Ngày hôm sau, Chu Sùng Dục cầm chiếc kèn harmonica hỏng đi hỏi mấy cửa hàng đàn ở xung quanh.
Lam cứ đòi đi theo. Mặc dù tiếng Nhật tàm tạm nhưng có thể nói mò và huơ tay, miễn cưỡng có thể làm người thông dịch giúp cậu.
Yubari quá nhỏ, lại không thạo ngôn ngữ, họ gần như không nhận được câu trả lời hữu ích nào. Những người gặp được hoặc là xua tay nói không sửa được, hoặc là khuyên cậu kèn harmonica cũ như thế không cần phải mất công sửa, mua cái mới không tốn nhiều tiền.
Sau khi đến ba, bốn nơi liên tiếp, đã sắp đến giờ khởi hành dự tính. Tài xế phải đón lượt khách tiếp theo, không thể trì hoãn hành trình, thế là chỉ có thể đưa họ trở lại sân bay Sapporo.
Từ gara lên nhà ga ở tầng hai, Chu Sùng Dục đeo balo bước đi như bay, mặt đen hơn đêm qua.
“Tôi bảo…”
Lam kéo theo hai vali to đùng, dùng sức chạy mấy bước mới theo kịp, thở hổn hển bắt đầu khuyên cậu. Khẩu âm rõ ràng là tiếng Thái nhưng lại hơi pha giọng Bắc Kinh trúc trắc.
“Thật sự không lừa cậu, ngoài cửa hàng tôi biết ra, thứ này thực sự khó sửa ở nơi khác…”
“Ở đâu.” Chu Sùng Dục dừng bước, trừng mắt nhìn cậu ta với vẻ mặt u ám.
Lam không ngờ cậu đột nhiên dừng lại, tiến lên mấy bước nữa, vẫn chưa kịp phản ứng cậu hỏi gì: “Hả?”
Chu Sùng Dục đã sắp hết kiên nhẫn từ lâu, mặt căng thẳng lại đi về phía trước, mắt nhìn thẳng và nói: “Chỗ cậu nói, ở đâu.”
“Nhà tôi chứ đâu.” Lam chớp mắt mấy cái, “Bangkok, Thái Lan. Nhưng hơi xa, cậu phải theo tôi về.”
Chu Sùng Dục cụp mắt xuống, hình như nghiêm túc suy nghĩ một lúc.
Tiền trong thẻ của cậu không còn nhiều, chi phí đến Hồng Kông rất cao, chắc là không đủ. Nếu lần này về nước không tìm được chỗ sửa, cậu lại phải mua vé máy bay đến Thái Lan, lại phải chậm trễ nhiều thời gian.
Dù sao cậu đi du lịch cũng không quan tâm đi đâu, chỉ muốn giúp bản thân khuây khỏa, thoát khỏi trạng thái tự hao tổn bản thân trước kia. Đi đâu cũng là đi, Chu Sùng Dục do dự một lát, mới bình tĩnh đáp: “Được.”
Lam thấy cậu đồng ý, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, lấy điện thoại ra bắt đầu giúp cậu xem thông tin đổi vé.
Vừa cúi đầu đi được hai bước, lại phát hiện người bên cạnh không nhúc nhích.
Lam tò mò quay đầu lại, chỉ thấy Chu Sùng Dục rặt vẻ cảnh giác, hung dữ nói một câu với cậu ta: “Tôi biết bên kia có kẻ buôn người. Nếu cậu dám lừa tôi, người nhà tôi nhất định tìm được cậu.”
Lam nhướng mày nhìn cậu thanh niên đối diện toàn thân là gai, khóe miệng nở nụ cười vô lại.
Chu Sùng Dục nói chuyện quá thẳng thắn, nhìn một cái là thấy hết từ đầu đến chân, không tìm ra chút mưu mô nào. Lam nghĩ thầm nếu mình thực sự muốn làm chuyện xấu đã lừa cậu ấy đến chỗ vắng vẻ, đánh một gậy rồi thuê xe kéo đến Lào hoặc Myanmar. Như vậy dễ dàng hơn việc tốn nhiều sức bảo cậu đến Bangkok.
“Đến mức đó à…” Cậu ta ngả ngớn liếc Chu Sùng Dục một cái, xem như thành khẩn cam đoan, “Tôi thực sự là người tốt.”
Chu Sùng Dục lại không để ý tới cậu ta nữa, cúi đầu đi về phía trước, tìm chỗ ngồi ở khu vực nghỉ ngơi.
Cậu quá bực mình với Lam. Nếu không phải muốn sửa lại kèn harmonica bị hỏng, cậu ước gì có thể mỗi người một ngả với Lam ngay bây giờ.
Như đã hiểu được tính cách không thích phản ứng người khác của cậu, Lam biết điều không bắt chuyện nữa, chỉ nhanh chóng giật lấy hộ chiếu của cậu, tự bỏ tiền túi mua vé máy bay khác giúp cậu.
Để đi cùng chuyến bay với Chu Sùng Dục, Lam cũng phải đổi vé. Hai người chờ ở sân bay đến sáng hôm sau, kéo dài đến mức buồn ngủ, cuối cùng cũng lên máy bay.
Lúc kiểm tra vé Chu Sùng Dục hơi chậm chạp, còn tưởng là ít người đi máy bay đến Hokkaido nên không cần xếp hàng. Cho đến khi lên máy bay mới phát hiện thì ra Lam mua vé hạng nhất.
Chu Sùng Dục chỉ mới đi máy bay vài lần, càng chưa từng trải nghiệm vé hạng nhất như thế nào, mờ mịt đến mức có phần không biết làm thế nào.
Chỗ ngồi vé hạng nhất đều là ghế đơn có thể điều chỉnh, rộng hơn trước không chỉ gấp đôi. Có chị tiếp viên hàng không mặc trang phục Thái Lan, chắp tay trước ngực nói sawatdee ka với cậu.
Ngồi xuống ghế, Chu Sùng Dục cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, túm Lam đòi chuyển tiền vé máy bay cho cậu ta.
Kết quả Lam không đồng ý, nói rằng lần này vốn dĩ cũng vì cậu ta bất cẩn làm hỏng kèn harmonica, cho nên cậu ta phải trả tiền.
Chu Sùng Dục nói không lại cậu ta, chỉ có thể lặng lẽ ngậm miệng, cố gắng ổn định lại cảm xúc, hưởng thụ hành trình tiếp theo.
Từ Sapporo bay đến Bangkok mất bảy tiếng. Vì ngồi ở khoang hạng nhất nên làm gì cũng thoải mái và thuận tiện. Chu Sùng Dục không cảm thấy mệt mỏi sau chuyến bay dài.
Xuống máy bay, hơi ấm của đất nước gần xích đạo ập vào mặt, Chu Sùng Dục cởi liên tiếp hai cái áo mới cảm thấy thoải mái hơn.
Nhập cảnh từ Bangkok chỉ cần xin thị thực khi hạ cánh, có Lam là người địa phương, thủ tục được hoàn tất một cách nhanh chóng.
Ra khỏi sân bay, người đến đón họ là tài xế riêng, chiếc xe cũng là BMW 7 series, toàn màu đen, rất kín đáo.
Mặc dù đã có thể cảm nhận được sự giàu có hào sảng của Lam trên đường đi, nhưng khi cậu ta đưa Chu Sùng Dục đến một khu công nghiệp, chào hỏi những nhân viên đi ngang qua, cậu biết rằng mình đã đánh giá thấp sự giàu có của cậu ta.
Nhà máy chế biến gỗ này do gia đình Lam mở, mặc dù quy mô không lớn nhưng trang trí tổng thể rất cao cấp, nhìn là biết không phải thứ mà người nghèo có thể mở.
Dừng xe trước cửa nhà máy, Lam bảo tài xế dỡ hành lý xuống trước, sau đó cậu ta đi vào chào hỏi mấy người.
Khoảng cách quá xa, họ lại nói tiếng Thái nên Chu Sùng Dục nghe không hiểu.
Khoảng hai mươi phút sau, Lam mới quay lại xe, lần này tài xế không ở đây, cậu ta tự lái xe.
Chu Sùng Dục ngồi ở ghế sau xe, tò mò áp trán lên cửa sổ, im lặng nhìn cảnh đường phố ở trung tâm Bangkok.
Nơi này khác hẳn bất kỳ nơi nào cậu từng đi qua.
Có cây cọ đung đưa theo gió, cũng có biển quảng cáo rực rỡ phức tạp và lộn xộn, có phồn hoa, cũng có nhàn nhã thong dong.
Nhật Bản quá lạnh, núi tuyết cũng quá lạnh, không hợp với cậu, những nơi gần mặt trời vẫn tốt hơn. Chu Sùng Dục cảm thấy mình giống một cây xanh bị bệnh, dù sao cũng phải dựa vào quá trình quang hợp để tạo ra chút năng lượng.
Đỗ xe bên đường, cuối cùng Lam dẫn cậu vào một cửa hàng đàn.
Cửa hàng nằm trên tầng hai, bên trong là một căn hộ rất lớn. Nhiều mẫu ván gỗ và một số đồ nội thất như tủ, đồ trang trí được trưng bày gọn gàng.
Người đứng ở cửa cung kính chào Lam ngay khi nhìn thấy họ đi vào.
Chu Sùng Dục vừa bước vào đã bị thu hút bởi những tượng gỗ điêu khắc mượt mà trong góc, cậu đi tới cẩn thận quan sát hình dáng và kỹ thuật, thuận miệng hỏi Lam: “Đây cũng là cửa hàng của cậu.”
“Xem như vậy đi.” Lam đút tay vào túi, rất kiên nhẫn dùng tiếng Trung giới thiệu với cậu: “Anh tôi phụ trách bên này, tôi chủ yếu kinh doanh vật liệu xây dựng, thỉnh thoảng cung cấp hàng cho anh ấy. Đều là chuỗi ngành công nghiệp gia đình, cho nên nếu cậu nói là một nhà cũng không sai.”
“Anh trai cậu làm điêu khắc?” Chu Sùng Dục cẩn thận sờ bức tượng Phật bằng gỗ tinh xảo mới điêu khắc được một nửa, lại hỏi.
“Không hoàn toàn đúng.” Lam lắc đầu: “Cửa hàng này chủ yếu làm đồ gỗ trang trí nội thất, đều là đồ thủ công đặt làm riêng. Ngoài ra còn có tủ, ghế sofa, giường đặt làm riêng… Muốn làm gì cũng có.”
Chu Sùng Dục “À” một tiếng, tiếp tục cúi người nhìn tượng gỗ trên mặt đất.
Khoảng thời gian làm việc ở trường, cậu gần như không có thời gian phân chia tinh lực vào điêu khắc, bây giờ nhìn thấy đồ gỗ được điêu khắc thuần thủ công vẫn si mê xem nhiều hơn.
“Có muốn cân nhắc ở lại đây làm việc không.” Lam bên cạnh đột nhiên hỏi.
Câu hỏi này khiến Chu Sùng Dục sững sờ, cậu chậm chạp nâng người lên, hơi mờ mịt nhìn đối phương.
Thấy cậu không nói gì, Lam giơ tay chỉ công nhân cầm cưa làm việc bên trong: “Học trò của anh Sai vừa nghỉ tháng trước, trong cửa hàng thiếu người. Tôi biết cậu thất nghiệp, nếu cậu đến tôi có thể trả lương cao hơn cho cậu. Phía sau có phòng có thể ở luôn, cậu không cần lo chuyện hộ chiếu, tôi sẽ tìm người đổi thành visa lao động dài hạn…”
Nghe Lam nói nhiều như vậy, Chu Sùng Dục tạm thời không biết nói gì.
Khi vừa đáp máy bay mấy tiếng trước, cậu vẫn đang suy nghĩ chuyện tìm việc làm. Cậu thực sự không có nhiều tiền, nếu muốn tiếp tục ở bên ngoài tốt nhất có thể có một khoản thu nhập ổn định.
“Sao cậu biết tôi có thể làm cái này.” Chu Sùng Dục nhíu mày suy nghĩ một lúc, hơi khó hiểu.
Lam im lặng mấy giây, lấy điện thoại trong túi ra vuốt một lúc mới đưa cho cậu: “Cái này, là cậu làm đúng không?”
Chu Sùng Dục liếc nhìn màn hình, phát hiện trên ảnh là một bức điêu khắc bằng thủy tinh.
Không khó nhận ra, đó là bài tập cậu nộp vào học kỳ cuối cùng khi đi trao đổi ở Bắc Kinh. Sau khi cậu đi, tác phẩm điêu khắc kia chắc vẫn giữ lại trong khoa, được trưng bày trong buổi triển lãm tốt nghiệp năm đó.
“Kể ra cũng trùng hợp, lần đầu tiên gặp cậu ở sân bay Sapporo tôi đã thấy quen mắt.” Nói đoạn Lam cất điện thoại, nhìn cậu, bình thản nói: “Khuôn viên đại học Vọng Kinh, tôi học chuyên ngành thiết kế nội thất, cùng khóa với cậu. Tôi đã xem tác phẩm điêu khắc của cậu ở triển lãm năm đó.”
Chu Sùng Dục lại im lặng hồi lâu. Có rất nhiều sinh viên trao đổi cùng khóa với cậu, cậu lại không bao giờ muốn chủ động giao lưu với người khác, cho nên thực sự không có ấn tượng gì với Lam.
“… Có thể sửa kèn harmonica trước không.” Không trả lời thẳng đề nghị của Lam, Chu Sùng Dục ngẩng đầu bình tĩnh hỏi.
“Không sửa ở đây.” Lam cười lắc đầu, thấy cậu lại bắt đầu nghiêm mặt, lại bổ sung thêm một câu cho bản thân: “Tôi cũng không nói cửa hàng tôi có thể sửa kèn harmonica…”
Nghe vậy, mặt Chu Sùng Dục trở nên bí xị, ngày càng không có tâm trạng dây dưa với cậu ta ở đây, xoay người muốn đi ra ngoài.
“Ê ê, đừng vội.” Lam nhanh chóng ngăn cậu lại, đi trước dẫn người cho cậu, vẫy tay với cậu: “Đi theo tôi, ở dưới tầng thôi.”
Chu Sùng Dục lại trừng mắt nhìn cậu ta một cái, không có cách nào khác vẫn đi theo.
Lúc bước vào không chú ý, đi xuống nhìn kỹ mới phát hiện mặt tiền bên cạnh là một cửa hàng đàn có quy mô không nhỏ.
Bên trong có đủ loại nhạc cụ, phần lớn giống như là đồ cũ, treo lít nhít trên giá trưng bày bên tường. Ông chủ là một người đàn ông trung niên thắt bím tóc, nói tiếng Thái với Lam, trông có vẻ rất thân.
Nói chuyện với ông chủ một lát, Lam quay đầu ngoắc tay với Chu Sùng Dục.
Chu Sùng Dục ngẩn người, vội vàng lấy kèn harmonica trong túi ra đưa cho cậu ta.
Lam và ông chủ lại nói tiếng chim nghe không hiểu, Chu Sùng Dục nhíu mày, một lúc sau không nhịn được lén hỏi Lam một câu: “Nghĩa là gì.”
“Sửa được.” Lam gật đầu với cậu.
“Sửa không khó, nhưng phải lấy hàng từ Chiang Mai về.” Ông chủ đã chú ý đến Chu Sùng Dục, đột nhiên nói vài câu tiếng Trung đúng chuẩn hơn Lam rất nhiều: “Gỗ anh đào này khó tìm, phải chờ khoảng một tuần.”
Nghe y nói như vậy, lúc này Chu Sùng Dục mới yên tâm, cũng không nói gì, quay đầu đi lên tầng.
Chờ một tuần cũng là chờ, sau khi suy nghĩ, cậu quyết định ở lại chờ. Còn có thể kiếm ít tiền, nếu làm không hợp có thể rời đi bất cứ lúc nào.
Biết cậu đã chấp nhận lời mời làm việc của mình, Lam không đuổi theo mà tiếp tục ở lại trước quầy, lại nói tiếng Thái với ông chủ.
“Bạn trai mới à?” Biểu cảm của ông chủ đầy hóng hớt, lông mày nhướng cao.
“Vẫn chưa phải.” Lam lắc đầu, nhếch một bên khóe miệng nở nụ cười vô lại đặc trưng.
“Nếu muốn tán thì hơi khó.” Cậu ta nhún vai, ánh mắt luôn vô tình hoặc cố ý liếc nhìn trên tầng, bất đắc dĩ nói.