Núi Lửa Ngủ - Tứ Chiêu Bạch Nhuy

Chương 46: Chim trong lồng (5)




Em muốn làm vợ anh.

Đây là một câu thẳng thắn hoang đường nhất mà Lương Trì nhận được vào ngày sinh nhật ba mươi tuổi kể từ khi lọt lòng, nó như một mũi tên bắn thẳng vào tim anh.

“… Tại sao.” Lương Trì bất đắc dĩ ngồi thẳng, nhìn cậu thanh niên trước mặt với biểu cảm có phần nghiêm túc.

Bị anh hỏi như vậy, Chu Sùng Dục lại hơi xấu hổ.

Vừa rồi nói thẳng suy nghĩ trong lòng chỉ là phút chốc bốc đồng, nếu thực sự hỏi cậu lý do, cậu lại rất khó nói rõ. Chu Sùng Dục cúi đầu ấp ủ cả buổi cũng không nghĩ ra lời diễn đạt phù hợp.

“Vì… Thích… Anh.” Chu Sùng Dục căng thẳng bóp ngón tay, vắt hết óc vận dụng các từ ngữ mình chưa quen thuộc, dừng một lát lại bổ sung: “Yêu… Anh.”

Lương Trì á khẩu, nhìn đôi con ngươi màu đen tinh khiết tới mức không có tí tạp chất nào, trái tim rõ ràng rung động với biên độ nhỏ, nhưng lại như bị mấy tảng đá lớn đè xuống, nặng trĩu tới mức không thở được.

Em thích anh, em yêu anh.

Đây không phải lần đầu tiên Lương Trì nghe người khác nói lời này với mình.

Trước kia nghe xong không có cảm giác gì, bây giờ nghe Chu Sùng Dục nói lại như một giọt nước mưa rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng, nhưng có thể kí.ch th.ích ra từng đợt gợn sóng, dập dềnh lan ra tim anh, rất lâu cũng không biến mất.

Nhưng sau khi anh bình tĩnh lại, gợn sóng này lại trở về lý trí, nhanh chóng trở nên phức tạp và hiện thực.

“Dục ơi, đó không gọi là yêu.” Lương Trì cụp mắt xuống, ánh mắt ảm đạm.

Chu Sùng Dục nhíu mày, trên mặt tràn ngập nhiều biểu cảm khác nhau, có tổn thương, cũng có mất mát: “Tại sao.”

Lương Trì nhìn cậu, thở dài, trong đầu nghiêm túc suy nghĩ làm sao mới có thể nói rõ mọi chuyện, lại ít gây tổn thương cho Chu Sùng Dục nhất có thể.

“Cậu chỉ… Bị số phận đẩy đến bên cạnh tôi tại một thời điểm đặc biệt. Như chú chim non vừa chui ra khỏi vỏ sẽ xem con vật đầu tiên nó nhìn thấy là mẹ mình, cậu đã sinh ra sự tin tưởng và dựa dẫm về mặt sinh lý đối với tôi.”

Ánh mắt Lương Trì dần mất đi tiêu điểm, trở nên mờ mịt và rời rạc, chậm rãi nói: “Tình yêu… Thực sự sẽ sinh ra sự dựa dẫm, nhưng sự dựa dẫm này dựa trên việc hiểu rõ và chấp nhận lẫn nhau, là sự tương tác giữa hai người độc lập với nhau lại nương tự vào nhau, chứ không phải… lưu luyến đơn phương.”

Cổ họng anh đình trệ một lát, không nói được nữa.

Lời nói của anh quá sâu xa, Chu Sùng Dục không hiểu lắm, chỉ hiểu chữ “Đơn phương” cuối cùng.

Tình cảm dành cho Lương Trì đúng là đơn phương, Chu Sùng Dục cũng không mong chờ tình cảm đơn phương của mình cuối cùng có thể trở thành tình yêu từ hai phía. Bản thân Lương Trì vốn theo chủ nghĩa độc thân, cậu không thay đổi được điều này.

Trong lòng rõ ràng biết điều này, nhưng khi thực sự nghe thấy Lương Trì nói như vậy, trái tim vẫn đau như bị dao cắt.

Vành mắt Chu Sùng Dục đỏ ửng, cố sức cắn răng, chôn cảm xúc thất vọng và cô đơn xuống nơi sâu nhất.

Nhưng Lương Trì vẫn có thể bắt được thay đổi cảm xúc của cậu dù là nhỏ nhất.

Lương Trì im lặng siết chặt quai hàm một lúc, giấu sự đau lòng trong mắt, tiếp tục nói từng chữ bằng giọng bình thường: “Lùi một vạn bước để nói, Dục à, tôi lớn hơn cậu gần mười tuổi.”

“Mười tuổi thì làm sao…” Như bị chạm vào chiếc vảy ngược nào đó, cậu thanh niên đột nhiên ngước mắt, bướng bỉnh hét: “Cho dù là hai mươi tuổi, ba mươi tuổi, năm mươi tuổi, em vẫn nghĩ như vậy.”

Lương Trì lập tức líu lưỡi, trong đầu thoáng qua dáng vẻ mình lớn hơn cậu năm mươi tuổi, anh bất đắc dĩ lắc đầu.

“Cậu thực sự hiểu tôi sao.” Lương Trì bình tĩnh nhìn cậu, nói ra lo lắng trong lòng: “Cậu biết mối quan hệ lành mạnh là như thế nào không, cậu có thể là chính mình một cách trọn vẹn trong mối quan hệ này không…”

“Em có thể…”

Không đợi anh hỏi xong, Chu Sùng Dục đã ngắt lời anh, đôi mắt đỏ hoe chứa đầy tủi thân, duỗi tay lau mặt một cái mới nói: “Em không cần anh hứa hẹn với em gì cả, Lương Trì, em chỉ muốn ở bên anh như thế này mãi thôi.”

Tiếng nói chuyện của cậu rõ ràng to hơn rất nhiều, Lương Trì biết trong lòng cậu buồn nên không nói tiếp nữa.

Chờ cảm xúc bình tĩnh lại một chút, Chu Sùng Dục mới ôm đầu gối, giọng ồm ồm nói: “Em biết… Anh và anh em đều muốn em đến Hồng Kông.”

Lời này của cậu đã nói đến trọng điểm, Lương Trì vốn cũng định nói chuyện này với cậu vào tối nay. Thế là anh cụp mắt suy nghĩ một lúc, bình thản lên tiếng: “Tôi đã xem bức tượng điêu khắc cậu mô phỏng ở nhà rồi, Người phụ nữ với chiếc khăn trùm, do một người Ý điêu khắc, đúng không…”

Hồi trẻ đến Châu Âu, Lương Trì đã thưởng thức những tác phẩm gốc được trưng bày trong bảo tàng nghệ thuật, rất nhẵn mịn, kỹ thuật điêu khắc cũng không dễ học.

Vì đã nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc lại tập trung của Chu Sùng Dục khi tạo hình bùn ở nhà, trong lòng Lương Trì biết rõ cậu thực sự khát khao nghệ thuật trình độ cao hơn.

“Cậu là người trưởng thành rồi, Dục, tôi và anh cậu không thể can thiệp vào những quyết định cậu đưa ra. Nhưng lần trước cậu đã từ bỏ cơ hội trao đổi vì muốn ở bên tôi, lần này lại bỏ mấy buổi tự học chuyên nghiệp vào cuối kỳ để đến gặp tôi. Vậy lần sau thì sao…”

Lần sau sẽ từ bỏ cái gì.

Lương Trì gác cánh tay lên đầu gối, ngửa người ra sau dựa vào cuối giường, biểu cảm hơi chán nản.

“Dục ơi, tôi đã ba mươi tuổi. Cuộc sống của tôi đã định hình, có nhiều thời gian để lãng phí với cậu. Nhưng cậu không lãng phí nổi đâu, thời gian của cậu quá quý giá, nếu chọn sai thì thực sự sẽ để lỡ.”

Nói đến đây cổ họng anh nghẹn lại, “Người nhà tôi đều nói tôi là người có trái tim sắt đá. Sống nhiều năm như vậy, tôi không có bất kỳ dự định gì, cũng không có bất kỳ kinh nghiệm và tự tin để yêu một người.”

Lương Trì quay mặt sang, bình tĩnh nhìn đứa trẻ anh trân trọng nhất, chậm rãi nói: “Tôi sợ mình không thể cho cậu thứ gì, Dục à, cuối cùng… Cũng hại cậu.”

Nghe anh nói xong, Chu Sùng Dục im lặng xoay người sang bên khác, không nói chữ nào.

Lương Trì nhìn ra được bả vai cậu đang khẽ run rẩy.

Nhưng Chu Sùng Dục bướng bỉnh, dù khóc cũng không phát ra âm thanh nào.

Cậu tủi thân quá, cậu không muốn hiểu những đạo lý mà Lương Trì nói. Trong đầu chỉ nghĩ Lương Trì không chịu chấp nhận cậu, đuổi cậu đi, còn nói tình cảm của cậu không phải là yêu.

Ngồi trên đất một lúc, Chu Sùng Dục im lặng đứng dậy, nằm trên giường, còn lấy chăn che đầu.

Bộ phim trên TV đã chiếu được một nửa, bị cậu dùng điều khiển từ xa tắt đi, giống như lần trước, cậu vẫn không thể xem được kết cục cuối cùng.

Sau đó bất kể Lương Trì nói gì, cậu cũng không để ý tới.

Một tiếng sau, Chu Sùng Nhiên mới về.

Vào phòng nhìn thấy một người chui trong chăn, một người ngồi bên cửa sổ, đều không nói gì, anh rõ ràng cảm nhận được bầu không khí khác thường.

“Hai người ăn xong rồi?” Chu Sùng Nhiên cởi áo khoác ra, đi tới hỏi hai người.

Chu Sùng Dục không nhúc nhích giống như đã ngủ, còn Lương Trì quay đầu thản nhiên liếc nhìn anh, trả lời đơn giản: “Ừ, ăn rồi.”

Chu Sùng Nhiên đi tới bên giường Chu Sùng Dục, vén chăn lên sờ trán người bên trong, “Em còn đau đầu không.”

Mũi Chu Sùng Dục hơi đỏ, lông mày nhíu chặt thành cục u, không nói câu nào dùng sức túm chăn về, lại trùm kín đầu mình.

Chu Sùng Nhiên thấy cậu như vậy, gần như cũng biết đã xảy ra chuyện gì. Anh ngẩng đầu nhìn Lương Trì, chỉ thấy đối phương cũng lắc đầu một cách bất lực với anh.

Buổi tối, hai người ba cái chăn, mỗi người có tâm sự riêng, ai cũng trằn trọc.

Chu Sùng Nhiên ngủ ở giữa, hai người im lặng ngủ hai bên, không ai để ý tới ai.

Lương Trì bị tiếng mưa rơi làm cho không ngủ được, im lặng nhìn trần nhà tối om trên đỉnh đầu, trong lòng đã không còn sự hờ hững giải quyết dứt khoát như ngày xưa nữa.

Nhắm mắt lại, những gì hiện lên trong đầu toàn là câu nói thẳng thắn của Chu Sùng Dục.

Lương Trì, em muốn làm vợ anh…

Lương Trì… Em muốn làm, vợ anh.

Điều đáng buồn đó là Lương Trì thậm chí không thể tưởng tượng mình lập gia đình sẽ như thế nào.

Giống Lương Quốc Hòe và Nhậm Tố Ngâm? Hay là giống Nhậm Thiển?

Những hạnh phúc ấy cuối cùng vẫn cách anh quá xa.

Ngày hôm sau, họ thuận lợi đuổi kịp đoàn người, theo mọi người hoàn thành nốt chặng đường còn lại dựa theo hành trình ban đầu.

Mặc dù đường núi khó đi, nhưng phong cảnh thực sự tuyệt vời.

Núi tuyết, rừng tùng, hồ nước.

Dọc đường đi, đoàn người rất phấn khích, chỉ có Chu Sùng Dục gần như không nói lời nào. Ngoài Thành Quyện cố ý trêu cậu, cậu chê phiền nhíu mày lẩm bẩm “Đừng chạm vào em”, thời gian còn lại cậu đều đi theo Chu Sùng Nhiên. Anh bảo cậu ăn cơm thì ăn, bảo lên xe thì lên, như người gỗ mắc kẹt trong thế giới của mình, ngăn cách với thế gian.

Một người khác không hay tham gia vào chuyến đi là Lương Trì. Không biết có phải do Chu Sùng Dục luôn đi theo hay không, mấy ngày sau đó Chu Sùng Nhiên có rất ít cơ hội nói chuyện riêng với Lương Trì.

Trong lòng biết rõ hai người chắc là có mâu thuẫn, anh nghĩ dù sao cũng cần chút thời gian xoa dịu. Chu Sùng Nhiên dứt khoát không hỏi nhiều, chỉ lo dẫn Chu Sùng Dục đi du lịch, đi nhiều xem nhiều. Tiếc rằng cuối cùng cũng không có tác dụng tích cực gì.

Sau khi kết thúc chuyến đi, họ theo đội về thành phố lân cận, mấy người Lam Sẫm phải tiếp tục tham gia buổi biểu diễn bổ sung nên tạm thời vẫn chưa đi được.

Chu Sùng Dục muốn đi, Chu Sùng Nhiên lại hơi không yên tâm khi để cậu một mình. Cuối cùng gửi cậu cho chị Lệ – một quản lý đáng tin ở công ty.

Lái xe đưa người đến sân bay, Chu Sùng Nhiên xách vali xuống đưa cho Chu Sùng Dục, dặn dò: “Đến Yến Xuyên thì gửi tin nhắn báo anh một tiếng.”

Cậu vẫn cúi đầu không nói lời nào, Chu Sùng Nhiên cũng không mong cậu có thể đáp lại, quay đầu nhìn những người khác trong công ty cũng định về Yến Xuyên: “Chị Lệ, làm phiền các chị.”

“Chuyện nhỏ, cam đoan đưa em cậu về nhà bình an.”

Nhân lúc họ sang bên cạnh nói chuyện, Lương Trì bước xuống từ ghế phụ, tiếp tục xách vali giúp họ.

Đặt tất cả vali lên xe đẩy, anh nhìn Chu Sùng Dục vẫn đứng ở đó không nhúc nhích, suy nghĩ một lát vẫn bước tới, đứng trước mặt cậu, vuốt tóc rối trên trán giúp Chu Sùng Dục.

Thấy người trước mặt hồi lâu vẫn không nói gì, Lương Trì áy náy trong lòng, do dự một lát vẫn chủ động nói: “Chuyện đêm hôm đó, chờ tôi về rồi…”

“Quay về em sẽ nói với giáo viên, xem có thể nộp tài liệu xin đi du học nữa không.”

Chu Sùng Dục đột nhiên lên tiếng, nói xong lại từ từ ngẩng đầu lên, cố đè nén sự đắng chát trong cổ họng, mệt mỏi nhìn anh: “Nếu thuận lợi, em sẽ đến Hồng Kông trao đổi.” Cậu c.ắn môi dưới khô nứt của mình, “Anh, đừng giận nữa.”

Lương Trì ngẩn người, hoàn toàn không ngờ chỉ vài ngày ngắn ngủi Chu Sùng Dục đã đưa ra quyết định, anh trầm ngâm một lát mới chần chờ trả lời: “Được…”

Anh chưa nói hết chữ “Được”, Chu Sùng Dục đã kéo vali, xoay người nói: ”Em đi đây.”

Cậu thiếu niên đội mũ sau lưng lên, mở rộng bước chân, dốc sức đi về phía sảnh chờ máy bay phía trước như muốn thoát khỏi anh. Chẳng mấy chốc, cậu đã biến mất trong một mảng kính trong suốt và biển người mênh mông.

Nhìn bóng lưng cô đơn của Chu Sùng Dục rời đi, Lương Trì như nghẹn trong cổ họng, lẳng lặng đứng tại chỗ một lúc lâu.

Ngoài sân bay người đến người đi, không ngừng có máy bay vụt qua đỉnh đầu anh, hoặc cất cánh hoặc hạ cánh, ầm ầm bay về phương xa vô định.

Anh bắt đầu trở nên mê man.

Lúc đầu anh nghĩ, để Chu Sùng Dục rời xa mình đến Hồng Kông đi học lẽ ra là đúng. Nhưng hôm nay nhìn thấy vẻ đau lòng và kiên quyết nói muốn đi trao đổi của Chu Sùng Dục, Lương Trì lại bắt đầu nghi ngờ có phải mình đã chọn sai không.

Có lẽ đây chính là số phận của anh.

Bất giác rung rộng, lại muộn màng phụ lòng.

Khi có nỗi vướng bận không thể che giấu đối với một người, dù thế nào cũng thành sai.

Lời giác giả: Thay anh Trì quỳ xuống với mọi người: Tôi có tội! Tôi tệ bạc! Tôi đáng đời không có vợ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.