một tiếng: “Tuần sau mới đi, đi cùng anh cậu, chuyến lưu diễn lễ hội âm nhạc.”

Thời tiết dần ấm lên, công việc của nhóm nhạc cũng dần nhiều hơn, không chỉ bận tham gia biểu diễn, mà còn sáng tác EP mới.

“Đi bao lâu.” Nhìn số lượng quần áo anh thu dọn, Chu Sùng Dục nắm tay áo cẩn thận hỏi.

Lương Trì gấp quần áo, im lặng suy nghĩ: “Lần này biểu diễn khắp cả nước, phải đến rất nhiều nơi, khoảng… Hai tháng?”

“À…” Chu Sùng Dục chớp mắt mấy cái, trong đôi mắt cụp xuống hơi mất mát.

Từ sau khi cậu lên đại học, mỗi tháng Lương Trì sẽ đi công tác một, hai lần, chưa bao giờ xa nhà lâu như vậy.

“Cuối tháng sáu, sau khi kết thúc buổi biểu diễn cuối cùng, không có việc gì chắc là có thể về.” Cất chiếc áo đã gấp cuối cùng vào vali, Lương Trì chậm rãi đi tới, khoanh tay đứng trước mặt cậu.

Lúc này Chu Sùng Dục mới đỡ ỉu xìu hơn, nâng cằm lên khẽ gật đầu với anh: “Ừ.”

Lương Trì nhếch miệng cười nhạt, duỗi tay đụng đụng đầu ngón tay đầy bụi của cậu.

“Đi rửa tay đi.”

Đã quen với việc Chu Sùng Dục mang theo vết thương trở về, anh quay đầu chỉ phòng khách: “Rửa xong ra đây bôi cồn, đừng để bị nhiễm trùng.”

Chu Sùng Dục “Ò” một tiếng, nghe lời đi vào nhà vệ sinh rửa tay.

Vừa đi ra, điện thoại trong túi quần lại đổ chuông. Cậu liếc nhìn cuộc gọi đến, đột nhiên bí mật đi lên phòng trên tầng.

“Tôi nghe điện thoại đã.”

Vào phòng ngủ đóng cửa lại, Chu Sùng Dục ngồi ở góc giường, do dự một lát mới nghe điện thoại.

“Alo…”

“Alo, anh Dục.” Tiếng nói điện tử truyền vào trong tai.

Người gọi điện là Trịnh Nghiêu, lớp trưởng của họ, tính cách tốt, lại hướng ngoại, nhiều việc lớn nhỏ trong khoa thường do cậu ta xử lý.

Chu Sùng Dục rất ít khi nói chuyện với bạn học, nhưng chỉ có Trịnh Nghiêu là ngoại lệ. Sang năm, hai người trùng hợp đều chọn điêu khắc, trên lớp cũng chung một nhóm, sau vài lần hợp tác đã gần gũi hơn nhiều.

“Cậu đã nghĩ kỹ chuyện trao đổi chưa.” Bên Trịnh Nghiêu hơi ồn, hình như đang làm chân chạy vặt cho giáo viên ở học viện.

“Học viện bắt đầu lập danh sách dự kiến vào cuối tháng, giáo viên giục tôi suốt, nếu cậu muốn đi nên nộp đơn xin sớm, phải chuẩn bị nhiều tài liệu lắm…”

Chu Sùng Dục im lặng nghe, hồi lâu không lên tiếng.

Thật ra cậu đã đoán được Trịnh Nghiêu gọi điện vì chuyện này.

Mặc dù Học viện Mỹ thuật Yến Sơn không phải tốt nhất, nhưng cũng thuộc trường nghệ thuật hàng đầu cả nước, hợp tác với nhiều trường cấp cao hơn.

Mỗi năm, khoa sẽ tổ chức chương trình trao đổi sinh cho viên năm hai và năm ba. Các sinh viên năm nhất sẽ bắt đầu đăng ký trước vào học kỳ mùa xuân.

Trịnh Nghiêu nói các bạn học trong khoa đều giành đăng ký chương trình này. Đến ngôi trường tốt nhất Hồng Kông trao đổi một năm, còn có học bổng toàn phần, nhưng phải dựa vào xếp hạng thành tích chuyên ngành.

Không biết im lặng bao lâu, Chu Sùng Dục cúi đầu vê vết thương mới trên ngón tay mình, lập lờ nước đôi: “Ừ, tôi… Suy nghĩ thêm đã.”

“Ơ kìa… Chuyện này có gì phải nghĩ.” Trịnh Nghiêu làm việc nhanh chóng, nói chuyện cũng như vậy: “Đây là Hồng Kông đấy, giáo viên tốt hơn chỗ mình nhiều. Tôi nghe giáo sư Trương nói ở đó còn có giáo viên đến từ Ý, điểm trung bình của tôi hơi thấp, muốn nộp đơn chưa chắc đã được. Với điểm của cậu nếu nộp đơn khả năng cao sẽ được đi…”

“… Ừ.” Chu Sùng Dục hiểu đạo lý này, giáo viên điêu khắc đến từ Milan là người cậu vẫn hằng mơ ước.

Hồng Kông có trường tốt hơn, có kiến thức điêu khắc cậu muốn học, nhưng không có anh cậu, không có những người bạn khác, cũng không có môi trường sống khiến cậu quen thuộc cảm thấy an toàn.

Quan trọng nhất là, không có Lương Trì.

“Tôi vẫn… Thích Yến Xuyên hơn.” Do dự nửa giây, Chu Sùng Dục yếu ớt nói: “Khả năng cao là không đi.”

Trịnh Nghiêu ở bên kia vẫn tận tình khuyên cậu, nào là cơ hội tốt, nào là có ích cho thi nghiên cứu sinh và tìm việc làm sau này, đưa ra đủ loại lý do.

Nhưng Chu Sùng Dục vẫn không nhượng bộ, chỉ nói câu “Sẽ suy nghĩ thêm mấy ngày” rồi vội vàng cúp điện thoại.

Trước kia cậu luôn nghĩ lớn lên là chuyện tốt, tự do, có thể thoát khỏi trói buộc của gia đình.

Nhưng thật ra, chỉ khi thực sự đi đến một bước này, mới phát hiện trước mặt người trưởng thành là những sự lựa chọn khó cả đôi đường và không biết.

Các bạn học xung quanh, hoặc sớm hoặc muộn hình như đã bắt đầu có kế hoạch và mục tiêu của mình. Còn cậu chưa chuẩn bị gì cả, chỉ có thể nghe theo mong muốn, bị thời gian đẩy về phía trước.

Lấy tờ đơn đăng ký Trịnh Nghiêu đưa cho từ trong chiếc ba lô bên giường, Chu Sùng Dục nhìn chữ bên trên, im lặng ngẩn người.

Ngoài phòng có tiếng người đi lên tầng từ xa, cậu không để ý nghe. Cho đến khi Lương Trì cầm tăm bông tẩm cồn đẩy cửa ra, khẽ gọi cậu một tiếng “Dục ơi”, cậu mới phản ứng lại, vo tròn tờ đơn đăng ký giấu sau lưng.

Lương Trì đã sớm nhìn thấy động tác này của cậu, bình tĩnh đi tới ngồi xuống bên cạnh cậu, khẽ hỏi: “Đang xem gì vậy.”

Chu Sùng Dục liếc anh qua khóe mắt, biết mình không giấu được, chỉ có thể im lặng lấy cục giấy sau lưng ra, xòe trong lòng bàn tay.

Lương Trì nhận lấy tờ đơn đọc lướt qua, vẻ mặt hơi phức tạp, dừng một lát mới nói: “Hồng Kông?”

“Chỉ là tờ đơn nhà trường dùng để thống kê nguyện vọng.” Chu Sùng Dục lấy lại tờ giấy, quay mặt đi, buồn bực giải thích: “Tôi không có ý định đi.”

Lương Trì hơi im lặng, anh đã thấy rõ sự kháng cự của Chu Sùng Dục.

Mặc dù anh không hiểu rõ về trình độ chân thực của các chương trình trao đổi tại trường mỹ thuật, nhưng danh tiếng của các ngôi trường ở Hồng Kông đã khiến một người ngoài như anh cũng từng nghe nói.

Chưa kể giấy trắng mực đen trên tờ đơn này viết mấy chữ “Học bổng toàn phần” to đùng. Không cần hỏi cũng biết, nếu có thể xin được cơ hội trao đổi như vậy chắc chắn rất hiếm có.

“Tại sao không đi.” Lương Trì kéo bàn tay trái bị thương của Chu Sùng Dục đặt lên chân mình, vừa cúi đầu bôi thuốc giúp cậu vừa nói.

Chu Sùng Dục co chân lên, tay phải ôm đầu gối, cuộn tròn người lại.

“Xa.” Cậu nói ngắn gọn: “Không muốn gặp người lạ.”

“Chỉ vì chuyện này?” Lương Trì ngước mắt nhìn cậu, giọng vẫn nhàn nhạt.

Thật ra theo lý mà nói, anh vốn không nên can thiệp vào sự lựa chọn trong việc học của Chu Sùng Dục. Anh biết Chu Sùng Dục gặp khó khăn trong giao tiếp giữa người với người, một số thời điểm luôn đáng thương, cho nên luôn khiến anh muốn che chở, không gặp người lạ thì không gặp.

Nhưng khoảng thời gian trước nói chuyện với Chu Sùng Nhiên, Lương Trì nghe anh nói về lo lắng của mình với chuyện tìm việc làm của Chu Sùng Dục sau khi tốt nghiệp.

Chuyên ngành nghệ thuật vốn khó tìm việc, nếu Chu Sùng Dục mãi không thể học được cách đối nhân xử thế, chỉ còn cách cố gắng về năng lực chuyên môn hơn.

Chỉ cần đủ xuất sắc, con đường tương lai cũng dễ đi hơn.

Anh trai cậu chưa bao giờ lo lắng về thành tích của Chu Sùng Dục, anh chỉ sợ mình không thể cho cậu sự ủng hộ tốt nhất trên con đường này, lãng phí năng khiếu của cậu.

Thấy Chu Sùng Dục quyết tâm muốn từ bỏ cơ hội tốt như vậy, Lương Trì do dự một lát vẫn lên tiếng.

“Dục à…” Giọng anh hơi khàn: “Chắc hẳn cậu hiểu rõ hơn tôi, trường này xếp hạng rất cao, có thể đi du học là một cơ hội hiếm có.”

“Hồng Kông khác với Yến Xuyên, nền giáo dục và tài nguyên đều đạt chuẩn quốc tế. Cậu đến thành phố lớn, có thể học được rất nhiều cái mới, cũng có thể thêm kiếm thức. Có lẽ khi cậu thực sự lấy hết can đảm tới đó, làm quen, sẽ không cảm thấy sợ hãi nữa.”

Lương Trì nói giống như Trịnh Nghiêu, Chu Sùng Dục nghe không vào.

Như bị khơi dậy tâm lý phản nghịch, Lương Trì càng muốn khuyên cậu đi, đẩy cậu ra ngoài, cậu càng muốn giữ vững suy nghĩ ban đầu trong lòng mình.

Không nhận được bất kỳ câu trả lời nào, Lương Trì thở dài, đổi cách suy nghĩ.

“Bây giờ cậu cũng nên tính toán trước cho tương lai đi.”

Nói đến đây, trong mắt anh bỗng ảm đạm chốc lát, sau đó lại nhanh chóng khôi phục ánh sáng, cười nhạt nói: “Đến Hồng Kông học có lẽ có thể gặp được cơ duyên gì đó, sau này tốt nghiệp ở lại đó thành gia lập nghiệp cũng là lựa chọn rất tốt…”

Lương Trì vừa nhắc đến chuyện này Chu Sùng Dục bắt đầu không vui, gì mà ở lại đó, gì mà thành gia lập nghiệp. Những điều này hoàn toàn không nằm trong kế hoạch của cậu, trong đầu cậu chỉ có…

“Vậy nếu tôi muốn ở bên anh mãi thì sao…”

Chu Sùng Dục rặt vẻ bướng bỉnh, đột nhiên rút tay về, không nghĩ ngợi đã thốt ra.

Đôi mắt cậu thanh niên đen láy và sáng, xung quanh có một vòng đỏ, che giấu cảm xúc thật và thăm dò muốn nói lại thôi.

Hai giây sau, cậu mới nhận ra gì đó, vội vàng thu lại ánh mắt, cúi đầu xuống nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tôi không muốn đi đâu hết, Yến Xuyên rất tốt.”

Ngay bên cạnh, Lương Trì bình tĩnh nhìn cậu, nhất thời hơi sửng sốt.

Anh đã nghe thấy câu nói vừa rồi của Chu Sùng Dục. Một cảm xúc rất phức tạp rất mâu thuẫn dần chiếm lấy ý thức của anh, hoàn toàn xa lạ, không có kinh nghiệm gì để nói.

Thật ra anh rất muốn đối xử tốt với Chu Sùng Dục.

Một cách trăm phương ngàn kế, bất chấp hậu quả.

Nhưng cảm giác đó giống như lòng tốt của anh đã giam cầm chú chim non Chu Sùng Dục.

Chú chim nhỏ phá lớp vỏ chịu nhiều đau khổ, bị thương khắp người, tình chờ được anh nhặt được. Sau khi khôi phục sẽ cảm thấy nơi này tốt nhất, thế là bằng lòng từ bỏ cơ hội bay lên bầu trời, cố chấp muốn ở lại trong chiếc lồng của anh mãi mãi.

Mà thói đời này vốn mâu thuẫn như vậy.

Lương Trì cụp mắt xuống, dựa vào nội tâm bình tĩnh ngày thường, nói nhẹ nhàng nhất có thể.

“Yến Xuyên chỉ là nơi đầu tiên cậu bước vào sau khi bước ra khỏi môi trường cấp ba. Còn bên cạnh tôi…”

Anh dừng một lát, nuốt khan một tiếng, sâu trong cổ họng hơi đắng chát.

“Bên cạnh tôi, càng không có gì tốt.”

Anh ngẩng đầu lên, trong đôi mắt sâu thẳm như hồ nước như gợn sóng, “Thế giới rộng lắm Dục à, cậu nên ra ngoài ngắm nhìn nhiều hơn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.