Chương 25: Con chính là gia gia lẽ sống
Một tháng sau khi ngoại môn thi đấu kết thúc, dư âm của nó cũng đã kết thúc từ lâu, mọi người cũng nhanh chóng trở lại nhịp sống và tu luyện quen thuộc, người có nhiệm vụ thì đi làm nhiệm vụ, người cần tu luyện thì bế quan tu luyện.
Diệp Phàm một tháng này cuộc sống hết sức yên bình, hắn cuộc sống hết sức yên ả khi mà không có cái nào mắt mù đệ tử thấy hắn tu vi thấp mà có lời qua lời lại.
Dù sao những cái đó đệ tử đã bị Âu Dương Phi Vân điều đi nơi khác rồi, cơ hội tiếp xúc với Diệp Phàm gần như bằng không.
Âu Dương Phi Vân suốt hai tháng qua vẫn kiên trì tu luyện, hắn đã thích nghi với việc rèn luyện không một chút nào linh lực từng nhịp di chuyển gần như thuấn phát, nhưng hắn chưa hài lòng lắm bởi vì đó vẫn chưa phải cực hạn, thậm chí vẫn có nhiều sơ hở có thể tận dụng nếu đối thủ kinh nghiệm cao.
Thế là hắn tiếp tục rèn luyện, mỗi một tòa nhà cao đều bắt đầu từ từng viên gạch một bởi thế mà Âu Dương Phi Vân chưa hề ngừng qua.
Lý Dạ yên lặng xuất hiện báo cáo tình hình:
“Thưa thiếu chủ, Diệp Phàm một tháng qua không có hành động gì lạ thường, tu vi cũng không tăng trưởng ngoài ra nhục thân có lẽ đã đạt tới cực hạn.”
“Ồ, ngươi thấy qua hắn?”
“Tiểu nhân đã thấy qua hắn.”
“Tốt lắm” Âu Dương Phi Vân đánh giá một câu rồi lại tiếp tục nói: “Hắn chỉ cần chậm chạp không tiến thì ngươi càng cần phải chú ý hắn sắp tới hướng đi.”
“Tiểu nhân đã rõ” Lý Dạ tiếp nhận mệnh lệnh.
Sau đó thấy Âu Dương Phi Vân ra hiệu, Lý Dạ ngay lập tức dời đi.
Âu Dương Phi Vân lúc này ngừng lại luyện tập bắt đầu tĩnh tâm suy nghĩ.
‘Diệp Phàm đã tiến vào Thanh Nguyệt phong, sắp tới chắc chắn là tình tiết giúp hắn có móc nối sâu sắc hơn là tình sư đồ với Thanh Nguyệt tôn giả.
Cả tu vi lẫn thân thể đều chậm chạp không tiến như vậy tông môn tạm thời không có tài nguyên thỏa mãn hắn mà hắn có khả năng lấy được.
Vậy thì hắn chỉ có thể ra ngoài lịch luyện may mắn gặp một cái bí cảnh.
Không, ta quên mất Tử Tiêu bí cảnh, giới hạn tại tu vi Ngưng Khí cảnh đệ tử cứ mười năm mở một lần thế mà để Diệp Phàm gặp phải.’
Vậy là Âu Dương Phi Vân bắt đầu tính toán những việc cần phải làm.
Tối hôm đó, hắn lại tiến tới Thái Hòa phong.
“Tiểu thiếu chủ gặp phải tu luyện vấn đề sao?”
Âu Dương Phi Vân lắc đầu nói:
“Không phải, Ngô gia gia. Ta đến gặp ngài để nhờ ngài giúp ta thu thập thông tin về tu vi và quan trọng nhất là tính cách của mấy cái tông môn khác những tên có thể trở thành lĩnh đội đệ tử hoặc đáng chú ý đệ tử sẽ gia nhập Tử Tiêu bí cảnh.
Ngoài ra, mong rằng ngài giúp đỡ ta đánh giá xem tổn thất đệ tử cỡ nào sẽ khiến cho bọn họ tức giận khó bình?”
Ngô lão vuốt vuốt chòm râu hỏi:
“Tiểu thiếu chủ không phải là muốn khiến cho các tông môn xích mích với nhau chứ?”
Âu Dương Phi Vân cười đáp:
“Tất nhiên là không phải rồi Ngô gia gia. Ngài cũng biết vừa rồi Diệp Phàm ngoại môn thi đấu đệ nhất chứ? Tên kia rất biết cách kéo cừu hận mà dựa vào hắn biểu hiện chắc chắn cũng sẽ đại diện tông môn tham gia nên ta cần biết trước để đề phòng.”
Ngô lão thấy vậy cũng không hỏi thêm mà tỏ vẻ sẽ giúp đỡ.
Âu Dương Phi Vân cảm tạ Ngô lão và sau đó tiến vào gặp mặt ông nội mình.
Dù sao sắp tới một số chuyện hắn cần phải báo cho ông nội hắn để được hỗ trợ tránh cho mọi thứ đi quá xa.
Ở lại với ông nội một đêm, Âu Dương Phi Vân kéo hắn ông nội đi tắm rửa, gợi lại kỷ niệm xưa kia.
Tuổi nhỏ hắn cùng ông nội và hắn cha thường cùng nhau ngâm nước nóng tắm rồi thay nhau kỳ lưng.
Tuy nhiên, ma môn hai cái đại tông Ma Thần giáo cùng Đoạt Hồn môn hai trăm năm trù tính âm mưu hòng t·ấn c·ông hòng lật đổ một trong hai cái chính phái khôi thủ tông môn thế là lựa chọn Thanh Lam tông bởi vì địa thế nằm ở cực tây của Thiên Huyền đại lục nên không thể nhanh chóng tiếp viện.
Ngoài ra, vì vị trí cực tây có thể nhanh chóng phân tán ẩn núp nếu bị thất bại.
Trận chiến đó cha mẹ của Âu Dương Phi Vân hai người t·ử t·rận bởi vì thế mà về sau hắn có nghịch ngợm hay càn quấy cũng được mọi người nhắm mắt cho qua, chỉ cần không phải là điều gì ảnh hưởng quá tiêu cực tới tông môn.
“Lâu rồi con chưa kì lưng cho ta, tại sao hôm nay lại nghĩ tới cùng gia gia tắm?” Âu Dương Kiêm Trung hỏi.
“Trước kia là con không tốt, bây giờ con suy nghĩ trưởng thành hơn, lại còn đợt này tu luyện xong mệt mỏi chỉ muốn ngâm nước nóng lại nghĩ tới trước kia.”
Âu Dương Kiêm Trung cười rất vui vẻ, vết chân chim bên khóe mắt nhăn sâu hơn bởi vì kể từ khi cha mẹ mất đi, Âu Dương Phi Vân từ một đứa trẻ luôn vui vẻ, hiền lành dần trở nên quậy phá cũng dần ít bày tỏ cảm xúc với ông ta.
“Con dự định nhờ Ngô lão điều tra thông tin sắp tới định làm gì? Cần gia gia hỗ trợ điều gì cứ nói.”
Âu Dương Phi Vân chậm rãi kì cọ lưng cho ông nội của mình sau đó chậm rãi trả lời:
“Diệp Phàm là cái tên rất biết kéo cừu hận, mà tham gia bí cảnh thì t·ranh c·hấp là điều tất yếu, nhưng tên kia thuộc dạng nếu đã ra tay chắc chắn không để người còn sống mà cừu hận, chỉ có n·gười c·hết mới không trả thù.
Vì vậy, tên kia chắc chắn sẽ gây thù với những tôn môn khác. Con khẳng định thiên phú của hắn không thua kém gì con, thậm chí còn cao hơn vì hắn năng lực luyện đan cực cao. Lúc đó sẽ gây tông môn khác không thích.”
Âu Dương Kiêm Trung đưa ra nghi vấn:
“Tông môn chúng ta có khả năng trấn giữ giúp cho hai người các con trưởng thành thời gian, lý do thực sự của con là gì?”
Âu Dương Phi Vân lúc này chậm rãi quan sát, chắc chắn không có ai nghe lén mới bắt đầu đáp:
“Chỉ có ngàn ngày làm trộm, chứ không có ngàn ngày phòng trộm, chính đạo tông môn sẽ không quang minh chính đại gây chuyện nhưng âm thầm là có, ma môn cũng vậy, chúng ta còn không quên mối thù mười năm trước mà hai cái tông môn kia chắc chắn cũng vui lòng ngoạm chúng ta một miếng.
Chúng chắc chắn sẽ vui lòng phối hợp với những cái khác tông môn chơi chúng ta một kích.
Con mong tạo một lần cái bẫy, đã làm phải làm thật lớn tóm gọn mấy cái tử thù.”
Âu Dương Kiêm Trung trong lòng một nhảy, ngọn lửa cừu hận như ẩn như hiện trong đôi mắt sáng quắc của ông ta.
“Con có biết hậu quả để lại là rất nhiều đệ tử thậm chí trưởng lão sinh mệnh không?”
Âu Dương Phi Vân trả lời:
“Bọn hắn đã dám ấp ủ một lần chắc chắn sẽ có lần hai, chính đạo đã đè nén ma đạo quá lâu rồi, con chỉ trước thời hạn khởi động một cú đấm đang được ấp ủ thôi.
Nếu chúng ta chủ động sẽ giảm bớt được rất nhiều thương tổn.
Dù sao con cũng ở nơi này mười bảy năm, tình cảm chắc chắn có, con cũng sẽ không hủy diệt gia gia một đời yêu, một đời cống hiến đâu.”
Âu Dương Kiêm Trung trả lời:
“Từ mười năm trước con chính là gia gia còn sống đến giờ này lý do, chỉ cần con trưởng thành rồi yên bề gia thất là gia gia phần đời còn lại sống ý nghĩa rồi.”
Âu Dương Phi Vân trong lòng ấm áp, khóe mắt nước mắt không kìm được, cái mũi chua chua.
Giờ phút này, Âu Dương Kiêm Trung dùng chính mình tình thương yêu hòa tan hắn khoảng cách cuối cùng với thân thể này, hòa tan bức tường mỏng manh giữa hắn và thế giới này.
“Gia gia cứ yên tâm mà sống, con sẽ sớm cho thêm gia gia một cái tiểu chắt trai làm lý do sống, ngài cứ rèn luyện thân thể để chịu đựng giày vò đi.”
“Ha ha, tốt, tốt. Ta thân thể này còn dẻo dai, dù trăm cái chắt trai ta cũng xoay sở được.”
---