Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Chương 258: Chương 258




Hứa Mục Chu vẫn chưa làm nhiệm vụ về.

Tiêu Thanh Như ở nhà một mình, buổi tối không có việc gì làm, trời vừa tối là đi ngủ.

Nửa đêm tỉnh dậy, cô luôn cảm thấy vắng vẻ trong lòng, làm thế nào cũng không ngủ được.

Nằm trằn trọc ở trên giường, cho đến tận khi trời sáng.

Tiêu Thanh Như nghĩ chắc là ở một mình quá yên tĩnh, không có ai để nói chuyện, nên cô mới khác thường như vậy.

Vừa hay hôm nay được nghỉ, sau khi rửa mặt xong, cô trở về nhà mẹ.

Mẹ Tiêu bị cô dọa hết hồn: "Con thức khuya à? Sao không có tí tinh thần nào thế?"

Tiêu Thanh Như ngại nói mình bị mất ngủ, chỉ nói ban đêm nghe đài không chú ý đến thời gian, không cẩn thận nghe nửa đêm.

Mẹ Tiêu không nhịn được cằn nhằn: “Ở nhà không có ai quản con đúng là không được mà, như vậy đi, tối nay con về nhà ở cho mẹ."

"Dạ, nghe theo mẹ hết."

Mẹ Tiêu tính toán thời gian, nói: "Tiểu Hứa ra ngoài được nửa tháng rồi nhỉ? Không phải nên trở về rồi sao?"

"Con cũng không biết."

Mẹ Tiêu thở dài: “Lúc đầu các con hẹn hò, cha con đã nói không muốn con chịu khổ, khi đó mẹ cũng không cảm thấy gì, bây giờ mẹ mới biết, cha con đúng là có tầm nhìn xa."

Làm cha mẹ, mình có chịu khổ đến đâu đi nữa cũng không nửa lời oán giận.

Nhưng nhìn con mình chịu khổ, trong lòng lại cảm thấy khó chịu.

Tiêu Thanh Như không ngờ còn có chuyện như vậy: “Không phải hồi đó cha mẹ rất ủng hộ con và Hứa Mục Chu à?”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Ban đầu cha của con không ủng hộ, muốn gả con cho một gia đình bình thường.”

“Nếu để Hứa Mục Chu biết, nhất định sẽ rất đau lòng.”

Mẹ Tiêu tức giận nói: "Con nói chuyện này cho thằng bé làm gì? Đừng có bắt nạt thằng bé mãi."

Tiêu Thanh Như mạnh miệng nói: "Con không có bắt nạt anh ấy."

"Mẹ thấy con bắt nạt Tiểu Hứa không ít đâu, chỉ là tính tình thằng bé tốt, bao dung con, nếu là người khác, nói không chừng đã cãi nhau rồi."

"Nào có khoa trương như thế."

"Con chưa hiểu sự đời thôi, không biết chuyện này phức tạp thế nào."

Ở trong mắt mẹ Tiêu, con gái bà vẫn là một đứa trẻ chưa trưởng thành, cần được bảo vệ.

Bà thở dài: “Cũng chỉ có Tiểu Hứa mới chịu làm loạn cùng con."

Tiêu Thanh Như đồng ý với câu nói này, cô không phải là người không có mắt, lúc cô và Giang Xuyên hẹn hò, cô cũng không tùy hứng như vậy.

Có vẻn vẹn hai đoạn tình cảm trong đời, đã để Tiêu Thanh Như biết tầm quan trọng của việc chọn đúng bạn đời.

Có lẽ một số người cảm thấy tất cả đàn ông đều giống nhau, gả cho ai cũng không quan trọng.

Nhưng Tiêu Thanh Như biết chuyện này hoàn toàn khác nhau.

Mẹ Tiêu vào trong bếp, bưng một bát cháo và một cái bánh bao ra: “Con đến sớm một xíu là có thể ăn cùng nhau rồi, giờ chỉ có thể ăn đồ thừa thôi."

Tiêu Thanh Như không kén chọn, có ăn là tốt rồi.

“Con ăn trước đi, mẹ đi luộc trứng gà đường đỏ cho con."

Tiêu Thanh Như vội vàng từ chối: “Không cần đâu mẹ, ăn mấy thứ này là đủ rồi."

"Thân thể con không khỏe, phải bồi bổ."

Kể từ khi Tiêu Thanh Như được chẩn đoán có vấn đề về khả năng sinh con vào năm ngoái, trong suy nghĩ của mẹ Tiêu, con gái bà đã trở thành một người yếu ớt.

Chỉ cần ở nhà có đồ ngon, là hận không thể đút hết vào miệng Tiêu Thanh Như.

Bà hùng hùng hổ hổ đi vào trong bếp, chẳng mấy chốc một mùi thơm ngọt ngào đã lan tỏa trong không khí.

Để làm ấm cơ thể cho Tiêu Thanh Như, bà còn bỏ thêm mấy lát gừng vào.

"Nhân lúc còn nóng mau ăn đi, ăn xong rồi thì đi ngủ một giấc."

"Ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, rồi con thành cái gì?"

"Nào có ai tự chửi mình là heo."

Tiêu Thanh Như: "..."

Mặc dù đã ăn no, nhưng Tiêu Thanh Như vẫn ăn hết trứng gà đường đỏ, dưới sự giám sát của mẹ Tiêu.

Sợ cô đầy bụng, mẹ Tiêu nói: "Đừng ăn bát cháo đó nữa, ăn nhiều không tốt cho cơ thể."

Không thể lãng phí thức ăn, đây là thứ đã khắc sâu trong xương tủy

Tiêu Thanh Như đã ăn vài miếng: “Để con ăn đi, cất lâu cũng không tốt."

"Mẹ giải quyết giúp con."

"Vậy có được không?"

"Có gì mà phải xấu hổ, trước kia đồ ăn các con còn dư, không phải mẹ cũng ăn hộ các con à?"

"Lúc còn bé khác, bây giờ khác."

Mẹ Tiêu nói đùa: "Có gì khác chứ? Lớn lên rồi thì không nhận mẹ nữa à?"

Tiêu Thanh Như làm nũng với mẹ: “Sao có thể chứ? Có người mẹ tốt như vậy mà không biết quý trọng, sau này sẽ bị thiên lôi đánh."

"Nói vớ vẩn cái gì thế?"

Mẹ Tiêu cầm bát lên ăn luôn, không chê tí nào.

"Con đi nghỉ ngơi đi, chăn nệm ở trong tủ, con tự dọn lấy."

Trở về nhà cha mẹ, Tiêu Thanh Như trở thành người được chăm sóc: "Mẹ, vất vả cho mẹ rồi."

"Đừng có rề rà nữa."

Tiêu Thanh Như nghe lời đi lên lầu.

Nằm ở trên chiếc giường quen thuộc, cô vẫn không ngủ được.

Loại cảm giác bồn chồn này, trước đây chưa từng xuất hiện.

Tiêu Thanh Như không biết mình bị làm sao.

Cuối cùng quy tất cả mọi chuyện cho, cô nhớ Hứa Mục Chu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.