Cha Tiêu ngẩn người: “Vậy ai ăn tết cùng anh?”
“Hàng năm Hoài Thư và Thu Thu đều trở về, nếu năm nay không có tình huống đặc biệt chắc chắn cũng trở về, anh lo lắng cái này làm gì?”
“Không giống nhau.”
“Chỗ nào không giống?”
Cha Tiêu nói: “Dù sao thì không giống nhau.”
Mẹ Tiêu hừ một tiếng: “Vậy em tranh thủ trở về trước tết Nguyên Tiêu.”
Trông có vẻ không có chỗ thương lượng.
Nghĩ tới bản thân đã hai năm không gặp con gái, cha Tiêu càng tủi thân hơn: “Em nói lại với Hứa Mục Chu, luyện tập thật tốt, không cho phép lười biếng, sang năm bảo Thanh Như trở về ăn tết.”
Mẹ Tiêu dở khóc dở cười: “Nó có thể đứng lên lại đã giỏi lắm rồi, anh đừng gây áp lực cho nó, cẩn thận trồng nứa ra lau.”
“Chút áp lực ấy cũng không chịu nổi thì chẳng phải đã tốn công luyện tập.”
Mẹ Tiêu trêu ghẹo: “Trước đó là ai sầu lo cả đêm không ngủ được, chỉ sợ áp lực của con rể quá lớn, còn muốn tìm người khác khuyên nhủ nó?”
“Đều là chuyện đã qua, em nhắc đến nó làm gì?”
“Anh chính là mạnh miệng.”
Mẹ Tiêu cất đồ cẩn thận rồi ngâm nga đi vào nhà bếp nấu cơm.
Bọn họ đều hiểu con rể là hạng người gì nên không cần quan tâm chuyện hồi phục, anh chắc chắn sẽ không lười biếng.
Bây giờ có thể đứng lên, nói không chừng mấy tháng nữa có thể chống trượng đi bộ.
Cẩn thận điều dưỡng thêm hai năm, khôi phục lại thành dáng vẻ đi lại tự nhiên cũng không phải không thể.
Mẹ Tiêu hấp bánh bao lên, bà muốn tới vườn rau hái rau, trước khi ra cửa dặn dò một câu: “Ông nhìn thứ trong nồi, cẩn thận cạn nước.”
Cha Tiêu gật đầu: “Không thành vấn đề.”
Sau đó mẹ Tiêu vác làn xách rau, đi ra cửa.
Bà gặp được chị dâu Ngô trong vườn rau, đối phương nhìn thấy trên mặt mẹ Tiêu đầy ý cười thì không khỏi hỏi: “Trong nhà có chuyện tốt gì à, đã lâu không thấy mẹ vui vẻ như thế.”
“Thanh Như gửi chút đồ cho mẹ và cha nó, con cái hiếu thảo, làm cha mẹ ai mà không vui.”
Quan hệ chị dâu Ngô và Tiêu Thanh Như khá tốt, nhưng sau khi cô đi tới Bắc Kinh thì hai người không còn liên lạc nữa.
“Bây giờ đồng chí Hứa thế nào rồi, có hồi phục tí nào không?”
“Có có có, quãng thời gian trước đã đứng lên lại rồi.”
“Đây quả là tin tốt, con đã nói Thanh Như là một đứa trẻ có phúc mà, những ngày tháng an nhàn của em ấy còn ở phía sau đó.”
Nụ cười trên mặt mẹ Tiêu càng sâu: “Chỉ cần sức khỏe tụi nó khỏe mạnh, mẹ và cha nó sẽ không yêu cầu xa vời gì.”
“Chắc chắn rồi.”
Mặc dù mọi người không biết Hứa Mục Chu thi hành nhiệm vụ gì, nhưng thấy tổ chức khen ngợi anh thì có thể hiểu vài phần.
Anh hùng như vậy, cho dù sau này anh không thể phục vụ cho nhân dân nữa, bọn họ cũng mãi mãi kính nể anh.
Hai năm này, mẹ Giang cũng xin một vườn rau.
Mang theo con cái đến hái rau, đúng lúc nghe thấy mẹ Tiêu, trong lòng thật ra rất phức tạp.
Vân Mộng Hạ Vũ
Một mặt hy vọng Tiêu Thanh Như sống không tốt, một mặt lại hy vọng Hứa Mục Chu có thể khỏe mạnh.
Bà ta sợ mình nguyền rủa Hứa Mục Chu sẽ khiến con trai gặp báo ứng.
Tâm sinh do tướng, loại tâm trạng phức tạp này đan xen trong lòng, khiến cả người mẹ Giang trông vô cùng cay nghiệt.
Trong lòng không nhịn được tức giận, dựa vào đâu Tiêu Thanh Như trải qua đại nạn còn có thể càng ngày càng tốt. Mà con trai bà ta chỉ có thể cả đời nhớ tới Tiêu Thanh Như?
Mẹ Tiêu đã nhận ra ánh mắt của mẹ Giang, bà quay đầu liếc nhìn, sau đó lại lạnh nhạt xoay người. Con gái nói đúng, ghen tị quả thực sẽ khiến con người hoàn toàn thay đổi.
“Bà nội, chúng ta đi hái rau đi.”
Mẹ Giang trừng mắt thằng nhỏ: “Cần cháu dạy bà làm việc?”
Bé trai mím môi, cậu bé biết mình không phải con cháu của nhà họ Giang, bị mắng cũng bình thường.
Cậu bé cúi đầu, đáng thương đi theo sau lưng mẹ Giang.
Người khác nhìn mà cũng cảm thấy đáng thương.
Bọn họ nhỏ giọng nói: “Nếu không muốn nuôi thì trả con lại cho nhà họ Trương đi chứ.”
“Đúng vậy, dầu gì còn có thể trả lại cho Đỗ Vãn Thu mà, cô ấy là mẹ ruột của đứa trẻ, vốn nên để cô ấy nuôi con.”
“Nếu đứa trẻ trở về nông thôn, ngày tháng sau này chắc chắn bết bát hơn bây giờ nữa, mọi người chúng ta giám sát, ít nhất cậu bé không cần đói bụng, cũng không cần một ngày ăn ba bữa thịt xào măng.”
“Đứa trẻ này thật đáng thương, hai bên đều không tốt, có mấy người không xứng làm cha mẹ, cũng không biết bọn họ sinh con vì cái gì.”
“Mang thai sai chính là chịu tội.”
“Có sao nói vậy, Giang Xuyên thật sự đối xử khá tốt với con cái, đây cũng là chỗ may mắn duy nhất của đứa trẻ.”
Có người tỏ ra lo lắng cho lần này: “Giang Xuyên không thể cả đời không cưới vợ, bây giờ anh ta đối tốt với đứa trẻ, sau này thì khó nói chắc.”
“Tôi thấy thái độ của anh ta rất cứng rắn, ngày thường cũng không tiếp xúc đồng chí nữ, có lẽ thật sự tính cả đời không kết hôn.”
“Không phải vẫn còn đang nghĩ tới Tiêu Thanh Như đó chứ?”
“Ai biết được, nói không chừng là Đỗ Vãn Thu để lại bóng ma trong lòng anh ta cũng nên.”
Trước kia trong mắt cô gái kia Giang Xuyên cũng là chàng trai tốt.
Chỉ là không biết bắt đầu từ lúc nào mà chuyện càng ngày càng sai lệch.
Phát triển đến nước này, mọi người đều rất thổn thức.
“Có điều Thanh Như đúng là tốt số, Hứa Mục Chu cưới cô ấy, không chỉ đại nạn không chết, bây giờ còn lần nữa đứng dậy.”
“Con người Thanh Như ấy mà, đúng là số vượng phu.”