Trịnh Sơn Từ cởi áo trong, tay lần đến sau lưng Ngu Lan Ý, chậm rãi lướt dọc theo làn da mịn màng. Ngu Lan Ý ngửa đầu, mái tóc dài tán loạn trên gối, ánh mắt khẽ run, thân thể căng cứng rồi dần thả lỏng.
"Hương cao... ở dưới gối." Y khẽ thốt, giọng nhẹ như làn khói.
Trịnh Sơn Từ vốn luôn trầm ổn, lúc này lại như mất kiểm soát, gần như có phần thô bạo mà vươn tay kéo hương cao lại, hơi thở dồn dập, cúi đầu hôn xuống không chút chần chừ.
...
Trịnh Sơn Từ không đi thi khoa cử, nhưng từ nhỏ đã là người theo đòi học vấn nghiêm cẩn. Chút nề nếp đọc sách, học hành dường như đã khắc sâu vào tận xương cốt. Hắn yêu việc học, say mê thư tịch. Suốt đời đã lật qua vô số trang sách, từng gặp bao hạng người, vậy mà không ai khiến hắn muốn cả đời lật xem như người kia.
Ánh mắt trầm sâu, khí tức mờ tối, Trịnh Sơn Từ dừng lại nụ hôn trên thân Ngu Lan Ý. Cảm giác ẩm nóng, mơ hồ quấn lấy hai người như làn sương không tan.
Lần này, tay hắn không hề vươn về bên đùi để sờ tới chuôi đao. Nhớ lại điều đó, khóe môi Trịnh Sơn Từ khẽ cong lên, lặng lẽ bật cười.
Sa vào rồi, không muốn thoát ra, cũng chẳng mong rút lại. Ngu Lan Ý, trong khoảnh khắc ấy, toàn bộ ý thức đều tan rã.
...
Sáng hôm sau, Ngu Lan Ý nép vào lồng ng.ực Trịnh Sơn Từ. Hai người vẫn chưa rời giường khi bên ngoài trời vừa hửng sáng. Kim Vân bưng chậu nước, đứng trước cửa nhìn lên bầu trời rạng đông, nhẹ nhàng gõ cửa: "Đại nhân, thiếu gia... có cần tiểu nhân hầu hạ không ạ?"
Trịnh Sơn Từ lên tiếng đáp: "Vào đi. Đặt đồ đó xuống rồi lui ra ngoài."
Kim Vân cụp mắt đi vào, cẩn thận đặt chậu nước và khăn lên giá. Ánh mắt lướt qua rèm giường, thấy có một bàn tay vừa vươn ra liền lập tức bị bàn tay khác kéo trở lại.
Kim Vân vội vàng thu tầm mắt, mặt đỏ tía tai, nhanh chóng lui ra đóng cửa lại, không dám ở thêm một khắc.
Ngu gia vốn có quy củ, Kim Vân ngủ ở nhĩ phòng, luôn chờ lệnh từ Trịnh Sơn Từ và Ngu Lan Ý. Đêm qua, Trịnh Sơn Từ ba lần truyền gọi lấy nước. Thi thoảng trong phòng lại truyền ra tiếng gỗ cọt kẹt, cùng tiếng nước nhẹ vang, khiến người ngoài nhắm mắt mà cũng mơ hồ giật mình.
Kim Vân là ca nhi chưa từng xuất các, vừa rồi nghe thấy động tĩnh trong phòng, mặt cũng đỏ đến tận mang tai.
Lúc này hắn chợt nhớ ra một chuyện — rõ ràng đại nhân cùng thiếu gia đã thành thân đã lâu, vậy mà tính từ đó tới nay, đại nhân chỉ mới hai lần gọi nước vào ban đêm. Vậy mà tối qua lại ba lần truyền thủy, Kim Vân rốt cuộc cảm thấy có chỗ không ổn.
Muốn nói cảm tình lãnh đạm thì tuyệt không phải, người sáng suốt đều nhìn ra hai người ấy tình ý thâm sâu, sớm chiều quấn quýt. Mà nếu đã thân mật như thế, vì cớ gì trước đây lại chẳng có động tĩnh, chỉ đến tận tối qua mới truyền thủy liên tục như vậy?
Kim Vân thu lại tâm tư, thầm nghĩ hôm nào tìm cơ hội dò hỏi thiếu gia nhà mình một câu.
Dù sao thiếu gia tính tình đơn thuần, nhỡ đâu bị lừa cũng không biết đường mà phòng.
Lời lẽ trong lòng xoay như tơ rối, Kim Vân chẳng khác nào một bà vú già lo chuyện thiên hạ.
Còn trong phòng, hai người vốn ỷ vào hôm sau được nghỉ tắm gội, Trịnh Sơn Từ liền không còn kiêng dè gì mà phóng túng hơn chút. Ngu Lan Ý còn đang vùi trong chăn, trong đầu mơ hồ nhớ lại đêm qua, chỉ cảm thấy trong thoại bản viết ca nhi hưởng thụ thì dễ, chứ đến khi thật sự trải qua mới biết thân thể quả thực chịu không xuể.
Ngu Lan Ý dù sao cũng từng luyện qua võ, vậy mà lúc này cũng cảm thấy hai chân không còn chút khí lực.
Y mơ mơ màng màng, rồi lại ngủ thiếp đi.
Trịnh Sơn Từ không nấn ná nằm lại. Hắn thấy Ngu Lan Ý còn đang say ngủ, liền cúi đầu khẽ hôn lên trán y một cái, sau đó đứng dậy rời giường đi rửa mặt.
Đối diện bàn trang điểm, ánh mắt hắn vừa lướt qua gương liền nhìn thấy lưng mình loang lổ vết cào. Có chỗ còn rớm máu, dấu vết mơ hồ thấm ra từ da thịt. Trịnh Sơn Từ lặng lẽ buông vạt áo, chỉnh tề y phục rồi ra khỏi phòng.
Hơi ấm đêm qua vẫn còn vương trong lòng, mỗi khi suy nghĩ không dừng lại được, trong đầu hắn lại hiện lên cảm giác mềm mại như tơ và sự bao bọc mê người. Trịnh Sơn Từ hít sâu một hơi, thu liễm thần trí, đi tới thư phòng xử lý phần công vụ còn lại, định bụng buổi chiều chờ Ngu Lan Ý tỉnh sẽ cùng y ra ngoài dạo một vòng.
Huyện nha nhà kho, phần lớn vật tư đã được hương dân tới mua gần hết, số còn lại có lẽ vài ngày nữa cũng sẽ tiêu thụ xong. Hiện tại cần bắt tay chỉ dẫn cách gieo trồng dược liệu. Dược liệu khác hoàn toàn với hoa màu thông thường, phương pháp canh tác cũng cần đúng cách. Trịnh Sơn Từ sai Đàm Hòa đi huyện thành tìm vài người giỏi trồng thảo dược, đưa họ về các thôn quê truyền dạy phương pháp. Có cách đúng thì mới tránh cảnh gieo trồng mù quáng.
Một việc khác chính là chế tác phân đan. Thời tiết đã ấm dần, độ ẩm đủ, hắn cần sớm bắt tay thực hiện loại phân hiệu quả nhanh này.
Phân đan thường được chế từ phân người, phân súc vật, phân gia cầm, bánh tro, bã đậu, đậu đen, xác động vật cùng nội tạng, máu huyết, pha thêm thạch tín, lưu hoàng... Tất cả trộn đều, bỏ vào hố sâu, bịt kín, chôn ngầm dưới đất. Sau một thời gian ủ xanh, đem lên phơi khô, đập vụn là có thể sử dụng. Loại phân này hiệu quả vượt trội so với phân thường, có thể diệt trùng, tiết kiệm diện tích, nhưng lại tốn công tốn của.
Trịnh Sơn Từ không có ý định để bá tánh Tân Phụng huyện lâu dài dùng phân đan. Lần này vì là vụ đầu trồng dược liệu và cây công nghiệp quy mô lớn nên mới chế tác. Sang năm sẽ cải tiến lại phương pháp bón phân đơn giản hơn. Ai thích dùng phân đan thì có thể tiếp tục, còn không thì chuyển sang dùng phân nhà nông cải tiến.
Ở Trịnh Gia Thực Tứ cũng đang có nhu cầu đưa ra món mới. Trịnh Sơn Từ dự tính mở thêm một quán ăn vặt riêng biệt, chuyên làm các món như xúc xích nướng, khoai nghiền, mì lạnh, gà xiên... Ngay từ đầu đã tách riêng cửa hiệu, dự định để Vượng Phúc phụ trách tìm mặt bằng, lựa vị trí thuận tiện gần Trịnh Gia Thực Tứ.
Ngu Lan Ý sau một hồi ngủ sâu, rốt cuộc cũng tỉnh dậy. Kim Vân liền bước vào hầu hạ. Hắn thấy thiếu gia thân thể mềm nhũn như bông, đến cả việc cầm lấy chén trà cũng không nổi. Cảnh này chỉ khi Ngu Lan Ý lâm bệnh mới từng thấy qua, giờ nhìn lại càng thêm thương xót.
Thiếu gia lớn lên vốn đã đẹp, lúc này cụp mắt rũ mi, làn da trắng như tuyết, mái tóc dài buông rủ xuống hai bên, trông lại có vài phần u tĩnh khó diễn tả.
"Thiếu gia, mời ngài rửa mặt trước."
Ngu Lan Ý khẽ gật đầu.
Hắn ngẩng đầu nhìn bóng mình trong gương trên bàn trang điểm, trong lòng chợt dâng lên một trận thẹn thùng. Trên xương quai xanh vẫn còn lấm tấm dấu vết mờ hồng chưa tan. Ngu Lan Ý vội kéo cổ áo trong lên, khẽ chỉnh lại, che đi chỗ kia. Trịnh Sơn Từ tối qua quả thực như phát cuồng, đến nay phía trong đùi vẫn còn âm ỉ. Song, phải thừa nhận... cảm giác ấy, quả là khiến người ta chẳng nỡ từ chối.
Kim Vân đứng bên ngoài nhấc hộp đồ ăn đi vào, cười nói: "Thiếu gia, sáng nay bếp chính nấu cho ngài cháo trứng vịt Bắc Thảo thịt nạc, còn có thêm một đĩa bánh bao nhân thịt, mời ngài nếm thử."
Nhà bếp đã sớm chuẩn bị sẵn, người hầu mang hộp cơm đến, đồ ăn được bày ra trong phòng để thiếu gia dùng tại chỗ. Kim Vân giúp y chải lại đầu tóc đơn sơ, vừa vén lọn tóc vừa len lén dò hỏi: "Thiếu gia, chẳng hay vì sao ngài và đại nhân chung phòng đã lâu, vậy mà đến nay mới thân cận được mấy lần? Ngoài đêm động phòng, hình như chỉ thêm hai lượt nữa."
Ngu Lan Ý đang dùng muỗng múc cháo, nghe xong lời ấy thì tay khựng lại, không ngờ tiểu tỳ này lại lắm chuyện đến vậy. Khuôn mặt y liền đỏ bừng, chỉ hàm hồ đáp: "Thì... chẳng phải từ khi tới Tân Phụng huyện đều là mùa đông đó sao? Ngươi cũng biết tính ta, vào đông là ta sợ lạnh, nên không để Trịnh Sơn Từ chạm vào."
Kim Vân nghe vậy thì lòng dần sáng tỏ. Tính nết thiếu gia đúng là như thế, lời này nghe ra lại vô cùng hợp lẽ. Trong bụng hắn vẫn mong sau này tiểu công tử hoặc tiểu thiếu gia được sinh ra ở kinh thành thì mới thật viên mãn. Ở Tân Phụng huyện dù sao vẫn thấy có chút thiệt thòi. Nghĩ đến đây, Kim Vân khẽ thở dài, nhưng thấy thiếu gia dùng bữa sáng rất vui vẻ, tâm trạng cũng yên lòng không ít.
Ngu Lan Ý thầm thở phào, trong bụng cũng mừng thầm — suýt nữa thì bị hỏi đến lòi chuyện rồi.
Tuy chân vẫn còn hơi mềm, nhưng nằm trên giường mãi cũng thấy uể oải, Ngu Lan Ý liền nghĩ nên đứng dậy đi lại một chút. Trước khi ra ngoài, y đứng trước bàn trang điểm, dùng phấn che nhẹ dấu hôn còn ửng hồng nơi xương quai xanh, sau đó mới đẩy cửa bước ra ngoài.
Chốn này dù đã quen, nhưng dẫu sao cũng là nơi mới đến không lâu, trong lòng vẫn có chút tò mò. Vừa ra khỏi hành lang, Ngu Lan Ý liền trông thấy Trịnh Sơn Từ đang từ đầu bên kia đi tới.
Trịnh Sơn Từ sớm đã dặn Vượng Phúc lưu ý, vừa thấy Ngu Lan Ý ra liền gọi khẽ: "Chờ dùng cơm trưa xong, ngươi muốn đi đâu dạo?"
Hắn nhìn Ngu Lan Ý một lượt, chỉ thấy hôm nay y càng thêm nổi bật, càng nhìn càng khó dời mắt.
Ngu Lan Ý hờ hững nói: "Còn có thể đi đâu được? Vốn định đi cưỡi ngựa một vòng, nhưng hiện tại thì không thể rồi."
Nói xong còn trừng mắt lườm Trịnh Sơn Từ một cái.
"Hạ gia phu lang gửi thiệp mời, ta nghĩ hôm nay đến thôn trang bọn họ một chuyến."
Trịnh Sơn Từ cười: "Không dẫn ta theo cùng sao?"
Ngu Lan Ý đáp, nửa như giễu nửa như cười: "Có chứ, ta sẽ bảo Kim Vân nhắn lại cho đệ."
Trịnh Sơn Từ nghe vậy, ý cười càng sâu. Từ sau chuyện ở phá miếu, bốn đại gia tộc lần lượt phái người tới phủ đưa thiệp mời, mang lễ vật, nhưng họ đều từ chối. Đánh một trận toàn diện thì chưa đến thời điểm, từng bước chia rẽ mới là kế sách. Trong bốn nhà, Hạ gia xem như thu liễm nhất, có lẽ vì gia chủ tính tình nhát gan, lại không có chỗ dựa trong triều, nên không dám làm càn.
Thích gia có Thích huyện thừa chống lưng, từ trước tới nay vẫn quen lớn gan. Trình gia lại càng không cần nói, thế lực lớn, sản nghiệp rộng. Còn Cao gia thì đi theo Trình gia, nhờ đó cũng được không ít lợi lộc, càng ngày càng to gan.
Lúc này, Lâm ca nhi đang trò chuyện với Trịnh Sơn Thành, thấy Trịnh Sơn Từ cùng Ngu Lan Ý đi tới liền cười nói: "Hôm nay hai người lại đi cùng nhau đấy à, thường ngày chỉ thấy Lan Ý đơn độc một mình thôi."
Trịnh Sơn Từ nghe ra trong lời có ý trách khéo, biết đại tẩu đang bóng gió chuyện mình không thường bầu bạn, trong lòng hơi thẹn liền nói: "Gần đây bận quá, thật có lỗi vì không ở bên Lan Ý được nhiều."
Ngu Lan Ý cùng Lâm ca nhi liếc nhìn nhau, hai ca nhi chỉ cười, không nói gì thêm.
Trịnh Sơn Từ đang có ý định mở thêm một quán ăn vặt, dự tính để Trịnh Sơn Thành và đại tẩu quản lý. So với việc tuyển người ngoài cho Trịnh Gia Thực Tứ, chi bằng để người nhà giúp đỡ.
Trịnh Sơn Thành cười: "Ta với đại tẩu ngươi không rành sổ sách đâu."
Trịnh Sơn Từ đáp: "Chỉ cần tìm một người trông sổ đáng tin là được. Mỗi tháng ta sẽ tự mình kiểm tra một lượt, đại ca cứ yên tâm."
"Vậy thì ổn rồi, chúng ta cũng không thể ở nhà rỗi mãi được." Lâm ca nhi tiếp lời.
Cuộc sống ở Tân Phụng huyện, đối với bọn họ mà nói, là yên ổn chưa từng có. Ban đầu còn thấy lạ lẫm, không quen với việc chẳng phải lo cơm áo, chẳng cần giặt giũ. Nhưng sống riết thành quen, giờ lại thấy khoan khoái dễ chịu, ai còn muốn quay về những ngày vất vả nữa?
Thỉnh thoảng tự tay vào bếp nấu cho người nhà một bữa cơm, lại cảm thấy như thảnh thơi vui thú.
Trịnh Sơn Thành lại nói: "Giờ thì yên ổn thật đấy, chỉ tiếc cha mẹ vẫn chưa đến đây. Cũng lo hai vị lão nhân ở nhà không có con cái bên cạnh, sinh hoạt chẳng tiện mấy."
Trịnh Sơn Từ trầm ngâm nói: "Tân Phụng huyện có tiêu cục áp tải, ta sẽ chọn hai người vững tay đi theo đường về, mang theo chút bạc vàng. Nếu cha và a cha bằng lòng đến đây, thì cùng nhau đến."
Lâm ca nhi cười nhẹ: "Chủ ý này cũng khéo, chỉ là cần chọn người thân thể cứng cáp chút."
Đến đây, tâm tình Trịnh Sơn Thành rốt cuộc cũng ổn định lại. Hai phu phu nói xong vài lời với Trịnh Sơn Từ rồi quay về phòng nghỉ.
Lâm ca nhi ôm lấy cổ trượng phu, thân mật tựa vào: "Giờ thì yên lòng chưa? Ngươi đúng thật, cứ như trong nhà chỉ mình ngươi lo cha và a cha thôi vậy."
Giữa ban ngày nắng ấm, Trịnh Sơn Thành bị người trêu đến phát hoảng, giơ tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay y, giọng thấp: "Cha và a cha chúng ta vẫn chưa sống ngày yên ổn bao lâu..."
Một trận x.uân tì.nh chạm tới, chân Trịnh Sơn Thành đã không còn sức, chỉ có thể để mặc Lâm ca nhi dìu đỡ.
...
Dùng xong bữa trưa, Trịnh Sơn Từ và Ngu Lan Ý cùng ngồi xe ngựa đến thôn trang của Hạ gia. Hạ phu lang thấy xe đến, trong lòng rất mực vui vẻ. Vốn chỉ mời riêng Ngu Lan Ý, không ngờ y lại đưa cả Trịnh Sơn Từ theo. Hạ phu lang vốn đã muốn tạo cớ để tiếp xúc với Trịnh Sơn Từ, nay lại tiện đường đạt được mục đích. Thấy Trịnh Sơn Từ cũng đến, Hạ phu lang bèn cho người gọi cả Hạ Đại Lang ra tiếp đón.
Hai người hành lễ ra mắt Trịnh Sơn Từ, rồi cùng dẫn vào trong thôn trang. Hạ Đại Lang giới thiệu: "Trong thôn có một ao cá, bên trong rất nhiều cá lớn."
Nghe đến đây, Trịnh Sơn Từ chỉ khẽ nhướng mày, trong lòng đã đoán ra – Hạ gia tám phần là đi thăm dò hắn thích câu cá.
Phong cảnh nơi này thanh nhã, lại đúng lúc đầu xuân, Ngu Lan Ý bước xuống xe ngựa, nhìn quanh liền có cảm giác giống như khi về thôn trang ở kinh thành. Y mỉm cười nói: "Chờ sau này trở về kinh, ta dẫn ngươi đi xem thôn trang mà a cha ban cho ta."
Trịnh Sơn Từ đáp: "Được."
Câu ấy lọt vào tai Hạ Đại Lang liền thành tín hiệu quan trọng. Xem ra vị đại nhân này sẽ sớm hồi kinh, mà người làm phu lang lại có thôn trang riêng ở kinh thành, lai lịch nào có thể tầm thường? Đất đai tại kinh thành đắt ngang trời, không có người nâng đỡ, một gian nhà còn chưa chắc mua nổi.
Hạ Đại Lang ngẫm nghĩ lại cảm thấy lạ. Nếu thật có bối cảnh, sao lại gả về nơi hẻo lánh như Tân Phụng huyện? Nơi này có thể làm nên công tích gì? Chẳng qua chỉ là đến chịu cực thôi. Nếu thực sự có thế lực, người của Lại Bộ đã sớm phân đến Giang Nam phồn hoa, ba năm nhậm chức nhẹ nhàng, chiến tích vững chắc, muốn trở về kinh cũng có lý do chính đáng. Quan trường là nơi vừa nhìn xuất thân, vừa trọng chiến tích.
Ngu Lan Ý muốn vào rừng đi dạo một lát, Hạ phu lang thì ở lại tiếp khách.
"Chúng ta đi nói chuyện một lúc, ngươi đi câu cá cũng được." Ngu Lan Ý không định để Trịnh Sơn Từ đi theo, liếc mắt nhìn hắn rồi nói.
Trịnh Sơn Từ cười cười: "Vậy ta đi thử xem có câu được thêm con cá nào để tối làm món hấp."
Ngu Lan Ý khóe môi cong nhẹ. Nghĩ tới lần trước Trịnh Sơn Từ chỉ câu được mấy con cá nhỏ, không đủ nấu cháo, y liền buồn cười.
Đó là do không gặp mùa. Câu cá là việc đòi hỏi kiên nhẫn, vào mùa tốt thì Trịnh Sơn Từ vẫn có thể câu được cá lớn. Hạ Đại Lang đã sớm chuẩn bị sẵn cần câu, mồi, thùng nước, thậm chí còn sai người rửa sạch trái cây và dọn sẵn điểm tâm bên hồ.
Chỉ tiếc Hạ Đại Lang chưa từng câu cá bao giờ, trong lòng không khỏi hối hận. Về sau nhất định phải luyện tập mỗi ngày, lấy cớ mời Trịnh đại nhân ra ngoài câu cá, cũng coi như tạo thêm cơ hội tiếp cận.
Trịnh Sơn Từ câu cá được lúc thì vừa trò chuyện cùng Hạ Đại Lang. Hạ Đại Lang tuy đi theo Hạ gia chủ vào nam ra bắc nhiều phen, nhưng hôm nay vẫn đặc biệt cẩn trọng, từng lời Trịnh Sơn Từ nói đều ghi nhớ kỹ.
Trịnh Sơn Từ nói chuyện không có mạch cố định. Khi thì kể chuyện phá miếu đào được vàng bạc — mà Hạ Đại Lang nghe xong lập tức nghĩ tới phần của nhà mình cũng nằm trong đó. Khi thì nói về chuyện trồng dược liệu sắp tới, lại than rằng vẫn chưa có thời gian ghé huyện học, phải sớm đến xem tình hình.
"Đợt đó nhặt được chỗ bạc kia, xem như cứu ta một phen nước sôi lửa bỏng. Ta đang có ý muốn tu sửa một con đường nối thẳng sang Lam huyện. Tân Phụng huyện vốn tách biệt với bên ngoài, nếu mở được tuyến đường này, vật tư trong huyện vận chuyển đi đâu cũng tiện hơn nhiều."
Hạ Đại Lang gật đầu đồng tình: "Chúng ta bên này đường xá lồi lõm, gió cát nhiều, thương nhân ít lui tới. Hàng trong huyện chỉ quanh quẩn trong huyện, lợi nhuận chẳng là bao."
Tân Phụng huyện không thích hợp trồng lương thực, nhưng lại cực kỳ phù hợp với dược liệu. Chỉ là từ trước đến nay chưa có ai như Trịnh Sơn Từ dám quyết, dám làm. Lật được huyện nha làm chủ mua dược liệu đã là bước ngoặt lớn. Trong thành, những nhà giàu vẫn quen trồng lương thực, ngại đổi giống vì sợ rủi ro, cũng chẳng mấy ai dám thay đổi. Họ có tiền, có đường mua hạt giống riêng, thuê tá điền trồng, nếu không bán được thì cứ chở về bán cho huyện nha — có ai lại không muốn kiếm thêm bạc?
Câu được một hồi, Trịnh Sơn Từ hơi nghi hoặc — hôm nay sao câu liên tiếp được ba con cá lớn?
Lôi cá lên nhìn kỹ, hắn liền hiểu rõ — đây đâu phải cá trong ao nuôi, là cá từ sông ngoài đổ về!
Trịnh Sơn Từ khẽ bật cười, cũng đành chấp nhận.
Hạ Đại Lang đứng bên còn không ngớt khen hắn câu cá có kinh nghiệm.
Quả thật... cũng hơi xấu hổ.