Chu Linh Vận trầm mặc một lúc, không biết phải trả lời câu hỏi này thế nào.
Nghiêm Mộ Hàn nhớ lại lần trước, khi anh nhắc chuyện con cái với cô, không khí giữa hai người lúc ấy vẫn rất hòa hợp. Vậy mà giờ đây, chuyện gì đã xảy ra khiến mọi thứ thay đổi?
Trong lòng anh dấy lên chút nghi hoặc, nhưng vẫn kiên nhẫn hỏi:
"Em có điều gì lo lắng sao?"
Nỗi lo của cô chính là việc mình không thể sinh con.
Chu Linh Vận ôm lấy anh, nói: "Ừm, em nghe nói sinh con rất đau, em sợ."
"..."
Nghiêm Mộ Hàn không thể phủ nhận điều đó, đành thừa nhận: "Đúng là như vậy."
...
...
Anh thật ích kỷ, chưa từng nghĩ đến cảm nhận của cô.
"Tại sao anh lại quan tâm đến chuyện con cái như vậy?" Chu Linh Vận thăm dò anh.
Anh luôn cảm thấy cô sẽ rời xa mình, nếu có một đứa con, họ sẽ có một gia đình, để cô luôn nhớ đến anh. Hơn nữa, một gia đình không có con dễ tan vỡ.
Nhưng anh không biết diễn đạt thế nào, cảm giác như mình thật yếu đuối, không thể sống thiếu cô. Đàn ông mà, luôn phải tỏ ra mạnh mẽ, giữ thể diện.
"Anh thích trẻ con thôi."
Câu trả lời này khiến không khí trở nên lạnh lẽo.
Chu Linh Vận rời khỏi vòng tay anh, nằm xuống giường: "Mai còn phải đi học, em ngủ sớm đây."
Nghiêm Mộ Hàn cảm thấy trống trải, vừa buồn vừa lo lắng. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?
Có vẻ như cô thực sự không thích trẻ con.
"Ừm, ngủ đi."
Anh trằn trọc suy nghĩ làm sao để cô chấp nhận chuyện này.
Hai người, hai tâm tư khác nhau...
Sáng hôm sau, Nghiêm Mộ Hàn đưa Chu Linh Vận đến trường. Trên xe, cô có vẻ không tập trung.
"Anh sẽ giúp em xử lý chuyện thi bằng lái trong vài ngày tới."
"Nhanh vậy sao?" Chu Linh Vận giật mình.
Cô đang tính toán cách can thiệp vào chiếc xe.
"Chỉ là đăng ký thôi, thi không nhanh thế đâu."
Thực ra anh cũng không muốn thi sớm, để có thể ở bên cô lâu hơn.
"Ồ, vậy thì tốt."
Xe chạy khoảng nửa tiếng thì đến trường.
Nghiêm Mộ Hàn dừng xe, hỏi: "Chiều anh đến đón em nhé?"
Chu Linh Vận suy nghĩ một chút, lịch chiều của cô không chắc chắn, có khi bị gọi vào phòng thí nghiệm.
"Không cần đâu, em sẽ tự về bằng xe buýt."
Đã có xe buýt thẳng về nhà, cũng tiện.
"Ừm, anh sẽ đợi em ở nhà."
Dù là ngày nghỉ, cô vẫn phải đi học, Nghiêm Mộ Hàn cảm thấy chạnh lòng. Đôi lúc, anh nghĩ tình cảm của Chu Linh Vận dành cho mình không sâu đậm như anh.
Họ không thường xuyên ở bên nhau, cô cũng không gọi điện cho anh, ngay cả khi không giận dỗi.
"Tối nay về sớm nhé." Anh cúi xuống thì thầm bên tai cô.
Chu Linh Vận hơi ngạc nhiên: "Em sẽ cố."
Không biết có phải ảo giác không, nhưng từ sau lần giận dỗi trước, anh ngày càng trở nên "dính" cô hơn, như muốn ở bên cô 24/7.
Có lẽ cặp vợ chồng mới cưới nào cũng vậy, lâu dần rồi sẽ chán thôi.
Cô quay đi, không nhìn anh nữa.
Đi được một đoạn, cô gặp Nhậm Nghị.
"Linh Vận, điền đơn xin học bổng này nhé."
"Học bổng?"
"Ừ, lần này đoạt giải, giáo sư bảo chúng ta điền đơn. Dù sao cũng là mang vinh quang về cho trường mà."
Đúng vậy, họ đã giúp trường giành được thứ hạng, nâng cao danh tiếng. Không lấy tiền thì thật là dở hơi.
"Được, em sẽ điền sau."
Trong giờ học, Chu Linh Vận điền đơn rồi cùng Nhậm Nghị đến gặp giảng viên hướng dẫn Giang Thiếu Kiệt.
"Tôi đã xem hồ sơ của hai em. Lần này các em đoạt giải không dễ dàng gì, học bổng này dự kiến sẽ được phê duyệt vào tháng sau, mỗi người khoảng 500 tệ."
500 tệ không nhiều nhưng ở thời điểm này đã là một khoản đáng kể, đủ chi trả tiền ăn một năm đại học.
Với Chu Linh Vận, có lẽ không quá phấn khích, nhưng với Nhậm Nghị, đây là chuyện lớn của đời anh!
Anh chỉ xuất thân từ một gia đình bình thường.
Ra khỏi văn phòng, Nhậm Nghị vô cùng hào hứng: "Hợp tác với Linh Vận quả là quyết định sáng suốt. Cảm ơn em!"
Chu Linh Vận mỉm cười, Nhậm Nghị quá dễ thỏa mãn.
"Sau này chúng ta còn kiếm được nhiều tiền hơn nữa!"
"Đúng! Chúng ta sẽ cùng nhau phát tài!"
Ban đầu, Nhậm Nghị hợp tác với cô chỉ để kiếm chút thành tích học tập, nào ngờ lại đi lên cùng cô!
Lúc đó không ai ủng hộ Chu Linh Vận, chỉ có anh dám đứng ra. Đôi khi may mắn cũng rất quan trọng.
Chiều nay có ít tiết học, Chu Linh Vận định đến phòng thí nghiệm, nhưng kỹ năng hàn mạch của cô khá hạn chế.
"Hôm nay em muốn làm một máy ghi âm, nhưng một mình sẽ lâu lắm, anh giúp em nhé?" Cô nói với Nhậm Nghị.
"Đừng khách sáo, theo em có thịt ăn, cần giúp gì cứ nói!"
Nhậm Nghị hiện vẫn là sinh viên, suy nghĩ còn đơn giản, rất chân thành.
Bây giờ được cô dẫn dắt đoạt giải, anh gần như tôn sùng cô như thần thánh.
Chu Linh Vận khá hài lòng với Nhậm Nghị, cô rất cần một đối tác trung thành.
Linh kiện do Trần Việt từ nhà máy điện tử giúp cô tìm.
Thời buổi này, chip nhớ quá đắt, vì vậy cô quyết định cải tạo từ máy ghi âm để giảm chi phí.
Cô nhìn Nhậm Nghị hàn mạch, trong lòng đang tính toán một số việc.
Nhậm Nghị hàn một lúc, thắc mắc: "Linh Vận, em làm máy ghi âm để làm gì vậy?"
Chu Linh Vận tỉnh lại, nhìn anh: "Dạo trước em đầu tư vào một nhà máy điện tử, em cảm thấy có người không đàng hoàng, định lắp trong văn phòng để kiểm tra."
Dĩ nhiên cô không thể nói thật mục đích, chỉ lấp l.i.ế.m qua loa.
Nhậm Nghị không quan tâm việc cô dùng để làm gì, mà chú ý đến chuyện đầu tư.
"Gì cơ? Em đầu tư vào nhà máy điện tử á?" Anh suýt ngã ngửa.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
"Không có gì đâu, chỉ là trùng hợp thôi."
"Chu Linh Vận, em đúng là thần tượng của anh! Thần thánh luôn!"
"Quá lời rồi, em cũng chỉ là người bình thường thôi."
Bình thường ư?
Vậy anh là gì? Một con kiến?
Nhậm Nghị cảm thấy hơi tổn thương.
"Em quá khiêm tốn."
"Em không khiêm tốn, em tin sau này anh sẽ rất thành công."
Nhậm Nghị cười: "Có lẽ vậy."
Anh vẫn chỉ là sinh viên, chưa đủ tự tin.
"Cạch", cửa phòng thí nghiệm mở ra, Chu Linh Vận và Nhậm Nghị nhìn về phía cửa.
"Sư huynh Trần Vượng, anh cũng đến à!"
Phòng thí nghiệm không phải của riêng Chu Linh Vận, các sinh viên khác cũng có thể vào, bao gồm cả Trần Vượng, một nghiên cứu sinh.
"Chào sư huynh." Chu Linh Vận lịch sự chào.
Trần Vượng nhìn cô, lòng bồi hồi. Đêm thi đấu hôm đó, cô thật rực rỡ.
Gần đây anh vừa nhận lời xem mắt do gia đình sắp đặt, nhưng khi gặp đối phương, chẳng có cảm xúc gì.
Nói thì dễ, nhưng khi so sánh người được sắp đặt với người mình thích, chỉ càng thêm bất mãn, càng củng cố mục tiêu của mình.
"Hai người đang làm gì vậy? Cho tôi xem với được không?" Trần Vượng tiến lại gần, nhìn sơ đồ mạch của Chu Linh Vận.
"Tất nhiên rồi." Cô không đề phòng, đưa sơ đồ cho anh.
Trần Vượng xem qua, đồng tử hơi co lại, chau mày.