Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Chương 292: Chương 292




Tiêu Thanh Như chưa ngủ được bao lâu đã bị tiếng khóc của đứa bé đánh thức.

Cơ thể quá mức mệt mỏi, thế cho nên cả người đều cảm thấy hơi ngơ ngác.

Mãi cho đến khi tiếng khóc của đứa bé càng lúc càng lớn, sắp sửa lật tung nóc nhà, lúc này Tiêu Thanh Như mới khôi phục tinh thần lại.

Cô đã sinh được hai đứa con.

Từ hôm nay trở đi, cô phải làm một người mẹ.

Đầu óc hoàn toàn tỉnh táo, vừa mở mắt ra đã thấy mẹ Hứa và Hứa Mục Chu mỗi người ôm một đứa bé sơ sinh, đang kiên nhẫn dỗ dành nhãi con.

Thấy cô đã tỉnh, Hứa Mục Chu ngượng ngùng nói: "Vợ ơi, bọn nhỏ đói bụng rồi."

Nếu không phải vì nguyên nhân này, anh sẽ không đành lòng đánh thức vợ.

Hứa Mục Chu thầm nghĩ, vợ chính là người đã chịu khổ trong mười tháng mang thai, hiện tại khó khăn lắm mới đỡ được một chút, tại sao người chịu khổ vẫn là vợ chứ?

Có một số việc, chưa từng tự tình trải qua sẽ không thể đánh giá được hết gian khổ trong đó.

Từ lúc Tiêu Thanh Như mang thai, đến khi sinh nở, Hứa Mục Chu đã tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình.

Cũng biết được làm một người mẹ khó khăn đến mức nào.

Hai đứa bé còn chưa mở mắt, đang há miệng kêu khóc, bộ dạng nhỏ bé trông đáng thương cực kỳ.

Tiêu Thanh Như biết bọn nhỏ đói bụng, nhưng không còn nghĩ đến việc phải cho bọn nhỏ b.ú sữa.

Cô nói với Hứa Mục Chu: "Anh cho bọn nhỏ ăn gì đó đi."

Hứa Mục Chu: "…"

Vợ ơi, đây gọi là mang thai ngốc ba năm sao?

Anh cố ý nói: "Hiện tại bọn nhỏ còn chưa mọc răng, có phải nên cho bọn nhỏ ăn cháo thì phù hợp hơn không?"

Mẹ Hứa dở khóc dở cười: "Con đừng trêu con bé."

Trước tiên đỡ Tiêu Thanh Như ngồi dậy, để cô ngồi dựa ở đầu giường.

Sau đó lại ôm đứa bé đặt vào trong n.g.ự.c Tiêu Thanh Như: "Con cho bọn nhỏ b.ú sữa trước, mẹ sẽ xuống nhà ăn mua chút đồ ăn cho con, không ăn gì hết sẽ không có sữa kịp."

Mặt Tiêu Thanh Như đỏ bừng, lúc này mới nhận ra mình vừa nói những lời ngu ngốc gì.

Trừng mắt liếc xéo Hứa Mục Chu một cái, cái tên này thế mà lại dám trêu ghẹo cô.

Chờ về nhà tôi sẽ tính sổ với anh sau.

"Mẹ, bây giờ thời gian cũng không còn sớm, chắc mẹ cũng đói bụng rồi, đến nhà ăn xem xem có món gì không, mẹ mua thêm hai phần đi."

"Mẹ biết rồi, một mình con ở đây có được không? Nếu không mẹ kêu y tá tới một chuyến."

"Không cần đâu, một mình con là được rồi."

Mẹ Hứa cũng là phụ nữ, biết rằng khi ở trước mặt mình, con dâu xấu hổ không dám cho con bú.

Vì thế dặn dò Tiêu Thanh Như vài câu, sau đó liền rời khỏi phòng bệnh.

Hai vợ chồng mắt to trừng mắt nhỏ.

"Vợ ơi, nhãi con đói khóc, em mau cho bọn nhỏ b.ú sữa đi."

"Anh đừng nhìn."

"Anh lại không phải người ngoài, có gì phải sợ?"

"Chỉ là không cho anh xem thôi."

Tiêu Thanh Như còn chưa thích ứng được với sự chuyển biến thân phận, ngay cả việc cho con b.ú sữa, cô cũng có chút không biết nên làm thế nào.

Càng chưa kể đến việc để cho Hứa Mục Chu nhìn.

Tuy rằng đã là vợ chồng già, nhưng luôn cảm thấy có chút xấu hổ.

Hứa Mục Chu biết vợ nhà mình da mặt mỏng, nếu là bình thường, anh nhất định sẽ trêu chọc cô một phen.

Nhưng hiện tại mấy đứa bé khóc lóc đáng thương như vậy, để cho bọn nhỏ ăn mới là việc đứng đắn.

Anh lập tức nhìn sang chỗ khác: "Anh không nhìn."

"Anh xoay người đi."

Hứa Mục Chu dở khóc dở cười, ở trong lòng vợ, sự tin tưởng với anh đã thấp đến mức như này rồi sao?

Anh xoay người sang một bên: "Anh bảo đảm mình không nhìn."

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhìn Hứa Mục Chu vài lần xác định lực chú ý của anh đều nằm trên người đứa bé, Tiêu Thanh Như không còn lo lắng nữa, cho em bé ăn dựa theo phương pháp mà mẹ Hứa đã nói.

Ăn uống là bản năng sinh ra đã có sẵn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.