Thời gian Chu Đại đi công tác, Lục Hàng cùng Hứa Khà trò chuyện ngày càng nhiều, bắt đầu chia sẻ những vấn đề vụn vặt trong cuộc sống, chuyện ở công ty thực tập.
Hứa Khả chưa từng nói qua về tình yêu theo đúng nghĩa, nhưng cô biết khi một chàng trai có mong muốn được chia sẻ, cũng là có một chút ý với cô gái kia.
Mọi chuyện cô đều biểu hiện ra mình là người thấu hiểu cùng chu đáo, chỉ cần Lục Hàng tỏ ra không vui sẽ lập tức an ủi vài câu, thỉnh thoảng sẽ chụp vài bức ảnh đẹp phong cảnh bên đường gửi cho cậu ta xem, hoặc nói với cậu ta tiệm trà sữa ở đâu uống ngon hơn.
Hai người nói chuyện mỗi ngày, nội dung thảo luận ngày càng nhiều hơn.
Thỉnh thoảng lúc tan làm gặp nhau trên đường sẽ đi cùng nhau, thậm chí Hứa Khả mời đi uống trà sữa, cậu ta cũng không từ chối.
Nháy mắt lại tới thứ bảy, Hứa Khả cố ý hỏi: "Lục Hàng, tớ nhớ rõ ngày mai cậu phải tăng ca, có thể mua giúp tớ hai cái bánh bao được không? Bánh bao ở quán đó ăn rất ngon, đi muộn thì sẽ không mua được. Mà từ nhà tớ đến đó lại khá xa, sợ không kịp."
"Được rồi, gần đây ngày nào tớ cũng mua bữa sáng của quán đó, ngoại trừ bánh bao, cậu còn muốn ăn gì khác không?"
"Mua thêm một phần cháo ngô, cảm ơn cậu, cậu thật tốt bụng"
Hứa Khả đưa cái túi nhỏ trong tay cho cậu ta: "Quà cảm ơn."
Túi rất lớn, được bọc kín mít, không biết bên trong đựng gì.
"Sao lại đột nhiên muốn tặng quà cho tôi? Cậu không cần phải khách sáo như vậy đâu."
"Không phải khách sáo, lúc trước chơi game không phải nói qua rồi sao, ai đưa đồ ăn thì phải tặng đồng đội một món quà, coi như thực hiện lời hứa."
Lục Hàng đánh giá nó cũng không phải gì quý giá, nên nhận lấy.
"Cảm ơn."
Đúng lúc này, một cậu bé đạp xe đạp xông tới, mắt thấy sắp đụng phải Lục Hàng, Hứa Khả kéo cánh tay của cậu ta sang một bên: "Cẩn thận."
Cô thuận thế xoay chân, dựa nửa người vào người cậu ta.
Cậu bé bên cạnh dạp xe quá nhanh, đâm vào cột đá phía trước, mẹ cậu bé lo lắng chạy tới, nâng người dậy, giọng nói mang theo trách móc; "Không phải đã nói với con đạp xem trên đường phải đi chậm sao? Sao lại không nghe lời? Chút nữa đụng phải người ta rồi."
Sau khi xác nhận cậu bé không có việc gì, người phụ nữ kia kéo cậu bé đến xin lỗi Hứa Khả cùng Lục Hàng, hai người nói không sao, bọn họ liền rời đi.
Hứa Khả còn chưa rời khỏi người Lục Hàng, phát hiện cậu ta cũng không có động tác gì, giống như cam chịu cô làm ra hành động này , cô giả vờ giống như bừng tỉnh, nhanh chóng đứng sang bên cạnh, kéo ra khoảng cách; "Xin lỗi, vừa rồi sợ quá, không có đụng vào cậu chứ?"
"Không sao." Lục Hàng nói, "Còn cậu thì sao, bị dọa không nhẹ đúng không?
"Đúng là bị dọa." Hứa Khả cười. "Nhưng may mà có cậu, nếu không có lẽ đã bị té ngã rồi. Có phải tôi làm cậu giật mình không?"