Phá Lung - Tiên Uyển Kỳ Linh

Chương 35: Lại Không Có Tiền Đồ




 

Tống Tri Huệ ngồi yên như tượng đá, mặc cho xe ngựa lắc lư nghiêng ngả, vết thương nơi khóe miệng vẫn âm ỉ đau nhức, vậy mà nàng chẳng hề động đậy lấy nửa phần.

Bên trong xe, một mảnh tĩnh lặng như tờ, ngoài tiếng vó ngựa dồn dập và âm thanh bánh xe nghiến trên mặt đất vang lên ken két, chẳng còn gì khác.

Trên giường nệm, Yến Dực cũng không mở lời, chỉ lặng lẽ ngồi đó, ánh mắt lạnh như băng dừng nơi nàng, chờ nàng sẽ giống như trước đây quỳ xuống đất khóc lóc cầu xin. Nhưng chờ mãi vẫn không thấy động tĩnh, Tống Tri Huệ chỉ lặng lẽ rơi lệ, từng giọt nước mắt to tròn thi nhau rơi xuống mu bàn tay.

Tách tách rơi xuống, nghe đến chướng tai.

Yến Dực cau mày, sắc mặt càng thêm âm trầm.

Khóc thành ra cái bộ dạng này, mà vẫn chẳng chịu mở miệng cầu xin cho ba người kia.

Hắn dường như đã bắt đầu mất kiên nhẫn, ngón tay gõ nhẹ lên thành giường từng nhịp từng nhịp. Tống Tri Huệ vẫn không nhúc nhích, nước mắt từng giọt lại từng giọt chảy ròng ròng.

Chốc lát sau, một tiếng cười nhạt phá tan bầu không khí ngột ngạt.

“Ba người ấy vì ngươi mà mất mạng, ngươi vẫn có thể bình thản như thế.” Yến Dực lạnh lùng cười, “Xem ra là cô đánh giá ngươi quá thấp rồi.”

Lại một giọt nước mắt nện xuống mu bàn tay, Tống Tri Huệ vẫn chẳng hề động đậy, chỉ khàn giọng đáp:

“Nếu thiếp có mở miệng cầu xin, Vương gia liệu có hồi tâm chuyển ý?”

“Không.” Yến Dực không chút do dự.

Tống Tri Huệ tựa như đã đoán được đáp án từ trước, khẽ gật đầu, không nói thêm lời nào, chỉ tiếp tục cúi đầu lặng lẽ rơi lệ.

Trong lòng Yến Dực không hiểu vì sao lại dâng lên một cơn phiền muộn, có lẽ do không khí trong xe quá ngột ngạt. Hắn giơ tay đẩy tung cửa sổ, gió lạnh ào ạt tràn vào xe ngựa, khiến Tống Tri Huệ rùng mình một cái.

Hắn theo bản năng định đóng cửa lại, nhưng trong lòng lại nổi lên một trận giận dữ vô cớ, bèn dứt khoát đẩy cửa sổ rộng thêm.

Gương mặt đầm đìa nước mắt bị gió lạnh quất tới, đau rát như bị kim châm. Tống Tri Huệ quay mặt đi chỗ khác, lặng lẽ dùng khăn lau nước mắt.

Thấy nàng rốt cuộc cũng có chút động tác, Yến Dực lại bật cười lạnh. Nữ nhân này tâm cơ khó dò, sợ rằng đang giả vờ lấy lùi làm tiến, muốn hắn chủ động mở lời.
Đã thế, hắn liền cho nàng cơ hội. Xem thử nàng còn giở trò gì nữa, hắn không tin nàng thật sự không để tâm tới tính mạng ba người kia.

Yến Dực giọng điệu lạnh nhạt:

“Đêm Hồng Thụy mất mạng,cô từng định xử tử ba người đó, khi ấy ngươi còn khóc lóc quỳ gối cầu xin đến sống chết.”

Lời nói như nhắc khéo, nếu khi đó hắn có thể tha, thì hôm nay biết đâu cũng có thể.

Quả nhiên, Tống Tri Huệ ngẩng đầu nhìn về phía hắn, thoáng do dự, rồi bắt đầu chậm rãi nhích người về phía trước, đến khi ngồi sát bên chân hắn, theo đà xe ngựa lắc lư, hai người gần như chạm vào nhau, nàng mới dừng lại.

Yến Dực không nói gì, giơ tay khép lại cửa sổ, ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn nàng từ trên cao.

Tống Tri Huệ bàn tay siết chặt dần buông lỏng, lại chậm rãi đưa lên, dừng giữa không trung, vẫn chần chừ chẳng dám chạm vào hắn.

Ngay khoảnh khắc ấy, Yến Dực bất ngờ giơ tay, nắm lấy bàn tay trắng nõn kia, giữ chặt trong lòng bàn tay hắn.

Vẫn là cảm giác mềm mại lành lạnh ấy, bởi vì lệ vương chưa khô, mu bàn tay còn vương chút ẩm ướt.

Chỉ một cái nắm tay như vậy, hình ảnh đêm ấy nàng bị trói trên giường, chỉ mặc trung y, chợt vụt hiện trong đầu Yến Dực. Cái thứ chết tiệt ấy lại bắt đầu ngóc đầu dậy.

Tựa hồ nhận ra được hơi thở trầm thấp của hắn, Tống Tri Huệ khẽ cất tiếng, giọng rụt rè dè dặt:

“Nếu thiếp có thể khiến Vương gia thư thái, lần này... có thể tha cho các nàng...”

Quả nhiên, Yến Dực cười lạnh trong lòng. Biết ngay mà, nàng chưa từng thực tâm buông bỏ, vẫn ôm hy vọng mong manh. Hắn trầm giọng cắt lời:

“Ngươi là thiếp của cô, làm cô thoải mái chẳng phải là bổn phận nên có sao?”

Cảm thấy tay trong tay hơi rụt lại, Yến Dực liền siết chặt thêm, kéo tay nàng áp lên trên quần mình.

Cảm giác nơi vạt áo khẽ nhảy lên, Tống Tri Huệ ngẩn người, nhưng rất nhanh đã hiểu ý. Không đợi hắn mở miệng, nàng đã chậm rãi hành động, từng chút một khiến hắn thoả ý.

So với khi dùng roi, khăn lụa, hay đuôi bút... thì lúc này — dù cách hai lớp áo, cái chạm nhẹ ấy lại làm Yến Dực rung động mạnh mẽ. Hắn một tay vẫn nắm lấy tay nàng, tay còn lại chống xuống bên người, nơi lưỡi chủy thủ giấu trong tay áo chỉ cách ngực nàng không đến nửa tấc.

Hắn có thể sơ suất một lần, nhưng sẽ không bao giờ có lần thứ hai.

Sau một hồi, Yến Dực cuối cùng cũng buông tay nàng. Tống Tri Huệ nhân cơ hội thoát ra, xoay người quỳ xuống, một mặt cẩn thận dùng khăn rửa sạch, một mặt cúi đầu nhỏ giọng cầu xin:

“Thiếp biết Vương gia anh minh, nhất định trong lòng đã phân rõ phải trái. Ba người đó tuy cùng thiếp ở chung một viện, song thật chẳng liên can gì tới thiếp. Các nàng là người trong phủ Vương gia, mà Vương gia mới là chủ của họ. Thiếp chỉ là một ti tiện, phạm lỗi là một mình thiếp, đâu thể để các nàng bị liên lụy theo.”

Yến Dực mở cửa sổ một khe nhỏ, để gió đêm lọt vào, cuốn đi khí vị trong xe. Hắn cúi đầu liếc nàng một cái, đôi mắt dường như có phần hỗn loạn. Hắn dời ánh nhìn khỏi tay nàng, rơi vào gương mặt kia.

“Miệng lưỡi không tệ.” Yến Dực nhếch môi tán thưởng, sau đó lại gật đầu nói, “Ngươi rất biết nói chuyện.”

Lông mày Tống Tri Huệ khẽ nhíu, rồi lập tức giãn ra. Nàng ngẩng đầu nhìn hắn một cái, lại vội vã rũ mắt.

Bên trong xe ngựa lại lặng như tờ, mãi đến khi mọi thứ chỉnh đốn xong xuôi, Tống Tri Huệ đứng dậy trở lại chỗ ngồi, thở dài một hơi. Đúng lúc đó, thanh âm trầm thấp của Yến Dực lại vang lên:

“Đúng như lời ngươi nói, cô là chủ của ba người kia. Cô muốn xử trí thế nào, liền xử trí thế ấy.”

Tống Tri Huệ bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía hắn, đón lấy ánh mắt mang vài phần châm chọc kia. Nàng khẽ sững sờ, sau lại cụp mi xuống.

Nàng biết, không còn đường sống xoay chuyển.

Từ lúc Yến Dực chủ động mở miệng, là hắn đã bắt đầu trêu đùa nàng — cho hy vọng, rồi chính tay bóp vụn hy vọng ấy. Một luồng hàn ý lạnh lẽo lướt qua lòng ngực nàng.
Yến Dực biết, nàng nhất định hận hắn thấu xương. Nhưng thì sao? Đại bàng khi săn mồi nào có bận tâm con mồi nghĩ gì?

Hắn chỉ cần nàng hiểu rõ một điều — đừng chọc giận hắn nữa, cũng đừng tưởng hắn là hạng vô dụng chỉ cần đôi ba câu ngọt ngào là có thể lay động.

Xe ngựa vẫn phi nhanh về hướng Lạc Dương, suốt đêm không dừng. Dọc đường chỉ thay ngựa vài lượt, mỗi lần nghỉ ngơi chừng một canh giờ, rồi lại tiếp tục lên đường.

Đêm đến, Yến Dực ngồi bên mép giường nệm, gọi Tống Tri Huệ lên nằm. Hắn chướng mắt khi thấy nàng cứ lắc lư bên kia, cả người uể oải như nửa sống nửa chết.
Thậm chí còn dùng giọng nửa giễu cợt nói với nàng rằng — hắn còn chưa chán ghét nàng đến mức ấy, làm sao nỡ để nàng chết.

Tống Tri Huệ cũng không phản kháng, cứ thế nằm xuống sập, an ổn tựa người, đã là hắn đòi hỏi như thế, vậy thì nàng cứ yên tâm mà nghỉ ngơi.

Chỉ là vừa mới đặt lưng, bàn tay nóng rực kia đã lần mò tới bên nàng.

Trời đã về khuya, Yến Dực tựa nghiêng trên chiếc nệm trải bên giường, chẳng rõ là đang ngủ hay tỉnh, chỉ thấy hắn nhắm mắt đã lâu, hơi thở nặng nề cũng dần lắng xuống.

Tống Tri Huệ trợn mắt nhìn, trong xe tối đen không ánh đèn, bên ngoài ánh trăng sáng vằng vặc chiếu xuyên qua tấm rèm mỏng, đổ vào khoang xe một mảng dịu dàng. Nàng lặng lẽ nhìn về phía bên hông hắn, ánh sáng ngân quang từ lưỡi chủy thủ nơi đó ánh lên lấp loáng, nàng cứ thế nhìn hồi lâu không dời mắt.

Cuối cùng, nàng vẫn thu ánh mắt lại, cúi đầu ngẩn ngơ nhìn chiếc vòng tay phỉ thúy nơi cổ tay, chẳng hay từ lúc nào, đuôi mắt nàng đã lại ươn ướt.

Chiếc vòng ấy vốn là của Cố Nhược Hương. Ngày thứ hai sau khi Hồng Thụy chết, nàng tỉnh lại đã thấy nó nằm trong phòng mình.

Khi ấy Tống Tri Huệ có hỏi nàng ấy, sau cái chết của Hồng Thụy, Yến Dực nổi giận lôi đình, ra lệnh cho Lưu Phúc đến Hàng Tuyết Hiên muốn bắt cả ba người các nàng đi xử trí. Tống Tri Huệ cầu xin mãi, hắn mới buông tha.

“Lần này Vương gia chắc chắn nghĩ có thể dùng các ngươi để uy hiếp ta. Hắn tính khí thất thường khó lường, sau này nhất định sẽ thường xuyên triệu ta đến trước mặt, ta lo lắng nếu có ngày nào lỡ chạm vào nghịch lân của hắn, sẽ liên luỵ đến các ngươi.”
Đó là lời Tống Tri Huệ khi ấy nói với Cố Nhược Hương.

“Ta nghĩ, đợi thêm hai ngày tìm cớ, chúng ta sẽ giả vờ cãi vã một trận. Tốt nhất là khiến Triệu ma ma chuyển ngươi đến nơi khác. Từ nay về sau, chúng ta cũng cố gắng không qua lại.”

Cố Nhược Hương nghe xong chỉ khẽ cười nhạt: “Tỷ là muốn bỏ trốn?”

Tống Tri Huệ không ngờ nàng ấy lại đoán trúng, thoáng sửng sốt.

Cố Nhược Hương lại nhìn nàng, thản nhiên nói tiếp: “Dù gan dạ hay mưu trí, tỷ là người duy nhất ta từng gặp mà phải kính phục. Ta biết tỷ không giống người khác, ntỷ không màng đến sủng ái của Vương gia. Dù ta không rõ giữa các ngươi đã xảy ra chuyện gì, nhưng rõ ràng Vương gia rất để tâm đến tỷ. Trên đời này, ai dám giết Hồng Thụy mà vẫn còn toàn mạng?”

Cố Nhược Hương từ nhỏ đã lăn lộn ngoài đời, tuyệt không phải bình hoa đặt trong lồng son, ánh mắt nhìn người rất chuẩn.

Một người thông tuệ như Tống Tri Huệ, lại còn được Yến Dực coi trọng, nếu thật sự dám chạm nghịch lân hắn, thì chỉ còn cách trốn.

Bị nàng ấy nhìn thấu, Tống Tri Huệ cũng chẳng giấu nữa: “Ta nếu bỏ trốn, hắn nhất định sẽ nổi giận, trút giận lên ba người các ngươi. Cho nên ta muốn trước khi tìm được cơ hội, phải cách xa muội muội, và chuộc thân cho Vân Thư trước.”

Cố Nhược Hương nghe xong chỉ khẽ cười, nhìn nàng mà nói: “Tỷ muốn trốn, ta có thể giúp tỷ, giống như tỷ đã giúp ta diệt trừ Hồng Thụy. Chỉ cần ta còn sức, sẽ dốc lòng tương trợ. Về phần an nguy của ta, tỷ đừng bận lòng…”

Nói đến đây, nàng ấy dừng một chút, như đã hạ quyết tâm. Một lát sau, giọng nàng ấy nhỏ dần: “Vốn ta không định nói với ai, nhưng lại sợ đột ngột quá sẽ khiến tỷ lo sợ… Tỷ tỷ.”

Nàng ngẩng đầu nhìn Tống Tri Huệ, ánh mắt bình tĩnh đến lạ thường, không một tia sáng: “Ta chỉ muốn được giải thoát.”

Trong lòng Tống Tri Huệ chấn động, định lên tiếng khuyên nhủ, thì Cố Nhược Hương đã lắc đầu, cong môi cười: “Tâm ý ta đã quyết, không cần khuyên nữa.”

Cả đời này của nàng ấy, từ khi có ký ức đến nay, chưa từng được ai thương xót, sớm đã như một cái xác không hồn. Nàng ấy từng nghĩ có thể nương náu nơi Hàng Tuyết Hiên, có ba người bên cạnh làm bạn cũng đã là ân huệ trời ban. Nhưng không ngờ sau biến cố Hồng Thụy, ngay đến tia hi vọng cuối cùng cũng bị bào mòn.

“Tỷ tỷ từng nói với ta, chỉ cần còn tồn tại là còn hy vọng. Khi ấy ta đã muốn hỏi, cớ sao làm người trên đời này lại khổ cực đến thế?”

“Trước kia tuy ta nghĩ vậy, nhưng vẫn không dám làm gì, vì còn giữ lại một tia hy vọng. Nhưng hôm nay…”

Ánh mắt nàng ấy dừng lại nơi cái bô trong phòng, và những bộ váy áo phơi ngoài sân, so với trước to lớn hơn vài phần.

“Trước kia ta từng mơ tưởng, nếu không còn làm cơ thiếp nữa, tích góp được chút tiền, biết đâu có thể tự tìm lấy con đường sống. Nhưng hiện giờ, con đường sống không còn, ngay cả chính bản thân ta cũng chẳng còn là người nữa…”

“Ta cũng có niềm kiêu hãnh của mình. Ta không muốn sống dật dờ, để đến lúc chính mình đi tiểu ra quần cũng chẳng biết…”*

*Nhắc lại vụ bị Hồng Thụy bạo hành đã ảnh hưởng đến thân dưới và hệ thống bài tiết của Cố Nhược Hương.

“Chỉ nghĩ tới việc sau này sống cả đời như thế, ngày ngày ngâm mình trong bẩn nhơ, ta liền hận sao không thể chết ngay cho rồi…”

Tuy lời nàng ấy nói ra bình thản, nhưng khi nói xong, lại quay sang nhìn Tống Tri Huệ, khóe miệng cong cong dịu dàng, nói khẽ: “Đừng khuyên ta, ta không sai, tỷ cũng không sai, có lẽ… bọn họ cũng chẳng sai. Là cái thế đạo này sai rồi.”

Phải, là cái thế đạo này sai rồi.

Tống Tri Huệ khẽ vu.ốt ve chiếc vòng ngọc nơi cổ tay. Đêm cuối cùng rời đi, nàng đã gõ cửa phòng Cố Nhược Hương. Nàng ấy cười bảo Tống Tri Huệ hãy yên tâm, cả đời nàng ấy chưa từng làm việc gì trái đạo trời, nhất định sẽ có ngày lên tận chín tầng mây, đến lúc đó, nàng ấy sẽ phù hộ cho nàng.

Sau khi Tống Tri Huệ rời đi, Cố Nhược Hương đã tự vẫn. An Bình và Vân Thư cũng dùng số bạc nàng để lại để chuộc thân.

Hắn nói nàng không biết xử lý hậu quả, lại đâu biết nàng đã sớm an bài cho họ, sao có thể chỉ vì trốn đi mà để lại nhược điểm cho hắn?

Những giọt nước mắt ấy không phải thứ để mưu cầu hay làm dáng, mà là nàng thay mặt cho vô số nữ tử trong thế đạo này, khóc thay.

Ánh mắt Tống Tri Huệ dần trở nên băng lãnh, nàng chậm rãi kéo tay áo, che đi chiếc vòng ngọc, rồi ngẩng đầu nhìn về phía Yến Dực — lúc này mới phát hiện, hắn đã tỉnh từ lúc nào.

Trong ánh tối mịt, đôi mắt lạnh lẽo ấy giao nhau. Yến Dực vẫn như cũ lạnh nhạt vô tình, còn Tống Tri Huệ — trong giây khắc ấy — bỗng dưng thu lại thần sắc, nhẹ rũ mắt xuống. 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.