Quân Hôn Ngọt Ngào: Trở Về Thập Niên 80 Làm Học Bá

Chương 219: Chương 219




Kết thúc buổi thẩm vấn, đồng hồ đã điểm gần 12 giờ đêm.

Là hai nạn nhân, cảnh sát để họ về nhà.

Chu Linh Vận thực sự biết ơn Trần Vượng.

Cô cảm thấy mình đã làm phiền anh quá nhiều.

"Anh ổn, còn em..." Trần Vượng nhìn cô, lời đến cửa miệng lại nuốt vào. Trong đầu anh hiện lên hình ảnh cô vật lộn trong căn nhà tôn...

"Sư muội, em về nghỉ ngơi đi."

Lúc này, Chu Linh Vận trông chỉ hơi bẩn và mệt mỏi, không có vẻ gì là quá đau khổ, không giống một người phụ nữ vừa trải qua chấn thương.

Thực ra, anh bị mất kính, đứng xa nên không nhìn rõ cô đang làm gì trong nhà tôn, chỉ nghe tiếng động nên tưởng cô bị hãm hại.

Ngoài cảnh sát, anh còn bị an ninh thẩm vấn về Chu Linh Vận. Dù rất ngắn, nhưng anh không hiểu lý do.

...

"Sư muội, em có liên quan gì đến an ninh không?" Trần Vượng bất chợt hỏi.

"An ninh..."

Chu Linh Vận thấy kỳ lạ. Cô chỉ từng bị thẩm vấn vì vụ gián điệp trước đây, lẽ nào an ninh vẫn nghi ngờ cô?

Nghĩ đến đây, lòng cô không khỏi bất an.

Dù cô không làm gì sai.

Nhưng khó tránh khỏi sự nghi ngờ.

Rốt cuộc là vấn đề gì? Có phải do Mã Nguyên và Viên Minh Minh không?

Cô cảm thấy đầu óc nhức nhối...

"Họ hỏi anh..."

Chu Linh Vận định hỏi chi tiết thì Nghiêm Mộ Hàn gọi cô: "Chu Linh Vận!"

Cô ngẩng đầu, thấy anh đứng không xa: "Anh đến từ khi nào vậy?"

"Vừa tới. Về nhà thôi."

Ánh mắt đen huyền của Nghiêm Mộ Hàn lướt qua khuôn mặt cô, môi khẽ mím, không nói gì thêm.

Với Chu Linh Vận, chồng mình luôn là người thâm trầm, đôi khi cô không hiểu được suy nghĩ của anh.

Họ bên nhau chưa lâu, vẫn thiếu sự ăn ý.

"Chúng ta đưa sư huynh về nhà nhé. Hôm nay may có anh ấy."

Nghiêm Mộ Hàn nhíu mày, ánh mắt đảo qua hai người: "Được."

Trần Vượng không muốn ở cùng Nghiêm Mộ Hàn: "Không cần đâu, nhà tôi gần đây."

Gặp Nghiêm Mộ Hàn, anh ta cảm thấy rất không tự nhiên.

"Nhưng..."

"Em cứ về đi." Trần Vượng nói dứt khoát.

Thấy vậy, Chu Linh Vận không ép nữa, theo Nghiêm Mộ Hàn rời đi.

Trên xe, cô luôn bồn chồn, cảm giác có điều gì đó mình đã bỏ qua.

Quá nhiều sự kiện chồng chéo khiến cô không thể tập trung, tay ôm lấy trán.

Đã quá 12 giờ đêm, cả hai đều mệt mỏi, không nói chuyện gì, không gian trong xe yên tĩnh lạ thường.

Nghiêm Mộ Hàn nhớ lại cảnh Chu Linh Vận siết cổ tên "người lùn", rất dữ dội.

Khác xa với cô gái 17 tuổi yếu đuối ngày xưa cần anh giải cứu.

Ký ức đưa anh về lần đầu gặp mặt.

Cô lúc ấy thật thảm hại, nhỏ bé và bất lực...

Giờ đây vẫn là khuôn mặt ấy, chỉ có ánh mắt trở nên sắc lạnh hơn...

Nhớ lại bức thư tuyệt mệnh của Viên Minh Minh, cô ta viết Chu Linh Vận đã g.i.ế.c Mã Nguyên để che giấu thân phận...

Trước đây anh không tin, nhưng giờ nghĩ lại, hoàn toàn có khả năng.

Dù sao, cả Mã Nguyên lên tên người lùn đều là kẻ đáng chết.

Chu Linh Vận suy nghĩ miên man về chuyện tối nay, cảnh sát hình như còn điều gì chưa hỏi hết...

"May mà có anh." Cô thực ra vẫn còn sợ hãi, không bình tĩnh như vẻ ngoài.

"Anh là chồng em, tự nhiên phải bảo vệ em."

Nói xong, Nghiêm Mộ Hàn dừng xe, nắm lấy tay cô.

 

Bàn tay to ấm của anh khiến cô an tâm hơn.

Chu Linh Vận siết c.h.ặ.t t.a.y anh.

"Lúc đó em nghĩ, nếu thực sự có chuyện gì, anh sẽ khinh thường em chứ?" Cô cảm thấy bản thân bị xâm hại, lòng đau như cắt.

Ký ức của nguyên chủ và hiện tại hòa làm một.

Cô phần nào hiểu được sự tuyệt vọng mà nguyên chủ từng trải qua.

Chỉ còn hai người, cô mới dám đối mặt với cảm xúc thật.

Nghiêm Mộ Hàn ngoảnh lại, thấy sự yếu đuối và tan vỡ trong mắt cô. Khoảnh khắc này, anh như xuyên thời gian trở về quá khứ...

So sánh quá khứ và hiện tại, anh chưa từng nghĩ mình là người giàu lòng trắc ẩn, nhưng không thể ngừng xót xa cho cô.

"Trước đây không, bây giờ cũng không."

"Trước đây" và "bây giờ"...

Câu nói này khiến Chu Linh Vận thấy chạnh lòng, nhưng không biết diễn tả thế nào...

Ghen với chính mình sao?

Nghiêm Mộ Hàn muốn ôm cô.

Nhưng Chu Linh Vận khẽ đẩy ra: "Quần áo em bẩn..."

Dù nói là quần áo, nhưng ngụ ý sâu xa hơn...

Xe đã đỗ, Chu Linh Vận buông tay Nghiêm Mộ Hàn, tháo dây an toàn bước xuống.

"Anh không để ý." Nghiêm Mộ Hàn khóa xe, theo cô vào biệt thự.

"Em biết."

Trải qua biến cố, Chu Linh Vận không chỉ khó chịu về thể xác, mà tinh thần cũng bị tổn thương.

Không hẳn là xâm hại, mà là cưỡng h.i.ế.p chưa thành.

Về đến phòng, cô liền vào phòng tắm.

Nghiêm Mộ Hàn nhìn cánh cửa phòng tắm đóng chặt, lòng cũng không yên.

Anh thực sự không để ý...

Hơn nữa, cả hai đều là lần đầu của nhau, càng khó chia cách.

Anh không hiểu điểm mấu chốt trong cảm xúc của cô là gì, mình đã nói sai điều gì?

Có lẽ không phải do lời nói, mà vì cô vừa cố tỏ ra mạnh mẽ, giờ về nhà mới cho phép bản thân yếu đuối.

Phụ nữ trải qua chuyện này, rốt cuộc vẫn là đau khổ.

Chu Linh Vận kỳ cọ toàn thân, tắm gần nửa tiếng mới xong.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Nhưng làn da vẫn như còn vương cảm giác ghê tởm.

Cô vứt bộ quần áo vào túi rác.

Bộ đồ này đã trở thành nỗi ám ảnh tâm lý.

Nhìn thấy vậy, Nghiêm Mộ Hàn hiểu cô rất để tâm đến chuyện này.

"Em nghỉ ngơi đi."

Chu Linh Vận ngẩng mặt nhìn anh, ánh mắt đờ đẫn, rồi gật đầu: "Ừm."

"Tất cả đã qua rồi."

Nghiêm Mộ Hàn tiếp tục an ủi cô.

"Em chỉ cần thời gian để ổn định tinh thần."

"Anh sẽ luôn bên em."

Nghiêm Mộ Hàn muốn ôm cô, nhưng Chu Linh Vận nói: "Anh cũng đi tắm đi."

"Được."

Trời khuya và lạnh, Nghiêm Mộ Hàn vốn không định tắm, nhưng lúc này nên chiều theo ý cô.

Đàn ông tắm nhanh hơn, chẳng mấy chốc anh đã trở ra.

Anh thấy Chu Linh Vận mặc bộ đồ mỏng ngồi bên giường, chưa lên giường ngủ.

Nghiêm Mộ Hàn đến bên, nắm lấy tay cô - bàn tay lạnh ngắt.

"Dù tâm trạng không tốt, em cũng phải chăm sóc bản thân."

Anh muốn ôm cô, nhưng Chu Linh Vận lại giật mình né tránh.

"Đừng!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.