Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Chương 266: Chương 266




Hứa Mục Chu chủ động nhắc đến chuyện trở về Bắc Kinh chữa trị, không chỉ có Tiêu Thanh Như, cả gia đình đều thở phào nhẹ nhõm.

Trước đó tất cả mọi người còn lo lắng, anh sẽ chìm đắm trong đau khổ, từ đây không gượng dậy nổi nữa.

Bây giờ xem ra đã nghĩ thông rồi.

Mặc dù cha Tiêu và mẹ Tiêu không muốn xa con gái mình, nhưng bây giờ là giai đoạn đặc biệt, để con rể về Bắc Kinh chữa trị mới là hợp lý.

Chờ hoàn tất thủ tục bên đoàn văn công xong, bọn họ lên tàu trở về Bắc Kinh.

Trên tàu, Tiêu Thanh Như tìm thấy một xấp tiền trong hành lý của mình.

Tổng cộng có năm nghìn tệ, không cần nghĩ cũng biết là người nhà cho.

Trong lòng Tiêu Thanh Như ấm áp, bất kể là lúc nào, người nhà cũng là chỗ dựa của cô.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đột nhiên, cả người cô tràn đầy năng lượng.

Dù tiếp theo có khó khăn, mệt mỏi thế nào, cô cũng không sợ.

Tiêu Thanh Như cất tiền vào túi, không có ý định sử dụng số tiền này.

Tiền lương của Hứa Mục Chu cao, tính đến nay đã tiết kiệm được một số tiền lớn trong sổ ngân hàng.

Khi kết hôn, trưởng bối hai nhà cũng hỗ trợ một ít, Tiêu Thanh Như không dùng đến tiền lương của mình, cộng thêm tiền trợ cấp thương tật của tổ chức, tính đi tính lại cũng được mười nghìn tệ.

Lần này trở về Bắc Kinh, có thể chi trả chi phí điều trị phát sinh, không chi tiêu gì nhiều, số tiền trong sổ ngân hàng cũng đủ để họ sống trong nhiều năm.

Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu rời khỏi Tây Bắc, người trong viện gia chúc nhất thời cảm thấy có chút không quen.

Mặc dù ngày thường có rất nhiều người thích buôn chuyện, nhưng riêng chuyện của Hứa Mục Chu, không ai nói gì cả.

Anh là người hùng, không nên trở thành đề tài bàn tán sau bữa tối.

Nhắc tới anh, tất cả mọi người ngoài cảm thán một câu đáng tiếc ra, cũng không nói gì khác nữa.

Vì sự việc lần này, Tiêu Hoài Thư càng chăm chỉ luyện tập hơn.

Cho dù là vì tương lai của mình và Phương Ánh Thu, hay là vì sau này có thể chăm sóc tốt cho gia đình em gái, anh ấy cũng phải cố gắng gấp bội, tranh thủ để được chuyển đến Bắc Kinh càng sớm càng tốt.

Thời gian trôi qua từng ngày, tất cả mọi người đều bắt đầu một cuộc sống mới.

Từ khi Tiêu Thanh Như tới Bắc Kinh, liên lạc với Tống Viện cũng ít đi.

Mỗi lần trở về viện gia chúc, Tống Viện đều đến nhà họ Tiêu hỏi thăm tình hình của Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu.

Biết việc điều trị của Hứa Mục Chu đang dần đi đúng hướng, trong lòng Tống Viện hy vọng, sẽ có một ngày anh có thể đứng lại được.

“Tiểu Tống, cháu và vị đồng chí Tần kia, định khi nào thì kết hôn?”

"Cháu vẫn chưa biết, cha mẹ cháu vẫn muốn đợi thêm một thời gian."

Mẹ Tiêu nói: "Nếu thật sự không có vấn đề gì thì kết hôn đi, kéo dài mãi cũng không phải là cách hay, thời gian qua một ngày, ít một ngày, phải quý trọng."

Nếu con rể không xảy ra chuyện, mẹ Tiêu cũng không can thiệp vào đời sống tình cảm của Tống Viện.

Nhưng bây giờ, bà thật lòng hy vọng, người trẻ có thể quý trọng người trước mắt.

Tống Viện ghi nhớ lời này trong lòng, nói: "Bác, về nhà cháu sẽ bàn bạc lại với cha mẹ, chờ ấn định ngày cưới sẽ mời bác uống rượu mừng."

Mẹ Tiêu liên tục gật đầu, sau đó lại cảm thấy có chút mất mát: “Lúc cháu kết hôn, sợ là Thanh Như sẽ không về được.”

Tống Viện nói: "Cậu ấy không về được cũng không sao, đến lúc đó cháu sẽ gửi kẹo cưới cho cậu ấy, Thanh Như và đồng chí Hứa chắc chắn sẽ có một ngày sau cơn mưa trời lại sáng."

"Mong được như lời chúc tốt đẹp của cháu."

Ở nhà họ Tiêu nói chuyện cùng mẹ Tiêu một lúc lâu, Tống Viện mới về nhà.

Về đến nhà, cô ấy còn chưa kịp mở miệng nói về chuyện của mình và Tần Bắc, đã nghe mẹ nói: “Lần sau con dẫn thằng bé nhà họ Tần về đi, chúng ta chính thức gặp mặt, nếu không có vấn đề gì nữa thì tự các con quyết định."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.