Từ chỗ của mẹ, Tiêu Thanh Như biết được mẹ Giang đến chúc tết.
Trong lòng cũng buồn bực, ai sống phần người đó không tốt sao?
Biết rõ mình không được chào đón, còn mặt dày đi tới, Tiêu Thanh Như không biết sao mẹ Giang có thể làm được nữa.
Bắt đầu hoài nghi ánh mắt trước đây của mình, khi đó cô thật sự cảm thấy mẹ Giang cũng rất tốt.
Cho nên ngày lễ ngày tết mới có thể tặng quà cho người ta, thỉnh thoảng đi vào thành phố, nhìn thấy đồ hợp ý cũng sẽ mang cho mẹ Giang một phần.
Quả nhiên, con người là động vật phức tạp nhất, một khi đã sứt mẻ thì rất nhiều chuyện sẽ không khống chế được.
“Đợt tết, người nhà họ Giang sắp xếp cho Giang Xuyên đi xem mắt, nhà gái là ở bên đội sản xuất nhưng người ta vừa nghe nói nó ly hôn, còn nuôi con nhỏ nên sau đó cũng không thành.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Mẹ Tiêu cười nói: “Ngay từ đầu bọn họ còn muốn chọn ở trong viện gia chúc, thật sự là buồn cười c.h.ế.t mất. Kết hôn là kết cái tốt của nhau, với tình hình của nhà họ Giang thì kết thù thì có.”
Tiêu Thanh Như nhớ tới chuyện của năm trước, khi đó người mẹ Giang coi trọng là Tống Viện.
“Nếu như bọn họ có lòng, chắc chắn sẽ có người đồng ý lấy Giang Xuyên.”
Mẹ Tiêu hừ một tiếng: “Đúng là có người chịu lấy, nhưng người này hoặc là tham tiền, hoặc là đầu óc cô gái này không được tỉnh táo.”
Dừng một chút, tiếp tục nói: “Thật ra kết hôn lần hai không phải chuyện to tát, đứa nhỏ cũng vô tội, quan trọng là vợ trước của nó vẫn còn, ai biết về sau có gây sự kiếm chuyện không?”
Tiêu Thanh Như từng chịu thiệt ở chỗ Đỗ Vãn Thu, việc này cô có quyền lên tiếng.
“Nếu như có cơ hội, Đỗ Vãn Thu chắc chắn vẫn sẽ còn dây dưa, đến lúc đó cuộc sống của tất cả mọi người đều không dễ chịu.”
Mẹ Tiêu cũng buồn bực: “Hiện tại con gái ai nấy đều có da mặt mỏng, còn người giống như Đỗ Vãn Thu thì mẹ cũng thấy lần đầu tiên đấy.”
Thật sự đúng với câu nói, người không biết xấu hổ là thiên hạ vô địch.
Ăn cơm tối xong, mẹ Tiêu bỏ thịt gà chưa ăn hết vào hộp cơm, bảo bọn họ mang về nhà ngang để hôm sau ăn.
Tiêu Thanh Như cười nói: “Đến đồ ăn mà cũng mang đi thì ngại lắm.”
Mẹ Tiêu nhét hộp cơm vào tay cô, sẵng giọng: “Người một nhà mà nói như thể người xa lạ thế?”
Hứa Mục Chu tự nhiên nhận lấy hộp cơm trong tay Tiêu Thanh Như: “Mẹ, chúng con đi về trước đây.”
“Về đi.”
Trời lạnh, về nhà nằm đúng là thoải mái.
Hơn nữa ngày kia bọn họ phải đi làm, vì để cho vợ chồng son được nghỉ ngơi nhiều, mẹ Tiêu cũng không giữ người ở lại.
Ngày nghỉ cuối cùng, Tiêu Thanh Như và Tống Viện có gặp mặt một lần.
Đối phương tới nhà tìm cô, vì để cho họ có không gian nói chuyện, một mình Hứa Mục Chu đi đến công xã mua hạt giống trồng rau.
Tiêu Thanh Như lấy quà ra đưa cho Tống Viện.
Đó là một hộp điểm tâm đặc sản của Bắc Kinh.
Tống Viện mỉm cười nhận lấy: “Về nhà chồng thăm người thân mà vẫn còn nhớ đến tớ, ngoại trừ cha mẹ tớ, e là chỉ có cậu quan tâm tớ nhất.”
“Đây không phải điều đương nhiên sao?”
Từ nhỏ đến lớn, Tống Viện đều là bạn tốt nhất của Tiêu Thanh Như.
Đối phương sẽ tin tưởng cô vô điều kiện, luôn đứng bên cạnh cô.
Dù là tình bạn, tình yêu, hay là tình thân, đây đều là trạng thái mà Tiêu Thanh Như mong muốn.
“Không phải các cậu có máy ảnh sao, lần này về Bắc Kinh có chụp ảnh không?”
“Có chụp.”
“Mau đưa ảnh chụp cho tớ xem nào.”
Tống Viện rất phấn khích, cô ấy còn chưa từng đến Bắc Kinh.
Đầu năm nay bất kể đi đâu cũng cần phải có thư giới thiệu, không thể nói đi là đi, nếu không cô ấy thật muốn đi tham quan tận mắt.
Chụp rất nhiều ảnh, Tống Viện xem từng tấm một, sau đó nhìn thấy Phương Ánh Thu.
Đối phương đứng giữa Tiêu Thanh Như và Tiêu Hoài Thư, cắt tóc ngắn gọn gàng, ngũ quan dịu dàng, ánh mắt cũng rất sắc bén.
Mâu thuẫn giữa khí chất và vẻ ngoài, ở trên người cô ấy lại hòa hợp vô cùng.