"Chỉ là giấc mơ thôi, không sao, không sao."
Giọng nói của Chu Đại rất dịu dàng, lồng ngực cũng ấm áp, Hứa Khả nghe anh dỗ dành, cảm nhận được một chút an tâm.
"Chú, vừa rồi tôi nằm mơ sao?"
Hứa Khả chậm rãi thả lỏng, khóc một lúc dần dần bình tĩnh lại, thút thít hết lần này đến lần khác.
Sau khi cảm xúc của cô ổn định lại. Chu Đại mới nhớ tới vết thương trên tay cô, anh kéo người ra, đôi tay vốn mịn màng xuất hiện thêm một vết thương, nhìn có vẻ ghê người.
Chu Đại lấy hai tờ giấy ở mép giường giúp cô lau khô vết máu, nói: "Em ở chỗ này chờ một lúc, tôi đi lấy thuốc."
Anh mới vừa xoay người, áo dã bị kéo lại, quay người nhìn thấy Hứa Khả ngấn lệ nhìn anh, vẻ mặt bất lực, yếu đuối.
"Tôi sợ." Hứa Khả sụt sịt, khóc quá lâu nên giọng nói có chút tắc nghẽn.
Chu lại lần đầu tiên nhìn thấy cô khóc, đáy lòng dịu lại, vẻ mặt cũng dịu dàng: "Không sao, đi một lúc sẽ quay lại."
Hứa Khả nhìn xung quanh, lắc đầu.
Cô sợ, không muốn Chu Dại đi. "Ngoan, một lúc nữa tôi sẽ quay lại."
Hứa Khả kéo một lúc lâu mới chậm rãi buông tay.
Khi Chu Đại đi tới cửa, thoảng quay đầu lại, thấy cô gục đầu xuống, trông rất yếu ớt, cũng không biết vì sao lại có chút nghẹt thở, anh nhanh chóng đến thư phỏng tìm thuốc.
Hứa Khả yên lặng nhìn khăn trải giưởng.
Vừa rồi là một giấc mơ, cũng không hoàn toàn như vậy.
Mấy năm nay, những ký ức đó dần dần phai nhạt, nhưng thỉnh thoảng vẫn xuất hiện trong giấc mơ, mỗi một lần đều khiến cô toát mồ hôi lạnh, mấy ngày cũng không thể hồi phục.
Đó không chỉ là cơn ác mộng của cô, còn là nỗi đau mà cô phải trải qua thời cấp hai. Dù mấy năm nay giả bộ kiên cường, mạnh mẽ cũng không thể quên được.
Cô hận những người đó đã bắt nạt mình, mà hận nhất chính là Cố Kim.
Lúc học cấp hai, cô cũng không làm chuyện xấu gì với người khác, chỉ vì được xếp vào kí túc xá, giường nằm lẫn lộn, người ở tầng dưới ngày nào cũng hút thuốc, đánh bài đến đêm, ảnh hưởng tới giấc ngủ của cô, cô mới nói một câu đã bị đánh.
Sau đó cô đem chuyện nói lại với giáo viên, giáo viên tìm mấy người Cố Kim nói chuyện, mà bọn họ không hối hận, ngược lại quay vào làm trầm trọng thêm, có một khoảng thời gian kéo cô vào trong WC cởi quần áo, còn chụp ảnh, đăng lên mạng.
Bối cảnh gia Cố Kim tốt, không chỉ không bị xử phạt mà còn áp chuyện này xuống, các giáo viên trong trường không ai dám giúp cô.
Nghĩ đến nỗi đau trong quá khứ, Hứa Khả hít sâu một hơi, yên lặng nắm chặt tay.
Hiện tại cơ thể cô không bị thương tổn nữa, nhưng tâm lý thì không thể xóa nhoà.
Cố Kim làm nhiều chuyện xấu mà không bị quả báo, cô cần phải để cô ta nếm trái đắng.
Hứa Khả càng nghĩ càng hận, căn bản không quan tâm đến vết thương trên tay; cô lấy điện thoại, tìm Lục Hàng trong vòng bạn bè, ở giao diện trò chuyện trống rỗng của hai người gửi tin nhắn đầu tiên.