Phu Lang Ta Là Nam Phụ Ác Độc

Chương 189: Chương 189




Từ sau khi Trịnh Sơn Từ làm Thứ phụ, trong nội các, hắn cùng Ngụy Thủ phụ lúc thì tranh chấp, lúc lại hợp tác. Cứ thế mãi đến năm Nhị hoàng tử Tạ Đạm tròn hai mươi mốt tuổi, tuổi này theo quy củ phải xuất cung về đất phong.

Hôm đó, Tạ Đạm, Tạ Thừa cùng Tiêu ca nhi đang dùng bữa tại Khôn Ninh Cung, Vương Phượng Quân và Võ Minh Đế cũng có mặt. Võ Minh Đế dùng vài miếng rồi nói: "Đạm Nhi sinh nhật hai mươi mốt đã qua, cũng nên khởi hành đến đất phong."

Tạ Thừa nghe xong, tay khựng lại một chút, trong lòng không nỡ.

"Nhi thần nguyện ý đi Tề mà, chỉ là nhi thần từ nhỏ đến lớn chưa từng rời khỏi hoàng cung, nếu bị người khi dễ thì sao? Nhi thần muốn chọn vài người đi theo hỗ trợ quản lý, còn nhi thần chỉ cần chơi thôi là được." Tạ Đạm ngước mắt đáng thương nhìn Võ Minh Đế.

Tạ Thừa mềm lòng, nghĩ đến nhị đệ một thân một mình về đất phong, càng cảm thấy không yên tâm: "Nhị đệ là hoàng tộc hậu duệ, một mình đến Tề địa, phụ hoàng và phụ quân đều lo lắng. Chi bằng chọn vài người thân cận đi theo nhị đệ cùng đi."

"Hoàng huynh nói đúng." Tạ Đạm liếc nhìn Tạ Thừa một cái, ánh mắt sáng rỡ vui mừng.

Võ Minh Đế đã sớm có người trong lòng, gật đầu nói: "Đến lúc đó trẫm sẽ phái vài người đi cùng ngươi đến Tề địa. Nhưng đến nơi rồi không được tùy tiện, mỗi năm đều phải hồi cung một lần."

Tạ Đạm: "Phụ hoàng không gọi, nhi thần cũng sẽ dâng tấu xin về."

Vương Phượng Quân không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn Tạ Đạm lại đầy dịu dàng. Chẳng mấy chốc, tiểu nhi tử đã trưởng thành, giờ đã là một thiếu niên khôi ngô.

"Còn nữa, đến Tề địa rồi nếu có người trong lòng thì dâng sớ tấu trình. Ca nhi và cô nương trong kinh không hợp ý, tới Tề địa cũng nên tìm một người." Võ Minh Đế bắt đầu lo nghĩ chuyện hôn sự cho con.

Tạ Thừa sau khi thành thân với Tiêu ca nhi đã sinh một tử, vài năm trước còn nạp thêm hai sườn quân, một là đích ca nhi của Quốc công phủ, một là vương tử ngoại bang. Thân là Thái tử, hôn sự của Tạ Thừa là nền tảng quốc gia, hắn cũng không có dị nghị.

Tạ Đạm thì khác, là phiên vương, hôn sự không cần quá nhiều ràng buộc. Vương Phượng Quân chỉ mong Tạ Đạm sống vui vẻ, không ép buộc. Cũng vì vậy mà Tạ Thừa thì giúp đỡ, Tạ Đạm lại chẳng bận tâm, đến tuổi hai mốt bên cạnh vẫn chưa có ai.

Võ Minh Đế cũng đành mặc kệ.

Tạ Đạm: "Nhi thần nghe phụ hoàng an bài."

Tiêu ca nhi từ sau khi gả vào hoàng thất mới biết quan hệ trong cung lại hài hòa đến vậy. Thấy Tề vương vô tâm tranh vị, Tiêu ca nhi đối với vị tiểu thúc thúc này cũng thật lòng kính trọng.

Ăn xong, hai hoàng tử cáo lui.

Tạ Đạm nhẹ nhàng rời Khôn Ninh Cung: "Hoàng huynh, đầu bếp trong phủ ngươi nấu ăn ngon lắm, ta muốn đem hắn theo."

Tạ Thừa gật đầu: "Ngươi còn thiếu thứ gì thì cứ nghĩ cho kỹ. Đến Tề địa rồi quay lại phiền phức, có chuyện gì cứ viết thư cho ta."

"Ta lớn thế này rồi, hoàng huynh còn coi ta là tiểu hài tử." Tạ Đạm cười tươi, dáng vẻ tuấn tú, chói mắt vô cùng.

Hai huynh đệ đều có diện mạo nổi bật. Tạ Thừa thì ung dung hòa nhã, Tạ Đạm lại phóng khoáng, đường nét sắc sảo. Tạ Thừa sao có thể không quan tâm. Quan hệ hai người sâu đậm, Tạ Thừa nghe vậy chỉ khẽ cười.

"Ta biết ngươi đã trưởng thành, nhưng trong lòng ta, ngươi mãi là đệ đệ ta."

Tạ Đạm biết lời Tạ Thừa là chân thật, sau khi từ biệt Tạ Thừa và Tiêu ca nhi, liền quay về Tề vương phủ.

"Vương gia hồi phủ rồi. Có rất nhiều công tử nghe tin Vương gia sắp đi Tề địa nên đưa lễ vật tới." Tổng quản đưa danh sách lễ vật trình lên.

"Thu dọn rồi ghi vào kho, bổn vương sao có thể mang theo nhiều đồ như vậy." Tạ Đạm xua tay.

"Đến lúc đó Vương gia khởi hành, thêm vài xe ngựa là được. Bệ hạ chưa định giờ xuất phát, Vương gia có thể vừa đi vừa ngắm cảnh." Tổng quản cung kính đáp.

"Tốt, ngươi còn thông minh hơn bổn vương." Tạ Đạm cười thoải mái: "Bổn vương muốn tắm gội."

Tổng quản liền phân phó người chuẩn bị.

Tắm rửa xong, Tạ Đạm trở ra, thấy Phùng Trung đang thu dọn đồ đạc.

Tạ Đạm liếc nhìn: "Không cần đem hết, mỗi năm ta đều quay về ở vài hôm."

"Vâng, Vương gia." Phùng Trung vâng lời.

Tạ Đạm có chút mệt: "Bổn vương muốn nghỉ ngơi trước, đợi tỉnh rồi hẵng thu dọn tiếp."

Phùng Trung đáp lời, nhẹ nhàng khép cửa lui ra.

Tạ Đạm nằm trên giường, trằn trọc không ngủ được. Hắn nhớ về thời nhỏ, khi được Tạ Thừa dắt đi chơi. Phụ quân từ trước đến nay đoan trang hiền hậu, nhưng nghe cung nhân kể, thuở xưa cũng từng hoạt bát.

"Hoàng huynh đối với ta tốt như vậy, ta sao nỡ tranh ngôi Thái tử với huynh ấy." Tạ Đạm lẩm bẩm.

Huống chi làm Thái tử hay Hoàng đế đều quá vất vả, Tạ Đạm không chịu nổi. Hắn vốn tin rằng bản thân sinh ra để hưởng phúc, chứ không phải sống ngày ngày thức sớm ngủ muộn, phê tấu chương đến bạc đầu - một đời như thế chẳng có gì đáng mong.

Vẫn nên để phụ hoàng và hoàng huynh lo liệu đi.

Tạ Đạm nghĩ ngợi, lòng vui vẻ, rồi thiếp đi.

...

Trong triều, khi hay tin Tạ Đạm sắp rời cung về đất phong, quần thần ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Tạ Đạm là đích tử, ở kinh thành đến tận hai mươi mốt tuổi, đã sớm phá vỡ khuôn phép. Nếu tiếp tục lưu lại, chỉ sợ đối với xã tắc Đại Yến chẳng có lợi gì.

"Tề vương điện hạ đi Tề địa, bệ hạ lại còn phái thêm mấy vị Hàn lâm theo cùng." Có một vị quan thuộc Thái tử đảng tỏ vẻ bất mãn.

"Thế là đủ rồi, dù bệ hạ không cử người, Thái tử điện hạ cũng sẽ phải vào Hàn Lâm Viện tìm người cho hắn." Một quan viên khác nhìn thấu mọi chuyện.

"Tề vương không có ý tranh vị, Thái tử điện hạ địa vị lại vững chắc. Thà đối tốt với Tề vương, còn có tiếng thơm 'huynh đệ hoà mục'."

"Cũng phải thôi..."

Trịnh Sơn Từ vốn không bận tâm quan hệ giữa hai vị hoàng tử, hắn biết rõ Tạ Thừa đối với Tạ Đạm là huynh đệ chân tình, mà Tạ Đạm cũng thật tâm trân trọng tình cảm đó.

Hắn ngồi trong nội các phê duyệt tấu chương, dạo gần đây có tin người ngoại bang muốn cử sứ giả tới, Trịnh Sơn Từ thấy Lễ Bộ Thượng thư đã dâng sớ lên. Sau khi phê duyệt xong, hắn lui vào nội thất.

"Muốn rèn luyện, không thể lười biếng." Trịnh Sơn Từ vừa nói vừa tập hít đất trong phòng.

Ngụy Thủ phụ tuổi tác đã cao, mấy ngày trước bị phong hàn phải nghỉ ở nhà tĩnh dưỡng, Trịnh Sơn Từ vì vậy mà nhận thêm phần tấu chương. Thấy Ngụy Thủ phụ sinh bệnh, hắn lại càng chú trọng dưỡng sinh.

Rốt cuộc so bì nhau vẫn là ở sức khỏe.

Hắn còn muốn giữ thân thể tốt để cùng Lan Ý du sơn ngoạn thủy.

Trịnh Sơn Từ đổ mồ hôi sau một loạt động tác, mới chịu dừng lại. Cái cơ bụng này rèn luyện ra cuối cùng cũng chỉ để Ngu Lan Ý tiện nghi, Lan Ý mỗi lần nhìn đều vừa thừa nhận vừa không quên đưa tay sờ một phen.

Đến bữa trưa, Trịnh Sơn Từ khắc chế d.ục v.ọng ăn thịt, chỉ chọn nhiều món chay.

"Trịnh huynh, hôm nay có món thịt kho tàu ngươi yêu nhất, vậy mà chỉ gắp có mấy miếng, ngươi hôm nay sao lạ vậy?" Đỗ Ninh kinh ngạc hỏi.

Trịnh Sơn Từ mỉm cười: "Ngồi trong trị phòng lâu ngày lại ăn nhiều thịt không tốt. Hơn nữa không chỉ nên ăn đồ hun, cũng phải ăn nhiều món thanh đạm. Ta với Thi huynh muốn học thêm về đạo dưỡng sinh."

Thi Huyền nghe vậy ngẩng đầu khỏi bát cơm: "Dưỡng sinh rất tốt, thanh tâm quả dục."

Bản thân hắn cũng chưa thanh tâm quả dục nổi, nói ra mấy lời này chỉ để gạt nhị cữu ca mà thôi.

Trịnh Sơn Từ trầm mặc không nói, thanh tâm thì còn làm được, ít dụ.c vọ.ng thì khó rồi.

Tiêu Cao Dương nghe hai người nói vậy thì bắt đầu suy ngẫm, quyết định cũng học theo đạo dưỡng sinh. Mai Hoài từ lâu đã là người dưỡng sinh, khi còn học ở Thái Học đã biết mang theo trà kỷ tử táo đỏ.

Đỗ Ninh sau một phen chỉ trích Trịnh Sơn Từ, sáng sớm hôm sau cũng mang trà kỷ tử nhân sâm đến Đô Sát Viện. Kết quả còn chưa kịp uống mấy ngụm đã phải xuống địa lao thẩm vấn phạm nhân.

Trong triều diện mạo không biến chuyển gì lớn, chỉ là các vị Thượng thư đều đã già, Tiêu Cao Dương và Trịnh Sơn Từ đã trở thành trụ cột hàng đầu, những người còn lại cũng đều là trung tầng lãnh đạo các bộ, chỉ cần thêm vài năm nữa liền có thể tiếp quản vị trí.

Điều khiến Trịnh Sơn Từ bất ngờ là Nh·iếp Ngôn - người từng làm việc dưới tay hắn tại Đại Lý Tự - nay đã thăng làm Thiếu khanh, trực thuộc quản lý của Diệp Vân Sơ.

"Hậu sinh khả úy a." Trịnh Sơn Từ cầm chén trà, cảm thán một câu.

Giờ hắn đã đổi từ lá trà sang kỷ tử táo đỏ, bị Lôi các lão nhìn thấy, còn bị kéo đi thêm vài phần. Thân là hậu bối, Trịnh Sơn Từ chỉ đành cung kính dâng trà dược cho các lão tiền bối.

Tan việc, Trịnh Sơn Từ về phủ, trong sân không thấy bóng dáng Ngu Lan Ý. Hắn đoán chắc Lan Ý lại sang Quốc công phủ, liền vào phòng thay quan bào.

Vừa vào đến phòng ngủ, liền thấy trên giường phồng lên một khối nhỏ.

Trịnh Sơn Từ bước tới, thấy Ngu Lan Ý chui trong đệm, úp mặt vào chăn, cả người trốn kín.

"Sao vậy?" Trịnh Sơn Từ ngồi xuống mép giường, quan tâm hỏi.

"Ta ăn xoài bị dị ứng." Giọng Ngu Lan Ý vang lên nghèn nghẹn, như sắp khóc.

Đại Yến xưa nay không có xoài, đây là do người ngoại bang mang tặng các đại thần. Lúc Trịnh Sơn Từ đi trực, Ngu Lan Ý vốn ở nhà xem thoại bản, nghe nói có người mang lễ đến từ phương xa.

Ngu Lan Ý bảo Kim Vân tiếp nhận, sau đó ăn thử một trái xoài, không ngờ cả người nổi mẩn đỏ, ngứa ngáy khắp người. Đại phu đến xem liền chẩn đoán là dị ứng.

Mẩn đỏ nổi cả lên mặt, Ngu Lan Ý nhất quyết không muốn để Trịnh Sơn Từ thấy.

Nghe vậy, Trịnh Sơn Từ trong lòng lo lắng, dịu giọng: "Dị ứng mà trùm chăn lại càng không tốt."

Ngu Lan Ý sợ hủy mặt, miễn cưỡng vén chăn, lộ ra gương mặt đỏ bừng, đôi mắt long lanh ngấn nước.

Trịnh Sơn Từ xem xét một lượt, lại cầm tay hắn lên, thấy đầu ngón cũng đỏ, liền cúi xuống hôn nhẹ vào cái mũi đỏ: "Không sao đâu, thoa thuốc rồi sẽ ổn."

Ngu Lan Ý cụp mắt, ngượng ngùng nói nhỏ: "Nhưng... ngứa quá."

Người hắn vẫn còn mùi thuốc mỡ, trên người mới thoa dược. Trịnh Sơn Từ nói: "Cố chịu một chút."

Thấy Lan Ý không sao, hắn định thay xiêm y rồi quay lại bồi tiếp. Sau khi thay đồ, Trịnh Sơn Từ ngồi xuống: "Ngươi muốn uống nước không?"

"Muốn."

Trịnh Sơn Từ rót một chén nước đỡ hắn uống.

Ngu Lan Ý lục cục uống một hơi, rồi lại nằm xuống, trông như con mèo nhỏ tuyệt vọng cuộn tròn trên giường.

"Không được gãi." Trịnh Sơn Từ bật cười nói.

Ngu Lan Ý ủy khuất gật đầu lia lịa: "Đều tại người ngoại bang, mang quả xoài tới phủ, ta nhất thời tham ăn liền ăn mất... ô ô ô." Hắn ngứa đến khó chịu, lại sợ cào hỏng da.

Trịnh Sơn Từ nhẹ nhàng vỗ vỗ trấn an: "Không sao, vài ngày nữa là khỏi."

"Ngươi còn thấy ta bộ dạng thế này... ta, ta không muốn sống nữa đâu." Ngu Lan Ý dùng tay che mặt, nhưng qua kẽ tay vẫn lặng lẽ nhìn trộm sắc mặt Trịnh Sơn Từ - đúng là quá quang minh chính đại.

Trịnh Sơn Từ nét mặt không đổi: "Rất đáng yêu. Gương mặt đỏ hồng, như con chim sẻ nhỏ."

Ngu Lan Ý đỏ bừng lỗ tai, lẩm bẩm: "Ngươi lại dỗ ta nói bậy."

Trịnh Sơn Từ khom người hôn lên môi hắn: "Không dỗ ngươi, thật sự đáng yêu."

"Buổi tối ta giúp ngươi bôi thuốc, là... toàn thân đều nổi mẩn sao?" Trịnh Sơn Từ hạ giọng hỏi.

Ngu Lan Ý gật đầu: "Toàn thân đều có, ta không bao giờ ăn quả xoài nữa."

Trịnh Sơn Từ: "Ta nhớ rồi, sau này không để ngươi ăn xoài nữa."

Khóe môi Ngu Lan Ý cong lên, nhưng đột nhiên nhớ ra điều gì, hoảng hốt nói: "Ta bị dị ứng, Tiểu Bình An có bị không?"

"Hẳn là không đâu." Tuy nhiên, cũng không thể loại trừ khả năng...

Kết quả là Tiểu Bình An thật sự cũng bị dị ứng. Vừa từ thư viện về, thấy có trái cây mới, sai người hầu rửa sạch rồi ăn thử vài miếng, lập tức nổi mẩn đỏ khắp người, nằm vật ra giường.

Trịnh Sơn Từ dở khóc dở cười.

An trí Ngu Lan Ý xong, hắn lập tức sang phòng Tiểu Bình An. Nhìn thấy con nằm mệt mỏi trên giường, mặt đầy nốt đỏ.

Tiểu Bình An thấy hắn, kêu khẽ: "Cha..."

Trịnh Sơn Từ ngồi xuống, đưa tay sờ mặt, rồi kéo tay con ra khỏi chăn. Bàn tay cũng nổi mẩn, hắn vén áo trong lên xem, cái bụng nhỏ cũng chi chít mẩn đỏ.

"Cha, khó chịu..." Tiểu Bình An yếu ớt nói.

"Sau này không được ăn xoài nữa, cả con và a cha con đều dị ứng. Tối nay cha bảo người mang cơm đến phòng, mai cha viết thư xin nghỉ cho con, ở nhà nghỉ vài hôm." Trịnh Sơn Từ nghiêm giọng dặn dò.

Tiểu Bình An gật đầu, rồi lén dùng ngón út gãi lòng bàn tay.

Trịnh Sơn Từ bắt gặp liền nắm lấy tay con: "Không được gãi."

Tiểu Bình An do dự, rồi cũng ngoan ngoãn gật đầu.

"Nếu ngứa, có thể ngâm tay vào nước ấm, hoặc dùng khăn ướt chườm nhẹ."

Tiểu Bình An: "Con biết rồi, cha."

Trịnh Sơn Từ ngồi lại một lúc dỗ con nói chuyện. Thấy Tiểu Bình An mệt lả, hắn dặn: "Ngủ trước đi, đói bụng sẽ có người gọi, cứ nghỉ ngơi cho tốt."

Một lớn một nhỏ trong nhà đều dị ứng, phòng bếp hôm đó cũng chuyển sang nấu đồ thanh đạm. Ngu Lan Ý dùng cơm xong còn dạo một vòng hoa viên rồi mới về phòng nằm tiếp. Trịnh Sơn Từ lại thoa thuốc cho hắn.

Ngu Lan Ý cứ nhìn chằm chằm Trịnh Sơn Từ, mắt không rời nổi khuôn mặt kia.

Trịnh Sơn Từ cẩn thận thoa dược xong, nói: "Tối nay ta nắm tay ngươi ngủ."

Ngu Lan Ý khẽ ừ một tiếng.

"Hành đi." Hắn không cam lòng nói.

Chờ Ngu Lan Ý khỏi bệnh, vẫn phải theo lời Trịnh Sơn Từ tiếp tục ăn thanh đạm.

"Trong miệng chẳng còn tí vị gì." Ngu Lan Ý chán nản gục đầu lên bàn đá.

Trịnh Sơn Từ ở bên cạnh đọc sách, nghe vậy liền đưa một khối điểm tâm cho hắn.

"Khi nào mới được ăn tiệc lớn..." Ngu Lan Ý nhét điểm tâm vào miệng, nhai nhồm nhoàm rồi nuốt luôn.

"Thêm mấy ngày nữa thôi." Trịnh Sơn Từ đáp.

...

Tề Vương phủ

Phùng Trung đã thu dọn đồ đạc cho Tạ Đạm, giờ là lúc khởi hành. Hắn chẳng mang theo bao nhiêu, vài món còn để lại trong phủ, chờ Tề Vương hồi kinh sẽ quay về tiếp tục hầu hạ.

"Điện hạ, có thể lên đường rồi."

Tạ Đạm còn chưa kịp lên tiếng, Phùng Trung đã lau nước mắt.

Tạ Đạm khó hiểu: "Ngươi khóc gì?"

Phùng Trung: "Nô tỳ luyến tiếc kinh thành..."

"Vậy ngươi ở lại kinh thành trông nhà cho bổn vương?"

Phùng Trung lắc đầu như trống bỏi: "Nô tỳ càng luyến tiếc phải xa điện hạ."

Tạ Đạm: "Vậy thì theo."

Phùng Trung liền ôm tay nải tung tăng chạy theo Tề Vương điện hạ.

Xe ngựa của Tạ Đạm rất nhiều. Ngoài cửa thành, Tạ Thừa đích thân tiễn đưa.

"Nhị đệ, tới nơi nhớ viết thư báo bình an." Tạ Thừa đưa một chén rượu.

Tạ Đạm cạn sạch: "Hoàng huynh yên tâm."

Tạ Thừa vẫn chưa yên lòng, chỉ đến khi xe ngựa xa dần, chỉ còn lại một chấm đen trên đường, hắn mới xoay người hồi cung.

...

Khôn Ninh Cung

Các cung nhân biết Vương Phượng Quân còn đang nghỉ nên không dám làm phiền. Nhưng giờ dùng cơm đã đến, không thể không gọi.

"Ta đi mời Phượng Quân, các ngươi bày xong đồ ăn." Người hầu thân cận nói.

Hắn bước lên, vén màn trướng: "Phượng Quân, nên dùng cơm trưa rồi. Tề Vương điện hạ đã rời đi, ngài..."

Lời còn chưa dứt đã nghẹn lại trong cổ họng - gối đầu trên giường... là gối khác.

"Phượng Quân không thấy rồi!" Người hầu hét lên.

Cả Khôn Ninh Cung nháo nhào.

"Sao Phượng Quân có thể mất tích, mau đi tìm!"

"Ta đi Ngự Hoa Viên..."

Cung nhân khắp nơi nháo nhác, sắc mặt đều hoảng loạn.

Tìm khắp hoàng cung không thấy bóng dáng, cuối cùng đành bẩm báo lên Võ Minh Đế.

Võ Minh Đế không nói một lời, chỉ đứng dậy đến Khôn Ninh Cung, mở ngăn bàn trang điểm của Vương Phượng Quân, thấy một tờ giấy.

Ông mở ra đọc - trên giấy viết: Phụ hoàng, phụ quân nhi thần mang đi.

Võ Minh Đế siết chặt tờ giấy: "Nghiệt tử!"

Cung nhân không hiểu chuyện gì, chỉ thấy long nhan giận dữ liền quỳ rạp xuống.

"Bệ hạ bớt giận."

Võ Minh Đế cắn răng nhịn, vẫn phải thu dọn tàn cục cho con trai.

"Không cần tìm Phượng Quân. Hắn không yên tâm Tề Vương, đi cùng sang đó một thời gian rồi sẽ về. Mọi việc trong Khôn Ninh Cung cứ theo thường lệ."

Võ Minh Đế đốt giấy, xoay người rời đi.

Cung nhân thở phào, nhưng người hầu thân cận của Vương Phượng Quân vẫn thấy lạ - nếu thật sự đi ở lại Tề địa, sao lại không dẫn theo người hầu thân tín? Vương gia sống sao quen?

Mọi người bắt đầu lo lắng...

...

Trên đường

Tạ Đạm lén mang Vương Phượng Quân đi, lúc này họ đã rời kinh. Tạ Đạm đang rót trà dâng lên.

"Phụ quân, ngài uống chút trà."

Vương Phượng Quân đầu còn choáng, nhận lấy trà nhấp một ngụm: "Đạm Nhi, đây là đâu?"

"Phụ quân, chúng ta đã rời kinh, đang trên đường tới Tề địa. Dọc đường có thể du sơn ngoạn thủy."

Vương Phượng Quân nghe vậy lòng chấn động, vén rèm nhìn cảnh vật xung quanh.

"Phụ quân, ngài sẽ không giận chứ?" Tạ Đạm cẩn trọng hỏi.

Vương Phượng Quân cong môi cười: "Đã làm rồi còn giận gì. Như ngươi nói, cứ thế mà du sơn ngoạn thủy đến Tề địa đi."

Tạ Đạm hô to một tiếng: "Nhi thần biết ngay phụ quân sẽ không giận! Nhi thần chỉ muốn cùng phụ quân đi khắp nơi."

...

Hôm sau thượng triều, Trịnh Sơn Từ liền cảm thấy Võ Minh Đế khí thế bất thường, sát khí quanh thân không giấu được.

Hạ triều, Lôi các lão lững thững bước đến: "Trịnh đại nhân, cùng đi chứ?"

Lôi các lão tâm tình tốt, mặt mày hồng hào, vừa đi vừa cười.

"Lôi đại nhân, bệ hạ gần đây nhắc chuyện thuế má, ngài thấy sao?" Trịnh Sơn Từ hỏi.

Lôi các lão vốn từng làm Hộ Bộ Thượng thư, chuyện này rất tinh thông.

"Những việc này ta nào dám bàn, bệ hạ anh minh thần võ, tất có đạo lý." Ông ba phải đáp.

Trịnh Sơn Từ không nói thêm, chỉ yên lặng nghe.

Thấy thế, Lôi các lão hạ giọng: "Việc này không thể nóng vội, phải từng bước mà làm. Ngươi chưa từng nghe câu: Nóng vội ăn không hết đậu hủ nóng?"

Trịnh Sơn Từ chắp tay: "Đa tạ Lôi đại nhân chỉ điểm."

"Ngươi là Thứ phụ mà còn khách khí, cứ như ta đây là kẻ cậy già lên mặt vậy." Lôi các lão thấy Trịnh Sơn Từ thành khẩn, trong lòng thoải mái, về sau cũng bằng lòng chỉ dạy thêm vài câu.

Được như Trịnh Sơn Từ - thân ở địa vị cao mà vẫn chịu nghe lời - thật là hiếm có.

"Quốc khố có tiền, đại sự nào cũng làm được một nửa." Lôi các lão cảm khái.

Tác giả có lời muốn nói:
Võ Minh Đế: Phẫn nộ cực độ!!!
Tiểu Trịnh: Cấm quả xoài nhập phủ!
Tiểu Ngu: Bạo khóc a a a...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.