Sau khi rời đi, Chu Linh Vận lập tức gọi điện cho vệ sĩ của mình, "Các anh đang ở đâu?"
"Chúng tôi đang ở trên lầu, theo dõi tình hình xung quanh bể bơi." Vệ sĩ đầu dây bên kia trả lời.
Chu Linh Vận ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm tối om, "Người đó đang ở đâu?"
"Mục tiêu đang ở bể bơi số 2."
"Được, tôi hiểu rồi."
Chu Linh Vận quay lại nhìn Bạch Mục Phong, lúc này anh ta đã bị bao vây bởi một đám cô gái mặc bikini nóng bỏng.
Bạn của Bạch Mục Phong có vẻ chơi rất thoải mái...
Những cảnh không dành cho trẻ em này khiến cô không mấy hứng thú.
Cô hướng về phía một bể bơi khác...
...
...
Trát Sở không ngờ rằng, dù đã tránh xa, sao vẫn đ.â.m sầm vào người khác?
Đâm vào người đã đành, đối phương còn kéo anh ta xuống nước theo.
"Ùm" một tiếng, Chu Linh Vận và Trát Sở cùng rơi xuống nước, nước b.ắ.n tung tóe...
Trát Sở từ dưới nước trồi lên, nhìn thấy kẻ gây ra chuyện này ướt sũng, quần áo dính sát vào cơ thể, làm nổi bật đường cong hoàn hảo của cô. Đôi mắt đen ướt át nhìn chằm chằm vào anh ta, đôi môi đỏ hé mở, khiến người ta muốn nếm thử, và cơ thể anh ta cũng trở nên nóng bỏng...
Loại phụ nữ phóng đãng này có gì tốt?
Trát Sở tự chê bản thân trong lòng...
Chu Linh Vận bĩu môi, vô cùng bất mãn nói: "Anh nhìn đường kiểu gì vậy? Dám đ.â.m vào tôi!"
"Rõ ràng... là cô đ.â.m vào tôi!" Trát Sở chưa từng học nhiều tiếng Trung, nhưng giờ anh ta lại có thể nghe hiểu và trả lời, trong lòng tràn ngập sự kinh ngạc...
Anh ta bị làm sao vậy?
Khi anh ta muốn trốn tránh cảm giác này, Chu Linh Vận đã nắm lấy cánh tay anh ta!
Cảm giác nóng bỏng từ da tiếp da khiến Trát Sở cảm thấy m.á.u trong người như sôi lên.
"Động chân động tay không thích hợp!" Giọng anh ta lạnh lùng.
Chu Linh Vận không mấy để ý, trong ấn tượng của cô, người đàn ông của cô luôn có chút khí chất khắc kỷ.
Nên sẽ từ chối loại hành vi này.
"Anh đẩy tôi xuống nước đã đành! Còn khiến chân tôi bị trẹo nữa! Giờ tôi về khách sạn sao đây?" Ánh mắt đen láy của Chu Linh Vận lóe lên sự tức giận, như thể người đàn ông trước mặt đã làm chuyện gì tày trời.
"Tôi còn phải làm việc!" Trát Sở nhíu mày thành hình chữ "Xuyên".
"Tôi không quan tâm! Tôi không quan tâm anh có lý do gì! Anh phải đưa tôi về khách sạn ngay bây giờ!"
Chu Linh Vận nói một cách vô cùng ngang ngược.
"Nếu anh không đồng ý, tôi sẽ bảo với Neil rằng anh sàm sỡ tôi! Xem anh còn giữ được việc không!" Chu Linh Vận đe dọa.
"Nhưng... tôi không thể rời vị trí làm việc, như vậy cũng sẽ bị đuổi việc..."
"Ông chủ của anh đang bận, bận tán tỉnh người khác, không có thời gian quan tâm đến anh đâu. Thay vì lãng phí thời gian với tôi, anh nên đưa tôi lên bờ nhanh hơn!" Chu Linh Vận nắm chặt cánh tay anh ta hơn, sợ anh ta bỏ đi mất.
Khi về đến khách sạn, cô có thể tự mình kiểm chứng.
Rõ ràng là người phụ nữ này tự lao vào anh ta, sao lại bắt anh ta phải giải quyết hậu quả?
Thấy cách cứng rắn không hiệu quả, Chu Linh Vận lập tức thay đổi sắc mặt, đôi mắt đỏ hoe, "Chân tôi đau quá!"
"Anh còn đáng mặt đàn ông không?"
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Sao anh ta lại không đáng mặt đàn ông?
"Được rồi, tôi đưa cô lên bờ."
Chu Linh Vận không khách khí vòng tay qua vai anh ta, "Nhanh lên, ôm lấy eo tôi!"
Trát Sở làm theo, một tay ôm lấy eo nhỏ của cô, dù cách lớp vải nhưng anh ta như cảm nhận được nhiệt độ làn da của cô.
Thậm chí anh ta còn nghĩ đến việc dùng tay vuốt ve làn da ấy.
Mùi hương thoang thoảng từ cô khiến lòng anh ta bỗng thư thái.
Anh ta thậm chí còn thích cảm giác quần áo ướt át dính sát vào nhau này, anh ta còn nghĩ, nếu da tiếp da, cảm giác sẽ còn tuyệt hơn nữa...
Trước đây anh ta từng nghĩ mình không phải người dễ xúc động, giờ mới biết là chưa gặp đúng người.
Một khi gặp đúng người, mọi tế bào trong cơ thể anh ta như được đánh thức.
Người phụ nữ này thật phóng đãng...
Chu Linh Vận cúi đầu tìm kiếm đôi giày cao gót của mình.
Đây có lẽ là đôi giày thoải mái nhất trong số những đôi cô từng mang.
"Trước khi đi, anh tìm giúp tôi giày nhé." Cô buông tay khỏi Trát Sở, khiến anh ta cảm thấy trống trải.
Anh ta trống trại vì cái gì?
Chỉ là một người phụ nữ không quen biết, có gì đáng tiếc!
Với nhan sắc và phong thái của cô, chắc chắn có rất nhiều đàn ông quỳ gối dưới chân cô.
Anh ta là cái gì?
Có lẽ chỉ là trò tiêu khiển nhất thời của cô?
Ở đây, không ít tiểu thư nhà giàu tán tỉnh nhiều đàn ông, chán thì bỏ, hai ba tháng lại đổi người mới, thậm chí có người còn có vài nhân tình cùng lúc.
Thật bẩn thỉu và hỗn loạn!
Anh ta không ưa loại tiểu thư nhà giàu này.
Người phụ nữ trước mắt, rõ ràng không phải dân thường, đúng là tiểu thư nhà giàu, ăn mặc toàn đồ hiệu...
Loại người này thích tìm niềm vui, vừa mới tán tỉnh Bạch Mục Phong, giờ lại quấy rầy anh ta...
Càng nghĩ anh ta càng rối bời, hít một hơi thật sâu, anh ta lặn xuống nước tìm giày, cần nước lạnh để đầu óc tỉnh táo lại.
Không lâu sau, một đôi giày cao gót xuất hiện trước mặt Chu Linh Vận.
Thực ra cô không thường mang giày cao gót lắm, chỉ để tăng thêm khí chất.
Nhìn đôi giày, cô có cảm giác như tìm lại được thứ đã mất, cô thậm chí nhớ lại buổi sáng hôm đó khi quyết định kết hôn...
"Bế tôi lên bờ đi, tôi không đi được."
Giọng nói ngọt ngào, ánh mắt đượm tình khiến Trát Sở run lên, tim đập thình thịch.
Sao anh ta lại muốn "xử lý" cô ngay tại đây nhỉ?
Nghĩ là vậy, nhưng gương mặt anh ta vẫn lạnh lùng, không lộ chút cảm xúc.
Nhíu mày, anh ta bế Chu Linh Vận lên, đi về phía bờ bể bơi.
Chu Linh Vận nhìn gương mặt bên cạnh, không thể nào nhìn đủ.
Cô thậm chí muốn chạm vào lớp râu của anh ta, mùi quen thuộc khiến lòng cô an tâm, cô đã 80% chắc chắn đó chính là anh, nhưng vẫn cần kiểm tra 20% còn lại.
Sau khi đưa Chu Linh Vận lên bờ, Trát Sở lạnh lùng nói, "Tôi sẽ đỡ cô đi."
Rời khỏi vòng tay an toàn của đàn ông, Chu Linh Vận cảm thấy hơi tiếc.
Ban đầu cô định để anh ta bế mình về khách sạn, nhưng thấy sắc mặt không vui, lại không biết anh ta đang giận gì, nên thôi.
"Nhanh lên nào!" Người đàn ông sốt ruột thúc giục.
Thực ra Chu Linh Vận rất muốn phá hỏng công việc của anh ta, như vậy cô có thể thuê anh ta ở bên cạnh mình.
Cô cố ý đặt tay lên cánh tay anh ta, dựa vào người đàn ông mà khập khiễng rời khỏi bể bơi. Trước khi đi, Trát Sở nói với đồng đội rằng có việc phải đưa người về khách sạn.
Đồng đội liếc nhìn, ra vẻ hiểu chuyện, nói bằng tiếng Thái: "Tối nhớ dùng biện pháp an toàn đấy!"
Câu nói khiến Trát Sở mặt nóng bừng, ngọn lửa vừa mới dập tắt lại bùng lên.
Đôi nam nữ ướt át cùng nhau đi về phòng khách sạn, trong đêm khuya khoắt, sự mập mờ cứ thế lan tỏa...