Phản Phái: Không Hệ Thống, Làm Sao Thắng Bây Giờ?

Chương 13: Dạ Thính ra đời




Chương 13: Dạ Thính ra đời
Lý Dạ năng suất làm việc rất nhanh chóng, ngay tối hôm đó đã hoàn thành nhiệm vụ trình báo lên cho Âu Dương Phi Vân.
Trong phòng, một chủ một tớ duy trì trạng thái im lặng.
Âu Dương Phi Vân im lặng là bởi vì cần phải đọc xong Lý Dạ phương án cũng như suy tính trong đó lợi hại, nguy cơ.
“Ngươi làm cách nào để những cái kia trưởng lão, tông chủ và đại trưởng lão không chú ý tới ngươi kiến tạo Dạ Thính hành vi?”
Dạ Thính là Âu Dương Phi Vân đặt cho tổ chức tên.
Lý Dạ bình tĩnh đáp lời:
“Đại trưởng lão và tông chủ sẽ không lúc nào cũng trải rộng thần thức trong tông môn. Họ cũng thu nhận thông tin từ phía những trưởng lão ủng hộ.
Các vị trưởng lão tai mắt thuộc hạ cũng đã quan sát được một chút, thêm nữa thuộc hạ mong rằng chủ nhân có thể lấy được thêm thông tin từ phía nhị trưởng lão nhằm xử lý tốt nhất.”
Âu Dương Phi Vân hài lòng nói:
“Tốt, ngày mai ta sẽ tìm ta gia gia giúp ngươi việc này.
Nhớ lấy không cầu nhanh, chỉ cầu ổn trọng, càng bí mật càng tốt.”
“Tiểu nhân đã rõ.”
Sau đó Âu Dương Phi Vân hỏi tiếp:
“Về cách thực liên lạc, ngươi tính làm như nào để tình báo từ phía các con tốt có thể chuyển tới quân mã mà không bị phát hiện?”
Âu Dương Phi Vân thích chơi cờ, bởi vì vậy mỗi một cụm sẽ có một tướng, hai sĩ, hai tượng, hai mã, hai xe, hai pháo và năm tốt.
Tướng sẽ là người đứng đầu cụm tình báo, là đầu mối thông tin lên Lý Dạ.

Phía dưới tướng sẽ là tả sĩ và hữu sĩ, đóng vai trò là hai cái tham mưu phân tích tình báo, suy đoán tình hình.
Phối hợp với sĩ là pháo khi pháo là đầu mối tổng hợp tình báo và chỉnh lý tình báo từ phía xe, mã và tốt.
Âu Dương Phi Vân làm như vậy vì pháo phải có tựa mới có thể khai nòng ăn quân, bởi thế mà nếu không có tình báo từ phía xe mã tốt thì pháo phải tận dụng kẻ thù làm điểm tựa.
Quân tượng trong cờ tướng có tác dụng bảo vệ tướng, vì thế tổ chức tình báo này quân tượng cũng nắm vai trò phòng thủ cứ điểm.
Chỉ cần có dấu hiệu cứ điểm bại lộ, quân tượng sẽ phụ trách ngăn cản kẻ địch nhằm giúp tướng và sĩ rút lui cùng tài liệu.
Quân tốt chính là những kẻ đi sâu vào các nơi khai thác tình báo, thường là kẻ dễ dàng bị tiêu diệt nhất nhưng nếu đi sâu vào phía kẻ địch lại mang tới sức em lớn không ngờ.
Quân xe di chuyển tự do không có cản trở có thể tiếp cận bất kể bao xa, vì thế quân xe thu thập tình báo từ xa, cần là người nhanh nhạy dựa vào những biến chuyển của khu vực đó mà phán đoán thông tin.
Giả như hôm nay giá hàng hóa gia tăng hay lượng mua một mặt hàng tăng cao đều có nguyên do phía sau của nó.
Quân mã khởi đầu cần quân tốt di chuyển thì mới có thể thoải mái băng tường vượt hào vì thế mà quân mã phụ trách tập hợp tình báo từ phía quân tốt.
Mỗi quân mã phụ trách hai quân tốt và có một quân tốt làm ám tử, chỉ cần có một quân tốt hi sinh thì mới được biết thông tin của một quân tốt khác.
Quân xe và quân mã là hai quân cùng nhau t·ấn c·ông rất mạnh bởi vậy tình báo từ phía xe và mã đưa lên trên chính là chiến công của họ.
Lý Dạ bình tĩnh trình bày cách thức quân mã tiếp nhận thông tin từ phía quân tốt gửi lại:
“Dựa vào cờ tướng, quân mã quân tốt thường khi đứng cạnh nhau phần lớn là quân mã bị vướng mặt quân tốt mà không thể di chuyển.
Bởi thế, quân mã và quân tốt không bao giờ trực tiếp gặp mặt hoặc dù có trực tiếp gặp mặt cũng không hề nhận biết nhau.
Vì thế mà ngay khi nhiệm vụ được thực hiện, quân tốt sẽ biết cách mỗi một khoảng thời gian nhất định, tại vị trí được đánh thứ tự tương ứng với ngày hôm đó là ngày bao nhiêu.”
“Tốt lắm, về tài chính ngươi hãy làm một cái bản đồ phân bố các cứ điểm sao cho số lượng cứ điểm là ít nhất có thể mà độ phủ hiệu quả là tối đa sau đó tính toán số lượng nhân thủ, ta sẽ dựa vào đó cung cấp cho ngươi tài nguyên để trả cho các quân cờ.”
Sau đó, Âu Dương Phi Vân nói tiếp:

“Về phía quân tốt ngươi có chính mình lựa chọn cẩn thận là được, việc quan trọng ta nhấn mạnh lại lần nữa, CHỈ CẦU ỔN, KHÔNG CẦU NHANH.
Rõ chưa?”
Mấy chữ cuối cùng Âu Dương Phi Vân như gằn từng chữ một tỏ rõ đó là điều quan trọng nhất hắn muốn.
Lý Dạ hiểu mức độ quan trọng của vấn đề vì vậy cung kính cúi đầu bày tỏ mình đã hiểu rõ sau đó xin phép rút lui.
-
Trong lúc đó, Diệp Phàm đang cùng với Đỗ bàn tử nướng hai con gà không biết bắt được ở đâu.
Trong không gian yên tĩnh, thỉnh thoảng lại có tiếng nuốt nước bọt ừng ực của Đỗ bàn tử, âm thanh của mỡ nhỏ xuống than củi vang lên tiếng “Xèo, xèo!”
Mùi thơm nức mũi nhẹ nhàng theo làn khói mỏng tỏa đi khắp nơi.
“Diệp ca, mặc dù ăn ngươi đồ nướng nhiều lần nhưng lần nào cũng vậy, ta không thể nào kiềm chế nổi.
Thế mà thời gian gần đây ngươi tay nghề lại có chỗ đột phá, đơn giản so với trước ăn ngon gấp mười lần không thôi.”
Diệp Phàm bên khóe miệng chứa lấy nụ cười vui vẻ mà đáp trả Đỗ bàn tử:
“Ta đây có bản lĩnh đâu, bao ngươi ăn ngon không phải vấn đề.”
Sau đó cầm lấy bên cạnh bình rượu tu một hơi, gọi thẳng một tiếng sảng khoái.
Sau khi thịt chín, hai người nhanh nhẹn dùng dao chia nhau mỗi người một nửa bắt đầu ăn như gió cuốn.
Vừa ăn vừa uống rượu trò chuyện vui vẻ.

Bỗng Đỗ bàn tử hỏi:
“Diệp ca ngươi đã đột phá Ngưng Khí cảnh tám tầng, sắp tới ngoại môn thi đấu ngươi có tự tin chứ?”
Diệp Phàm ánh mắt sắc bén gương mặt tràn đầy tự tin khẳng định:
“Ta không phải chỉ có bao ngươi ăn ngon bản lĩnh, mấy cái kia tham gia thi đấu người với ta chỉ như một đám hài tử nhảy nhót linh tinh mà thôi.”
Đỗ bàn tử trêu đùa:
“Thế mà ngày trước ngươi lại cùng ta chịu bắt nạt, không phải là ngươi coi trọng ta cái này đại soái ca chứ?”
Diệp Phàm cười đùa:
“Ta coi trọng ngươi. Ha ha.”
Đỗ bàn tử giá ý không vui:
“Ta biết ta nặng rồi, ngươi xem nhẹ ta cũng được. Nhưng Diệp ca ngươi nếu có vấn đề về tài nguyên tu luyện có thể đến ta mượn.
Ta mặc dù là một cái thất sủng bỏ chạy, nhưng dẫu sao cũng là Đỗ gia tam thiếu gia, nhiều ta không có nhưng cũng đủ để ngươi sử dụng lúc này.”
Diệp Phàm cảm động đáp lại:
“Tình cảm giữa hai chúng ta như vậy, nếu ta cần thì chắc chắn sẽ không khách khí.
Chỉ là hiện tại ta được vị kia Tần sư tỷ hỗ trợ đầy đủ rồi, ngươi chú ý nâng cao thực lực điểm, sau này ta vào nội môn rồi không thể tùy thời đều cùng ngươi chịu đòn.”
Đỗ bàn tử ha ha cười, thật ra đối với hắn một thân này, mấy tên kia đòn đánh lên người chẳng khác nào gãi ngứa đâu.
Nhưng mà b·ị đ·ánh nhiều cũng không thể nào vui vẻ được, chỉ là hắn đã quen với việc b·ị b·ắt nạt nên hắn có thể co duỗi được mà thôi.
Diệp Phàm biết vậy mà cũng mấy lần trêu chọc Đỗ bàn tử chịu khó nếm mật nằm gai, nhưng mà hắn thân trọng nằm hỏng gai nên chỉ chịu khổ về đường ăn uống mà thôi.
Đỗ bàn tử chỉ giả đò giận sau đó hai cái này người lại hi hi ha ha vui đùa với nhau như trước.
Đối với Diệp Phàm, trước đó khi hắn tỉnh dậy hận thù khiến hắn lệ khí đầy người, may mắn mà đời này hắn gặp được Đỗ bàn tử cái này huynh đệ, nhờ vậy mà nỗi đau trong lòng hắn cũng nguôi ngoai phần nào.
---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.