Phu Lang Ta Là Nam Phụ Ác Độc

Chương 27: Ngày đầu nhận chức ở huyện nha




Tân Phụng huyện từ khi vị huyện lệnh tiền nhiệm mắc bệnh hiểm nghèo qua đời, đã lập tức trình sổ con về triều. Sau một thời gian, triều đình đã phê chuẩn điều quan viên mới tới thay.

Thích huyện thừa không dám chậm trễ, ngày nào cũng cho người ra cửa thành chờ sẵn, chỉ chờ huyện lệnh mới đến là lập tức nghênh đón.

Huyện thừa là chức quan bát phẩm, trợ lý của huyện lệnh, phụ trách xử lý văn thư, kho tàng, ngựa xe, thuế má... Thích huyện thừa năm nay đã ngoài bốn mươi, từ năm hai mươi sáu tuổi nhậm chức thì đến giờ vẫn luôn giữ chức ở Tân Phụng. Gia tộc họ Thích cũng là một trong những dòng họ lớn trong huyện này.

Giang chủ bộ cầm công văn bước vào, thấy Thích đại nhân có vẻ sốt ruột, liền nói: "Thích đại nhân, Trịnh đại nhân vẫn chưa đến. Quả thật còn quá trẻ, hành trình lại chậm trễ. Nhưng hiện nay trong huyện đang vào mùa thu hoạch, không thể trì hoãn quá lâu được."

Chủ bộ là quan chính cửu phẩm, phụ trách hộ tịch, công văn, xét duyệt giấy tờ thông quan và các giấy phép thương mại – tuy chỉ là chức nhỏ, nhưng lại nắm quyền xử lý hàng loạt công vụ.

Thích huyện thừa gần đây quyền uy không nhỏ, do đang tạm giữ quyền thay huyện lệnh. Vị tiền nhiệm đột tử đột ngột, hắn từng nuôi hy vọng triều đình sẽ bổ nhiệm mình chính thức. Đến khi nhận được chỉ dụ bổ nhiệm từ Thịnh Kinh, Thích đại nhân mới buông xuôi ý định.

Ân khoa mấy năm nay mở nhiều, tiến sĩ trẻ tuổi đông như nấm. Một huyện nhỏ như Tân Phụng đương nhiên không đến lượt hắn chen vào. Nhưng để nói hắn không có chút tâm tư nào thì là không thể.

Tân quan trẻ tuổi, không rành công vụ, chỉ cần khéo léo một chút, khiến tân huyện lệnh không kiểm soát được nha môn, thì mọi việc lại rơi vào tay hắn. Khi ấy, khác gì chính mình làm huyện lệnh? Ngoài mặt vẫn cung kính, nhưng thực tế thì không để tân huyện lệnh tiếp cận chút nào đến trọng sự.

Thích huyện thừa nghe xong lời của Giang chủ bộ, nhẹ nhàng trách mắng: "Ngươi nói gì vậy? Từ Thịnh Kinh tới đây xa xôi vạn dặm, Trịnh đại nhân đến trễ cũng có thể thông cảm. Ngài là thượng quan của chúng ta, nói vậy chẳng phải thất lễ sao? Ngươi làm chủ bộ mấy năm rồi, sao vẫn thiển cận như thế?"

Giang chủ bộ vội vàng cúi đầu nhận lỗi.

Ra khỏi phòng, tay cầm công văn, Giang chủ bộ trong lòng cười lạnh. Hắn nói vậy chẳng qua là chiều theo lòng Thích huyện thừa, lại còn làm ra vẻ chính trực, thật đúng là một người hai mặt.

Từ ngày họ Thích làm huyện thừa, trong nha môn ai cũng phải dè chừng. Muốn sai người làm việc gì còn phải đi hỏi ý hắn trước. Giờ hắn có mộng làm huyện lệnh thật sao?

Mắng thì mắng trong lòng, ngoài mặt Giang chủ bộ vẫn phải hòa nhã, không dám đụng chạm.

Một đồng liêu thấy hắn đi ra, cười hỏi: "Giang đại nhân mới từ chỗ Thích đại nhân về sao?"

Giang chủ bộ cười: "Có công văn cần phê, vừa mới trình qua xin ý kiến."

"Ta còn tưởng ngài và Thích đại nhân đang bàn chuyện riêng đấy chứ."

"Chúng ta đều là đồng liêu, ai chẳng vì dân sinh trong huyện mà bôn ba, có gì phải giấu giếm. Nếu có chuyện gì thì cũng chỉ là công vụ thôi." Giang chủ bộ pha trò rồi đổi giọng: "Ta còn chút văn thư cần xử lý, đi trước một bước."

"Giang đại nhân đi thong thả."

Giang chủ bộ biết rõ trong huyện nha có người đã âm thầm chọn phe, hắn thì cứ vờ như không thấy. Tân huyện lệnh còn chưa tới, chưa rõ thực hư, mà đã vội vàng ngả về một bên thì quá hồ đồ. Dù Thích huyện thừa có gốc rễ sâu dày, nhưng quan trên luôn đè quan dưới. Làm quan không thể không hiểu đạo lý này.

Nếu tân huyện lệnh là người cứng rắn, thì những toan tính của họ Thích đều đổ bể. Mà nếu là người yếu thế, đến lúc đó đứng thành hàng vẫn chưa muộn. Hắn chỉ là một kẻ nhỏ bé, theo gió mà xoay, miễn giữ được mạng là đủ.

Nghĩ đến đây, Giang chủ bộ cảm thấy nhẹ nhõm. Hắn thậm chí còn ngân nga tiểu khúc: "Ngài kia nhân gian thiên cổ sự, yêm chỉ tùng tiếp theo bàn cờ, đem phú quý làm mây bay có thể so..."

Đúng lúc đó, một nha dịch hớt hải chạy tới: "Giang đại nhân! Tân huyện lệnh đến cửa thành rồi!"

"Cái gì?!" Giang chủ bộ trợn tròn mắt, ngừng ngay khúc hát đang ngân.

...

Đoàn xe ngựa của Trịnh Sơn Từ dừng lại trước cửa thành. Ngu Lan Ý vừa xuống xe đã bị gió cát thốc vào mặt, trời khô khốc đến khó chịu. Hắn nhìn ba chữ to trên cửa thành: "Tân Phụng huyện", trong lòng mới xác định nơi này chính là đích đến.

Một số người đi đường bắt đầu xì xào: "Vải vóc nhìn đẹp quá, không biết bao nhiêu lượng bạc?"

"Không giống người trong huyện thành mình, chắc từ nơi khác tới."

"Toàn bộ gia sản đều mang theo đến đây rồi nhỉ? Nhìn xe ngựa cũng biết."

Ngu Lan Ý kéo áo choàng lại, cảm thấy mình sắp bị thổi bay.

Hai tháng đi đường, hắn tự thấy cũng trải đời kha khá, ghé qua không ít tiểu thành. Nhưng chưa từng thấy nơi nào như Tân Phụng huyện: bụi mù mịt, gió thổi cát bay, đến lính canh cổng còn không dám nhìn thẳng họ.

"Trịnh Sơn Từ... đây là Tân Phụng huyện thật sao?" Giọng Ngu Lan Ý có chút ngờ vực.

"Đúng, từ nay chúng ta sẽ sống ở đây ba năm."

"...."

Ngu Lan Ý im lặng, sắc mặt thay đổi. Bỗng dưng hắn thấy việc thành thân không còn đáng vui vẻ gì nữa. Nhìn Trịnh Sơn Từ mà ánh mắt tràn đầy oán khí, chỉ muốn quay đầu về nhà.

Trịnh Sơn Từ thấy thần sắc của hắn thì thầm buồn cười, dịu giọng an ủi: "Vào thành rồi sẽ đỡ hơn, gió cát không lớn thế đâu."

"Ta... ta không quen đâu!" Ngu Lan Ý sốt ruột nói.

Trịnh Sơn Từ bỗng hạ giọng: "Có người tới."

Ngu Lan Ý lập tức nín thinh. Quả nhiên thấy mấy người mặc quan phục từ trong thành đi ra, dẫn đầu là hai nam nhân trung niên, theo sau là một võ quan trẻ tuổi, dáng vẻ đầy ngạo khí.

Thích huyện thừa và Giang chủ bộ nhanh chóng bước tới, khom người hành lễ: "Trịnh đại nhân đi đường vất vả. Mời ngài vào thành nghỉ ngơi một chút. Gần đây huyện nha việc nhiều, Trịnh đại nhân lại tới chậm, nếu có gì sơ sót mong ngài rộng lòng bỏ qua."

Trịnh Sơn Từ bước lên một bước, ba người kia lập tức lùi sau một bước theo bản năng, lặng lẽ theo sát phía sau.

Hắn nheo mắt, mỉm cười: "Nói gì vậy. Là chúng ta trì hoãn ở Thịnh Kinh quá lâu. Việc trong huyện tất nhiên quan trọng hơn so với một huyện lệnh như ta."

Vừa dứt lời, không ai dám tiếp lời. Không khí thoáng căng thẳng.

Thích huyện thừa thoáng lộ vẻ xấu hổ trên mặt, nhưng chỉ chớp mắt rồi lại che giấu rất nhanh, Giang chủ bộ đứng bên thì âm thầm khoái chí trong lòng.

"Trịnh đại nhân, hậu viện huyện nha đã được quét dọn xong, có một gia đình do ta chủ động chọn sẵn để làm chút việc vặt, nếu Trịnh đại nhân thấy hài lòng thì có thể lưu lại trong phủ để hầu hạ."

"Không cần." Trịnh Sơn Từ từ chối, "Phu lang ta có mang theo người hầu từ trong nhà tới, đều là người thân cận hiểu rõ tính nết chúng ta, như vậy dùng mới thuận tay."

Thích huyện thừa nghe vậy, tuy trong lòng hơi hụt hẫng, nhưng ngoài mặt vẫn gật đầu đồng ý, âm thầm đánh giá thêm về Trịnh Sơn Từ.

"Ngươi đi trước dẫn đường."Thích huyện thừa và Giang chủ bộ chỉ biết giữ lễ mà nhường đường, không thể đi trước quan trên, lại quên mất rằng Trịnh Sơn Từ vốn không biết đường vào huyện nha.

Trịnh Sơn Từ chỉ vào người thanh niên trẻ tuổi có vẻ mặt ngang ngược kia.

Chu điển sử giật mình, vội ôm quyền nhận lệnh rồi đi lên dẫn đường cho tân huyện lệnh.
Ban đầu hắn còn thấy nhàm chán, không ngờ lại bị điểm danh, giật cả mình.

Dù không có tên trong danh sách chính thức, nhưng điển sử lại nắm thực quyền rất lớn – chuyên phụ trách việc bắt giữ, tra án, trông coi nhà lao và giữ gìn trị an.

Thích huyện thừa và Giang chủ bộ thấy Trịnh Sơn Từ chỉ định Chu điển sử, liếc nhìn nhau, trong lòng đều có toan tính riêng.

Ngu Lan Ý đi cùng Trịnh Sơn Từ vào trong thành, thấy cảnh tượng hoàn toàn khác so với lúc đứng ngoài cửa thành. Tân Phụng huyện từng qua nhiều đời huyện lệnh – người thì cần cù chăm chính, người thì theo lối vô vi mà trị, cũng có kẻ coi thường nam nhân, hại bá tánh không kể xiết. Bao đời người đã từng gắn bó ở nơi biên cương xa xôi này.

Từ ngày lập quốc tới nay, Đại Yến rất coi trọng việc giữ gìn trị an biên cương và đời sống dân nghèo. So với các triều trước, triều đình hiện tại càng chú trọng hơn đến tình hình các huyện thành. Dưới thời một vài vị huyện lệnh, tuy Tân Phụng chưa thể gọi là trù phú, nhưng đã đỡ hơn trước rất nhiều.

Yến Thái Tổ xuất thân bần hàn, từ thân phận thứ dân mà lên làm đế vương, nên càng thấu hiểu đời sống dân gian. Hoàng tộc Đại Yến vẫn luôn giữ truyền thống "tự canh tác để nhớ dân khổ". Nhờ Yến Thái Tổ gương mẫu từ lời nói đến việc làm, nên dù sau này có xuất hiện vua hôn quân vô năng, mỗi lần triều đình rơi vào khủng hoảng đều sẽ có trung thần ra tay lèo lái, đưa đất nước thoát khỏi họa diệt vong. Nhờ vậy mà Đại Yến mới tồn tại cho đến hôm nay.

Lúc đứng ngoài cửa thành, Ngu Lan Ý từng chứng kiến cảnh gió cát thốc đầy trời. Nhưng vừa vào bên trong, hắn thấy tiểu thương vẫn khiêng đòn gánh đi bán hàng, hai bên đường có cửa hiệu treo bảng buôn bán. Dù không thể so với các thị trấn hắn từng ghé dọc đường, nhưng chí ít cũng có chút hơi người.

Hắn đi theo Trịnh Sơn Từ, dù trong lòng không thoải mái nhưng với thân phận là ca nhi phủ hầu, hắn biết nên giữ mặt mũi cho phu quân, không buông ra lời nào thất lễ.

Thích huyện thừa nói: "Huyện nha đến rồi, mời Trịnh đại nhân."

Trịnh Sơn Từ gật đầu, cùng Ngu Lan Ý bước vào trong huyện nha.

Ngu Lan Ý nhìn thấy trong huyện nha còn trồng mấy cây lựu, ánh mắt sáng lên: "Trong viện lại có cả cây lựu."

Thích huyện thừa sớm đã đoán được thân phận của Ngu Lan Ý. Khi Ngu Lan Ý nhìn sang bọn họ, cũng không có chút gì là sợ hãi hay e dè, ngược lại bình tĩnh như thường, chỉ nhàn nhạt dời mắt đi.

Áo trên người hắn vừa nhìn đã biết là vải tốt, lại cùng Trịnh Sơn Từ sánh bước ra vào.

Thích huyện thừa cười nói tiếp: "Phu lang nói phải, đây là lựu cổ thụ của huyện nha. Mỗi mùa đều có thể hái lựu chín để nếm. Ở vùng này mà trồng được cây lựu là không dễ, cũng coi như cây phong thủy của huyện nha vậy."

Ngu Lan Ý gật đầu.

Nơi này là một tiểu viện ba gian ba lối, dọn dẹp sạch sẽ, trong phòng đầy đủ mọi thứ.

"Nếu Trịnh đại nhân còn thiếu gì thì cứ nói, ta sai người đi mua."
Trịnh Sơn Từ đáp: "Hiện tại đã rất ổn."

Thích huyện thừa liền gọi mấy bà tử hầu hạ theo chuẩn bị sẵn đến, nhưng thấy Trịnh Sơn Từ không dùng đến, hắn cũng không tiện ép đưa vào ở trong viện.

"Trịnh đại nhân đi đường mệt nhọc, trước cứ nghỉ ngơi. Tối nay chúng ta mở tiệc tẩy trần ở Ngàn Vị Lâu, đón gió rửa bụi cho đại nhân."

Trịnh Sơn Từ chắp tay: "Làm phiền các vị đồng liêu."

Thích huyện thừa: "Trịnh đại nhân khách khí."

Người đi theo Thích huyện thừa cũng lần lượt chắp tay hành lễ, rồi cùng nhau rời khỏi huyện nha.

Ngu Lan Ý thở dài: "Viện này thật nhỏ, cũng chẳng có phong cảnh gì, ngoài mấy cây lựu."

Kim Vân và Vượng Phúc dẫn người dọn hành lý vào. Xung quanh đều là người nhà, Ngu Lan Ý cũng không cần ngụy trang. Hắn vẻ mặt uể oải, nhìn về phía Trịnh Sơn Từ: "Chúng ta phải ở nơi này đến ba năm?"

Trịnh Sơn Từ khẽ gật đầu.

Ngu Lan Ý không tiếp thu được, trong sân đi tới đi lui, ánh mắt đầy lo âu. Kim Vân định bước tới an ủi, nhưng Trịnh Sơn Từ lắc đầu, Kim Vân đành quay lại sắp xếp đồ đạc.

Trịnh Sơn Từ hỏi: "Ngươi thấy nơi này có gì không hài lòng?"

"Cái gì cũng không hài lòng! Gió cát quá lớn, chẳng có chút phồn hoa nào. So với Thịnh Kinh khác biệt một trời một vực. Ta chưa từng thấy nơi nào nghèo nàn như vậy." Ngu Lan Ý bực bội nói.

Trịnh Sơn Từ điềm đạm: "Chính vì thế, chúng ta mới cần giúp bá tánh nơi này sống tốt hơn."

Ngu Lan Ý nghe xong thì sửng sốt, nhất thời không biết nói gì. Hắn chỉ lặng lẽ nhìn nghiêng khuôn mặt Trịnh Sơn Từ, không ngờ người này lại nói ra được câu như vậy. Trịnh Sơn Từ nghiêng mặt, nét mặt điềm tĩnh, khi nhìn hắn cũng không có vẻ tức giận.

"Nơi này không có cảnh sắc gì, nhưng chúng ta có thể cùng nhau trồng hoa, trồng cây. Ngươi thích bàn ghế gì thì cứ mang đến. Ngươi cứ từ từ thích nghi, nếu không hài lòng, thì sửa lại cũng được."

Trịnh Sơn Từ nói tiếp: "Ngươi chưa từng chịu khổ, ta hiểu."

Ngu Lan Ý: "..."

Hắn siết tay, rồi lại buông ra, trong lòng suy nghĩ ngổn ngang. Tổ tiên hắn cũng không phải luôn sung túc, là từ chiến trường đẫm máu mà đoạt lấy vinh quang. Nhờ vào tích lũy của tiền nhân, mới có thế hệ như hắn vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng.

"... Ta chịu đựng trước vậy." Ngu Lan Ý ngẩng cao đầu: "Kim Vân, treo màn giường tơ vàng của ta lên."

"Dạ, thiếu gia."

"Trịnh Sơn Từ, nếu ngươi định ở cái xó quỷ quái này cả đời, ta sẽ đánh ngươi." Ngu Lan Ý giơ nắm đấm uy hiếp, ánh mắt rực lửa.

Trịnh Sơn Từ: "..." Hắn cảm thấy đau răng.

"Tất nhiên không được để ta thực sự phải đánh ngươi."

Ngu Lan Ý còn chưa đến mức ba chiêu khóc, nháo, thắt cổ, chủ yếu hiện tại thân phận là chủ phu, làm thế thì thấy không ổn. Trong lòng hắn vẫn đang giận, suốt chặng đường từ kinh thành đến đây đều nín nhịn. Giờ vừa thấy cái hậu viện nhỏ xíu của huyện nha, lập tức cảm thấy rơi vào tuyệt vọng, đành tìm ghế đá ngồi phịch xuống, lồng ng.ực phập phồng.

Toàn thân như thùng thuốc nổ – ai chạm vào là nổ.

Hắn thật sự không đứng dậy nổi.

Ngu Lan Ý ủ rũ, cúi đầu, tuy không trút giận lên người ngoài, nhưng lại dồn hết lên người trong nhà.

Người hầu xung quanh ai nấy đều cẩn thận tay chân, dọn đồ cũng phải rón rén. Kim Vân chủ yếu phụ trách sắp xếp trong phòng ngủ – cái giường này là giường thành thân, do Ngu phu lang đặc biệt sai thợ thủ công đóng riêng, kiểu dáng giống hệt giường của hầu phủ. Đệm chăn, khăn trải giường, y phục đều đã được ướp hương, nệm cũng dày và mềm mại.

Đầu bếp là con trai của đầu bếp trưởng phủ hầu, được phái theo vì Trường Dương Hầu sợ Ngu Lan Ý ăn không quen món của người ngoài.

Còn thầy trướng phòng là lão binh giải ngũ, chân không tiện, ở lại phủ làm thủ quỹ. Từ nhỏ đã nhìn Ngu Lan Ý và Ngu Trường Hành lớn lên, lần này đi theo vì không yên tâm.

Nếu không có người như Trương tiên sinh, với tính khí của Ngu Lan Ý thì chẳng coi ai ra gì, không buồn giữ thể diện cho ai. Có người quen mặt ở đây, Ngu Lan Ý ít ra còn kiêng nể phần nào.

Người hầu tuy bận rộn, nhưng ánh mắt vẫn luôn đặt trên người thiếu gia.

Thiếu gia chưa từng chịu khổ, cũng chưa từng rơi vào hoàn cảnh thế này...

Trịnh Sơn Từ cũng ngồi xuống ghế đá, ban đầu định để Ngu Lan Ý tự mình thích nghi, nhưng nhìn hắn như vậy, lòng cũng chùng xuống.

Hắn khẽ nói: "Lan Ý, có gì thì nói với ta."

Trước giờ khi xưng hô, hắn luôn gọi là "Ngu thiếu gia", trước mặt người ngoài cũng gọi "Lan Ý" để thể hiện quan hệ thân mật. Đây là lần đầu tiên Trịnh Sơn Từ gọi hắn một cách nhẹ nhàng như vậy, giọng nói mang theo thương tiếc và bất đắc dĩ.

Ngu Lan Ý sống mũi cay cay, không nói được lời nào.

"Ngươi thích gì?" Trịnh Sơn Từ nghĩ nghĩ, bản thân thật sự không biết Ngu Lan Ý thích gì. Từ trước đến giờ chỉ biết tặng son phấn, thấy hắn vui là xong.

Hắn nói: "Ngươi có muốn mua thêm mấy bộ y phục không?"

Hắn hơi lúng túng, ho nhẹ một tiếng, tai cũng đỏ lên: "Ta hiện tại không có bạc, trước cứ ghi nợ sổ, chờ tháng sau có bổng lộc rồi trả."

Ngu Lan Ý bật cười qua hơi thở.

"Trịnh Sơn Từ, ta sao lại gả cho một người như ngươi vậy chứ!" Ngu Lan Ý ngẩng đầu, mắt đỏ hoe, nước mắt còn lăn trên má. Hắn cúi đầu, một mình ngồi khóc, thế mà Trịnh Sơn Từ còn đến trêu chọc hắn, hắn liền giơ tay lên đánh.

Trịnh Sơn Từ theo phản xạ giữ lấy cổ tay hắn, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt kia, hắn lập tức buông ra.

Hắn... đang khóc thật sao?

"Trịnh Sơn Từ, ngươi làm sao lại như vậy! Trịnh Sơn Từ, tại sao ngươi lại như thế, ta vì cái gì phải..." Ngu Lan Ý đấm mấy cái lên người Trịnh Sơn Từ, nhưng tay chân đã không còn chút sức lực.

Trịnh Sơn Từ ngực vẫn còn đau, vội đỡ lấy Ngu Lan Ý, nhẹ giọng an ủi: "Đừng khóc, đừng khóc."

Hắn còn chưa nói xong, Ngu Lan Ý đã nhào vào lòng hắn khụt khịt. Trịnh Sơn Từ vội vàng ôm lấy eo hắn, sợ hắn ngã xuống.

Bên vai áo đã ướt một mảng, xem ra là thật sự thương tâm.

Giống như một con mèo con vừa rời khỏi nhà—kiêu ngạo, tự phụ, lưu luyến gia đình. Bị đưa tới một nơi xa lạ, không quen cảnh sống, vừa cảnh giác với người, vừa muốn ph.át ti.ết mỗi khi gặp chuyện không vừa ý.

Thật sự giống mèo... Trịnh Sơn Từ âm thầm nghĩ.

"Trịnh Sơn Từ, gả chồng không vui vẻ chút nào cả." Giọng Ngu Lan Ý vẫn còn nghẹn ngào.

Trịnh Sơn Từ chỉ nhẹ nhàng ôm chặt hắn thêm chút nữa.

"Ta không quen... ta thật sự không quen chút nào." Ngu Lan Ý rơi nước mắt như rơi hạt đậu vàng, lại tiếp tục chỉ trích Trịnh Sơn Từ: "Ngươi chắc chắn chưa từng theo đuổi ca nhi. Sao lại có thể nói ra lời như muốn mua quần áo cho ta, rồi còn định ghi sổ nợ?"

Trịnh Sơn Từ: "......"

Ta là người thành thật.

Ngu Lan Ý sau khi khóc một hồi thì bắt đầu thấy ngượng. Hơn nữa hắn còn khóc ngay ở trong sân, chắc chắn đã bị người hầu nhìn thấy, mặt cũng bắt đầu đỏ lên. Tất cả đều là tại Trịnh Sơn Từ chọc hắn khóc—mất mặt chết đi được.

Trịnh Sơn Từ vẫn ôm chặt hắn. Ngu Lan Ý xấu hổ muốn chết, nước mắt đã làm ướt cả nửa bên áo Trịnh Sơn Từ.

Hắn không phải không biết tình hình trong Thịnh Kinh. Những nam nhân đã thành thân kia, có ai không có tâm tư riêng? Trịnh Sơn Từ tính tình coi như tốt, còn đồng ý với phụ thân hắn sẽ không nạp thiếp trước ba mươi tuổi. Nhưng nếu một ngày nào đó, Trịnh Sơn Từ cũng dùng sự nhẫn nại này đối với ca nhi khác... nghĩ tới đó, trong lòng Ngu Lan Ý liền thấy không thoải mái.

Hắn đẩy đẩy Trịnh Sơn Từ, ý bảo buông ra.

Trịnh Sơn Từ buông tay, khoảng cách giữa hai người rất gần, khuôn mặt tuấn tú của Trịnh Sơn Từ như phóng đại ngay trước mắt.

Tim Ngu Lan Ý đập "bịch bịch".

Trịnh Sơn Từ đưa tay lau nước mắt cho hắn: "Đi rửa mặt trước đi, mũi đỏ cả rồi."

Ngu Lan Ý trừng mắt nhìn Trịnh Sơn Từ một cái, sau đó cắm đầu chạy mất.

Trịnh Sơn Từ ngẩn người: sao lại thế?

Ngu Lan Ý rửa tay rửa mặt xong thì bước ra, sắc mặt nhẹ nhàng hơn. Trịnh Sơn Từ lúc này đang chỉ huy Vượng Phúc sắp xếp thư phòng. Nhìn thấy Ngu Lan Ý, liền nói: "Thư phòng chúng ta dùng chung, nếu ngươi muốn xem thoại bản thì cũng có thể để trong đó."

"Ngày khác ta sẽ đi tiệm sách xem thử."

Kim Vân biết tính nết thiếu gia, nên đã bố trí phòng ngủ giống hệt trong phủ. Ngu Lan Ý vừa bước vào là ngã thẳng xuống giường, đầu chôn vào gối, không dám ra ngoài gặp người.

Người hầu làm việc rất nhanh, kệ sách các thứ đều chuẩn bị xong. Trịnh Sơn Từ không thấy Ngu Lan Ý đâu, trong lòng hơi lo. Lúc này hắn đang yếu lòng, lỡ như xảy ra chuyện gì... nghĩ đến đây, lòng liền rối.

"Kim Vân, thiếu gia nhà ngươi đâu rồi?"

Kim Vân: "Thiếu gia ở trong phòng ngủ."

Trịnh Sơn Từ gật đầu, lập tức đi thẳng tới.

Kim Vân nhìn thấy bước chân hắn nhanh hơn, trong lòng cũng vui thay cho hai người họ. Tình cảm càng tốt thì hắn càng vui.

Trịnh Sơn Từ đến cửa, vẫn lịch sự gõ trước. Không thấy ai trả lời, hắn mới đẩy cửa bước vào. Thấy trên giường là một khối tròn vo, hắn thở phào nhẹ nhõm.

Hắn ngồi xuống mép giường, Ngu Lan Ý vẫn úp mặt vào gối, giả vờ chết.

"Mệt rồi à? Vậy thì nghỉ ngơi cho tốt."

Ngu Lan Ý mở to mắt, từ trong gối ngẩng đầu lên.

"Trịnh Sơn Từ, ta đánh ngươi có đau không? Ta từng học võ từ ca ca, lực tay hơi mạnh." Hắn lo lắng hỏi.

"Kỳ thật... cũng ổn." Trịnh Sơn Từ đáp.

Hắn là loại người bọc sắt trong áo—ngoài thì mềm, trong thì cứng. Nói làm đầu sắt, hắn liền làm đầu sắt.

Ngu Lan Ý đúng là tính khí thất thường, nói gió là gió, nói mưa là mưa.

Hắn từ trên giường nhảy xuống tìm hòm thuốc. Kim Vân đúng là tinh ý, đã đặt ở chỗ quen thuộc của thiếu gia.

Ngu Lan Ý lấy thuốc mỡ ra, tỏ vẻ rất nghiêm túc: "Cởi áo ra cho ta xem ngực."

Trịnh Sơn Từ: "......" Sao nghe câu này lại thấy sai sai?

"Không cần đâu, vết thương nhỏ ấy mà."

"Không được từ chối, ta phải tận mắt nhìn mới yên tâm."
Quả thực lời thoại này rất... không ổn.

Trịnh Sơn Từ vẫn một mực từ chối lòng tốt của Ngu Lan Ý.

Ngu Lan Ý sốt ruột, trong lòng vẫn còn áy náy. Hắn kéo áo Trịnh Sơn Từ, hơi mạnh tay, khiến đai lưng lỏng ra, áo khoác cũng bung. Một bên ngực trắng hiện ra, cơ bắp rắn chắc, còn có... hai điểm.

Mặt Ngu Lan Ý đỏ bừng trong chớp mắt.

Trên ngực Trịnh Sơn Từ có vài vết đỏ, trông hơi sưng, nhưng ngoài ra không thấy vết thương nào.

"Ngươi... tự mình bôi thuốc đi."

Trịnh Sơn Từ thở dài, nhận thuốc mỡ từ tay Ngu Lan Ý, tùy ý bôi qua loa lên ngực, đúng là sống cùng tổ tông cũng không mệt bằng.

Hắn cài lại đai lưng, hạ giọng nói: "Xong rồi."

Ngu Lan Ý nhìn hắn mấy lần, rồi nói nhỏ: "Trịnh Sơn Từ, ngươi thật tốt."

Trịnh Sơn Từ vốn định nghiêm mặt, nhưng nghe câu đó thì liền bật cười.

Ngu Lan Ý tựa hồ cảm nhận được cảm xúc nơi Trịnh Sơn Từ, nghiêm túc nói: "Ngươi thật sự là người rất tốt."

"Đa tạ ngươi đã công nhận." Trịnh Sơn Từ mỉm cười đáp.

Mặt Ngu Lan Ý khẽ ửng đỏ, theo bản năng kéo lấy cổ tay áo mình: "Ngươi là tướng công của ta mà."

...

Buổi tối, Trịnh Sơn Từ chuẩn bị dự tiệc, liền gọi Ngu Lan Ý đi cùng.

Ngu Lan Ý nói: "Các ngươi là bàn việc chính, ta đi theo không tiện. Ta ở nhà nghỉ ngơi, tiện thể ra ngoài huyện thành dạo một vòng."

Trịnh Sơn Từ dặn dò: "Được, vậy ngươi nhớ mang theo Kim Vân, Vượng Phúc, và thêm vài nha dịch. Ngày đầu tiên mới tới, còn chưa rõ tình hình nơi đây, ra ngoài nên cẩn thận."

Kim Vân vội tiếp lời: "Đã biết, đại nhân. Chúng ta nhất định sẽ đi theo thiếu gia cẩn thận."

Ngu Lan Ý bĩu môi: "Ta lại không phải tiểu hài tử, còn cần mang theo nha dịch?"

Nói như vậy, chẳng khác gì lúc ở Thịnh Kinh, ra cửa lúc nào cũng có đầy người hầu kèm theo.

Kim Vân liền kể lại chuyện phá miếu trên đường cho Ngu Lan Ý nghe. Ngu Lan Ý nghe xong mà sợ đến toát mồ hôi lạnh.

Vượng Phúc tiếp lời: "May nhờ đại nhân cơ trí, bằng không cả đoàn chúng ta không biết làm sao thoát thân."

"Kia vẫn là nên mang theo người." Ngu Lan Ý choáng váng, mặt tái mét.

"Trịnh Sơn Từ thật thông minh." Hắn buột miệng khen.

Kim Vân gật đầu, nhưng lời này từ miệng Ngu Lan Ý thốt ra lại khiến người khác thấy bất ngờ.

Sau khi dặn dò kỹ lưỡng mấy nha dịch, Trịnh Sơn Từ mới lên xe ngựa đến Ngàn Vị Lâu dự tiệc.

Dưới lầu có một tiểu lại đứng chờ, vừa thấy Trịnh Sơn Từ bước xuống xe liền ánh mắt sáng rỡ, tiến lên đón tiếp, dẫn đường lên lầu.

"Trịnh đại nhân, mời bên này."

Trịnh Sơn Từ gật đầu bước vào ghế lô. Món ăn còn chưa dọn lên, nhưng trong phòng đã đủ chỗ ngồi. Mọi người thấy hắn tới liền đồng loạt đứng dậy chắp tay hành lễ.

"Trịnh đại nhân, mời ngồi."

"Chư vị khách khí."

Trịnh Sơn Từ ngồi vào chủ vị, lúc này Thích huyện thừa và những người khác mới yên vị.

Ngoài Thích huyện thừa, Giang chủ bộ, Chu điển sử, còn có một người là Lưu giáo dụ. Giáo dụ phụ trách việc giáo dục, khảo thí và tế lễ trong huyện, là chức quan chính bát phẩm.

Còn lại đều là các hương thân và địa chủ có thế lực trong vùng. Đây rõ ràng là để tân huyện lệnh gặp mặt "địa đầu xà" của Tân Phụng huyện. Trong đó có vài gia tộc đặc biệt trọng yếu: Thích gia, Cao gia, Trình gia và Hạ gia. Tổ tiên của họ đều từng làm quan, riêng Trình gia, lão tổ tông mới lui từ chức tuần phủ năm năm trước, có thế lực chính trị cực lớn, tại đây được coi là gia tộc đứng đầu.

Người của Trình gia tới hôm nay là lão gia đương nhiệm – nhi tử của lão tổ tông.

"Cung kính mời Trịnh đại nhân một chén, mong đại nhân ở Tân Phụng thuận buồm xuôi gió, sớm ngày thăng quan tiến chức." Thích huyện thừa là người mở đầu kính rượu.

Trịnh Sơn Từ không làm mất mặt mọi người, nâng chén uống cạn.

"Trịnh đại nhân, đây là các vị hương thân bản địa..." Thích huyện thừa giới thiệu lần lượt bốn nhà.

"Trịnh đại nhân, nếu sau này cần gì chúng ta giúp đỡ, nhất định sẽ dốc toàn lực hỗ trợ."

"Phải, phải." Mấy vị gia chủ phụ họa theo.

"Đa tạ chư vị." Trịnh Sơn Từ mỉm cười, uống hết một vòng rượu kính, sau đó không tiếp tục nâng chén nữa mà chỉ gắp thức ăn.

Giang chủ bộ lập tức lấy lòng: "Trịnh đại nhân nếm thử món cá trích này đi, tươi ngon vô cùng."

Trịnh Sơn Từ nghe lời gắp một miếng nếm thử.

"Nói đến ăn cá, ta trước kia rất hay đi câu cá." Hắn thuận miệng nói một câu.

Giang chủ bộ cười đáp: "Ta cũng thích câu cá, hôm nào cùng đại nhân luận bàn một phen."

Hắn thầm nghĩ lát về phải đi mua ngay một bộ cần câu.

Trịnh Sơn Từ cười đồng ý.

Chu điển sử đứng một bên thấy rõ, biết Giang chủ bộ đang tìm cách lấy lòng tân huyện lệnh. Hắn làm ở nha môn bao nhiêu năm, chưa từng thấy Giang chủ bộ đi câu cá, chỉ thấy hắn nuôi vẹt và đùa lồng chim.

Ánh mắt Thích huyện thừa trầm xuống, hắn vỗ tay, ra hiệu cho ca nhi và vũ nữ bên ngoài tiến vào. Trong ghế lô lập tức tràn ngập tiếng đàn sáo và cười nói.

Nam nhân mà, ăn uống no nê thì đến chuyện sắc dục.

Nụ cười trên mặt Trịnh Sơn Từ lập tức nhạt đi. Có quan viên đã đưa tay vào áo của ca nhi.

"Chư vị đã ăn no chưa? Nếu không còn việc gì, ta xin cáo lui trước."

Tất cả người trong phòng đều ngẩn ra, ngước nhìn vào đôi mắt đen thẫm của Trịnh Sơn Từ, ai nấy đều lộ chút chột dạ.

Thích huyện thừa cười gượng: "Trịnh đại nhân không thích tỷ nữ hay ca nhi sao? Các ngươi qua hầu hạ Trịnh đại nhân một chút."

Hắn đẩy mấy vũ nữ và ca nhi về phía Trịnh Sơn Từ. So với các quan viên khác, họ tất nhiên càng muốn lấy lòng vị tân huyện lệnh trẻ tuổi tuấn tú này, ánh mắt ai nấy đều dán chặt lên người Trịnh Sơn Từ, đưa tình ra mặt.

Trịnh Sơn Từ đứng dậy: "Ta không thích mấy thứ này, xin phép về trước."

Mọi người chưa từng gặp ai không nể mặt như vậy. Đây mới là ngày đầu tiên nhậm chức, đã khó đối phó đến thế.

Thích huyện thừa biết rõ lúc này không thể đắc tội Trịnh Sơn Từ. Nếu ngay ngày đầu mà đã khiến huyện lệnh mất mặt, thì hắn mới là kẻ ngu ngốc.

Hắn vẫy tay cho vũ nữ và ca nhi lui xuống.

Hạ gia chủ cất lời, giọng mang theo vài phần oán trách: "Trịnh đại nhân từ đâu tới vậy? Nhà này nề nếp đúng là nghiêm chỉnh, ta cứ tưởng là con cháu đại tộc nào."

Bọn họ chỉ biết triều đình phái người tên Trịnh Sơn Từ đến, mà ở kinh thành lại chẳng nghe danh đại tộc họ Trịnh, xem ra là người không có bối cảnh. Còn chuyện hắn đã thành thân hay chưa, đường sá xa xôi như thế, ai lại đi dò xét.

Thích gia chủ hòa cùng Thích huyện thừa làm bộ trách mắng: "Hạ gia chủ nói gì thế, Trịnh đại nhân xử trí vậy là phải."

Hạ gia chủ lập tức giả vờ tỉnh ngộ, nói: "Là ta uống rượu hồ đồ, lời nói có phần mạo phạm, mong Trịnh đại nhân tha lỗi."

Cao gia chủ ha hả cười to: "Lão Hạ ngươi gian xảo quá, lại khiến Trịnh đại nhân phải xin lỗi ngược lại."

Hạ gia chủ cười hì hì: "Trịnh đại nhân, là ta nói đùa thôi."

Cả phòng đều tỏ rõ ý cười nhạt, bọn họ vốn tính tạo quan hệ thân thiện với huyện lệnh, ai ngờ vị này lại không chịu phối hợp, cứ như muốn lật cả bàn tiệc.

Giang chủ bộ thấy tình hình, lại thấy Thích huyện thừa và Trình gia chủ không ai lên tiếng, liền cúi đầu im lặng, dáng vẻ co ro như ve mùa đông. Chu điển sử bưng chén rượu lên uống, trong lòng thầm than: tân huyện lệnh này e là không dễ sống.

Lưu giáo dụ thì mắt nhắm hờ, giả như không nghe thấy gì.

Trịnh Sơn Từ lúc này mới mở miệng: "Nếu ta không tha thứ thì sao?"

Ánh mắt Hạ gia chủ khựng lại trên người hắn, nụ cười trên mặt cứng đờ: "Trịnh đại nhân nói đùa rồi chứ?"

Sắc mặt Trịnh Sơn Từ lạnh tanh: "Ngươi thấy ta đang cười sao? Người đâu, ấn hắn xuống."

Bên ngoài lập tức có nha dịch bước vào. Thấy người bị nắm chính là Hạ gia chủ, động tác liền có phần do dự.

Thích huyện thừa thấy vậy, trong lòng chột dạ, vội bước ra hoà giải: "Hạ gia chủ còn không mau nhận lỗi với Trịnh đại nhân, cứ thế này thì ngươi..."

Lời còn chưa dứt, Trịnh Sơn Từ đã nói lớn:

"Ta là huyện lệnh do triều đình bổ nhiệm, được hoàng ân hạ chỉ về Tân Phụng nhậm chức. Vậy mà đến cả nha dịch cũng không sai khiến được, giỏi lắm! Các ngươi nên tự hỏi kỹ, rốt cuộc ai có quyền ra lệnh ở đây? Ai mới là người triều đình ủy thác?"

Dứt lời, Trịnh Sơn Từ lấy quan ấn do Lại Bộ ban cho, ném lên bàn, phát ra tiếng va chạm giòn tan.

Trong khoảnh khắc, cả phòng lặng như tờ.

Đám nha dịch nuốt nước bọt, không dám chậm trễ, vội vàng áp Hạ gia chủ xuống bàn, sợ chậm một bước sẽ bị trừng phạt.

Hạ gia chủ mất sạch phong độ và dáng vẻ tiêu sái ban đầu, giờ chỉ còn lại dáng vẻ chật vật.

Thích huyện thừa trong lòng âm thầm thở dài, hiểu ra vị tân huyện lệnh này không phải kẻ dễ chọc. Trình gia chủ cũng lặng lẽ không dám lên tiếng.

"Trịnh đại nhân, là tiểu nhân mắt mù không biết núi Thái, xin ngài tha cho, ta không dám nữa, ngài tha cho ta đi..." Hạ gia chủ lập tức cầu xin.

Trịnh Sơn Từ đứng dậy, mỉm cười: "Hạ gia chủ làm gì sai chứ? Chỉ là uống rượu lỡ lời thôi. Ta cũng đâu có tội danh gì để vận dụng tư hình?"

Thấy trong lời hắn đã dịu đi, Hạ gia chủ liền vội nói: "Trịnh đại nhân, trong nhà có vàng bạc, xin dâng lên!"

"Triều đình có quy định không được nhận hối lộ. Ta cũng không phải cố ý gây khó dễ cho Hạ gia chủ. Ta mới tới, vẫn cần các vị trưởng bối chỉ dẫn. Nếu có gì thất thố, xin chư vị lượng thứ."

Trịnh Sơn Từ phất tay: "Thả Hạ gia chủ ra."

Mọi người đều sửng sốt, vừa định thả lỏng tinh thần, Trịnh Sơn Từ lại nói:

"Đã Hạ gia chủ là vì uống rượu mới vô lễ, vậy thì... mang thêm vài vò rượu ngon lên, mời Hạ gia chủ uống cho đã. Xem như là đón gió tẩy trần cho ta, thế nào?"

Hạ gia chủ chỉ biết gật đầu theo tiếng.

Uống đến nỗi về sau, e rằng cả đời không còn muốn động đến rượu nữa.

Cả phòng nhìn mấy vò rượu ngon trước mặt Hạ gia chủ, thần sắc mỗi người một khác.

Ban đầu vốn định thử uy tân huyện lệnh, ai ngờ bị hắn đè đầu dạy dỗ. Buổi tiệc đón gió này, đúng là nghẹn đến không nuốt trôi.

Trịnh Sơn Từ nắm rõ chừng mực, thấy Hạ gia chủ đã uống đến không sai biệt lắm thì liền cho ngừng lại.

"Chư vị không cần tiễn, ta xin cáo từ trước."

Giang chủ bộ hăng hái hô: "Trịnh đại nhân đi thong thả!"

Chu điển sử cũng lập tức hô theo: "Trịnh đại nhân đi thong thả!"

Hạ gia chủ được gia nhân đỡ ra khỏi lầu, mặt mày khổ sở nói: "Lợi hại thật, ta không dám chống đối hắn nữa."

Vừa về đến nhà, Trịnh Sơn Từ còn chưa kịp rửa mặt.

Kim Vân đã hốt hoảng chạy tới: "Đại nhân, thiếu gia phát sốt, trên người còn nổi ban đỏ!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.