Phản Phái: Không Hệ Thống, Làm Sao Thắng Bây Giờ?

Chương 95: Cùng Nam Cung Minh Hà đồng hành




Chương 95: Cùng Nam Cung Minh Hà đồng hành
“Đợt này Nam Cung tiểu thư bận rộn thật đó, muốn gặp tiểu thư mà tại hạ phải hẹn trước đến một tuần mới được.”
Âu Dương Phi Vân vừa cười vừa đi vào phòng làm việc của Nam Cung Minh Hà, hắn lấy ra một bông hồng sau đó bắt đầu với lấy bình hoa trên bàn mang đi thay nước sau đó cắm bông hồng mà hắn mang tới rồi đặt trở lại bàn.
Nam Cung Minh Hà vẻ mặt mệt mỏi nhìn hắn sau đó uể oải nói:
“Thất bại vừa rồi xem ra không ảnh hưởng gì tới ngươi nhỉ?”
Âu Dương Phi Vân cười nói:
“Cũng không thể xem đó là thất bại, dù sao mục đích của ta đã đạt được rồi.”
Không hỏi hắn mục đích là gì, Nam Cung Minh Hà nói:
“Thời gian này Tà Ma nhóm thế mà dám ngoi lên làm loạn tại địa bàn của Thanh Minh tổ chức, bọn hắn t·ấn c·ông tại các tuyến đường vắng vẻ vào những thương đội vận chuyển hàng hóa của chúng ta, thế mà nhìn ngươi giống như không có vấn đề gì?”
Âu Dương Phi Vân nhìn nàng sau đó phân tích:
“Các ngươi trải rộng mô hình kinh tế nhưng vẫn quá coi nhẹ vận tải tầm quan trọng, không tự dưng mà người ta gọi là những tuyến đường huyết mạch.
Bởi vì thế mà khi có những mầm bệnh t·ấn c·ông vào những vị trí yếu hại các ngươi phản ứng quá chậm chạp do không coi trọng nó, chỉ khi hiện ra thành bệnh thì mới bắt đầu luống cuống đi chữa trị.”
Nam Cung Minh Hà cười nói:
“Ngươi nói như là đang miêu tả cơ thể con người vậy?”
Âu Dương Phi Vân vẻ mặt nghiêm túc đáp lại:
“Ta chỉ nói cho thông tục mà thôi, bởi vì các ngươi không coi trọng việc phải quản lý chặt việc ổn định trên từng tuyến đường, hay nói đúng hơn việc phải bỏ tiền ra duy trì một đội ngũ giữ gìn trật tự trên tuyến đường đi qua địa bàn của người khác mới khiến cho Tà Ma nhóm lợi dụng được thôi.

Về phía Đại Đồng hội trước đó đã làm ổn thỏa việc này tại địa bàn của Thanh Lam tông, lại thêm hai lần truy quét tà tu cùng ma tu dẫn tới bọn ta không phải đối mặt với vấn đề này.”
Nam Cung Minh Hà nhận ra Âu Dương Phi Vân ẩn ý nên hỏi hắn:
“Vậy là ngay từ bảy năm trước khi xây dựng Đại Đồng hội ngươi đã tính toán tới việc Nam Vực sẽ như vậy nên mới chuẩn bị như vậy?”
Âu Dương Phi Vân lắc lắc đầu nói:
“Ta không tài ba tới mức đó, nhưng mục đích ta cần là nắm trong tay chính mình đội quân, chiến trường của ta không chỉ ở Nam Vực, căn cơ của ta đã được xây dựng vững vàng, do đó mà nó mới có thể thoải mái ứng đối trước những vấn đề hiện nay.”
Nam Cung Minh Hà trầm mặc một chút rồi hỏi:
“Trước kia những việc ngươi làm chẳng lẽ là che mắt thiên hạ? Bởi vì ngươi hiện tại cùng ngươi trước kia khác nhau quá nhiều?”
Âu Dương Phi Vân cười nói:
“Người sẽ có lúc biến, ngươi cứ coi như ta trưởng thành hơn đi.”
“Vậy ngươi mong muốn cưới ta cũng chỉ phục vụ cho tham vọng của ngươi thôi sao?”
Nam Cung Minh Hà chất vấn.
“Không hoàn toàn, ngươi mĩ mạo cùng tài năng hoàn toàn chinh phục được ta, còn một vài lý do khác nữa nên mới đi tới lựa chọn ngươi.”
Âu Dương Phi Vân trả lời, hắn không thèm quan tâm tới vẻ mặt của Nam Cung Minh Hà có hơi chút tức giận, hắn chờ nàng chất vấn hắn
“Chẳng lẽ tình cảm của ngươi dành cho ta chẳng có chút nào hay sao?”
Cuối cùng nàng cũng hỏi ra câu đó, bởi vì nếu như nàng không để hắn trong lòng thì chẳng cần phải quan tâm tới việc này.

Trong lòng thoải mái vì giữa hai người đã có chút tiến triển, hắn mới cười đáp:
“Ta sẽ không kết hôn với người ta không thích, nhưng tình cảm phải đến từ hai phía, chúng ta cần có nhiều thời gian để bồi dưỡng tình cảm để có thể nói được rằng đi tới kết hôn là vì yêu nhau.”
“Hừ, ta không thèm ngươi.”
Nam Cung Minh Hà giận dỗi nói.
“Ha ha, là do ta như con sói đói thèm thuồng một chú cừu xinh đẹp như ngươi.”
Hắn trêu đùa nàng, sau đó mới mở lời hỏi:
“Thời gian tới ngươi có muốn đồng hành cùng ta đi đây đó một chút chứ?”
“Đi với ngươi để làm gì? Ta còn nhiều việc phải xử lý.”
Nam Cung Minh Hà vùng vằng, nhưng Âu Dương Phi Vân không để ý mà nói:
“Chúng ta đi trải nghiệm, chúng ta còn quá trẻ, có nhiều điều không biết năng lực không đủ hiện tại lại còn được cất lên vị trí cao hơn khả năng, hiện tại còn có trưởng bối chống đỡ mới không ra vấn đề, nếu ngươi cứ nhốt mình trong phòng thì sẽ mãi chỉ như vậy thôi.”
“Ngươi nói chuyện như mấy vị thúc bá trong nhà ta vậy?”
“Ha ha, cảm ơn đã khen.”
“Đó không phải là khen.”
“Được rồi, vậy đi chứ, mọi việc sẽ có người khác tiếp quản, dù sao thời gian vừa rồi ngươi đã căng như dây đàn rồi, mọi việc cũng lo liệu ổn thỏa, có thể nghỉ ngơi đôi chút rồi.”
Cuối cùng, hai người cùng nhau quyết định đồng hành ra ngoài, mỗi người cưỡi một con cấp năm Linh Mã, Âu Dương Phi Vân cưỡi một con màu đen tuyền Linh Mã, Nam Cung Minh Hà cưỡi một con màu trắng tinh khôi Linh Mã cùng nhau rời khỏi Thu Mộng thương hội tại trung tâm Nam Vực phân bộ.

Nàng mặc một bộ trang phục màu đỏ, còn hắn vẫn một bộ màu xanh lá cây y phục, bên hông giắt lấy một thanh kiếm, vẻ ngoài cà lơ phất phơ nhìn không đáng tin chút nào.
Đích đên lần này chính là trở về Đỗ gia, bởi vì nơi đó đang là điểm đầu chống đỡ phe Thanh Hải người, người cầm quyền lúc này là Đỗ Túc Nhân và hiện tại Đỗ gia cũng được Thanh Lam tông chấp nhận hỗ trợ bọn hắn phát triển.
Miếng bánh vẽ ra chính là chỉ cần hai tông môn kia sụp đổ sẽ để bọn hắn tiếp quản một trong hai tông môn địa bàn làm cơ sở phát triển cho gia tộc.
Lần này Âu Dương Phi Vân tới đây mục đích là để đi cùng Nam Cung Minh Hà là chính, mục đích khác là hắn cần chắc chắn Đỗ Túc Nhân sẽ không chống đối lại hắn.
Làm sao hắn có thể yêu cầu người ta tuyệt đối trung thành với hắn giống như những kẻ đi theo khí vận chi tử trung thành tuyệt đối vậy.
Mà người ta có tham vọng, có mục tiêu, có yêu thích ghét bỏ … hắn tự nhận bản thân hiện tại chưa đủ tư bản để có thể đáp ứng được mấy cái thế lực lớn yêu cầu để khiến họ thuận theo hắn nên hiện tại hắn chỉ yêu cầu bọn họ không nhảy ra cản trở hắn là được.
Còn hắn cần thời gian tích lũy, nuôi dưỡng những kẻ trung thành hơn rồi từ từ mới có thể thay thế được toàn bộ, việc gì cũng cần phải thời gian thì mới có thể ổn định và chắc chắn được.
Hắn cũng cần đánh giá chính xác áp lực của Đỗ gia lúc này để cân nhắc đánh giá thời điểm chính xác mà hai bên sẵn sàng vạch mặt toàn diện mà triển khai.
Dù sao, không thể nào mà ta đang chuẩn bị đã b·ị đ·ánh hoặc chuẩn bị chán chê rồi mà vẫn chẳng thấy đánh gì.
Hai người dọc đường đi lại du sơn ngoạn thủy, cùng đi qua những tuyến đường vận tải, thậm chí còn cùng nhau diệt qua hai nhóm tà tu ý đồ làm loạn.
“Ngươi thấy đó, bởi vì Tông môn quản lý chỉ quan tâm tới chính mình tông môn nội bộ rồi trấn giữ những nơi đem lại lợi ích kinh tế như quặng mỏ, thành lớn cho mình dẫn tới khi mà có kẻ làm loạn thì mới ra nhiệm vụ cho đệ tử đi làm.
Khuyết thiếu quản lý như vậy mới khiến tà tu dám trà trộn và hoành hành như vậy, thêm nữa là tình trạng đạo tặc nổi lên cũng từ đó mà ra.”
Âu Dương Phi Vân chậm rãi nói với Nam Cung Minh Hà.
Nàng quay ra hỏi hắn:
“Ngươi những ngày này đều chỉ trích rất nhiều những hạn chế do việc tông môn nắm giữ tuyệt đối quyền quản lý, không lẽ ngươi mục đích không phải là đưa Thanh Lam tông lên đứng đầu mà muốn xây dựng thế lực của riêng mình?
Ngươi muốn tái hiện hoàng triều?”
Âu Dương Phi Vân chỉ cười cười không nói gì, việc này quá lớn không thể manh động.
---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.