Phu Lang Ta Là Nam Phụ Ác Độc

Chương 174: Chương 174




Trịnh Sơn Từ chủ yếu vẫn làm công vụ ở Hộ Bộ, vừa tới nội các đã có tiểu lại đưa hắn đến phòng trực, hết thảy đều đã được an bài chu đáo. Đợi tiểu lại lui ra, Trịnh Sơn Từ tiến vào nội thất, nằm lăn một vòng trên giường, thoải mái đến mức chẳng muốn động đậy.

Thành các lão rồi, lại càng bận rộn. Trong lòng Trịnh Sơn Từ vừa vui mừng vừa khổ não.

Hắn lăn qua lăn lại một hồi, rồi bò dậy sửa sang lại bàn án, uống một ngụm trà bắt đầu xử lý sổ con. Việc cần hoàn thành quá nhiều, Trịnh Sơn Từ buộc phải điều chỉnh lại thời khóa biểu của bản thân.

Làm việc nghỉ ngơi điều độ mới có thể khiến việc xử lý công vụ thêm phần hiệu quả. Trịnh Sơn Từ chưa bao giờ là người cuồng công tác, nhưng việc mình nên làm thì nhất định sẽ làm đến nơi đến chốn. Nếu đã phải bỏ thời gian ra làm, chi bằng tận dụng thời gian đến mức tối đa.

Ngay khi vừa dọn vào nội các, Trịnh Sơn Từ liền bắt đầu phê duyệt tấu chương. Trước kia hắn chỉ cần xem phần truyền đến Hộ Bộ, nay lại phải xem cả sổ con từ Binh Bộ, Lễ Bộ, Lại Bộ, khiến hắn nhất thời có chút lúng túng. Hắn đem những sổ không hiểu đặt sang một bên, sổ còn phân vân để riêng ra, còn Hộ Bộ thì xử lý trước.

Một phần sổ con Hộ Bộ chính là do hắn tự tay dâng lên, giờ lại phải tự mình phê duyệt, khiến hắn có chút buồn cười.

Đây chẳng khác nào tự mình tấu lên, lại tự mình phê xuống.

Binh Bộ có thể thỉnh giáo nhạc phụ, Lại Bộ có thể hỏi Khương Lan Lễ, Công Bộ thì tìm Mai Hoài, Hàn Lâm Viện hỏi Tiêu Cao Dương, Hình Bộ thỉnh giáo Thôi Tử Kỳ... Trịnh Sơn Từ chợt bừng tỉnh: bạn bè thân cận nay đều phân tán khắp các bộ môn, hơn nữa còn giữ chức vị có sức ảnh hưởng.

Đỗ Ninh đã từ Hình Bộ điều sang Đô Sát Viện, Trịnh Sơn Từ thầm buông tiếng cảm khái, không lẽ muốn thăng chức ở Hình Bộ đều phải qua Đô Sát Viện một chuyến? Kỳ thực không hẳn, có khi lên chức chưa chắc thuận lợi, nhiều trường hợp chỉ là điều chuyển cùng cấp.

Trịnh Sơn Từ khiêm tốn đến thỉnh giáo Ngụy thủ phụ, muốn mượn vài bản tấu đã được chỉnh sửa để học tập. Ngụy thủ phụ rất dễ tính: "Ngươi lấy vài bản về xem đi."

"Đa tạ Ngụy đại nhân."

Trịnh Sơn Từ bảo Vượng Phúc dọn tấu chương mang về phòng trực. Khi vào nội các, ba vị các lão vẫn giữ vẻ điềm đạm, chỉ đem tên Trịnh Sơn Từ nhập vào danh sách trực ban.

Nội các tựa như cơ quan thư ký riêng của Hoàng đế, mỗi đêm đều phải có các lão thay phiên túc trực trong phòng, để nếu bệ hạ có chuyện thì có thể hỏi ngay. Ngoài ra còn có các công vụ cấp bách như tin khẩn từ Binh Bộ hay tai họa lớn từ địa phương truyền đến, đều cần các lão trực tiếp xử lý.

Vì vậy, Trịnh Sơn Từ càng thêm ít dịp được cùng Ngu Lan Ý chung chăn gối ban đêm.

Năm ngày nghỉ một, nhiều lắm hắn chỉ có thể về nhà hai ngày.

Trịnh Sơn Từ tham khảo phiếu nghĩ của Ngụy thủ phụ, học hỏi cách phê duyệt.

Lần đầu tiên xử lý tấu chương ở nội các, Trịnh Sơn Từ chậm rãi, cẩn trọng, phê xong rồi liền trình lên Hoàng đế. Hắn duỗi lưng một cái, rời khỏi nội các. Trên đường, gặp vài vị quan viên đang đứng chờ, liền ào ào chào hỏi:

"Trịnh đại nhân mạnh khỏe!"

"Trịnh đại nhân có rảnh ghé qua tệ phủ, nhà ta có nước trà ngon nhất!"

Trịnh Sơn Từ khéo léo ứng đối, chỉ nói lời xã giao, đánh Thái Cực với họ.

Giờ phút này hắn chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi, gặp lại Ngu Lan Ý và Tiểu Bình An, không muốn phải ứng tiếp thêm ai. Suốt ngày làm việc cường độ cao, Trịnh Sơn Từ tuy mạnh mẽ, cũng không phải người sắt.

Xe ngựa của Trịnh Sơn Từ đi rồi, chưa bao lâu mọi người lại thấy Trường Dương Hầu, lập tức kéo nhau đến bám theo, tìm cách làm quen. Trường Dương Hầu cười không ngậm được miệng, song lại không hứa hẹn bất kỳ điều gì, ngoài miệng nói khéo, nửa lời hữu dụng cũng chẳng lộ ra.

Mọi người đều là cáo già chốn quan trường, điều gì nên nói, nên làm đều rõ như lòng bàn tay.

Trường Dương Hầu được tâng bốc một phen, tinh thần vô cùng phấn chấn. Lúc ngồi trên xe ngựa, ông chợt nhớ đến lần đầu tiên gặp Trịnh Sơn Từ, lòng cảm thán: ông cũng xem như là người chứng kiến con rể mình một bước một bước đi lên.

Có được người con rể như vậy, khiến Trường Dương Hầu lưng thẳng tắp, nói là bản thân may mắn, kỳ thực là Lan Ý có phúc. Trường Dương Hầu ngẫm đi ngẫm lại, thấy trong kinh thành chẳng ai tốt với Lan Ý hơn Trịnh Sơn Từ.

Trịnh Sơn Từ địa vị cao, cho dù có tâm dưỡng vài tiểu nhân cũng chẳng ai ngăn cản, nhưng hắn vẫn chỉ một lòng một dạ với Lan Ý. Điểm này khiến Trường Dương Hầu hết sức mãn nguyện.

Hơn nữa, Trịnh Sơn Từ dù chức cao vẫn luôn kính trọng ông như thuở ban đầu. Hôm nào gọi hắn đến nhà chơi cờ, e là ông cũng chẳng ngại.

Trịnh Sơn Từ về đến phủ, người trong nhà rộn ràng đón chào:

"Chúc mừng đại nhân thăng chức!"

Kinh thành chẳng thiếu chuyện mới mẻ.

Trịnh Sơn Từ vừa bước qua cửa chưa được mấy bước, Ngu Lan Ý đã lao tới ôm chặt lấy hắn, lớn tiếng hô: "Các lão, Trịnh các lão!"

Trịnh Sơn Từ bật cười: "Đừng gọi vậy, nghe như ta già mất rồi."

Ngu Lan Ý: "Sao lại thế? Ngươi tuổi trẻ như vậy đã nhập các, người ta chưa chắc không ghen tỵ. Về sau trong triều đều phải gọi ngươi là các lão, ta gọi trước vài tiếng để ngươi quen đi."

Hai người cùng nhau đi vào sân, Trịnh Sơn Từ nắm tay Ngu Lan Ý nói: "Sao lại thấy ta thăng chức mà ngươi còn mừng hơn ta?"

Ngu Lan Ý: "Đương nhiên phải mừng rồi. Từ phu lang thượng thư biến thành phu lang các lão, chẳng lẽ ta không mừng?"

Hắn kéo Trịnh Sơn Từ ngồi xuống ghế, mang ngọc quan mới mua đến, cẩn thận tháo quan mũ cũ xuống, thay bằng liên hoa ngọc quan, kéo hắn đứng trước gương soi thử.

"Ngọc quan này ta vừa nhìn đã thấy hợp với ngươi, nay ngươi đội lên quả nhiên rất xứng."

"Lại mặc thêm trường bào xanh lơ là càng hợp. Ta nhớ ngươi có một bộ trúc diệp màu xanh, mau đi thay đi."

Trịnh Sơn Từ dù đang mệt mỏi, bị sai đi thay đồ cũng không giận. Đổi y phục xong, đứng trước mặt Ngu Lan Ý, lại bị hắn xoay qua xoay lại ngắm nghía.

"Kỳ Kỳ được chỉnh trang thế này càng thêm oai phong. Ta đã đặt chỗ ở tửu lâu, tối nay chúng ta ra ngoài ăn một bữa."

Trịnh Sơn Từ gật đầu, ôn hòa như mọi khi.

Sau khi được Ngu Lan Ý hôn lên má, Trịnh Sơn Từ liền xoay người hôn lên môi hắn, đến mức khiến đối phương chân mềm nhũn mới chịu buông.

Ở hoàng cung tuy cao hứng khi phê duyệt xong tấu chương, nhưng cảm giác ấy chẳng bằng được cảm giác bình yên khi ở cạnh Ngu Lan Ý. Cao hứng chân chính là ở đây.

Trịnh Sơn Từ: "Ngươi vui là được rồi, ta đã nói sẽ không để ngươi chịu thiệt."

Hắn đưa trán chạm trán Ngu Lan Ý, hai người mắt nhìn nhau, Ngu Lan Ý ưm một tiếng rồi ngượng ngùng, thẹn quá hóa giận, lấy trán mình húc mạnh vào trán Trịnh Sơn Từ.

Trịnh Sơn Từ kêu lên một tiếng, trán đỏ bừng.

Ngu Lan Ý: "Ngươi đã là tướng công của ta, không để ta chịu thiệt chẳng phải là lẽ đương nhiên sao?" Hắn ôm ngực lườm Trịnh Sơn Từ, ngữ khí đúng lý hợp tình, cảm thấy bản thân là nhất.

Trịnh Sơn Từ: "Ngươi gọi ta thêm vài tiếng tướng công nữa xem."

Ngu Lan Ý không chịu gọi, hắn đâu chịu để Trịnh Sơn Từ được tiện nghi như vậy. Nhưng nghĩ đến chuyện Trịnh Sơn Từ vừa được thăng chức, hắn vẫn ngồi trên ghế, lẩm bẩm mấy tiếng, cuối cùng nhỏ giọng gọi một tiếng: "Tướng công."

Hắn đã quen gọi thẳng tên Trịnh Sơn Từ, rất hiếm khi xưng hô như thế, lúc này đột ngột mở miệng có chút ngượng nghịu, miệng cứ như bị nghẹn lại.

Ngu Lan Ý vừa nói xong, theo bản năng ngẩng đầu nhìn sang, chỉ thấy Trịnh Sơn Từ đang mỉm cười dịu dàng với hắn, đôi mắt đen nhánh tựa hồ nhộn nhạo xuân thủy, tràn ngập ôn nhu.

Khoảng không gian giữa bọn họ, người ngoài chẳng thể chen vào, chỉ có bọn họ mới hiểu rõ sự ăn ý và tình ý ám muội ấy.

Ánh mắt Ngu Lan Ý lấp lánh, Trịnh Sơn Từ không nhịn được mà ngồi xuống, tầm mắt ngang bằng với hắn. Y đưa tay nâng mặt Ngu Lan Ý, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đôi mắt kia.

Đôi mi run rẩy như cánh bướm sắp bay, đôi mắt khép hờ dưới làn môi nóng bỏng, mang theo thương tiếc và yêu đương khôn cùng.

Trịnh Sơn Từ chưa từng có cảm giác sâu nặng như vậy với một người. Thậm chí nghĩ kỹ lại, y cũng chưa từng thật lòng với ai khác ngoài hắn.

...

Buổi tối, Tiểu Bình An đã chuẩn bị sẵn bụng, biết cha thăng quan nên vui vẻ hô to học theo Ngu Lan Ý: "Các lão hảo!"

Trịnh Sơn Từ bật cười, đưa tay xoa đầu nhi tử.

Tiểu Bình An đang theo học lớp lớn, quanh mình đều là bạn cùng chơi, tuổi thơ đúng là vui vẻ vô ưu. Tuy bài vở do phu tử giao khá khó, nhưng có Trịnh Sơn Từ ở bên, hắn chẳng cần lo chuyện học hành.

Tới tửu lâu, Tiểu Bình An tự tìm một chiếc ghế ngồi xuống, tiểu nhị mang thực đơn đến, Trịnh Sơn Từ bảo Ngu Lan Ý và nhi tử gọi món trước, bản thân gọi cuối cùng.

Tiểu Bình An ăn rất vui vẻ, trong lòng nghĩ, nếu cha còn tiếp tục thăng chức, họ còn có thể được ăn thêm nhiều bữa tiệc thế này. Cơm trong nhà tuy ngon, nhưng ăn mãi cũng thành ra nhạt vị, cảm giác món nào cũng cùng một mùi.

Tiểu Bình An từ nhỏ ăn tới lớn, khẩu vị đã có phần tê dại.

Trịnh Sơn Từ và Ngu Lan Ý đâu biết lòng dạ nhi tử lại lắm tầng như vậy. Ăn xong, ba người cùng nhau dạo chợ đêm. Mỗi năm chợ đêm đều có vài cửa hàng mới khai trương, cũng có vài cửa hàng cũ đóng cửa.

Tiểu Bình An phồng má nói: "Tiểu bao tử ta thích không còn nữa rồi!"

Hắn cố tình để dành bụng, muốn ăn tiểu bao tử cùng cha và a cha.

"Nơi đó giờ biến thành quán bán canh vại." Ngu Lan Ý nhìn qua rồi nói, hắn chưa từng thử, tính bụng tối nay ăn nhẹ để còn nếm qua món mới. Trịnh Sơn Từ thì mua cho Tiểu Bình An một món đồ chơi làm từ đường, khiến hắn lập tức vui vẻ trở lại.

Thấy Ngu Lan Ý sắc mặt không tốt, Trịnh Sơn Từ cũng mua cho hắn một món đường nghệ. Ngu Lan Ý hừ nhẹ một tiếng, nhận lấy rồi cắn một miếng.

Về đến phủ, ngày mai được nghỉ. Tiểu Bình An đã quen với nếp sinh hoạt đúng giờ, vừa vào nhà liền tự đi ngủ.

Trịnh Sơn Từ và Ngu Lan Ý cùng nhau về phòng, Trịnh Sơn Từ đóng cửa lại, hai người cùng vào phòng tắm. Trong phòng tắm vang lên tiếng nước tí tách.

...

Ngày cuối cùng của mùa hạ, thời tiết đã chuyển lạnh. Thi Huyền vén màn xe, thấy kinh thành liền nhẹ nhõm thở dài, rốt cuộc cũng đến nơi sau hành trình dài ngày. Trịnh Thanh Âm thò đầu ra nhìn, cũng khẽ cười nhẹ, còn có một cái đầu nhỏ vươn theo.

Thi Xán tò mò nhìn ra kinh thành, ánh mắt đầy ngạc nhiên và háo hức.

Đứa đầu lòng của Trịnh Thanh Âm và Thi Huyền là ca nhi. Thi Xán ghé vào cửa sổ xe, nhìn ngắm dòng người ngựa xe trên đường. Thi Huyền đã viết thư báo trước, nhưng người nhà không biết chính xác ngày về, nên họ trực tiếp đến Thi phủ.

"Tam thiếu gia cùng tam thiếu quân đã trở lại!" Người hầu thấy Thi Huyền thì mừng rỡ hô lớn.

Thi Xán mới hơn một tuổi, vẫn chưa đi vững, được vú em bế vào. Hắn dù đang được bế vẫn liên tục ngó nghiêng vào trong phủ.

Thi Huyền vỗ nhẹ lên đầu nhỏ: "Về nhà rồi."

Thi Xán mím môi, hốc mắt đỏ hoe, rõ ràng là tiểu quỷ thích làm nũng.

Họ bước vào chính đường bái kiến cha mẹ. Thi đại nhân tóc đã bạc hai bên, Thi phu nhân cũng đã điểm bạc đầu. Thi Huyền nhìn thấy cha mẹ đã già đi rất nhiều, trong lòng không khỏi xót xa.

"Về là tốt rồi. Lại Bộ bổ cho con chức gì?" Thi đại nhân ân cần đỡ họ dậy, nét mặt hiền hậu.

"Lễ Bộ thị lang." Thi Huyền đáp.

Hắn cùng Thôi Tử Kỳ sớm đã vào quan trường, từ thời Trịnh Sơn Từ mới từ địa phương về kinh, bọn họ đều là lang trung chính ngũ phẩm. Nhiều năm qua tích lũy tư lịch và chiến tích đã đủ, được thăng lên chính tam phẩm thị lang là hợp lẽ.

Thi đại nhân liên tục nói tốt, đối với tiểu nhi tử nhà mình lại càng hài lòng. Thi phu nhân không hỏi han chuyện quan chức, chỉ quan tâm đến tôn tử. Thi Xán nhìn bà, cười ngọt ngào.

"Các ngươi đi đường vất vả, trước tiên cứ nghỉ ngơi cho lại sức, tối nay trong nhà sẽ mở tiệc đón gió tẩy trần." Thi đại nhân bảo hai người đi chỉnh đốn một chút, lại nói thêm: "À, Trịnh đại nhân mới nhập các không bao lâu, các ngươi hẳn chưa biết tin này vì còn đang trên đường."

Thi Huyền lên tiếng đáp lời, rồi cùng Trịnh Thanh Âm về phòng nghỉ.

Trong lòng Thi Huyền không khỏi chấn động — mới ba năm chưa về, Trịnh huynh đã thành các lão. Trịnh Thanh Âm thường theo các quý phu nhân xã giao tại Từ Châu, nên càng hiểu rõ thế sự trong triều, cũng biết nhập các mang trọng lượng thế nào.

Phòng ở đã được thu dọn sẵn, Thi Xán còn được sắp riêng một gian phòng cạnh bên, bố trí chu đáo. Hài tử rất thích chiếc giường nhỏ của mình, vừa ngồi lên đã tỏ ra vô cùng vui sướng.

Trịnh Thanh Âm dặn dò người hầu vài câu rồi quay về phòng. Thi Huyền không quen để người khác động vào tay nải của mình, nên tự mình mở ra sắp xếp lại.

Trịnh Thanh Âm cũng không có thói quen bừa bộn, loay hoay sắp xếp đồ đạc một hồi. Thi Huyền nhanh chóng xong việc, dẫu sao cũng là nam tử, không câu nệ nhiều chi tiết như ca nhi, tính cách lại gọn gàng.

Hắn rót hai chén trà nóng, đưa một chén cho Trịnh Thanh Âm: "Uống trà rồi thu dọn tiếp."

Trịnh Thanh Âm quả thực hơi khát, tiếp nhận uống cạn một hơi, cổ họng thoải mái không ít.

"Ngươi xong rồi thì đi xem hài tử đi."

Thi Huyền gật đầu.

Trịnh Thanh Âm nhanh chóng thu dọn ổn thỏa, để nhi tử ở lại phủ, nói: "Ta muốn về nhà một chuyến."

Thi Huyền đáp: "Ta cùng đi với ngươi, hài tử mệt rồi, đang ngủ say."

Nghe thế, lòng Trịnh Thanh Âm ấm áp. Hai phu phu cùng nhau đến Trịnh phủ. Trịnh phụ và Trịnh phu lang đang hóng mát dưới tán đại thụ.

Trịnh Đồng Sơ nay đã mười tuổi, dáng người cao gầy, còn có một nam hài nhỏ là Lâm ca nhi – con thứ hai.

Hai hài tử đang đùa giỡn trong sân.

"Cha! A cha!" Trịnh Thanh Âm không để người hầu thông báo, vừa thấy Trịnh phụ và Trịnh phu lang liền gọi lớn, hốc mắt đỏ hoe.

Thi Huyền cũng theo sau cất tiếng chào.

Trịnh phu lang nghe thấy tiếng con, cứ ngỡ là ảo giác. Nhưng dù là ảo giác, ông vẫn quay đầu lại nhìn. Thấy Trịnh Thanh Âm đứng ngay trước mặt, xinh xắn như xưa, ông liền đứng bật dậy: "Thanh Âm! Con đã về rồi?!"

Trịnh Thanh Âm bước tới ôm lấy Trịnh phu lang: "Tướng công mãn nhiệm, từ nay chúng con sẽ ở lại kinh thành."

"Hay lắm hay lắm, về là tốt rồi. Ngày mai dẫn Tiểu Huyền cùng về đây náo nhiệt, nhà ta sẽ mở tiệc tẩy trần. Con đi ba năm không về lấy một lần, nay trụ lại kinh thành thì yên tâm hơn." Trịnh phu lang nhìn kỹ gương mặt con, thấy da dẻ hồng hào, biết thân thể vẫn khỏe mạnh, lòng vô cùng yên tâm.

Trịnh Thanh Âm và Thi Huyền đồng loạt gật đầu.

"Hôm nay vừa hay được nghỉ, ta cho người đi gọi đại ca đại tẩu và nhị ca nhị tẩu về."

Trịnh phu lang phân phó hai người hầu đi truyền tin.

Đại ca vẫn đang ở cửa hàng lo công việc, còn Trịnh Sơn Từ đang nghỉ tại nhà, vừa nghe tin liền cùng Ngu Lan Ý tới. Khi Trịnh Sơn Từ đến nơi, Trịnh Thanh Âm đang ngồi cùng Trịnh phu lang trò chuyện.

"Thanh Âm!" Ngu Lan Ý vui mừng gọi.

"Nhị tẩu!" Trịnh Thanh Âm cũng kích động, hai ca nhi ôm nhau, Trịnh phu lang nhìn cảnh ấy mà nở nụ cười mãn nguyện.

"Thi huynh, chúc mừng." Trịnh Sơn Từ cười nói.

Thi Huyền vốn sau khi thành thân vẫn gọi Trịnh Sơn Từ là nhị ca theo Trịnh Thanh Âm, nhưng Trịnh Sơn Từ thấy ngượng nên hai người vẫn giữ cách xưng hô cũ.

"Nghe phụ thân nói ngươi cũng thăng chức, chúc mừng Trịnh huynh nhập các." Thi Huyền chắp tay.

Trịnh Sơn Từ mỉm cười. Mọi người cùng ngồi xuống. Trịnh Sơn Thành và Lâm ca nhi cũng đã về, ba hài tử trong nhà chơi đùa cùng nhau rất vui vẻ, khiến Trịnh phu lang liên tục nở nụ cười.

"Tiểu đệ lần này đi Từ Châu thế nào? Ta thấy ngươi mập lên đó." Lâm ca nhi trêu chọc.

Trịnh Thanh Âm chỉ hơi đầy đặn một chút, vẫn mềm mại như hoa phù dung, y khẽ mím môi cười: "Ở phủ nha cũng tốt, chỉ là xã giao nhiều, mỗi lần phải nghĩ cách ăn khác đi, không kiềm được thì ăn nhiều."

"Xán Nhi đâu rồi?"

"Hài tử mệt, ngủ mất rồi." Trịnh Thanh Âm giải thích.

Dẫu gì cũng là ở đất khách, không thể an lòng bằng trong nhà. Trịnh Thanh Âm nhìn đại ca, nhị ca và các tẩu, trong lòng ấm áp không kể xiết.

"Ở Từ Châu có bị ủy khuất gì không?" Ngu Lan Ý hạ giọng hỏi.

Trịnh Thanh Âm cười lắc đầu: "Không có, tướng công đối với ta rất tốt. Ta là thái thú phu lang, ai dám đụng vào chứ."

Trịnh Sơn Từ cùng Thi Huyền trò chuyện một hồi về chính sự. Thi Huyền kể lại việc bản thân khi làm quan ở địa phương. Ba năm nhậm chức thái thú, hắn cẩn trọng từng bước: đầu tiên thực thi chính sách thanh điền, kế đến khai thông thủy lợi, thúc đẩy nông nghiệp, lại chăm lo cho phủ học, ba việc đều chu toàn, chiến tích liền thuận tay mà tới.

Nói thì đơn giản, Trịnh Sơn Từ từng kinh qua địa phương, tự nhiên hiểu rõ bên trong có bao nhiêu khó khăn.

"Làm thái thú mới thấm thía, làm một vị quan tốt quả thực chẳng dễ dàng gì." Thi Huyền cảm khái. "Ta làm quan, chỉ cầu không thẹn với lương tâm."

"Thi huynh có thể giữ được tâm niệm như vậy, đã là hiếm có giữa chốn quan trường." Trịnh Sơn Từ gật đầu đáp.

Trịnh Thanh Âm cùng Thi Huyền ở lại trò chuyện thêm chốc lát, sau đó cáo từ ra về. Mọi người trong phủ tiễn hai người ra tận cửa, hẹn đêm mai cùng nhau dùng bữa. Trịnh Sơn Từ nhìn theo xe ngựa, nhớ lại lần đầu tiên gặp Trịnh Thanh Âm, thấy y nay sống vui vẻ, rộng lượng như xưa, trong lòng cũng yên tâm.

Người trong nhà thấy Trịnh Thanh Âm sống tốt, tựa như tảng đá trong lòng đều được gỡ bỏ.

Ngu Lan Ý cùng Trịnh Sơn Từ dùng bữa tại Trịnh phủ rồi trở về. Trên đường, Ngu Lan Ý chắp tay sau lưng, nhân lúc hoàng hôn kéo dài bóng người trên đất, vươn chân đạp lên bóng Trịnh Sơn Từ: "Ngày mai ta hẹn Thanh Âm ra phố dạo một chuyến."

Tiểu Bình An gọi Trịnh Thanh Âm là "tiểu thúc thúc". Buổi trưa ngủ không gặp được người, trong lòng còn có chút bứt rứt.

"Hạ học xong ta cũng muốn đi dạo cùng a cha." Tiểu Bình An nói.

"Ngươi nhỏ như vậy, chỉ có thể đi theo để xách đồ." Ngu Lan Ý cười.

Tiểu Bình An lớn tiếng: "Con có thể giúp ăn."

"Ta tự ăn còn hơn." Ngu Lan Ý đáp không khách khí.

Hai người vừa nói chuyện vừa thong thả đi bộ, Ngu Lan Ý lại nói: "Ngươi tìm phụ thân ngươi xin bạc lần này xuất môn, ta sẽ dẫn theo ngươi."

Tiểu Bình An vô tội nhìn sang Trịnh Sơn Từ.

"Ta trả." Trịnh Sơn Từ cười. "Ngươi dẫn nhi tử cùng Thanh Âm đi chơi một chuyến."

Ngu Lan Ý vừa lòng, híp mắt cười. Hắn tiến lên kéo tay Trịnh Sơn Từ, Tiểu Bình An cũng treo người lên tay kia.

Người trên đường thấy ba người bọn họ, trong lòng không khỏi hâm mộ. Cả đời Ngu Lan Ý có hai chuyện khó quên: một là thất ý vì gả cho Trịnh Sơn Từ, một là đắc ý vì chính mình lại gả cho Trịnh Sơn Từ.

Từ khi trở thành phu lang của các lão, đã không còn ai dám ngang nhiên chọc giận Ngu Lan Ý. Ai có đầu óc cũng biết, không nên tùy tiện dây vào hắn mà chuốc phiền toái.

"Trịnh Sơn Từ, ngươi có thể bế ta lên được không?" Đợi Tiểu Bình An đi ngủ, hai người trở về sân, Ngu Lan Ý bất chợt hỏi.

Trịnh Sơn Từ không nói hai lời, liền nhấc bổng người lên. Ngu Lan Ý theo bản năng ôm lấy cổ hắn: "Muốn dọa người chết sao, ôm thì cũng báo trước một tiếng chứ!"

Trịnh Sơn Từ đặt hắn lên giường: "Không phải ngươi bảo ta thử sao?"

"Ta chỉ muốn thử xem ngươi còn sức hay không." Ngu Lan Ý tức giận.

"Ngươi đã sớm thử rồi." Trịnh Sơn Từ đi lấy y phục vào phòng tắm.

"Thử cái gì chứ..." Ngu Lan Ý mặt lập tức đỏ bừng.

Trịnh Sơn Từ vừa ra khỏi phòng tắm thì bị Ngu Lan Ý lao vào suýt ngã.

"Không được nói lời hạ lưu." Ngu Lan Ý nhéo mũi hắn.

"Ta nói thật mà." Trịnh Sơn Từ đáp.

Ngu Lan Ý liền cắn nhẹ lên cằm hắn, sau đó vội vã mang áo trong đi vào phòng tắm.

Tắm xong, hắn nhẹ nhàng mở cửa, rụt rè thò đầu ra. Sợ bị đánh lén, hắn nhìn trái ngó phải.

Trịnh Sơn Từ đứng chờ sẵn ngoài cửa, dậm chân một cái, làm Ngu Lan Ý giật nảy cả người, lông tóc dựng đứng, rồi điên cuồng đánh hắn túi bụi.

Trịnh Sơn Từ bị đánh cho thành một cái bánh, nhưng chỉ cần hôn lên môi hắn một chút, Ngu Lan Ý liền không đánh nổi nữa. Thật ra hắn chỉ đánh lấy lệ, chẳng dùng chút sức nào.

Hai người vẫn luôn là như vậy: cãi vã rộn ràng nhưng chưa từng nổi giận thật sự. Trịnh Sơn Từ ôm lấy Ngu Lan Ý, để hắn gối đầu trong lòng mình.

Ngu Lan Ý đưa tay sờ cơ bụng Trịnh Sơn Từ.

Chẳng trách sức lực vẫn mạnh như vậy, cơ bụng cũng càng rõ ràng rồi.

Chức vị càng cao, dáng người lại càng tốt, Ngu Lan Ý yên tâm mà cuộn mình trong lòng ng.ực Trịnh Sơn Từ.

...

Trịnh Sơn Từ thỉnh giáo vài vị bằng hữu, đối với công vụ các bộ môn cũng dần thấu hiểu. Thi Huyền vừa nhậm chức Lễ Bộ thị lang, được các bạn thân chúc mừng.

"Đã lâu không được ăn đồ thiện đường." Thi Huyền nói.

Đỗ Ninh nhìn vào chén hắn, vẫn toàn rau củ, thịt chỉ chút ít, liền cười: "Không sao, ngươi trở về cũng chỉ thích ăn chay nơi này."

Mọi người vui vẻ tụ họp, hẹn hôm nghỉ sẽ cùng nhau vây lò uống trà.

Buổi chiều, Trịnh Sơn Từ đến giảng bài cho Tạ Thừa. Tạ Thừa đang có việc cần thỉnh giáo.

"Trịnh đại nhân, mỗi năm phụ hoàng đều tới chùa Hộ Quốc dâng hương, cầu trời phù hộ Đại Yến mưa thuận gió hoà. Năm nay lại sai ta và nhị đệ cùng đi, trong lòng ta có chút khó hiểu."

"Điện hạ, bệ hạ không có dụng ý gì sâu xa đâu. Tuy là minh chủ, nhưng đối với hai vị điện hạ đều xem trọng. Người không để tâm như thế, điện hạ cũng không cần phải suy đoán từng li từng tí."

Tạ Thừa càng tiếp xúc với Võ Minh Đế, càng thêm bội phục. Hắn mong muốn học theo đế vương – biết bày mưu tính kế, nắm rõ đại cục – nên cứ mãi nghiền ngẫm ý tứ sâu xa.

"Đa tạ Trịnh đại nhân chỉ điểm." Tạ Thừa chân thành cảm tạ. Trong lòng hắn vẫn luôn có tình phụ tử sâu đậm với Võ Minh Đế, chưa bao giờ muốn đối nghịch.

Thật ra, lần này Võ Minh Đế bảo Tạ Thừa và Tạ Đạm cùng đi dâng hương chỉ vì... lười. Ngài muốn ở lại hoàng cung ngủ cho thoải mái, mùa thu đến rồi, thời tiết như vậy đúng là dễ ngủ.

Võ Minh Đế tinh thần lơ mơ, ngồi phê tấu chương trong Bàn Long Điện.

Phùng Đức mang yến sào từ Ngự Thiện Phòng đặt bên cạnh, ngài ăn được vài muỗng rồi dừng lại. Bốn vị các thần nội các có phiếu nghĩ phong cách khác nhau rõ rệt: Ngụy thủ phụ sắc bén, Tiêu thứ phụ công chính, Lôi các lão đoan trang, còn phiếu nghĩ của Trịnh Sơn Từ ban đầu giống Ngụy thủ phụ, nay dần hình thành phong cách riêng – giản lược mà chân thật.

Võ Minh Đế hiếm khi bác bỏ phiếu nghĩ của bốn người.

...

Trịnh Sơn Từ hạ giá trị xong, rời khỏi hoàng cung, liền thấy Ngu Lan Ý đứng chờ ở cổng, trong tay cầm một gói hạt dẻ rang đường. Dường như cảm nhận được ánh mắt Trịnh Sơn Từ, hắn ngẩng đầu lên, vừa nhai vừa mừng rỡ.

Hắn miệng còn hàm hồ nói: "Trịnh Sơn Từ, ta tới đón ngươi!"

Hôm nay Ngu Lan Ý ra ngoài dạo phố, vừa mua xong hạt dẻ thì nhớ Trịnh Sơn Từ sắp hạ ca, liền đến trước hoàng cung chờ. Nghĩ là tiện đường, nên cứ thế mà tới.

Trịnh Sơn Từ mặc quan phục đỏ, đầu đội quan mũ, dáng người cao ráo nổi bật. Các quan viên đi qua đều chắp tay chào hỏi.

Nghe tiếng Ngu Lan Ý, vị các thần trẻ tuổi ấy nhất thời ngẩn người, ánh mắt chạm thẳng vào Ngu Lan Ý – người đang cười với mi cong cong.

Có lẽ, từ khoảnh khắc đầu tiên ta gặp Ngu Lan Ý, mệnh ta đã được định sẵn.

Ý niệm này trong đầu Trịnh Sơn Từ chỉ thoáng qua chớp mắt.

Y nhanh bước đi đến bên cạnh hắn.

Ngu Lan Ý nhét gói hạt dẻ vào tay y: "Lột cho ta ăn."

Trịnh Sơn Từ mỉm cười: "Được."

Trịnh Sơn Từ hạ giá trị không ngồi xe ngựa, Ngu Lan Ý liền đi theo hắn, vừa nói vừa đi, oán giận sổ sách quá khó tra, còn có Kim Y Các tân ra xiêm y khó coi.

Từ hoàng cung ra tới, quan viên vì thế mà liếc mắt nhìn sang.

Hai người nói nói cười cười, phảng phất không có bất luận khói mù gì, bọn họ hai người là thành thật kiên định sống trong sinh hoạt.

Bọn quan viên không biết vì sao lại nghĩ đến chính mình chính phu hoặc là thê tử, từng có khi bọn họ cũng như vậy thân mật khăng khít. Chỉ là, sau khi nạp thiếp, hoặc lúc ghét bỏ người kia tuổi già sắc suy, thì cũng không còn một người như thế, ở bên mình nói nói cười cười.

Chờ bọn quan viên phục hồi tinh thần lại, tựa như vừa tỉnh từ một giấc mộng dài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.