Phản Phái: Không Hệ Thống, Làm Sao Thắng Bây Giờ?

Chương 55: Vô Đáy Vách Núi




Chương 55: Vô Đáy Vách Núi
Đã ba tuần kể từ ngày Diệp Phàm chữa trị cho Thanh Nguyệt tôn giả, thời gian êm ả trôi qua.
Trận chiến kinh thiên động địa trước đó đã trôi qua được gần bốn tháng, bốn tháng này Thanh Lam tông phát triển không ngừng, đệ tử trải qua một trận chiến sinh tử khốc liệt lại thêm rất nhiều tài nguyên được bổ sung do vậy mà nền tảng tăng cao bất ngờ.
Đại Đồng hội khuếch trương nhanh chóng và đã đạt tới hiệu quả tập hợp tài nguyên của ba phần tư địa bàn quản hạt của Thanh Lam tông và phân phối ra các khu vực, từ đây tình trạng lũng đoạt tài nguyên, tập trung tài nguyên cục bộ đã b·ị đ·ánh vỡ.
Bởi vì ăn chênh lệch từ vận tải, do vậy Đại Đồng hội thời gian qua đã phát triển rất nhiều về vận tải, đường lớn được mở rộng giúp người có tu vi thấp có thể đi lại dễ dàng, hàng hóa được vận tải bằng xe kéo linh mã cũng nhanh chóng và hiệu quả.
Vì là người đến từ Trái Đất hiện đại nên Âu Dương Phi Vân rất hiểu đường xá đóng vai trò quan trọng như thế nào đến kinh tế.
Nếu coi nền kinh tế của một quốc gia là một cơ thể người tu luyện thì đường đi chính là các kinh mạch, hàng hóa lưu thông chính là linh khí, mạch có thông thoáng rộng rãi thì linh khí mới lưu thông dễ dàng từ đó trở nên mạnh mẽ, cường đại hơn.
Ngoài khai thác đường bộ thì Đại Đồng hội còn khai thác các tuyến vận tải đường thủy và đường hàng không, vì thế nhu cầu về linh thú là hết sức lớn.
Những ngày này, Linh Thú Phong thu nhập không ngừng, Linh Thú phong phong chủ cả ngày cười tươi như hoa gặp Đại Đồng hội đệ tử thì thấy ai cũng hết sức thuận mắt.
Cũng nhờ vậy mà Thanh Lam tông đã phục hồi nhanh chóng, tuy nhiên cũng chỉ có vài tháng là đã bị chững lại do c·hết đi đệ tử trong trận chiến vừa qua nhiều lắm, bởi thế mà nhiều vị ngoại môn trưởng lão phải đi tiếp quản địa bàn do Thái Thanh tông bồi thường.
Bởi vì ngoại môn trưởng lão phải ra ngoài dẫn đến Đại Đồng hội lại có cơ hội được thúc đẩy phát triển do nhu cầu tu luyện, giải đáp nghi vấn trong tu luyện của đệ tử không kiếm được người giải đáp và Đại Đồng hội lại cung cấp miễn phí dịch vụ này.

Cũng chính từ đây, Đại Đồng hội đã trở thành một phần không thể thiếu của Thanh Lam tông.
Diệp Phàm ba tuần này đã phục hồi lượng bản nguyên bị hao tổn khi điều trị cho Thanh Nguyệt tôn giả, tiểu thành thể chất hơi miễn cưỡng nhưng ở giai đoạn này là đủ dùng.
Thời gian này hắn vẫn chưa thôi rung động trước vẻ đẹp của Thanh Nguyệt tôn giả, da trắng như bạch ngọc, mềm mại mịn màng khiến người yêu thích không thôi, dù chỉ là từ phía sau nhưng khiến Diệp Phàm không cách nào vung đi hình ảnh.
Sau lần thứ nhất chữa trị, hắn nhận thấy Hóa Hải cảnh tu vi không cung cấp đủ năng lượng hắn cần do vậy mới dẫn tới hắn cố sức quá mà khóe miệng chảy máu.
Mặc dù như vậy càng có thể khơi lên đồng tình tâm từ Thanh Nguyệt tôn giả nhưng lâu dần sẽ tạo thành tai họa ngầm cho hắn.
“Hừm, sau lần chữa trị vừa rồi thì thi độc đã dịu đi nàng đã có thể áp chế lại, muốn tiếp tục bùng nổ cũng phải ba tháng nữa, ta tu vi đã tới giới hạn, tiếp tục ở lại trong tông môn cũng không làm gì cả.
Kết đan sắp tới ta cũng cần phải đạt tới hoàn hảo kết đan, vật liệu khác đã thu thập đủ, còn thiếu chính là một chút hiếm thấy vật liệu có thể tìm thấy ở Vô Đáy Vách Núi.
Ba tháng này ta cũng nên đi ra ngoài tim kiếm”
Vô Đáy Vách Núi là một cái cấm địa thuộc Thiên Huyền Đại Lục.
Lý do tại sao gọi là Vô Đáy bởi vì từ bao đời nay dù cho có rất nhiều người tò mò muốn tới đó khám phá, bất kể tu vi đều chỉ có một trong hai kết cục.
Hoặc là rơi xuống phía dưới không tìm thấy xác, hoặc là may mắn trở về nhưng dù là leo xuống hàng tháng, hàng năm nhưng vẫn không biết đáy của nó nằm ở đâu.

Tại Vô Đáy Vách Núi còn có một loại cương phong, bắt đầu từ phía dưới, thổi lên theo sát vách núi bốc thẳng lên trời, cương phong chỗ mạnh chỗ yếu lúc mạnh thì có thể quật ngã Pháp Thân cảnh tu sĩ, thậm chí là cắt đứt người thân thể, lúc yếu thì đến bụi mù cũng chẳng thổi lên được.
Bởi vậy Vô Đáy Vách Núi từ lâu đã trở thành cấm địa do mức độ nguy hiểm của nó.
Thế là sau khi có chủ ý, Diệp Phàm ngay lập tức thông báo cho Tần Thiên Tuyết từ đó xin phép rời tông môn đi tìm kiếm cơ duyên đột phá.
Hắn rời đi một mình, âm thầm, dặn dò Tần Thiên Tuyết đừng để lộ cho ai, biến mất ngay trong đêm bởi vậy chẳng có ai biết cả.
Có lẽ Diệp Phàm đã nhận ra điều gì đó, nhưng cũng chẳng biết đó là điều gì, chỉ là xuất phát từ hắn cẩn thận mà làm như vậy thôi.
Âu Dương Phi Vân không biết gì cả, chỉ tưởng rằng Diệp Phàm là bế quan tu luyện bởi hắn không hề dời khỏi chính hắn nơi ở.
Dù sao trông chờ vào những cái tạp dịch làm sao có thể thời thời khắc khắc giá·m s·át một cái cường giả được chứ.
Vô Đáy Vách Núi nằm ở cực tây của Nam Vực cũng chính là nằm trong địa phận quản hạt của Thanh Lam tông.
Bởi vì Đại Đồng hội ở đây xây dựng, phát triển rất nhiều mà Diệp Phàm đi đường cũng rất nhanh có thể tới nơi, hắn chỉ cần năm ngày là đã tới được Vô Đáy Vách Núi khu vực.

Thứ hắn cần là một cái gọi là Cương Phong Thạch Mầm, là một loại rêu mọc trên đá, giống như thạch, quanh năm hấp thụ cương phong mà hình thành, trước đây khu vực vách đá phía trên có rất nhiều, nhưng bởi vì khai thác quá độ mà Cương Phong Thạch Mầm dần chỉ còn lại ở phía dưới vách đá.
Thật ra Diệp Phàm có nhiều cách khác để thu thập lấy cương phong vật liệu, nhưng tự nhiên Cương Phong Thạch Mầm bảo trì năng lượng của cương phong tốt nhất, dùng để luyện đan còn có thêm công hiệu hấp thu dược liệu tạp chất khiến cho đan dược càng thêm tinh thuần.
Diệp Phàm hướng tới một cái hoàn hảo Kết Đan do đó hắn cần Cương Phong năng lượng gột rửa tạp chất trong đan điền, lại thêm dược liệu hiệu quả uẩn dưỡng Kim Đan.
Đứng lặng nhìn Vô Đáy Vách Núi, Diệp Phàm cũng phải thầm cảm khái trước vẻ đẹp hùng vĩ của vách núi nơi đây.
Không có nơi đâu mà có thể nhìn thấy cảnh tượng “nước từ chân núi chảy về mây” như ở đây.
Rồi thì những dòng nước ấy lại bị ánh sáng mặt trời chiếu vào cảm tưởng như trước mặt là một chiếc rèm đính trên đó những viên ngọc sáng lung linh.
Và khi nước chảy ngược lên trên khi cương phong tại vị trí đó tắt đi nước lại rơi ngược trở lại từ đấy khiến cho như trời đất cùng tuôn mưa.
Vô Đáy Vách Núi trước kia có rất nhiều người tới đây tìm kiếm cơ duyên, thỉnh thoảng cương phong còn thổi lên một chút tài liệu quý hiếm, nhưng về sau thì ít dần, xác suất không lớn, lại khai thác vô độ muốn có thu nhập phải mạo hiểm nhưng mức thu lại không bằng đầu tư thành ra chẳng ai thèm tới nữa.
Diệp Phàm mau chóng lấy ra dây leo, tìm lấy hai cái thân cây thô to chắc chắn nhất, hắn bắt đầu dùng dây leo xuống vách núi.
Hắn dừng lại tại vị trí cách mép của vách núi khoảng chừng hai mươi mét sau đó bắt đầu quan sát cương phong quy luật, một nửa ngày sau hắn đã nắm chắc quy luật thế là bắt đầu chậm rãi tiến xuống khu vực sâu hơn.
Hắn cần phải xuống tới khoảng hai trăm mét do phạm vi hai trăm mét đổ lại đã bị khai thác quá nhiều, sẽ không có ngàn năm Thạch Mầm cho hắn tìm kiếm.
Khéo léo né đi cương phong công kích, Diệp Phàm chậm rãi leo xuống, cần đổi hướng thì hắn dùng những cái linh khí hình đinh sắt dài đóng chắc vào vách núi sau đó đu sang.
Cứ như vậy, hắn leo hết một ngày mới tới được vị trí cần thiết.
---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.