Phu Lang Ta Là Nam Phụ Ác Độc

Chương 169: Chương 169




Trịnh Sơn Từ nhìn về phía Nhếp Ngôn, trầm ngâm một hồi mới hỏi: "Ngươi muốn bái ta làm thầy, là bởi cho rằng ta phẩm đức cao thượng? Kỳ thực, ta cũng không phải thánh nhân."

Nhếp Ngôn nghiêm giọng: "Trịnh đại nhân trong lòng ta đã là tốt nhất. Ta tuy không phải đệ tử như Nhan Hồi, nhưng nguyện phụng dưỡng đại nhân, theo học bản lĩnh, vì Đại Yến mà cống hiến."

Trịnh Sơn Từ đối diện ánh mắt hắn, mỉm cười: "Nếu đã như thế, ta thu ngươi làm đệ tử. Nhập môn ta, phải làm thanh liêm chi quan, làm người trong sạch."

Nhếp Ngôn trong lòng vui mừng, vội vàng hành lễ bái sư, dâng trà: "Đa tạ lão sư."

Hắn vẫn thấy nghi lễ này chưa đủ trịnh trọng, sau khi hạ triều còn tự đến Trịnh phủ, lại làm lễ bái sư lần nữa. Trịnh Sơn Từ suy nghĩ một hồi rồi nhận lời, bởi cổ đại thầy trò như phụ tử, liên lụy cực rộng. Nhưng Nhếp Ngôn đã làm việc dưới tay hắn, phẩm hạnh và năng lực đều đáng giá, khiến hắn cũng nảy lòng thương tiếc.

Được Trịnh Sơn Từ chấp thuận, mắt Nhếp Ngôn hoe đỏ. Hắn vốn cho rằng Trịnh Sơn Từ sẽ cự tuyệt, lần này chỉ ôm tâm thái thử một lần, không ngờ lại được tiếp nhận.

Trịnh Sơn Từ nâng hắn dậy, ôn hòa nói: "Ngươi cũng hơn hai mươi rồi, sao vẫn còn dễ đỏ mắt như vậy?"

Nhếp Ngôn ngượng ngùng rũ mắt: "Chỉ vì có thể bái Trịnh đại nhân làm thầy, lòng ta cảm kích không kìm được, khiến lão sư chê cười."

Trịnh Sơn Từ sau khi hạ triều trở về phủ, cũng định tìm một kiện lễ tặng cho đệ tử mới. Nhưng phòng giá trị trong phủ đều là vật hắn dùng quen, không tiện đem biếu. Hắn tính sẽ chuẩn bị riêng.

Nhếp Ngôn cáo từ, bước chân nhẹ nhàng. Về đến Hàn Lâm Viện, hắn vẫn giữ dáng vẻ đoan chính, nhưng cả người nhẹ nhõm không thôi.

Có đồng liêu thấy tâm trạng hắn tốt, tò mò hỏi: "Nhếp huynh thật sự quyết ý ra biển?"

Nhếp Ngôn nghiêm nghị đáp: "Chỉ cần có thể vì triều đình cống hiến, ra biển cũng đáng. Hơn nữa, ta còn chưa từng thấy ngoại bang, thừa lúc tuổi trẻ, nên đi một chuyến."

Lời vừa dứt mang đầy khí phách, khiến người khác tin tưởng hắn thật sự muốn đi mở mang kiến văn.

"Ngươi có thân phận như vậy, cần gì phải gian khổ?" – Một người trong đám nói với giọng hâm mộ.

Hắn quen Nhếp Ngôn từ khi còn là con tiệm tạp hóa. Nhà mình là tiểu thế gia, nhưng vì mến tài học và nhân phẩm nên kết giao. Nay đối phương đã thành thượng thư chi tử, lại là độc nhất. Người thường chỉ có thể hâm mộ không tới, mà hắn biết Nhếp Ngôn từng chịu khổ, nên không còn thấy ganh tị.

Nhếp Ngôn nói: "Ta thật lòng muốn ra biển, cũng là để mài giũa bản thân."

Người kia không nói gì thêm.

Còn Trịnh Sơn Từ sau khi tiễn đệ tử, lại bắt tay vào phê duyệt công văn. Quân khí giám đã đổi người đứng đầu. Võ Minh Đế bổ nhiệm một vị ngôn quan – vốn chỉ là chính ngũ phẩm – lên làm chính tứ phẩm giam.

Vị ngôn quan này xưa nay lời lẽ sắc bén, từng thẳng thắn can gián từ hậu cung đến triều chính. Võ Minh Đế vẫn dung nạp, nay lại đề bạt.

Đô Sát Viện từng tra xét người này, phát hiện nhà hắn thanh bần, không tham tài, chỉ cầu danh vọng. Võ Minh Đế yên tâm để người như vậy trấn giữ quân khí giám.

Thậm chí, Hoàng đế còn ban thưởng vàng bạc, tán dương hắn không sợ quyền thế.

Chỉ cần làm việc công chính, Võ Minh Đế luôn rộng rãi khen thưởng. Gặp lúc tâm tình tốt, còn có thể chia thêm bạc thưởng cho các quan viên.

Sau khi an bài xong mọi việc, Võ Minh Đế có chút rảnh rỗi, tính toán tư khố hiện có khoảng năm trăm vạn lượng bạc. Một phần năm tiền xét nhà nhập tư khố, còn lại đưa Hộ Bộ quản lý.

Ngài triệu Tạ Đạm vào, hỏi chuyện biên cương.

Tạ Đạm nghe xong liền kể ra vài trận chiến danh tiếng, Võ Minh Đế cười nói: "Lại đây, ngồi bên trẫm."

Phùng Đức lập tức mang ghế tới, để Tạ Đạm ngồi gần.

"Trẫm khi còn nhỏ cũng muốn ra biên cương lập công, nhưng rốt cuộc không đi được. Trường Hành cũng muốn đi, chỉ tiếc Đại Yến không thể khinh suất phát binh."

Tạ Đạm tò mò: "Phụ hoàng, vì sao không thể đánh?"

"Đánh giặc cần tiền, cần người, cần cả sĩ khí. Năm xưa, tiên đế bị gian thần lừa gạt, quốc khố cạn kiệt, binh lính không quân lương, sao có thể đánh được."

"Hiện tại quốc khố miễn cưỡng đủ, nhưng vẫn chưa thể động binh. Chỉ khi bạc đủ, binh đủ, sĩ khí đủ, mới có thể phát động chiến dịch – mà phải là một kích tất trúng. Nếu thất bại, cái giá Đại Yến phải trả là quá lớn."

Tạ Đạm cãi: "Phu tử nói, thất bại cũng là kinh nghiệm."

Võ Minh Đế không tán đồng: "Đánh giặc không phải chuyện tích góp kinh nghiệm. Một trận sai, là trăm ngàn sinh mạng. Ngươi nếu ra biên cương, phải theo danh tướng học hỏi, không được tùy tiện can dự, mọi việc đều theo chủ soái điều phối."

Trước kia, có hoàng tử vì cầu tư lịch mà xuống biên, chọc giận lão tướng, hại không nhỏ.

Tạ Đạm gật đầu: "Phụ hoàng nói rất có lý."

Võ Minh Đế nhéo mũi hắn: "Ngươi đã khao khát biên cương, thì phải đọc sách cho giỏi, sau này mới có thể lập công. Ngươi muốn làm mãng phu, hay làm nho tướng có trí tuệ?"

Tạ Đạm cao giọng: "Nhi thần muốn làm người thông minh!"

Võ Minh Đế giả bộ ghét bỏ.

Tạ Đạm từ Bàn Long Điện ra, tâm tình vui vẻ, liền đến Khôn Ninh Cung kể lại lời phụ hoàng cho Vương Phượng Quân nghe.

Vương Phượng Quân gõ đầu hắn: "Biên cương làm gì? Phong địa của ngươi là nơi phú túc, chờ sau khi cập quan thì đến đó ở, không tốt sao?"

Y hy vọng đời này Tạ Đạm chỉ cần không làm chuyện hoang đường, giữ được tình thân với Tạ Thừa, thì có thể bình an hưởng phúc cả đời.

Tạ Đạm không phục: "Như vậy chẳng phải ăn không ngồi rồi!"

Vương Phượng Quân dịu giọng: "Ngươi sau này trưởng thành rồi muốn làm gì thì làm, ta không can thiệp."

Tạ Đạm âm thầm quyết định – sau khi đi đất phong sẽ "trộm" phụ quân theo.

...

Trịnh Sơn Từ hạ triều về phủ, kể chuyện Nhếp Ngôn bái sư cho Ngu Lan Ý nghe. Ngu Lan Ý ngạc nhiên đứng dậy: "Vậy phải chuẩn bị chu đáo một phen."

Trước đây Trịnh Sơn Từ dạy Thái tử, Ngu Lan Ý vẫn không có cảm giác mình là "sư nương." Nhưng lần này Nhếp Ngôn bái sư thật lòng, khiến hắn cảm động chân thật. Hắn kéo Trịnh Sơn Từ đến kho, cùng chọn lễ vật.

"Văn phòng tứ bảo là được." – Trịnh Sơn Từ liếc mắt liền chọn được một bộ trong kho.

Ngu Lan Ý xưa nay yêu thích những vật sáng lấp lánh. Hắn chọn một con mèo chiêu tài cùng một bức tranh phong thủy danh nhân, hai tay đưa ra trước mặt Trịnh Sơn Từ hỏi: "Ngươi thấy ta nên tặng cái nào thì tốt hơn?"

"Mèo chiêu tài." – Trịnh Sơn Từ không do dự đáp.

Ngu Lan Ý cũng càng thêm thích mèo chiêu tài, nhẹ nhàng lên tiếng: "Hảo đi."

Trịnh Sơn Từ sai người hầu chuẩn bị chậu nước, không bao lâu sau, Nhếp Ngôn cùng phu lang mang theo lễ vật nhập môn đến Trịnh phủ, tiến hành nghi lễ bái sư.

Nhếp Ngôn mặc trường bào màu xanh nhạt, đứng nghiêm chỉnh trước mặt Trịnh Sơn Từ, thần sắc yên tĩnh mà trang nghiêm.

《Lễ Ký》 có chép: "Lễ nghĩa chi thủy, tại nghiêm nghị thể; tề nhan sắc, thuận đối đáp." – Trước bái sư cần chỉnh y quan, sau đó hiểu rõ lễ nghĩa.

Dưới sự dẫn dắt của Trịnh Sơn Từ, Nhếp Ngôn đến bên chậu nước rửa tay. Hắn vốc nước rửa từng bên tay, chính phản đều tẩy một lần, sau đó lau khô.

Trịnh phủ không tín Phật, trong phủ không thiết Phật đường, Trịnh Sơn Từ sai người mua bức họa Khổng Tử treo lên vách trắng, cùng Nhếp Ngôn dập đầu kính lễ.

Trịnh Sơn Từ ngồi vào ghế, Ngu Lan Ý ngồi bên trên. Nhếp Ngôn hành đại lễ, dâng lên lễ vật nhập môn.

Lễ vật gồm lục lễ truyền thống: rau cần, hạt sen, đậu đỏ, táo đỏ, long nhãn, thịt khô – tượng trưng cho cần cù, con cháu đông đủ, hạnh phúc vững bền.

Nhếp Ngôn nâng chén trà cung kính dâng lên Trịnh Sơn Từ cùng Ngu Lan Ý.

Trịnh Sơn Từ nhấp một ngụm, Ngu Lan Ý trong lòng thấy trang trọng, nhưng cũng không khỏi tò mò, bèn cùng nhấp một ngụm trà.

Trịnh Sơn Từ nói: "Từ nay ngươi là đệ tử ta, hành sự phải có chừng mực, làm người phải chính trực. Ninh làm người thẳng thắn mà chịu khổ, chớ vì lợi mà uốn mình. Ta tặng ngươi văn phòng tứ bảo, mong ngươi nỗ lực tiến thân."

Nhếp Ngôn kính cẩn tiếp nhận: "Tạ ơn lão sư."

Ngu Lan Ý cũng cầm lấy mèo chiêu tài, mỉm cười: "Trịnh Sơn Từ mong ngươi tiến học, ta thì hy vọng ngươi chiêu tài nạp phúc, ngày ngày vui vẻ."

Nhếp Ngôn nghe vậy, vội vàng hành lễ: "Tạ ơn sư mẫu."

Đến đây, lễ bái sư mới xem như viên mãn. Trịnh Sơn Từ không khách khí, mời hai người ở lại dùng cơm.

Nhếp Ngôn cùng Sở ca nhi đều đồng ý.

Trong khi Trịnh Sơn Từ cùng Nhếp Ngôn trò chuyện, Ngu Lan Ý dẫn Sở Thanh Nguyên ra dạo trong viện. Hắn sai phòng bếp chuẩn bị điểm tâm và trà đưa đến đình nghỉ.

Sở Thanh Nguyên im lặng đi theo, trong lòng không khỏi có chút ngượng ngùng.

Hắn còn nhỏ tuổi, tướng công vừa bái Trịnh Sơn Từ làm sư, còn mình thì chưa biết phải xưng hô sao cho phải. Hắn e sợ cùng Ngu Lan Ý không hợp, lòng thầm câu nệ.

Ngu Lan Ý thân thiết hỏi: "Ta nên xưng hô ngươi thế nào?"

Sở Thanh Nguyên khẽ đáp: "Trong nhà gọi ta là Thanh Nguyên."

"Thanh Nguyên, nếu ngươi có điều gì kiêng kỵ trong việc ăn uống thì cứ nói, ta bảo nhà bếp chú ý chuẩn bị riêng."

Sở Thanh Nguyên lắc đầu: "Không có gì đặc biệt, chỉ thích món thanh đạm, không ăn được cay."

Ngu Lan Ý khẽ liếc Kim Vân, nàng lập tức đi về phía nhà bếp.

"Ta nghe Trịnh Sơn Từ nói, mấy hôm nữa Nhếp Ngôn sẽ ra biển. Nếu ngươi có chuyện gì cần giúp, cứ đến Trịnh phủ tìm chúng ta."

Sở Thanh Nguyên cung kính đáp: "Đa tạ sư nương."

Nghĩ đến việc tướng công sắp ra biển, lòng hắn lại chợt chùng xuống. Phụ thân là đại nho, trượng phu là thượng thư chi tử, Nhếp Ngôn nhất định phải đi, dù đầy nguy hiểm. Nhếp gia chỉ có một đích tử, mới vừa thành thân chưa bao lâu, đã phải ly biệt một hai năm – nỗi khổ ấy chỉ có thể tự mình gánh lấy.

Hai người trò chuyện vài câu, Sở Thanh Nguyên dần dần thả lỏng. Hắn hiểu lễ, biết chừng mực, nói chuyện với Ngu Lan Ý cũng khá hợp ý. Ngu Lan Ý đối hắn không khỏi có vài phần yêu thích.

Điểm tâm và trà được dâng lên.

Sở Thanh Nguyên ăn vài miếng, nhịn không được hỏi: "Sư nương, năm đó khi Trịnh đại nhân đi Tân Phụng huyện, người có tâm tình ra sao?"

Ngu Lan Ý hơi ngượng ngùng: "Lúc đó ta không nghĩ sẽ cùng hắn chịu khổ. Ở kinh thành vốn sống tốt, ngày đầu đến Tân Phụng liền không hợp khí hậu, chịu không ít khổ. Khi ấy còn thầm nghĩ, chi bằng để hắn chết quách đi, ta làm quả phụ cũng được, dù sao phụ thân và a cha sẽ không bỏ rơi ta."

Sở Thanh Nguyên kinh ngạc – Trịnh Sơn Từ và Ngu Lan Ý ở kinh thành là thần tiên quyến lữ, không ngờ cũng từng trải qua sóng gió. Hai người ngày nay sống hạnh phúc, càng khiến người ngưỡng mộ.

Cơm nước xong, Trịnh Sơn Từ tiễn Nhếp Ngôn và Sở Thanh Nguyên lên xe ngựa. Hôm nay là ngày trọng đại, hắn cùng Nhếp Ngôn uống mấy chén, trời hạ nóng bức, Nhếp Ngôn về đến nhà liền c.ởi áo ngoài, lộ ra ngực trắng.

Thời niên thiếu từng làm việc đồng áng, da hơi sạm. Về sau làm tiến sĩ mới dần chăm sóc lại, làn da nay đã trở lại như cũ.

Sở Thanh Nguyên tự tay mang canh giải rượu đến.

Nhếp Ngôn uống xong, kéo tay hắn, thì thào: "Thật tốt quá, thật tốt quá..."

Rửa mặt xong, sắc mặt Nhếp Ngôn vẫn còn chút đỏ, hắn nói: "Lần này ta nhất định phải đi, ủy khuất ngươi rồi."

Sở Thanh Nguyên không nói gì, chỉ làm như không nghe thấy.

Một lúc sau, hắn nhịn không được lại hỏi: "Ngươi thật sự nhất định phải đi sao?"

Nhếp Ngôn: "Ta muốn đi, nhưng ta cũng quý trọng sinh mạng, nhất định sẽ trở về."

Sở Thanh Nguyên nhớ lại từ khi thành thân đến nay, Nhếp Ngôn đối đãi hắn luôn ôn hòa lễ độ, nhưng lần này một việc lại khiến lòng hắn không cam.

...

Tiễn Nhếp Ngôn đi rồi, Trịnh Sơn Từ uống canh giải rượu, thấy trong người khá hơn. Ngu Lan Ý nằm trên giường xem thoại bản, chợt lên tiếng: "Ta cùng Thanh Nguyên trò chuyện, hắn đối chuyện Nhếp Ngôn ra biển tỏ ra không hài lòng."

Trịnh Sơn Từ nói: "Nhếp thượng thư cũng không hài lòng. Nhưng đây là việc Nhếp Ngôn nhất quyết muốn làm. Ta cũng đã khuyên can, song hắn vẫn kiên trì."

Ngu Lan Ý thắc mắc: "Vì sao nhất định phải đi?"

Trịnh Sơn Từ hơi hiểu được, trầm giọng nói: "Có lẽ hắn muốn tự mình lập chiến tích, để người đời nhìn bằng con mắt khác. Cũng có lẽ, hắn không muốn dựa dẫm cha mẹ."

Từ góc nhìn khác, Nhếp Ngôn là người chí khí kiên cường, đã có mục tiêu thì sẽ không vì ai mà thay đổi.

Ngu Lan Ý nghĩ đến thân thế Nhếp Ngôn, liền không hỏi thêm.

"Đúng rồi, tay ngươi đã đỡ, ta định mấy hôm nữa sẽ cùng Lữ Cẩm bọn họ ra ngoài thành chơi vài ngày. Việc này đã tính từ trước rồi."

Trịnh Sơn Từ hơi ngẩn ra: "Nhanh vậy sao?"

Ngu Lan Ý khẽ nói: "Từ lâu đã bàn xong, chỉ vì tay ngươi chưa lành nên vẫn hoãn lại." Hắn vừa nói vừa sờ tay Trịnh Sơn Từ.

Trịnh Sơn Từ gật đầu: "Hảo, vậy đi ra ngoài nhớ mang theo nhiều thị vệ."

Hắn chính sự trong người, ngày nghỉ không nhiều, khó mà đi cùng.

Ngu Lan Ý cười: "Biết rồi."

Trịnh Sơn Từ nắm tay hắn: "Vậy ta cũng muốn ăn chút ngon ngọt."

Ngu Lan Ý đỏ mặt, trừng mắt liếc hắn.

Hắn cả người trắng nõn, da hơi phiếm hồng, bàn chân thon dài bị Trịnh Sơn Từ đặt lên vai...

...

Vài ngày sau, Ngu Lan Ý bắt đầu thu dọn hành lý.

Trịnh Sơn Từ nói: "Để ta giúp ngươi thu dọn."

Ngu Lan Ý lập tức ngừng tay: "Mùa hè nóng nực, ta muốn mang nhiều y phục một chút."

Trịnh Sơn Từ vâng lời, giúp hắn xếp năm bộ xiêm y, gấp gọn gàng chỉnh tề. Hắn còn gom lọ bình trên bàn trang điểm bỏ vào bao, thêm ba đôi giày, dùng tay nải khác bọc lại.

Chẳng mấy chốc, Trịnh Sơn Từ chuẩn bị xong hai tay nải.

Ngu Lan Ý tròn mắt nhìn: "Ta chỉ mang theo ngần này thôi sao?"

Trịnh Sơn Từ cười: "Đều là theo yêu cầu ngươi mà xếp. Ngươi muốn khăn trải giường sạch sẽ, ta cũng đã gói vào."

"Ngươi thật biết thu xếp."

Trịnh Sơn Từ khẽ ngẩn ra: "..." – câu này hình như không phải khen.

Ngu Lan Ý nhào tới ôm lấy hắn.

Trịnh Sơn Từ cũng ôm lại, bật cười khe khẽ.

Sáng hôm sau, hai người cùng thức sớm dùng điểm tâm, Ngu Lan Ý còn ngái ngủ, Tiểu Bình An kinh ngạc nhìn hắn: "A cha hôm nay dậy sớm nha."

Ngu Lan Ý đáp: "A cha ra ngoài chơi, mấy hôm rồi không về nhà."

Tiểu Bình An ăn xong cháo, nói: "Vậy ta sẽ không được gặp a cha rồi?"

Ngu Lan Ý gật đầu: "Ừ."

Tiểu Bình An nắm chặt tay: "Chờ ta lớn thêm chút nữa, ta cũng muốn cùng a cha ra ngoài chơi."

Ngu Lan Ý khẽ vỗ lên vai Tiểu Bình An một cái, tiểu oa nhi cõng rương sách rảo bước đi học.

Trịnh Sơn Từ tiễn Ngu Lan Ý lên xe ngựa rồi cũng lên triều. Số bạc thu được từ quân khí giám lần này hơn một trăm vạn lượng, Trịnh Sơn Từ sai người nhập kho. Mỗi tháng bổng lộc phát cho kinh quan tiêu tốn khoảng mười lăm vạn lượng, một năm đã là một trăm tám mươi vạn – số bạc này không thể động. Còn có vài châu quận năm trước chỉ nộp một nửa thuế má, Hoàng thượng từng khoan thứ nửa năm, năm nay phải truy thu đầy đủ.

Chờ lần này Lại Bộ chỉnh đốn quan chức, tài chính triều đình mới có thể nhẹ gánh đôi phần.

Tiêu Cao Dương sau khi dâng tấu đề nghị "tinh giản quan viên," liền phủi tay lui xuống, để lại mọi rắc rối cho nội các cùng Mai thượng thư gánh. Nay muốn "từ hư về thực," mà đa phần những kẻ mang hư chức lại là người có bối cảnh. Hễ đụng đến ai cũng dễ gây oán thù.

Nội các đá quả bóng sang Lại Bộ, nói Mai thượng thư là người có trách nhiệm điều động, bảo ông liệt danh sách cần bãi miễn.

Bùi thị lang thấy Mai thượng thư buồn rầu, liền đề xuất: "Mai đại nhân có thể xử lý công bằng: như nhà nào có nhiều hư chức, giữ lại vài vị, còn lại đều triệt. Như vậy ai cũng được chừa mặt mũi."

Sợ đắc tội, cũng sợ bị nói thiên vị. Cứ chia đều thì dù không ai hài lòng cũng không ai nói sai. So với đắc tội kẻ khác, giữ chức quan của mình vẫn trọng yếu hơn.

Mai thượng thư thấy chủ ý này cũng ổn, liền viết danh sách trình lên nội các.

Nội các nhận được tấu chương, Ngụy thủ phụ không quyết riêng, mời Tiêu thứ phụ cùng Lôi các lão cùng nghị bàn.

Tiêu thứ phụ xem qua, bình thản nói: "Không có ý kiến."

Ngụy thủ phụ thấy trong danh sách có mấy tông thân hoàng thất, liền chau mày: "Ta thấy vài chức quan không thể triệt, cần người tọa trấn."

Tiêu thứ phụ liếc danh sách, thấy toàn họ Tạ, liền đáp: "Giữ lại một hai người là được, còn lại nên thanh trừ. Tông thất cũng phải làm gương, nếu không triều đình sao khiến thiên hạ tâm phục khẩu phục?"

"Lôi các lão, ý ngài thế nào?"

Lôi các lão vuốt râu cười: "Hai vị nói đều có lý."

Ngụy thủ phụ: "..."

Tiêu thứ phụ: "..."

Cuối cùng, Ngụy và Tiêu mỗi người nhường một bước, giữ lại một nửa tông thân, phần còn lại trình Võ Minh Đế phê chuẩn. Hoàng thượng không do dự phê xuống, tấu chương cuối cùng lưu đến tay Trịnh Sơn Từ.

Từ đó, quan viên không thực chức thì không được nhận bổng lộc.

Kẻ bị triệt quan âm thầm ghi hận, nhất là những người vốn không có việc mà vẫn lĩnh lương. Còn tông thân bị động đến thì không dám náo loạn, bởi họ biết Võ Minh Đế xưa nay dùng người theo năng lực, không trọng tình riêng. Nếu kẻ nào dám làm càn, e rằng lập tức bị Đô Sát Viện bắt đem xử lý.

Bởi thế, dù bất mãn cũng không dám kêu ca.

Trịnh Sơn Từ hạ triều, thấy không ít quan viên nét mặt u uất, miễn cưỡng hành lễ với hắn, trong lòng mang hận, nhưng ngoài mặt vẫn cười khách sáo.

Về phủ, Ngu Lan Ý chưa trở về. Tiểu Bình An đã làm xong bài học. Trịnh Sơn Từ không thấy thê tử, trong lòng thấy thiếu thiếu, liền dẫn nhi tử lên phố đi dạo, mua chút đồ chơi lạ mắt.

Tiểu Bình An chạy trước, thấy gì hay liền chạm, nghịch thử, nếu thích mới kêu cha mua.

"Trước kia ngươi không như vậy."

Tiểu Bình An ngẩng đầu nói: "Con thấy cái gì cũng thích một chút. Nhưng nếu mang về nhà chơi lâu dài thì chỉ vài món là con thích thật. Giống như con từng rất thích hổ nhồi bông, nhưng lớn rồi không thích nữa. Có điều kêu con vứt, con lại không nỡ. Con cũng không hiểu vì sao."

Nói xong, lại cầm chuông gió chạy đi.

Trịnh Sơn Từ chân dài, theo sau cũng không thấy mệt.

Buổi tối hai phụ tử không về ăn cơm, ghé quán ven đường ăn một bữa rồi dạo chợ đêm, sau đó về nhà, Trịnh Sơn Từ dỗ Tiểu Bình An đi ngủ.

"Ngủ ngon, a cha."

Trong triều không có đại sự, Trịnh Sơn Từ ở Hộ Bộ vẫn chăm chú xử lý công văn.

Trong khi đó, Ngu Lan Ý cùng Thời ca nhi, Mai ca nhi và Lữ Cẩm ra ngoại thành du ngoạn. Thôi Tu Trúc không có phụ thân bên cạnh, chỉ đi cùng tổ phụ tổ mẫu nên cũng được thả cho chơi một mình.

Bọn họ thuê thuyền, hái sen, ngắm cảnh, leo núi rồi nghỉ tại một thôn trang. Ngu Lan Ý ngồi trên tảng đá, hai chân đung đưa dưới suối nước trong vắt. Ai nấy đều khoái hoạt, vì lâu ngày mới thoát ly kinh thành, lòng cũng thảnh thơi hơn nhiều.

Ngu Lan Ý chớp mắt, hỏi: "Các ngươi có muốn tới Nam Phong quán dạo một vòng?"

Thời ca nhi đỏ mặt, lòng ngứa ngáy: "Chuyện này... không ổn đi?"

Lữ Cẩm cười phụ họa: "Chúng ta chỉ đi xem, không làm gì."

Mai ca nhi cũng tò mò, chỉ nhắc: "Nhớ mang đầy đủ thị vệ, tránh bất trắc."

Bọn họ âm thầm quyết định đêm nay sẽ đến Nam Phong quán – nơi nổi danh phong hoa. Trước kia, Ngu Lan Ý từng bị Từ ca nhi kéo đến xem hí, nhưng lần ấy quá kém, hy vọng lần này có gì đặc sắc.

Ở kinh thành, Khương Lan Lễ cũng tụ bạn hữu uống rượu tại phủ. Rượu vào lời ra, cười nói xôm tụ.

"Ngày mai nghỉ, các vị huynh đài ngủ lại phủ ta đi."

Trịnh Sơn Từ từ chối: "Hài tử ở nhà một mình, không yên tâm."

Tiêu Cao Dương cũng muốn về chăm con.

Khương Lan Lễ bất đắc dĩ: "Vậy thì giải tán vậy."

Một nhóm trụ cột triều đình, ai nấy đều vội vã trở về chăm lo nhà cửa.

Mà phu lang của họ, lại lén vi hành đi Nam Phong quán.

Ngu Lan Ý cùng các ca nhi mặc nam trang, phe phẩy quạt xếp, đóng giả công tử phong lưu, lẻn vào. Thời ca nhi lén đi phía sau, sợ bị người nhận ra là ca nhi thật.

Vừa vào cửa, làn gió tà mị ập đến. Trên đài có ca nhi và nữ tử múa hát, dáng người mềm mại, khẽ xoay liền để lộ làn da trắng nõn.

Ngu Lan Ý rũ mắt ngượng ngùng, Lữ Cẩm cũng hơi đỏ mặt.

Một nữ tử trạc tam tuần thấy họ khí độ bất phàm, có thị vệ đi theo, biết là chủ nhân có bạc, liền tiến đến tiếp đón.

"Các vị công tử, trên lầu có ghế lô, muốn kiểu gì, tiểu nữ liền cho người mời đến."

Ngu Lan Ý cười khẽ, phe phẩy quạt, làm ra dáng hoa hoa công tử: "Vậy còn không mau dẫn đường, bản công tử sắp chờ không nổi."

Bọn họ vào ghế lô, nơi này an tĩnh hơn, có điểm tâm trà nước nhưng không ai động vào. Bọn họ chỉ bảo gọi vài ca nhi có tài nghệ thật sự.

"Các vị gia thích kiểu nào?"

"Kiều diễm, thanh nhã, lại biết hát khúc. Trước cứ ba người."

Chờ ca nhi được mời lên, cả bọn mới biết nơi này thật sự có chút tài tình. Nhưng chỉ nửa khắc, mấy người đã chịu không nổi, viện cớ rút lui.

Trên thực tế, ba ca nhi ấy sớm nhận ra họ cũng là ca nhi cải trang, cố ý chọc đùa một phen.

Ngu Lan Ý bọn họ sau đó ra dạo chợ đêm rồi về thôn trang nghỉ ngơi.

Ngu Lan Ý ngủ mê man, chẳng còn nhớ đến Trịnh Sơn Từ.

Trịnh Sơn Từ thì trái lại, vẫn đang nghĩ đến hắn.

Nếu ở nhà một mình còn nhớ, nhưng theo bạn hữu vui chơi, lòng lại không chỗ nào dư dả để nghĩ đến người nơi xa.

Chuyến đi kéo dài bảy ngày, khi trở về kinh thành, họ còn hẹn lần tới sẽ cùng nhau đi tiếp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.