Phu Lang Ta Là Nam Phụ Ác Độc

Chương 46: Khởi công




Năm mới vừa qua không khí ở Tân Phụng huyện dần dịu xuống. Những ngày đầu năm vốn là để nghỉ ngơi, cũng là dịp để đi thăm thân thích. Người nhà của Trịnh Sơn Từ đều ở trong phủ, còn người thân của Ngu Lan Ý đều ở kinh thành, hắn hiếm có dịp đón giao thừa xong được ngủ thỏa thích, không cần phải chạy đi chúc Tết.

Anh Quốc Công phủ cùng Trường Dương Hầu phủ đều có rất nhiều thân thích, mấy năm trước ăn Tết, Ngu Lan Ý đều là chạy hết nhà này đến nhà khác. Hiện tại nằm nướng trên giường, quả thực thoải mái hơn rất nhiều.

Trịnh Sơn Từ lần này cũng không dậy sớm. Đêm giao thừa tuy chỉ gà gật đôi chút, nhưng cũng chẳng ngủ ngon. Hiếm hoi được nghỉ bảy ngày, Trịnh Sơn Từ cũng không muốn sớm rời giường.

Hai người ngủ thẳng một mạch tới tận trưa.

Chờ Kim Vân vào hầu hạ, hai người mới chịu dậy dùng cơm trưa. Trịnh Thanh Âm thấy nhị ca nhị tẩu dậy muộn như thế, là bậc vãn bối nên cũng không nói gì. Đại ca và đại tẩu thì sáng sớm đã tới Trịnh Gia Thực tứ.

Ngu Lan Ý nghĩ nghĩ rồi nói: "Thanh Âm có muốn ra vùng ngoại ô đến chùa dâng hương không? Phía sau chùa có một rừng mai đang nở rất đẹp, ta chưa từng thấy, chỉ nghe Từ ca nhi kể lại."

Ngày đầu tiên của năm mới người đi chùa rất đông, cũng náo nhiệt, mà Ngu Lan Ý thì lại rất thích náo nhiệt.

Trước kia mỗi lần hội chùa ở trấn, Trịnh Thanh Âm đều không đi xem. Hiện tại nghe Ngu Lan Ý nói như vậy, trong lòng cũng có chút háo hức. Gần đây Trịnh Sơn Từ cũng không bận chuyện gì, tự nhiên là theo hai vị ca nhi cùng đi chùa.

Buổi chiều, đoàn người ngồi xe ngựa xuất phát. Kim Vân đã chuẩn bị một giỏ hương nến đầy đủ.

Trịnh Sơn Từ nhìn Ngu Lan Ý mỗi lần tiêu xài phung phí, bèn nhắc: "Tiền nhang đèn không cần quá nhiều, vừa phải là được."

Trịnh Thanh Âm cũng nhận ra nhị tẩu ra tay rất rộng rãi.

Ngu Lan Ý bị Trịnh Sơn Từ nói như vậy, lại còn có Trịnh Thanh Âm ở đó, trong lòng liền có chút bực mình xen lẫn xấu hổ.

"Ta biết rồi." – Hắn nói.

Rồi quay sang, hất cằm về phía Trịnh Sơn Từ tỏ ý uy h·iếp.

Trịnh Sơn Từ: "......"

Quả nhiên hôm nay người đến chùa rất đông, xe ngựa của bọn họ chậm rãi tiến lên, đến nơi thì có tiểu sa di đến dẫn đường. Trịnh Sơn Từ trông thấy không ít thư sinh mặc trường bào đang khấn Văn Thù Bồ Tát, còn có nhiều nữ tử và ca nhi dâng hương Nguyệt Lão, cũng có các cặp phu phu đến khấn Tống Tử nương nương.

Trịnh Sơn Từ tự mình đi đến gian phía sau, còn Ngu Lan Ý và Trịnh Thanh Âm cùng nhau đi lễ Phật. Hắn đi dọc hành lang, nhàm chán dạo quanh, không ngờ lại thấy một người quen đang cùng một Phật môn ca nhi lén lút lôi kéo.

Trịnh Sơn Từ không nói không rằng, lặng lẽ theo sát phía sau.

Thích huyện thừa cùng Phật môn ca nhi đi đến một nơi vắng vẻ trong chùa, cơ hồ không có người lui tới. Trịnh Sơn Từ nấp sau hòn giả sơn.

"Lần này chuyển vàng bạc ra ngoài, không xảy ra chuyện gì chứ?" – Thích huyện thừa tỏ ra cẩn trọng, nhỏ giọng hỏi, mắt còn liếc quanh bốn phía.

"Yên tâm đi, Thích đại nhân. Đây đã chẳng phải lần đầu hợp tác rồi. Vàng bạc tạm giấu ở phá miếu vùng ngoại ô, ngài không cần lo lắng. Với lại, nếu như thật sự bị bắt, cũng không tra ra được gì liên quan đến đại nhân đâu." – Phật môn ca nhi cười duyên một tiếng, ngữ khí mềm nhũn.

Thích huyện thừa bật cười ha ha. Chính vì như thế hắn mới yên tâm giao vàng bạc cho tình nhân. Phu nhân hắn thích đến chùa lễ Phật, mà hắn thì lại đưa tình nhân vào chùa làm tăng, tiện cho việc gặp gỡ vụng trộm, thậm chí còn cảm thấy có chút k.ích th.ích.

Trịnh Sơn Từ lặng lẽ ghi nhớ vị trí phá miếu.

Thích huyện thừa cùng Phật môn ca nhi nhất thời khó kìm lòng, liền ôm nhau giữa sân vắng.

Trịnh Sơn Từ nổi hết da gà, âm thầm lui đi.

Hắn vốn chỉ từng thấy những chuyện thế này trong tranh truyện, không ngờ trong chùa cũng có thể chứng kiến tận mắt, trong lòng thực sự chấn động không nhỏ. Hắn thầm tính sau khi trở về phải gọi Chu điển sử, tìm vài tâm phúc, âm thầm tới phá miếu kia đào vàng bạc lên, đem sung vào công quỹ.

Bên kia, Ngu Lan Ý cùng Trịnh Thanh Âm đã dâng hương xong. Ngu Lan Ý nhớ lời Trịnh Sơn Từ dặn, liền tự khắc chế, không bỏ quá nhiều tiền dầu mè vào hòm công đức. Hắn nghĩ nghĩ, vẫn nên tiết kiệm một chút, để sau này mua trang sức mới.

Trịnh Thanh Âm cầu chính là người nhà bình an. Ngu Lan Ý đứng trước tượng Phật cũng trở nên trang nghiêm, hắn cầu cho người nhà được an lành, lại thêm một điều là Trịnh Sơn Từ tiền đồ rộng mở. Chỉ khi Trịnh Sơn Từ tiền đồ vô lượng, hắn mới có thể theo y hồi kinh, điểm này Ngu Lan Ý trong lòng nhận thức rất rõ ràng.

Người đến chùa vẫn rất đông, Trịnh Thanh Âm cùng Ngu Lan Ý ra đến cửa sau, vẫn thấy không ít người đang tiến vào bái Phật. Trịnh Thanh Âm nghĩ nghĩ rồi nói: "Nhị tẩu, thật vất vả mới đến được chùa, ngươi có muốn đi bái một bái Tống Tử nương nương không?"

Tống Tử nương nương?

Chính mình còn chưa cùng Trịnh Sơn Từ làm chuyện đó, hiện tại đã đi bái Tống Tử nương nương? Ngu Lan Ý đỏ bừng mặt, tai cũng hồng lên.

Hắn nói: "Ta... chúng ta còn chưa vội."

Rồi liền kéo Trịnh Thanh Âm đi bái điện nhân duyên.

Trịnh Thanh Âm đại khái trong lòng vẫn mang theo chờ mong về chuyện nhân duyên, hắn nhắm mắt thành kính, quỳ xuống dâng hương.

Hai ca nhi quay trở lại sương phòng, Trịnh Sơn Từ cũng vừa mang thức ăn chay vào.

"Ăn chút cơm chay trước đã."

Ngu Lan Ý dùng xong cơm chay, lặng lẽ kéo tay Trịnh Sơn Từ: "Ta có lời muốn nói với ngươi."

Trịnh Sơn Từ theo Ngu Lan Ý, hai người đi ra khỏi sương phòng.

Ngu Lan Ý nói: "Chúng ta có nên đi bái một bái Tống Tử nương nương không?"

Trịnh Sơn Từ đầu óc còn đang suy nghĩ chuyện của Thích huyện thừa, nghe Ngu Lan Ý nói tới Tống Tử nương nương thì hơi ngẩn ra, lập tức hai tai cũng đỏ lên.

"Chúng ta còn chưa làm chuyện đó... đi bái cũng không có ích gì." Trịnh Sơn Từ hạ giọng, nói có phần hàm hồ.

Ngu Lan Ý cũng đè thấp giọng: "Thì đi bái trước một bái, tới rồi thì cũng nên bái."

Trịnh Sơn Từ đành phải đuổi theo bước chân Ngu Lan Ý. Hai người cùng nhau vào miếu Tống Tử nương nương. Thỉnh thoảng có đôi phu thê, thậm chí là phu phu trẻ cùng nhau tiến vào, khiến Trịnh Sơn Từ cảm thấy hơi xấu hổ.

Chuyện này chẳng khác gì công khai nói cho mọi người biết: bọn họ muốn có hài tử.

Ngu Lan Ý cùng Trịnh Sơn Từ xin hương dâng lễ. Bái xong Tống Tử nương nương, trong lòng cả hai đều có chút hãi hùng kh·iếp vía.

Ba người dâng hương ở chùa, trên đường về, Trịnh Thanh Âm nhận ra không khí có chút khác lạ. Nhị tẩu vốn nói không đi bái, vậy mà vừa trông thấy nhị ca liền né tránh tầm mắt.

Trịnh Thanh Âm đã ăn cơm chay, cũng đã bái Phật, trong lòng rất thỏa mãn. Nói chuyện với Trịnh Sơn Từ và Ngu Lan Ý một lát, rồi liền về phòng nghỉ. Trịnh Sơn Từ cho dệt phường nghỉ lễ, nên những ngày gần đây Trịnh Thanh Âm cũng không cần qua đó. Hắn cùng các ca ca, tỷ tỷ ở dệt phường thảo luận về màu sắc và hoa văn, hy vọng có thể thêu ra kiểu dáng mới. Mùa đông là để làm áo bông, đầu xuân đến thì nên bắt đầu làm vải thường. Quản sự đối với hắn rất khách khí, Trịnh Thanh Âm cũng ngày càng cởi mở.

Trịnh Sơn Từ nói: "Ta hôm nay muốn ra ngoài một chuyến, buổi tối mới về, không cần chừa cơm cho ta."

Trịnh Sơn Từ vẫn canh cánh chuyện phá miếu, lần này phải đem chỗ vàng bạc mà Thích huyện thừa muốn vận ra ngoài cướp về. Không biết Thích huyện thừa sau khi biết chuyện sẽ tức giận thành bộ dáng gì.

Ngu Lan Ý nhìn bóng lưng Trịnh Sơn Từ, khẽ bĩu môi.

"Vội, vội, vội, mỗi ngày chỉ biết vội." – Ngu Lan Ý tức giận nói.

Kim Vân bước vào, bẩm: "Thiếu gia, có đồng liêu của đại nhân đưa quà tết tới."

Ngu Lan Ý đáp: "Ghi vào sổ nhập kho, chọn vài món có giá trị tương đương để đáp lễ là được."

Ngày thường không thu quà thì thôi, nhưng dịp Tết nếu cũng không thu thì thành ra không phải lẽ. Thu mà có lễ đáp lại, thì cũng chẳng ai bắt bẻ được.

Ngu Lan Ý trở về phòng, hắn đi qua đi lại bên đầu giường, lại lấy tập tranh ra xem, trong lòng vừa nhìn vừa niệm, thấy thèm.

Nhưng nghĩ đến thứ kia của Trịnh Sơn Từ, tâm liền lạnh ngắt. Còn thêm tiết trời cuối đông đầu năm giá buốt, hắn quả thực chẳng có chút tâm tư nào muốn động.

...

Trịnh Sơn Từ dẫn theo Chu điển sử cùng vài người thân tín đến phá miếu mai phục, bố trí người canh giữ. Đến khi màn đêm buông xuống, bọn họ liền tiến vào phá miếu, chuẩn bị đưa số vàng bạc mà Thích huyện thừa cất giấu đi.

Trong miếu không có gì khác thường, Trịnh Sơn Từ đoán chắc là chôn dưới đất. Hắn để ý thấy tay tượng Phật trong miếu rất nhẵn bóng, không hề bám bụi. Trong lòng vừa động, liền đưa tay xoay nhẹ cánh tay tượng Phật – quả nhiên bên dưới lộ ra một thông đạo.

Chu điển sử ra hiệu cho nha dịch đi xuống trước dò đường.

"Trịnh đại nhân, Chu đại nhân! Bên dưới đều là các rương!"

Chu điển sử nói: "Đem rương khiêng lên!"

Bọn nha dịch đáp lời, xúm lại nâng từng rương lên. Tổng cộng chừng mười rương. Trịnh Sơn Từ ra hiệu cho một người mở một rương ra xem. Nha dịch dùng búa phá khóa, vừa mở nắp rương liền thấy bên trong toàn là bạc trắng xếp đầy.

Trịnh Sơn Từ nói tiếp: "Mở thêm một rương khác nữa."

Bọn nha dịch nuốt nước bọt, theo lời mở một rương khác, bên trong là châu báu và trang sức lấp lánh. Còn lại tám rương, tất nhiên cũng không cần đoán – hẳn là không kém bao nhiêu.

"Đem toàn bộ khiêng về kho huyện nha." – Trịnh Sơn Từ dứt khoát phân phó.

"Tuân lệnh, Trịnh đại nhân."

Từng ấy tiền tài tuyệt không thể là thứ tích cóp trong một sớm một chiều, nhất định là Thích huyện thừa đã tham ô gom góp bao lâu nay. Nay người phạm vào tay Trịnh Sơn Từ, lại dâng vàng bạc đến tận cửa, tâm tình Trịnh Sơn Từ rất tốt.

Chu điển sử ghé tai nói nhỏ: "Trịnh đại nhân, chúng ta công khai khiêng thế này, chẳng phải là rút dây động rừng sao?"

Trịnh Sơn Từ lại ung dung nói: "Chu đại nhân nhìn xem, từng này vàng bạc, ai dám đến huyện nha mà đòi? Cứ nói là đào được từ dưới phá miếu, toàn bộ sung công."

Nếu thực sự có kẻ dám tới nhận, hắn liền dựa theo đó điều tra gốc gác, nhổ tận rễ.

Chu điển sử: "......"

Bọn nha dịch khiêng mười rương vàng bạc châu báu về đến huyện nha. Lúc này nha môn đang nghỉ Tết, chỉ còn mấy người thay phiên trực đêm đề phòng tình huống khẩn cấp. Đám người trực đêm thấy các huynh đệ khệ nệ khiêng rương trở về, ai nấy đều xôn xao, miệng la hét không ngừng.

Thủ kho được lệnh, lập tức mở kho tiếp nhận.

Thủ kho hàng sai người mở kho, bọn nha dịch khiêng rương vào. Trịnh Sơn Từ đích thân bảo người mở hết mấy chiếc rương, bên trong toàn là trang sức châu báu cùng bạc trắng. Trịnh Sơn Từ trong lòng cười lạnh một tiếng, đây là tham bao nhiêu thì đủ, đáng tiếc không có chứng cứ. Tâm tư vừa động, hắn gọi Chu điển sử tới, ghé tai nói mấy câu. Chu điển sử gật đầu, lập tức sai vài nha dịch đi phá miếu thủ, bắt tên ca nhi Phật môn kia.

Hắn cầm ba thỏi bạc nén, mỗi thỏi mười lượng, cộng lại là ba mươi lượng bạc. Trịnh Sơn Từ hiểu rõ, những nha dịch đi theo hắn đều đang mạo hiểm. Hắn nhiệm kỳ ba năm, đến hạn liền rũ áo rời đi, còn bọn họ vẫn phải sống ở đây. Vì vậy, Trịnh Sơn Từ đã sớm có tính toán, trong vòng ba năm phải kéo cho bằng được tứ đại gia tộc xuống ngựa.

Không thể để người của mình về sau bị những kẻ kia trả thù, Trịnh Sơn Từ trước nay luôn đi một bước, tính ba bước.

"ba thỏi bạc này, các ngươi tự chia nhau đi."

"Đa tạ Trịnh đại nhân!"

"Trịnh đại nhân thật tốt quá!"

Bọn nha dịch cầm lấy bạc, đối với Trịnh Sơn Từ càng thêm tin phục.

....

Buổi tối, Phật môn ca nhi vừa thò đầu ra đã bị Chu điển sử dẫn người bắt đi. Theo sau còn có mấy tráng hán kéo xe ngựa, hẳn là đến chở mấy chiếc rương, cùng nhau bị bắt đưa đi. Ý của Trịnh đại nhân là không giam giữ họ ở lao ngục huyện nha, mà đưa tới một chỗ khác.

Chu điển sử mang người trở về, bọn nha dịch đem ba thỏi bạc nén đưa cho hắn, để hắn chia phần. Chu điển sử cũng là người sảng khoái, chia đều không thiên vị.

Hắn đem bạc giấu trong ngực, trong lòng tính toán gom góp tiền bạc, sang năm sẽ nhờ bà mối tìm vợ cho mình. Hắn đến Tân Phụng huyện từng ấy năm, tuổi cũng không còn nhỏ, cũng nên tìm một người tri kỷ. Trời đông giá lạnh, một mình nằm trong ổ chăn vẫn thấy quạnh hiu. Hắn là cô nhi, cha mẹ đều mất khi chạy nạn, trong huynh đệ tỷ muội cũng chỉ còn lại một mình hắn sống sót. Nghĩ đến người khác vui vẻ ăn tết sum vầy, chỉ có hắn cô đơn một mình trong nhà, lòng không khỏi buồn tủi.

Trịnh Sơn Từ vốn biết Thích huyện thừa tham, nhưng không ngờ hắn lại tham đến thế. Lần này Trịnh Sơn Từ có phần trách nhầm Thích huyện thừa, bởi đống vàng bạc kia là bốn đại gia tộc cùng nhau cấu kết chuyển đi, nếu chỉ có một mình Thích gia, chỉ sợ cũng không có khả năng th.am nh.ũng lớn đến vậy.

Lô vàng bạc này vốn định chuyển đi từ năm nay, nhưng vì vừa đổi huyện lệnh nên bọn chúng vẫn còn dè dặt, đợi đến dịp năm mới mới thả lỏng cảnh giác, Thích huyện thừa liền nhanh chóng cho người chở vàng bạc rời khỏi.

Không ngờ lại bị Trịnh Sơn Từ vừa khéo bắt gặp.

Trịnh Sơn Từ ăn tối bên ngoài một bát hoành thánh thịt gà. Cửa hàng hoành thánh này đã mở hơn mười năm, là hiệu lâu đời có tiếng ở Tân Phụng huyện. Hoành thánh ở đây ngon, nước mì nổi lớp hành thái, rưới thêm dầu mè, mùi thơm ngào ngạt.

Hắn ăn xong rồi về nhà. Ngu Lan Ý đang nằm trên giường đọc sách. Trịnh Sơn Từ thấy lạ, liếc mắt nhìn hắn một cái. Ngu Lan Ý mà cũng có lúc ngoan ngoãn như vậy sao?

Trịnh Sơn Từ rửa mặt xong, lên giường nằm. Hôm nay hắn cũng mệt, chỉ muốn ngủ sớm một chút. Ngu Lan Ý đặt sách xuống, khẽ chọc vào người hắn, hỏi: "Trịnh Sơn Từ, ngươi có từng nghĩ tới chuyện đó không?"

Nghe tới đây, Trịnh Sơn Từ lập tức tỉnh cả người, không còn buồn ngủ nữa.

Hắn nói: "nghĩ tới."

Ngu Lan Ý ngập ngừng hỏi: "Không đau sao? Muốn vào à."

Trịnh Sơn Từ đành phải moi trong đầu chút kiến thức ít ỏi, đưa ra một lý do: "Có dùng hương cao."

Ngu Lan Ý gật gù như thể vừa giải quyết xong một chuyện quan trọng, rồi nói: "Được, chúng ta ngủ thôi."

Trịnh Sơn Từ xuống giường thổi nến, rồi ôm Ngu Lan Ý hôn một cái.

Ngu Lan Ý sờ vào yết hầu của Trịnh Sơn Từ, nhẹ giọng nói: "Chờ thời tiết ấm hơn, ta sẽ không sợ lạnh nữa."

Trịnh Sơn Từ đáp khẽ, hắn nói: "ta sẽ rất cẩn thận."

Tai đỏ bừng, hắn lại nói tiếp: "ta cũng là lần đầu tiên."

Ngu Lan Ý đỏ mặt, đấm cho Trịnh Sơn Từ một cái.

"Ngủ đi."

Trịnh Sơn Từ: "......"

Thích huyện thừa còn không phát hiện chính mình vàng bạc châu báu bị cướp đi. Chờ hắn phục hồi tinh thần lại, đã bị ba cái gia tộc còn lại tìm tới cửa. Thích huyện thừa biết được cái rương mình đặt trong phá miếu bị Trịnh Sơn Từ cho người mang về nhà kho huyện nha, trong lòng hận đến ngứa răng.

Lần này là hắn làm sai, lại không thể không trấn an ba cái gia tộc kia, kết quả lại bị một phen âm dương quái khí. Thích huyện thừa tức đến choáng váng, cũng đành phải tự mình thu thập cục diện rối ren.

"Hiện nay làm sao bây giờ, làm người đi đem cái rương lãnh trở về?" Hạ gia chủ trong lòng vẫn còn tham luyến.

"Như vậy vừa đi, Trịnh Sơn Từ thua trụ ngươi, sau đó nhổ tận gốc, coi như ăn ngậm bồ hòn." Trình gia chủ trầm giọng nói: "Việc này chúng ta một chút tiếng gió cũng không cần lộ ra."

Cao gia chủ cười lạnh: "Nguyên tưởng rằng Trịnh Sơn Từ chỉ nghĩ ở Tân Phụng huyện làm chút chiến tích để thăng chức, không nghĩ tới là muốn cùng chúng ta đối nghịch."

"Nếu Trịnh Sơn Từ phải cho chúng ta xé rách mặt, chúng ta liền cũng không làm hổ giấy."

Hạ gia chủ trong lòng còn nhớ rõ lúc trước từng tặng kính nhi trong buổi tiệc tẩy trần đón gió Trịnh Sơn Từ, trong lòng vẫn có mấy phần kiêng kỵ. Trước đó nghe nói Trịnh Sơn Từ khi Ngu tướng quân đến còn đích thân ra bái phỏng, lại tự mình đưa tiễn. Nghĩ đến phu lang Trịnh Sơn Từ cũng họ Ngu, Hạ gia chủ lại càng bất an, nhất thời không lên tiếng phụ họa Cao gia chủ nữa.

Chớ nói Trình gia là một vị tuần phủ đã lui về, chỉ riêng việc có liên hệ với một đại tộc như Ngu gia, bất kể có còn đang nhậm chức hay không, cũng đủ khiến người ta phải cúi đầu mà uống trọn một hồ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.