Núi Lửa Ngủ - Tứ Chiêu Bạch Nhuy

Chương 49: Đau đớn khi lớn lên (3)




Sau khi làm công tác tư tưởng một tuần, cuối cùng Chu Sùng Dục vẫn đến dưới nhà Lương Trì.

Từ trường đến khu dân cư, mỗi nơi trên đường đi qua đều rất quen thuộc.

Trước kia gần như ngày nào tan học Chu Sùng Dục cũng chạy đến nhà xe, đạp xe đạp lao vút qua cây cầu lớn trên hồ Yến Sơn. Xuống cầu, đi ngang qua chợ tiện bên đường, thỉnh thoảng cậu sẽ vào mua một hai món ăn, tối về nấu cho Lương Trì ăn.

Trong chợ rất oi bức, người bán rao hàng vừa đông vừa lớn tiếng, Chu Sùng Dục luôn đi tránh người khác.

Những ngày tháng hễ rảnh là đến thẳng nhà Lương Trì dường như chỉ mới hôm qua.

Chẳng biết tại sao vừa mất tập trung, tất cả những ký ức, nhận thức và cảm xúc cứ thế bị niêm phong trong mùa hè này mãi mãi.

Mùa hè có mở đầu không có kết thúc, như giấc mơ kia.

Mùa hè cuối cùng.

Đứng trước cửa nhà Lương Trì lục túi một lúc, Chu Sùng Dục kéo dài thời gian rất lâu mới do dự lấy chìa khóa ra.

Cậu không hỏi trước anh cậu lịch trình gần đây của Lam Sẫm, mà mang chìa khóa đến thẳng đây. Giống như tung ngẫu nhiên một đồng tiền xu, mặt chính là Lương Trì ở nhà, mặt trái là không ở nhà.

Và cậu đang mong chờ mặt nào, chỉ có khoảnh khắc cắm chìa khóa vào ổ mới biết được.

Cửa không khóa trái, chỉ xoay nửa vòng đã bị cậu mở ra.

Tiếng động bên trong không nhỏ, phần lớn là âm thanh ù ù của máy hút bụi, còn có giọng nữ hơi già hỏi về phía này: “Ơ, ai vậy.”

Chu Sùng Dục phản ứng một lát, nhanh chóng nhận ra cô Lý trước kia thường đến nhà Lương Trì làm việc.

“Cháu đến, lấy ít đồ.” Cậu kéo vali rỗng mang theo vào, vừa nói vừa nhìn trong nhà, nhưng không thấy ai khác.

Chu Sùng Dục lại cúi đầu liếc nhìn tủ giày trống bên cạnh, tâm trạng căng thẳng bỗng trở nên hơi trống rỗng, “Anh ấy không ở nhà à?”

“Cháu nói cậu Lương hả?” Cô Lý tắt máy hút bụi, than thở lắc đầu với cậu.

“Cậu ấy bận việc, mười lần cô đến có một lần cậu ấy ở nhà đã khá lắm rồi. Dù ở nhà cũng tự nhốt mình trong phòng, nghe cậu ấy nói hình như đang sáng tác nhạc… Cháu nói xem làm việc không cần mạng như cậu ấy, liệu có gặp vấn đề gì về sức khỏe không?”

Chu Sùng Dục á khẩu nghe cô Lý lải nhải, lẳng lặng đi vào phòng khách.

Trên bàn trà bên cạnh có vài hộp mì ăn liền chưa bóc vỏ, hai túi rác được cô Lý thu dọn chất đống bên cạnh, nhìn sơ qua bên trong phần lớn là vỏ hộp đồ ăn nhanh đơn giản.

Xem ra sau khi cậu đi, Lương Trì vẫn như cũ thôi, chẳng những ăn cơm tùy tiện cho qua bữa, mà còn bận việc không biết ngày đêm.

Mặc dù đã lâu rồi không gặp nhau, nhưng Chu Sùng Dục vẫn quan tâm đến tin tức của Lương Trì trên mạng. Nghe nói gần đây anh đang đảm nhận vai trò nhà sản xuất âm nhạc của một chương trình Regeneration, chắc có rất nhiều nhiệm vụ sáng tác. Hơn nữa biểu diễn ở cả Lam Sẫm và dàn nhạc, ngày thường chắc chắn rất hận.

Thật ra hai người không gặp nhau cũng tốt, Chu Sùng Dục im lặng nghĩ, để tránh gặp mặt không biết nói gì. Thấy được nhưng không sờ được, trong lòng cậu càng khó chịu hơn.

Chu Sùng Dục xách vali trống lên tầng, vào căn phòng nhỏ ngồi xổm trên đất bắt đầu thu dọn.

Bố cục trong phòng vẫn không thay đổi, thậm chí gọn gàng hơn lúc cậu còn ở đây. Tất cả được phân loại xếp gọn trong thùng, chất thành từng đống.

“Phòng này toàn đồ của cháu à?” Thấy cậu bận rộn trong phòng, cô Lý đi tới xem, tò mò nhìn đứng ở cửa nhìn quanh.

“… Có một nửa.” Chu Sùng Dục vẫn không quen nói nhiều với người lạ, chỉ cúi đầu tìm dụng cụ Trịnh Nghiêu muốn ở trong góc, dùng vải bọc lại rồi nhét vào vali trống của mình.

“Thỉnh thoảng cháu sống ở đây đúng không.” Cô Lý dựa vào khung cửa, khoanh tay nói.

Ánh mắt Chu Sùng Dục đột nhiên tối lại, lắc đầu nói: “Cháu không sống ở đây.”

“Thế thì lạ thật.” Cô Lý đứng bên cửa lẩm bẩm: “Thỉnh thoảng cậu Lương đi công tác, hai, ba tháng không về nhà. Cô tưởng nhà này không có người, cũng không cần thường xuyên đến quét dọn, gần đến ngày cậu ấy về mới dọn cũng không sao. Nhưng cậu ấy nói bình thường có thể sẽ có người tới đây ở, dặn cô cố gắng mỗi tuần đến một lần. Dù sao cô chưa từng gặp ai khác, cũng không thấy cậu ấy có bạn gái…”

Chu Sùng Dục im lặng nghe, hồi lâu cũng chẳng nói gì.

Mặc dù cậu không thể chắc chắn trăm phần trăm Lương Trì nói “Có thể sẽ có người tới đây” ý là nói mình, nhưng nghe cô Lý miêu tả như vậy, trong lòng khó tránh khỏi sẽ nhói đau.

Lương Trì vẫn đang chờ cậu về ở à.

Nhưng tại sao, lúc đầu lại từ chối sự dựa dẫm của cậu.

“Có lẽ, cô chưa gặp được thôi.” Qua loa đáp lời cô Lý một câu, Chu Sùng Dục cúi đầu, nhìn vali trước mặt hơi ngẩn người.

Đồ đạc vẫn nhiều lắm, một cái vali đựng không hết. Cậu chọn mang những thứ quan trọng, mấy thứ linh tinh khác chỉ có thể vứt đi.

Thấy cậu dọn ra một đống đồ muốn vứt, cô Lý có vẻ rất vui, lải nhải với cậu thêm hai câu.

“Lần sau cháu có gặp cậu ấy thì khuyên giúp cô, đống đồ bỏ đi ở nhà vứt được thì vứt, nếu không vừa tích bụi vừa chiếm chỗ.”

Nói đoạn, cô Lý lôi một cái gương chạm đất vỡ nát ở góc tường ra, xoay lại cho cậu xem: “Là cái gương vỡ này, lần trước cô bảo vứt cậu ấy còn không cho. Cháu xem, vỡ rồi, không biết bên trên bôi cái gì, gần đây trời mưa không khí ẩm quá, rơi ra từng mảng rồi…”

Chỉ ngẩng đầu liếc nhìn, Chu Sùng Dục đã nhận ra đó là cái gương cậu dùng sơn acrylic vẽ rất lâu trước đây.

Đêm đó Yến Xuyên mưa to, trong nhà mất điện, Lương Trì ngồi bên đàn chơi di chơi lại  một bản nhạc. Còn cậu nằm rạp trên đất, vẽ lại dáng vẻ của hai người.

“Bức ảnh chung đầu tiên”đã không còn nhận ra hình dáng ban đầu dưới sự tàn phá của thời gian.

Giống như họ của bây giờ, có rất nhiều thứ đã thay đổi từ lâu, không thể  quay lại quá khứ được nữa.

Chu Sùng Dục muốn nói lại thôi, suy nghĩ một lát cuối cùng vẫn dùng sự im lặng để nói lên tất cả.

Sau khi thu dọn xong mọi thứ, Chu Sùng Dục xách theo vali đi xuống tầng.

Mở cửa chuẩn bị ra ngoài lại nhớ ra gì đó, cậu quay đầu lấy thứ gì đó trong túi ra, duỗi tay đến trước mặt cô Lý.

“Cái này… làm phiền cô trả cho anh ấy giúp cháu.”

Một chiếc chìa khóa nằm trong lòng bàn tay, trên đó buộc một con nhím rất cũ rất rách, lông đã trọc gần hết.

Bàn tay duỗi ra khựng lại, Chu Sùng Dục do dự chốc lát lại rụt về, gỡ con nhím bên trên ra, chỉ đưa mỗi chìa khóa cho cô Lý.

Cô Lý chớp mắt mấy cái với cậu, nhận lấy chìa khóa: “Sau này không đến nữa à?”

“Vâng.” Chu Sùng Dục cất con nhím vào túi quần, xách vali lên, xoay người đi về phía thang máy.

“Không đến nữa.”

Những năm sau khi trở về từ Bắc Kinh, hình như Chu Sùng Dục đã trải qua rất nhiều chuyện. Mỗi ngày đều như con quay lên dây cót, xoay đông xoay tây, bận rộn như không bao giờ dừng lại.

Nhưng lâu lâu khi thực sự nghĩ lại, sẽ nhận ra rằng mình không nhớ được quá nhiều. Cuộc sống bình thường, tràn ngập những chuyện vụn vặt nhàm chán, không có gì khiến cậu khắc sâu ấn tượng, cũng không có gì đáng ghi nhớ.

Vừa bắt đầu năm tư đại học, các bạn cùng chuyên ngành đều bắt đầu chuẩn bị tốt nghiệp từng bước một.

Đồ án tốt nghiệp cần được suy nghĩ và làm trước, liên lạc với giáo viên hướng dẫn, thợ làm khuôn, xưởng vật liệu sớm nhất có thể, vì không biết được cuối cùng công đoạn nào sẽ biến đổi bất ngờ.

Ngoài đồ án tốt nghiệp, những người ở xung quanh đều đang lên kế hoạch học nghiên cứu. Khương Di đã hứa với bố cô sang Mỹ học kinh doanh trước khi nhập học khoa chính quy. Trịnh Nghiêu cũng muốn nộp đơn vào một trường ở Ý, gần đây đang tiêu hết các tế bào não vào các lớp ngôn ngữ.

Chu Sùng Dục không suy nghĩ đến chuyện học nghiên cứu, học nghệ thuật đắt quá, làm đồ án tốt nghiệp thôi mà hở tí là mười nghìn tệ.

Trong một năm rưỡi đến Bắc Kinh, cậu đã cố gắng học hết các kiến thức có thể học được khi học nghiên cứu, điểm tích lũy gần như tròn. Ngay cả giáo viên thỉnh thoảng cũng phải khen cậu, năng lực không kém gì những nghiên cứu sinh ông dẫn dắt.

Không học nghiên cứu sinh, chỉ có thể tìm việc làm.

Chu Sùng Dục quá muốn tự lập, tranh thủ mùa tuyển dụng, cậu thử nộp đơn vào mấy công ty thiết kế, tiếc là không được hài lòng.

Các nhà săn đầu người thích phỏng vấn những cười cởi mở, có ý tưởng, thấy cậu ấp úng nói không trọn lời, tất nhiên cũng sẽ bỏ qua năng lực chuyên môn của cậu.

Ngay khi Chu Sùng Dục cho rằng mình sẽ không tìm được việc làm, anh cậu đột nhiên gọi điện tới, nói là có một trường nghệ thuật tư mới mở ở khu Tân Hải mới, tuyển giáo viên, bảo cậu đến thử.

Chu Sùng Dục cũng không nghĩ nhiều, bất chấp đến luôn.

Không ngờ sau khi xem tác phẩm của cậu, người ta không yêu cầu phỏng vấn gì cả, trực tiếp bảo cậu tháng Mười khai giảng đến đi làm.

Chuyện tìm việc làm xem như đã xong. Trong thời gian sau triển lãm tốt nghiệp và trước tốt nghiệp, cậu và Trịnh Nghiêu nhận một công việc nhỏ ở nơi khác, nội dung là sơn tường bên ngoài cho một con phố thương mại mới xây.

Ban đầu cứ nghĩ là một công việc tỉ mỉ, đến nơi lại phát hiện sinh viên như họ chỉ chiếm số ít, phần lớn đều là công nhân xây dựng chưa từng qua trường lớp đào tạo.

Mặc dù không có đủ kiến thức chuyên môn, nhưng người ta hơn ở quen tay hay việc, học vừa nhanh vừa chính xác. Trong thời gian Chu Sùng Dục điêu khắc tỉ mỉ ra một con cá, chú bên cạnh đã vẽ xong một nửa mặt tường.

Môn học đầu tiên khi bước vào xã hội, vỡ mộng đến mức tàn khốc và hiện thực.

Cậu và Trịnh Nghiêu không bao giờ quên được câu nói của chú công nhân kia – các cậu vẽ cái này vì chuyên ngành, còn chúng tôi vẽ cái này vì cuộc sống.

Sau đó, vì tiến độ của mấy sinh viên như họ quá chậm, quản đốc chỉ thuê họ hai ngày rồi thanh toán tiền công.

Sau đó nữa, bên thi công thuê máy phun sơn tường chuyên dụng, cũng không cần thuê người làm thêm nữa. Chưa đầy một buổi chiều, hai cái máy đã hoàn thành việc sơn xong toàn bộ con phố.

Cuối cùng chú công nhân vẫn thất nghiệp, Chu Sùng Dục ở lại thành phố thêm hai ngày, sau đó quay về.

Tháng Chín, Chu Sùng Dục lần lượt tiễn Trịnh Nghiêu và Khương Di.

Cùng một sân bay, hai chuyến bay, đã mang đi hai trong số ít người mà cậu có thể nói chuyện ở đây.

Cuối tháng Chín, Sơn Sơn thọ hết chết già. Không còn cách nào khác, loài thỏ này thường sống không quá lâu.

Tháng Mười, Chu Sùng Dục đến trường báo danh, chức vụ là trợ giảng mỹ thuật. Ngày thường không bận, chủ yếu là hướng dẫn kỹ năng vẽ cho các học sinh sắp thi đại học.

Sau khi Khương Di và Trịnh Nghiêu rời đi, cậu trở nên ít nói hơn.

Tất cả dường như lại quay về thời điểm cậu mười chín tuổi đi học lại, không biết phương hướng ở đâu, mỗi ngày chỉ làm đi làm lại một việc.

Trong một lớp có ba, bốn giáo viên, các học sinh đều không thích cậu – một trợ giảng không thích nói chuyện. Mặc dù vẽ giỏi nhưng không thân thiện dễ gần, những thứ cậu dạy cũng như lọt vào sương mù, như thể chỉ có mình cậu nghe hiểu.

Có một số thời điểm, Chu Sùng Dục cảm giác mình như một người đứng xem, điều khiển cái xác rỗng, sống trong thế giới không thuộc về mình.

Mọi cảm xúc đều trở nên chậm chạp, mọi giác quan đều trở nên tê liệt.

Mãi đến một ngày, điện thoại của cậu đổ chuông, bạn học bên cạnh nhắc nhở, cậu mới muộn màng nghe máy.

“Alo?” Cậu kẹp điện thoại, tay phải vẫn đang vẽ nét trên giấy phác thảo.

“Chào anh, xin hỏi anh là người nhà của Chu Viễn Sơn đúng không.” Đầu bên kia là một giọng nữ già dặn, xung quanh nghe hơi ồn.

“… Đúng.” Chu Sùng Dục phản ứng hơi chậm, đã lâu không nghe đến cái tên này, khi nghe lại cảm giác hơi lạ lẫm.

“Tôi ở khoa cấp cứu Bệnh viện số 2 Lâm Thành.” Bên kia nói thẳng.

“Ông ấy uống rượu lái xe xảy ra tai nạn, lúc được đưa đến bệnh viện chúng tôi đã ở trong tình trạng nguy kịch. Ca phẫu thuật cần có sự đồng ý của người nhà, nếu tiện hãy nhanh chóng tới đây…”

Ngòi bút chì dài nhỏ gãy ở đầu ngón tay, để lại một chấm đen rất đậm trên giấy. Chu Sùng Dục sững sờ một lúc lâu, ánh mắt dần trở nên mất tiêu cự.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.