One Piece: Ta Là Hậu Cần, Hoàng Đế Là Cái Quỷ Gì Vậy

Chương 199: Cửu Thúc! ! !




Chương 142: Cửu Thúc! ! !
"Chào các ngươi,
ta tên là Brook,
là một bộ xương khô… sau khi c·hết vẫn còn đi lại trên đời này…
Khô lâu, nha rống rống ~~!"
"Rainer! Mau nhìn kìa!"
Luffy trợn tròn mắt, chỉ tay vào Brook, miệng cười toe toét hét to:
"Không phải nổ đầu đâu, khô lâu này biết nói chuyện nè!"
"Ta sau khi thức tỉnh Trái Ác Quỷ cũng có thể điều khiển mấy thứ này,
chỉ là… chuyện đó đâu phải trọng điểm."
Rainer tiến lên, cẩn thận quan sát Brook từ trên xuống dưới.
Bộ tuxedo hắn mặc đã rách te tua, lộ ra những đoạn xương trắng ở bên trong,
thế nhưng Brook vẫn giữ mình vô cùng chỉnh tề,
bộ dáng lịch sự, phong độ y như quý tộc.
"Nha hống hống hống ~~!
Quả nhiên là một nữ sĩ tuyệt đẹp."
"Mà… mà thôi!"
Nami đỏ mặt, vội vàng xua tay từ chối.
Brook lại bước tới, cực kỳ tao nhã và lễ phép, chắp tay nói:
"Xin hỏi… có thể cho ta nhìn thử… quần lót của nàng không?"
"Đi c·hết đi!"
ẦM!
Một quyền nổ thẳng vào mặt Brook,
Nami cười toe toét mà tay vẫn còn b·ốc k·hói!
"Ta sẽ rã ngươi ra thành 207 mảnh xương, ném xuống biển làm mồi cho cá."
Rainer khoanh tay, ánh mắt như cá c·hết nhìn thẳng Brook đe dọa.
"Thì ra danh hoa đã có chủ, là tại hạ thất lễ."
Brook cung kính khom người một góc 90 độ tạ lỗi,
ngẩng đầu lên lại cười ha hả:
"Nhưng mà…
ta chỉ có 206 cái xương thôi nha ~~! Nha hống hống hống ~~!"
"Ta sẽ giẫm nát cái sọ của ngươi luôn bây giờ."
"Thật là đáng sợ!!"
ẦM!!
Brook bị dọa nhảy lùi lại, đụng thẳng vào hàng rào bên thuyền,
một tay ôm ngực, bộ dạng thở hổn hển:
"Tim ta bị dọa đến đập loạn cả lên rồi…
Mặc dù ta không có tim… nha hống hống hống ~~!"
"Ha ha ha, người này thú vị thật đó!"
Luffy gãi đầu cười ha ha:
"Vậy ngươi có… đi ỉa không?"
"Đồ thần kinh!!" ×3
Ba người Rainer, Zoro, Nami đồng thanh hét to.
Ra đề kiểu gì ác vậy!?
Chỉ thấy Brook thản nhiên phủi nhẹ lớp bụi trên ngực,
bình tĩnh đáp:
"Ta cũng có đi ỉa nha."
"Không ai muốn biết chuyện đó cả!!!"
Zoro nổi điên, trực tiếp rút đao lao tới chém!
"Loại câu hỏi như vậy không trả lời cũng được mà!!"
Luffy cười hì hì, vỗ bốp lên vai Zoro:
"Thôi nào, đừng làm dữ vậy, tụi mình mời hắn lên thuyền chơi đi!"
"Ngươi ngu si à! Không được! Ta phản đối!"
Zoro nổi trận lôi đình gào ầm lên.
Nhưng trước khi hắn kịp làm gì, Luffy đã lách qua một bên,
bước thẳng tới trước mặt Brook.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, chớp mắt một cái...

"Gia nhập băng hải tặc của ta đi."
"Có thể nha."
Brook thản nhiên gật đầu đồng ý.
Ba người Rainer lập tức hóa đá.
???
Ủa gì vậy?
Không phải, tụi ngươi... bị bệnh à!?
Từ nãy đến giờ chưa nói nổi ba câu đã kéo người ta nhập hội luôn hả!?
Mấy người lại tám chuyện thêm vài câu,
sau đó dưới lời mời nồng nhiệt của Luffy,
chim ưng chở cả năm người bay về lại con thuyền Merry.
Trong phòng ăn, Brook và Luffy trò chuyện rất rôm rả,
khiến mọi người không khỏi tò mò về thân phận của hắn.
Theo lời kể của Brook, mọi người mới biết:
hắn đã lang thang ở vùng biển này mấy chục năm,
cho đến mấy năm trước, b·ị c·ướp mất cái bóng,
trở thành một hồn ma cô hồn dã quỷ lang thang.
Hắn không thể rời khỏi Florian Triangle,
bởi nơi này sương mù dày đặc che chắn ánh mặt trời,
giúp hắn có thể tồn tại, đồng thời tranh thủ tìm lại cái bóng của mình.
"Trái Yomi Yomi no Mi... còn có thể tạo ra loại năng lực này à..."
Sanji phun ra một ngụm khói, cảm thán:
"Đúng là biển lớn không thiếu chuyện kỳ quái,
cả chuyện sống lại từ cõi c·hết cũng có thể thành sự thật."
Sinh tử vốn là định luật bất di bất dịch của thế gian,
nghe Brook kể chuyện, Rainer cũng không khỏi chấn động tận đáy lòng.
Linh hồn trở về từ Hoàng Tuyền đã là kỳ tích,
thể xác chỉ còn mỗi bộ xương khô mà vẫn sinh tồn,
càng làm hắn nhớ tới một câu nói:
Trên biển lớn này, bất kỳ ảo tưởng nào... cũng đều có thể trở thành sự thật!
"Nhưng cũng không thần kỳ tới mức đó đâu..."
Brook gãi đầu, cười ha hả:
"Hồi còn sống, trái ác quỷ này chỉ khiến ta biến thành người không biết bơi thôi."
Brook cười ha hả:
"Cho đến tận sau khi ta c·hết, trái ác quỷ mới thật sự phát huy tác dụng,
biến ta thành...
"Một bộ xương khô không biết bơi! Nha hống hống hống ~~."
"Vậy thì chẳng phải ngươi cũng không thể theo bọn ta ra khơi sao?"
Luffy chu môi, có chút không cam lòng,
đứng phắt dậy, một chân đạp lên ghế, vẻ mặt tràn đầy quyết tâm:
"Vậy thế này đi!
Bọn ta sẽ giúp ngươi đoạt lại cái bóng, sau đó ngươi gia nhập bọn ta!"
"Không được, ta rất cảm kích, emmm..."
Brook dừng lại một chút, nghiêng đầu thắc mắc:
"Xin hỏi... tôn tính đại danh?"
Mọi người: "..."
"Ta tên là Luffy!"
"Rất cảm ơn ngươi, Luffy tiên sinh,
nhưng ta không thể để cho các ngươi, ngay lần đầu gặp mặt đã vì ta mà mạo hiểm."
Brook đứng dậy, khom người thật sâu hành lễ,
sau đó chậm rãi nói:
"Hôm nay có thể gặp gỡ các ngươi, thật sự rất vui.
Còn nữa, đồ ăn của đầu bếp tiên sinh đây... đúng là tuyệt phẩm!
Thật lòng cảm ơn sự chiêu đãi nồng hậu của mọi người."
Phong độ lịch thiệp không chê vào đâu được,
Brook chậm rãi xoay người, ánh mắt lại rơi lên Robin:

"Vị mỹ nữ tao nhã này, xin hỏi... ta có thể được nhìn một chút..."
"Không cần ra vẻ tao nhã để làm trò lưu manh, cái thằng khô lâu thối tha!!"
ẦM!!
Nami tay b·ốc k·hói, nắm đấm gân xanh giật giật, nghiến răng gầm lên.
"Xin... xin lỗi ~~."
Brook ngã sõng soài dưới đất, nước mắt nước mũi chảy ròng:
"Ta sẽ tự kiểm điểm trong lòng...
Mặc dù ta chỉ còn một bộ xương khô không có tim để mà kiểm điểm, nha hống hống hống ~~."
"Bất quá nói đi cũng phải nói lại..."
Ngồi bên quầy bar trong phòng ăn, Rainer thản nhiên mở miệng:
"Ngươi nói k·ẻ c·ướp mất cái bóng của ngươi... là Moria phải không?"
Brook gật đầu.
"Thực ra," Rainer nhún vai, "tụi ta cũng vốn định đến tàu Thriller Bark một chuyến.
Hơn nữa, đối phương đã để mắt tới tụi ta từ lâu rồi."
Bị buộc để mắt tới.
(Moria: Ta oan uổng quá trời ~~~)
"Thì ra các ngươi cũng biết chuyện về Thất Vũ Hải."
Brook đứng lên, phủi qua một vòng tro bụi trên người.
Nghe vậy, đám người còn lại ngay lập tức đứng ngay ngắn, đồng loạt... lắc đầu nguầy nguậy.
Bọn họ cái gì cũng không biết hết, tất cả đều nhờ nghe Rainer nói mới biết sơ sơ.
Chỉ có Robin là trước kia có từng nghe một chút tin tức liên quan tới Moria,
nhưng cũng chẳng nắm rõ năng lực cụ thể của đối phương.
"Chúng ta sẽ giúp ngươi đoạt lại cái bóng, Brook!"
Luffy giơ cao cánh tay, huyễn ra cơ bắp hai đầu cực kỳ "ấn tượng"
cười ha ha đầy tự tin:
"Yên tâm đi, bọn ta mạnh lắm đó!"
Brook im lặng nhìn Luffy,
cả người đứng c·hết trân tại chỗ, hồi lâu mới khẽ cất tiếng:
"Ta... thật sự không biết phải nói gì, Luffy tiên sinh.
Chỉ biết... vô cùng cảm kích ngươi."
Hắn cúi thấp đầu, giọng nói trầm xuống:
"Mặc dù ta không mong các ngươi phải vì ta mà tự đưa mình vào hiểm cảnh..."
ẦM! ẦM!
Chưa dứt lời, bên ngoài thuyền đột nhiên vang lên những tiếng chấn động cực lớn,
mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về phía cửa.
"Chúng ta đến rồi."
Rainer thản nhiên nói, rồi bước thẳng ra khỏi phòng ăn.
Khi gặp Brook trước đó, bọn họ đã thấy bóng dáng "Thriller Bark" mờ mờ trong sương,
giờ qua một quãng thời gian di chuyển, Merry hẳn đã cập sát.
Mọi người bước nhanh ra ngoài,
xếp thành một hàng trên sân thượng trước nhà ăn.
Bên trái Merry, cái "cửa lớn" hình miệng người, môi đỏ răng trắng, đang từ từ đóng lại —
rõ ràng, họ vừa đi xuyên qua lối đó để vào.
Bên phải là một hòn đảo rộng lớn —
trên đảo đổ nát, hoang tàn,
một khu rừng âm trầm, cổ quái kéo dài mãi vào trong.
Bóng cây nặng nề đen kịt,
thỉnh thoảng bên trong lướt qua ánh sáng đỏ lập lòe,
tựa như có vô số mãnh thú và ác điểu đang ẩn nấp, âm thầm nhìn chằm chằm vào bọn họ, nguy cơ tứ phía.
Xa xa hơn nữa,
ẩn trong rừng sâu,
là một tòa lâu đài cổ phong cách Châu Âu cao v·út,
bao phủ bởi khí tức ma huyễn rợn người.
"Đây mà gọi là thuyền á?
Rõ ràng là một hòn đảo rồi còn gì!"
Nami theo bản năng cúi đầu nhìn ghi chép kim trong tay, kinh ngạc kêu lên:

"Ghi chép kim hoàn toàn không có phản ứng!
Trên đời này lại có một con thuyền lớn đến mức này sao!"
"Đúng là thuyền đấy."
Brook cực kỳ điềm tĩnh, không phát ra tiếng cười như thường lệ.
Dù chỉ còn lại một bộ xương,
cũng có thể cảm nhận được lúc này hắn nghiêm túc đến mức nào:
"Đây là con thuyền từ Tây Hải trôi dạt tới —
Thriller Bark."
"Ta xin phép đi trước một bước."
Brook nhẹ giọng nói,
"Hy vọng nếu ta thành công, sẽ không cần liên lụy các ngươi thêm.
Nếu có duyên, chúng ta sẽ gặp lại."
Nói xong, Brook nhẹ nhàng nhảy vọt lên,
cả người mảnh khảnh nhẹ nhàng đáp xuống mặt biển.
Ngay sau đó, hai chân hắn nhanh chóng di chuyển, chém ra vô số tàn ảnh,
cứ thế chạy băng băng trên mặt biển.
"Bởi vì ta chỉ còn lại xương,
nên nhẹ đến mức có thể chạy trên mặt nước!
Nha hống hống hống ~~!"
Brook lướt nhanh trên mặt nước, tiếng cười của hắn dần nhỏ đi trong gió biển,
chỉ chốc lát sau, thân ảnh ấy đã biến thành một chấm đen bé xíu.
Luffy nhìn theo, cười ha ha:
"Người này thú vị ghê đó!"
"Ê ê, khoan đã!
Chúng ta thật sự muốn lên đó sao?"
Usopp hai chân run lập cập, trên mặt đầy vẻ không cam lòng.
Rainer nhảy xuống boong, đi thẳng về phía khu nhà trọ đầu tàu:
"Ta đi thay đồ trước.
Ở lại trông thuyền chưa chắc đã an toàn hơn lên đảo đâu, Usopp."
"Sanji! Ta muốn hải tặc tiện lợi!
Ta ngửi thấy mùi mạo hiểm rồi á!"
Lúc này Luffy hưng phấn đến mức khác thường, mắt sáng rực.
"A, biết rồi."
Sanji ngậm điếu thuốc, nhàn nhạt đáp một câu,
rồi xoay người đi thẳng về phía nhà bếp.
Mọi người cũng bắt đầu rục rịch chuẩn bị lên đảo.
Một lúc sau...
"Ta chuẩn bị xong rồi.
Có ai muốn đi chung thì theo ta."
Rainer bước ra từ nhà trọ.
Trên người hắn khoác một bộ đạo bào màu vàng rộng thùng thình,
trước ngực và sau lưng đều in hình bát quái đen thẫm,
ống tay áo dài phủ kín đôi tay,
sau lưng còn đeo một thanh đào mộc kiếm thon dài.
— Trực tiếp hóa thân thành Cửu Thúc!!
(*Cửu Thúc: nhân vật nổi tiếng trong phim "Thiên Sư Bắt Ma" chuyên trừ tà diệt quỷ.)
Đừng hỏi bộ đồ này ở đâu ra.
Hỏi chính là: Nami đan dệt cho đó.
"Ngươi...
Ngươi đang làm cái quái gì vậy, học theo Usopp à?!"
Nami trừng mắt nhìn hắn, vẻ mặt khó tả.
"Nữ nhân, ngươi không hiểu đâu."
Rainer nghiêm trang quay đầu nhìn nàng:
"Mặc như vậy có thể tăng sát thương đặc hiệu lên Cương Thi.
Yêu ma quỷ quái gặp ta đều phải tự động dập đầu ba cái trước."
Quét sạch Cương Thi!!
Nami:
(lặng im, không muốn nói chuyện với cái tên điên này nữa)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.