Phản Phái: Không Hệ Thống, Làm Sao Thắng Bây Giờ?

Chương 50: Đại trận lên.




Chương 50: Đại trận lên.
Âu Dương Phi Vân nhanh chóng vực lại cảm xúc, hắn lại tiếp tục đi quan sát các vị sư đệ, nhìn ai cũng chán nản, mệt mỏi.
Diệp Phàm cũng nhận ra vấn đề này khi mà sĩ khí của Thanh Lam tông đang đi xuống rõ rệt, họ không nhìn thấy hi vọng cuối đường hầm.
Diệp Phàm cố gắng chỉ ra cho họ thấy ánh sáng đó như thế nào, nếu như hắn đủ mạnh mẽ hắn sẽ giống hệt tất cả khí vận chi tử trong các câu chuyện khác, sử dụng chính mình thực lực, giành lấy từng chiến công chói mắt khi một mình hắn chống lại vạn quân để nói lên cho những người khác rằng:
“Hãy tin tưởng vào ta, ta chính là hi vọng.”
Nhưng hiện tại hắn còn chưa trưởng thành, Âu Dương Phi Vân nhìn thấy hắn lực bất tòng tâm, Âu Dương Phi Vân biết mình cần phải mau chóng làm gì đó bởi vì khi khí vận chi tử rơi vào đường cùng sẽ luôn có ai đó nhảy ra cứu giúp hắn.
Và Âu Dương Phi Vân không sai, Diệp Phàm đang chuẩn bị sử dụng con bài của mình là dùng Bùi Tông Lâm tàn hồn nhập vai thần bí đan sư để hóa giải tình hình.
Nhưng Âu Dương Phi Vân đã nhanh hơn một bước, một người yêu thích lịch sử như hắn, hâm mộ các trận đánh lớn hiểu rằng mỗi khi như này, các vị tướng lãnh binh đều sẽ có một bài phát biểu, một bài hịch, một bài vạch tội kẻ thù.
Để làm gì?
Để tạo động lực cho đội quân của mình đi tiếp cho tới khi thấy hi vọng cuối đường hầm và hi vọng đó sẽ tiếp thêm động lực còn lại để đội quân đi tiếp.
Và những hành động đó hướng tới rằng họ đang đại diện cho chính nghĩa, họ chiến đấu vì chính nghĩa chống lại những kẻ xấu xa đang đe dọa tới họ và người thân họ.
Âu Dương Phi Vân nhìn tập hợp một nhóm người, hắn muốn đạo văn đạo nhạc đạo những tác phẩm hào hùng để lấy lại tinh thần nhưng hắn trước kia dốt đặc âm nhạc nên đành chịu, thế là hắn bèn cho lấy trống trận, mười người đứng dưới mưa tầm tã theo yêu cầu của hắn nổi lên trống trận.
Một nhịp trống hào hùng dồn dập như nhịp đập của trái tim, từng người một tò mò có chuyện gì sảy ra, tiếng trống này không phải nhịp trống báo hiệu.
Mưa tầm tã rơi, người đánh trống lưng thẳng tắp, tay gõ nhịp, từng giọt mưa nhảy múa dồn dập trên mặt trống.
Mỗi xong một hồi, họ lại dùng dùi trống chấm vào vại rượu, vạch thật mạnh lên cánh tay gây nên một hình ảnh thị giác hết sức truyền cảm hứng.
Từng người dần dần tập hợp tại quảng trường, rồi từng vò rượu được truyền tay nhau, cứ hết một hồi trống là mọi người thấy Âu Dương Phi Vân cùng người đánh trống động tác cũng học theo.
Cuối cùng, cả quảng trường bao phủ rất nhiều đệ tử, khí huyết gợn sóng trong người sau một tràng âm thanh hào hùng từ trống trận, rồi Âu Dương Phi Vân đưa vò rượu ra trước mặt hô lên:

“Ngụm đầu tiên, kính thiên địa”
Mọi người cùng hô theo, sau đó một ngụm rượu đồng loạt uống.
“Ngụm thứ hai, kính những đồng môn anh dũng của chúng ta.”
Mọi người lại nhất loạt hô theo, sau đó lại một ngụm uống.
“Ngụm thứ ba, là cho chúng ta vì không biết ngày mai ai sẽ còn được uống rượu.”
Âu Dương Phi Vân hô đến đây uống hết sạch vò rượu trên tay rồi ném mạnh xuống sàn tan tành, mọi người không sa sút, cũng làm theo, tiếng vò rượu vỡ vang ầm cả một thành.
Âu Dương Phi Vân nhìn mọi người, giọng mạnh mẽ nói:
“Các vị sư đệ, sư muội, ngày hôm nay sau khi uống hết vò rượu, chúng ta là những đồng đội vào sinh ra tử.”
Mọi người đồng loạt hô:
“Đồng đội vào sinh ra tử.”
Âu Dương Phi Vân lúc này tận dụng không khí lên cao, hắn dứt khoát rút ra một bia đá vững chãi cao lớn sau đó rút ra chính mình kiếm bắt đầu khắc lên bốn cái tên là bốn vị Kim Đan đệ tử trong đội kỵ binh của hắn đã hi sinh.
Rồi hắn nói:
“Chúng ta mấy ngày qua tiếc thương cho những người thân, những huynh đệ, tỷ muội, đồng môn của chúng ta đã anh dũng ngã xuống.
Nhưng do đâu mà họ lại ngã xuống?
Không phải là do Thái Thanh tông cùng Hải Kình tông hung hăn càn quấy sao?
Bọn chúng nó ỷ thế bức h·iếp chúng ta đòi chúng ta phải chịu phục, con giun xéo lắm cũng quằn, huống hồ chúng ta là những con người, những người trẻ tuổi, trong huyết quản là dòng máu nóng, trong con tim là nhịp đập của chính nghĩa.

Chúng ta ra trận không phải vì bảo vệ người thân phía sau lưng sao? Không phải vì bảo vệ sau lưng tịnh thổ sao? Không phải vì một phần chính nghĩa tồn tại trên đời sao?
Vậy cớ sao những anh hùng của chúng ta ngã xuống lại làm chúng ta suy sụp?
Chúng ta không được từ bỏ, bởi vì khi ta từ bỏ chẳng còn ai nhớ đến những người anh hùng đã nằm xuống của chúng ta.
Hôm nay, chúng ta phải khắc lên trên bia đá tên những người chiến binh anh dũng ấy, để tên họ trường tồn và khi chúng ta nằm xuống sẽ có những đồng bọn bên cạnh chúng ta khắc lên chúng ta tên tuổi.
Rồi một khi thắng trận, những bia đá này sẽ được dựng lên vững trãi tại nơi chiến trường oai hùng ngoài kia, để hậu nhân biết về chúng ta một thế hệ anh hùng.”
Sau đó, đoàn người bắt đầu lấy ra chính mình dao, kiếm tiến lên lần lượt khắc lấy tên đồng đội trên bia đá, hết bia đá này lại đến bia đá khác.
Sau khi khắc xong, đoàn người trở lại, Âu Dương Phi Vân hô vang:
“Giờ đây, chúng ta hãy nắm chắc trong tay v·ũ k·hí, chờ lấy tông môn phản công, khi đó chúng ta sẽ tế bái những đồng đội anh hùng của chúng ta bằng máu của kẻ thù, dựng lên chính nghĩa.”
“Dùng máu kẻ thù, dựng lên chính nghĩa”
“Dùng máu kẻ thù, dựng lên chính nghĩa”

Hình ảnh đường truyền đi từ thành này tới thành khác, mười một thành trì lần lượt trước sau đều bị bài diễn văn của Âu Dương Phi Vân đả động, từng bia đá được dựng lên đặt trên quảng trường, rồi khẩu hiệu “Dùng máu kẻ thủ, dựng lên chính nghĩa” được hô vang.
Âm thanh vang dội như lấn át đất trời, mưa thế mà dừng hẳn mây trời dần tản đi, ánh nắng bắt đầu le lói chiếu xuống chiến trường.
Mọi người lại hô vang:
“Trời cũng đứng về phía chúng ta”


Ngày hôm ấy khép lại, ngày hôm sau người người đứng vững, ánh mắt tràn đầy khí thế nhìn thẳng vào quân địch doanh trại.
Bầu trời trong xanh, ánh nắng chiếu thẳng xuống nơi chiến trường, và rồi từng thành một bắt đầu hô vang hôm qua khẩu hiệu:
“Dùng máu kẻ thù, dựng lên chính nghĩa”
“Dùng máy kẻ thù, dựng lên chính nghĩa”

Khí thế lên cao v·út, ẩn ẩn như hiện ra một luồng năng lượng bùng cháy như ngọn lửa tại phía Thanh Lam tông.
Thái Thanh tông cùng Hải Kình tông quân doanh bỗng dưng đám người thấy trong lòng bồn chồn, đám lớn tà tu ẩn nấp cũng dường như cảm thấy khí tức hủy diệt.
Bọn họ tưởng rằng mình bị Thanh Lam tông khí thế áp đảo nên cố gắng trấn tĩnh bản thân.
Nhưng, khí tức hủy diệt đó không phải do bọn họ tưởng tượng ra, mà là bọn họ đã nằm trong một vùng đại trận rộng lớn được Thanh Lam tông bày ra từ thời gian trước đó lâu rồi.
Từng mắt trận bắt đầu lóe lên ánh sáng, sau đó chiếu thẳng những cột sáng to lớn phóng lên tận trời, toàn bộ chiến trường nằm giữa lớp phòng thủ thứ hai và thứ ba là vùng bao phủ của trận pháp.
Đây là một trân pháp cổ được Thanh Lam tông đời trước người tìm thấy trong một bí cảnh, cần Thanh Lam tông một nửa bảo khố tích lũy mới có thể chuẩn bị đủ vật liệu.
Một nửa bảo khố tích lũy mấy trăm vạn năm đủ để thấy đại trận này yêu cầu kinh khủng.
Nhưng bởi vì nó bao phủ phạm vi quá sức rộng lớn, Thanh Lam tông muốn âm thầm bố trận đã phải đóng giả làm những thương đoàn vận tải từng cái mắt trận đến bố trí.
Toàn bộ chiến trường nằm trong một vùng lòng chảo, nơi về phía Thanh Lam tông là những rặng núi cao, còn về phía đông và phía bắc là những quả đồi lớn, và rồi mắt trận được đặt trên vùng ‘thành chảo đó’ rồi hô ứng với những thành trì phía dưới làm những mắt xích kết nối đại trận.
Một cái hủy diệt đại trận hình thành, thì ra lúc đó trong Thanh Lam chính điện, tông chủ Lý Thanh Tùng hỏi đại trưởng lão về Hộ Tông đại trận là hỏi về cái trận này.
Còn hôm qua khi mà trời bỗng dưng quang đãng là bởi vì cao tầng thấy toàn quân khí thế đang lên, quân địch lại đã tập trung vào phạm vi của đại trận vì thế mà Thanh Lam tông cao tầng quyết định kích phát đại trận từ đó mới đánh tan mây mù.
Nhưng ai quan tâm chứ?
Bởi lúc này, đại trận đã lên.
---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.