Dung Ngữ nheo mắt nhìn đứa bé, dường như đang suy nghĩ điều gì.
Chu Linh Vận ngẩng đầu thấy Dung Ngữ đứng không xa, khen ngợi: "Em bé rất khỏe mạnh, đáng yêu."
Dung Ngữ không mấy hứng thú với lời khen này: "Vậy sao?"
Rồi khóe miệng nhếch lên: "Cô Chu rất thích trẻ con à? Trẻ con đôi khi rất ồn ào, thỉnh thoảng nhìn thì được, lâu sẽ thấy phiền."
Dung Ngữ cũng chỉ khoảng 20 tuổi, chưa sẵn sàng làm mẹ, có thai là do bất ngờ.
Chu Linh Vận không ngờ cô ấy nói vậy: "Vậy sao? Tôi nghĩ chăm con cần kiên nhẫn."
Dung Ngữ vừa đến gần, em bé lại khóc.
"Cháu sao vậy?" Chu Linh Vận hoảng hốt nhìn bảo mẫu.
Bảo mẫu nói: "Để tôi xem."
...
...
Dung Ngữ thấy bảo mẫu định bế bé, liền nói: "Chắc là tè ướt rồi. Dì đi lấy tã đi, để tôi bế cháu."
Chu Linh Vận nhìn Dung Ngữ rồi nhìn em bé: "Cháu bé có vẻ giống cô đấy."
Không hiểu sao câu này chạm vào dây thần kinh Dung Ngữ, giọng cô lạnh đi: "Cô Chu muốn nói gì?"
Chu Linh Vận theo cách bảo mẫu, vỗ nhẹ dỗ bé, không hiểu tại sao cô ấy giận.
"Không có gì, chỉ thấy con trai thường giống mẹ."
Dung Ngữ nhìn chằm chằm mặt em bé, đồng tử co lại, ánh mắt âm u: "Trả con cho tôi."
Chu Linh Vận thấy ánh mắt kỳ lạ, trong lòng nổi da gà, nhưng cô ấy là mẹ đứa bé nên đưa lại.
Dung Ngữ bế con, quay lưng lại.
Đứa bé bất ngờ "oa" một tiếng rồi ngừng khóc.
Chu Linh Vận giật mình: "Cô làm gì vậy!"
Dung Ngữ quay lại, ánh mắt độc địa nhìn Chu Linh Vận, giọng đầy nước mắt: "Cô Chu, tôi với cô không thù oán gì, sao cô lại hại con tôi?"
"Gì cơ? Cô nói gì vậy?"
Chu Linh Vận nhìn em bé, mặt cháu bỗng tím tái!
Tình hình không ổn!
Đây rõ ràng là biểu hiện ngạt thở!
Chu Linh Vận quát: "Cô làm gì đứa bé rồi?"
Đứa bé nhỏ xíu vậy!
Đáng yêu và vô tội thế kia!
Cô ấy là mẹ nó, sao nỡ tâm hại con!
"Mọi người ơi! Có người muốn g.i.ế.c con tôi!" Dung Ngữ hét lên.
"Tôi không!"
Chu Linh Vận nhìn mặt tím tái của em bé, hoảng sợ nhưng biết không được mất bình tĩnh!
Chợt nhớ cách sơ cứu đã học!
"Đưa cháu cho tôi, còn cứu được!"
Tiếng động thu hút sự chú ý.
Giang Thiếu Kiệt nghe tiếng hét, chạy vội xuống lầu.
Vừa chạy vừa hỏi: "Chuyện gì vậy?"
"Cô ta hại con tôi! Suýt g.i.ế.c con rồi!"
"Thiếu Kiệt, còn cứu được, đưa cháu cho tôi!"
Hai người cùng lúc nói, Giang Thiếu Kiệt chạy đến chỗ Dung Ngữ.
Nhìn mặt tím tái của con, anh tái mét.
"Cứu con nhanh!"
"Tôi cứu được!"
"Cô ta định g.i.ế.c con tôi, đừng tin!" Dung Ngữ gạt tay của Chu Linh Vận.
"Sắp không kịp nữa! Đưa đây!" Chu Linh Vận hét lên.
Mẹ Giang Thiếu Kiệt cũng chạy ra: "Chuyện gì thế?"
Chu Linh Vận mặt xám xịt: "Đưa cháu cho tôi, tôi cứu được."
"Tôi không tin cô!"
Giang Thiếu Kiệt mặt mũi khó coi: "Đưa đi bệnh viện ngay!"
Bảo mẫu nói: "Chắc bị hóc! Để tôi thử!"
Bảo mẫu bế em bé, lật ngửa, vỗ lưng vài cái không ăn thua!
Không nghe tiếng em bé!
Mọi người mặt mũi tái mét, Chu Linh Vận nói: "Tôi biết cách xử lý hóc, đưa cháu đây!"
"Cô ta định hại con tôi, đừng đưa!"
Dung Ngữ hét lớn.
Giang Thiếu Kiệt nhìn Chu Linh Vận ánh mắt phức tạp.
Ánh mắt nghi ngờ khiến cô lạnh cả người.
Nhưng dù sao cứu cháu quan trọng hơn!
Ngạt lâu sẽ không cứu được!
Cô đến bên bảo mẫu: "Vỗ thế không đẩy dị vật ra được, để tôi chỉ cách!"
Cô dạy bảo mẫu phương pháp Heimlich.
Đặt bé nằm sấp trên đùi, đầu thấp hơn ngực. Chu Linh Vận xác định vị trí giữa hai xương bả vai, bảo bảo mẫu dùng lòng bàn tay vỗ 5 cái.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Bảo mẫu do dự nhìn Giang Thiếu Kiệt, anh nhíu mày: "Làm theo lời cô ấy!"
Bảo mẫu nghe lời.
Một lúc sau, nghe tiếng khóc yếu ớt.
"Có tác dụng!" Bảo mẫu mừng rỡ.
Giang Thiếu Kiệt vừa ngạc nhiên vừa vui.
"Chưa xong! Lật ngửa lại!" Chu Linh Vận vẫn nghiêm túc.
Bảo mẫu lật bé lại, Chu Linh Vận nói tiếp: "Dùng ngón trỏ và giữa ấn 5 cái vào nửa dưới xương ức!"
5 cái không hiệu quả!
Mọi người lại thót tim!
"Làm thêm vài lần nữa!"
"Vâng!"
Bảo mẫu làm theo, thử thêm hai lần.
"Oe..."
"Cháu nhả ra rồi!" Bảo mẫu reo lên.
Em bé khóc to, thở hào hển!
Chu Linh Vận thở phào.
Giang Thiếu Kiệt mặt mũi giãn ra, suýt khóc vì vui, cảm giác như tìm lại được báu vật: "Cháu hóc gì vậy?"
Bảo mẫu cầm thứ bé nhả ra: "Hạt cườm à?"
Chu Linh Vận nhìn hạt màu xanh, giống hạt trên cái trống lắc cô mua tối qua.
"Là đồ chơi tôi mua."
Giang Thiếu Kiệt nhìn hạt cườm, trầm tư.
Dung Ngữ không ngờ con mình sống lại!
Cô lập tức cười tươi: "May quá! Con còn sống, mẹ sợ c.h.ế.t đi được!"
Rồi bế con lên, hôn mấy cái.
Trông đúng là người mẹ tốt!
Giang Thiếu Kiệt nhìn qua lại giữa Chu Linh Vận và Dung Ngữ.
Em bé thở lại bình thường, khóc ít hơn, mở mắt ngơ ngác.
Mẹ Giang nói: "Chắc cháu đói nên mới ngậm đồ chơi."
Dung Ngữ nhìn con rồi nhìn Chu Linh Vận, chất vấn: "Nếu không phải đồ chơi cô mua, con tôi đâu đến nỗi ngạt thở?"
"Cô chính là kẻ g.i.ế.c người!"
Chu Linh Vận mua vì tốt bụng, không ngờ hại con, nhưng dây trống lắc dày thế, sao đứt được?
Hơn nữa không thấy cái trống đâu, phải chăng ai đó cố tình tháo ra?
Mẹ ruột hại con mình?
Nhưng tại sao?