Mỗi bước chân người đàn ông bước tới đều như giẫm lên người Chu Linh Vận, khiến cô không thể kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng.
Cuối cùng, Bạch Mục Phong vẫn tiến đến bên giường cô. Chu Linh Vận có thể ngửi thấy mùi rượu nồng nặc từ anh ta.
Cô tuột xuống, ngã phịch xuống đất, "Đừng lại gần!"
"Anh cảm thấy kiên nhẫn của mình đã cạn kiệt rồi!"
Bạch Mục Phong kéo nhẹ cổ áo, dừng bước. Đôi mắt đen của anh ta lấp lánh ánh sáng lạnh lùng, tựa như mắt sói trong đêm, toát lên vẻ tàn nhẫn và hoang dã.
Dưới ánh trăng, bóng lưng người đàn ông càng thêm âm u đáng sợ. Chu Linh Vận chỉ cảm thấy bóng dáng anh ta như núi non trùng điệp, đầy áp lực. Mùi rượu nồng nặc hòa quyện với sự nguy hiểm khó tả, như một con sói đói khát đang rình mồi.
Chu Linh Vận định bỏ chạy, nhưng Bạch Mục Phong đã chặn đường, nắm lấy cánh tay cô.
"Anh làm tôi đau rồi!"
"Anh còn chưa dùng sức."
...
...
Giọng nói của anh ta đầy khinh miệt, như đang trêu chọc con mồi trong tay. Chu Linh Vận chỉ là một con cừu non đợi bị xẻ thịt.
Đôi tay mạnh mẽ của Bạch Mục Phong ôm chặt lấy cô, nhấc bổng cô lên khỏi mặt đất. Sự tiếp xúc cơ thể mặt đối mặt này còn đầy ám muội hơn bất cứ lúc nào, khiến trái tim Chu Linh Vận đập loạn nhịp, sắc mặt tái mét, nỗi sợ hãi trào dâng như thủy triều.
"Vết thương của tôi chưa lành! Anh không thể đối xử với tôi như thế này!"
Chu Linh Vận nghĩ, nếu anh ta thực sự định làm điều gì đó, cô có thể sẽ phải lộ ra kỹ năng tự vệ của mình.
Trong đầu cô hiện lên những động tác Nghiêm Mộ Hàn đã dạy.
Mọi tế bào trong cơ thể cô đều tràn ngập sự chối từ.
Bạch Mục Phong đưa tay sờ lên mặt cô, khiến cô cảm thấy như bị một con rắn độc quấn quanh.
Cô định đẩy tay anh ta ra, nhưng lại bị kéo thẳng cổ áo, khiến cô càng thêm căng thẳng, "Anh làm thế là không đúng!"
"Có gì không đúng?" Bạch Mục Phong mỉm cười, nụ cười khiến người ta rùng mình, như thể cô sắp c.h.ế.t đến nơi.
Đầu óc cô giờ đây cũng đã rối bời.
"Anh đã có vị hôn thê, còn tôi cũng đã kết hôn, chúng ta hoàn toàn không phù hợp. Nếu cưỡng ép ở bên nhau, chỉ là gian phu dâm phụ, tôi không muốn!"
"Có sao đâu? Vị hôn thê kia chỉ là bù nhìn, anh không hề quan tâm. Nếu em không nói mình đã kết hôn, sẽ không ai biết đâu. Hơn nữa, ở đây, chúng ta là kẻ thống trị, có thể quyết định tất cả, không ai dám nói gì đâu!"
Bạch Mục Phong ném cô lên giường, Chu Linh Vận giãy giụa hết sức, "Tôi không muốn!"
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Tay cô lần mò trên giường, "Tôi không muốn!"
Thân hình cao lớn của Bạch Mục Phong như tảng đá khổng lồ không thể lay chuyển, khiến người ta khiếp sợ.
"Á! Đừng! Tôi đau quá!"
Chu Linh Vận ôm lấy n.g.ự.c mình, khuôn mặt đau đớn đến méo mó.
Bạch Mục Phong bỗng tỉnh táo hơn một chút, "Nếu em đau, anh có thể tiêm thuốc giảm đau cho em!"
Thứ thuốc giảm đau anh ta nói, Chu Linh Vận đã đoán ra là gì.
"Tôi không cần! Tôi không muốn thứ thuốc của anh, anh chỉ muốn hủy hoại tôi thôi!"
Bạch Mục Phong mím môi, "Anh nghĩ mình đã đủ kiên nhẫn với em rồi. Một tháng qua, anh đối xử với em cũng tử tế, vậy em đã đáp lại anh thế nào?"
"Cái này không muốn, cái kia không muốn, em chưa bao giờ thực sự muốn chấp nhận anh."
Chu Linh Vận sững người, rồi bật khóc, "Tôi chỉ là chưa quen thôi, anh phải cho tôi thời gian để thích nghi chứ. Anh đột ngột như vậy, không còn là Neil mà tôi từng biết nữa. Không phải tôi không thể chấp nhận anh, mà là anh đã thay đổi. Giờ đây anh chỉ muốn trở thành kẻ thống trị tất cả, mối quan hệ của chúng ta không bình đẳng... không phải sự bình đẳng của một mối quan hệ bình thường..."
"Anh có thể cho tôi chút thời gian được không?"
Bạch Mục Phong nhíu mày, "Nếu cho em đủ thời gian, em sẽ chấp nhận anh chứ?"
Anh ta trông có vẻ phiền muộn, như đang vật lộn với điều gì đó, "Anh không có nhiều thời gian đâu. Hay em đang lừa dối anh?"
Nói rồi, anh ta đưa tay siết lấy cổ Chu Linh Vận, "Anh không có nhiều thời gian đâu..."
Chu Linh Vận cảm thấy mình sắp ngạt thở, nụ hôn của người đàn ông đã đáp xuống mặt cô, như đang tìm kiếm đôi môi...
Cô cảm thấy da gà nổi lên khắp người, tên này đúng là đồ thú vật!
Tay cô lần mò dưới gối, vất vả lắm mới tìm thấy công cụ mình cần.
Cô thực sự không thể chịu đựng sự sỉ nhục này!
Khi cơ thể cô mềm nhũn ra, Bạch Mục Phong tưởng cô đã đầu hàng, nên cũng buông lỏng cảnh giác, chìm đắm trong cảm xúc...
Bạch Mục Phong không khống chế tay cô, nên Chu Linh Vận có thể với lấy cây kéo, vòng ra sau lưng anh ta, dùng hết sức đ.â.m mạnh vào vai!
"Á!" Tiếng thét đau đớn vang lên trong phòng.
Máu b.ắ.n lên áo màu nhạt của Chu Linh Vận, mùi tanh lan tỏa trong không khí...
Bạch Mục Phong tỉnh rượu ngay lập tức, nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Chu Linh Vận, cảm thấy mình bị tổn thương.
"Xin lỗi! Tôi vẫn không thể chấp nhận."
Chu Linh Vận phản xạ nói ra.
Gương mặt Bạch Mục Phong thoáng chút thất vọng và tổn thương, khiến Chu Linh Vận cảm thấy mình nên làm gì đó, cô bật khóc...
"Hãy cho tôi thêm thời gian! Anh mau xử lý vết thương đi!"
Nhìn biểu cảm lo lắng của cô, Bạch Mục Phong chợt cảm thấy lòng dậy sóng, anh ta thậm chí tự trách mình vì sự bốc đồng.
Nhìn anh ta nhăn mặt, Chu Linh Vận cũng thấy sợ, thực sự lo lắng nếu anh ta chết, cô sẽ phải chôn theo. Nơi này toàn là người của anh ta, biết đâu cô sẽ c.h.ế.t ngay tại đây, nhưng cô chưa thể c.h.ế.t lúc này!
"Tôi sẽ bảo Ni Thái gọi bác sĩ cho anh!" Chu Linh Vận mặt mày ủ rũ, tinh thần căng thẳng cực độ.
Cảm giác được quan tâm cũng không tệ, Bạch Mục Phong dù có chút tức giận vì bị thương, nhưng anh ta lại muốn nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cô hơn.
"Em sợ anh sẽ c.h.ế.t sao?"
Chu Linh Vận gật đầu, "Chúng ta không nên như thế này."
Bạch Mục Phong xoa xoa đầu, có lẽ đây là hình phạt cho việc say rượu sinh sự.
Chu Linh Vận tưởng anh ta sắp ngất, vội đỡ anh ta lên giường, dỗ dành, "Tôi thực sự không cố ý, chỉ là không thể chấp nhận ngay lúc này. Anh phải ổn định lại."
Nói rồi, cô định đi gọi bác sĩ, nhưng Bạch Mục Phong nắm lấy tay cô,
"Đừng gọi bác sĩ, bảo Ni Thái mang thuốc cầm m.á.u và băng gạc đến đây."
"Không được! Anh mất nhiều m.á.u quá rồi!"
Chu Linh Vận thực sự sợ anh ta c.h.ế.t sẽ liên lụy đến mình, kế hoạch trốn thoát của cô vẫn chưa hoàn thiện!
"Không sao, không c.h.ế.t đâu! Mau đi đi!"
Chu Linh Vận mặt mày tái mét, như thực sự đang lo lắng cho anh ta, khiến Bạch Mục Phong cảm thấy phần nào an ủi.
Sau khi ra khỏi phòng, cô gọi Ni Thái, bảo cô ta chuẩn bị thuốc men.
"Chị Chu, chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Chu Linh Vận lúc này có chút áy náy, "Anh Bạch bị thương, tôi cần băng bó vết thương cho anh ấy."
Ni Thái tìm thuốc rồi đưa cho Chu Linh Vận, "Nếu anh Bạch bị thương thì có thể nghiêm trọng đấy! Hay là gọi bác sĩ đi, sợ sẽ nhiễm trùng mất."
"Đúng vậy, vẫn nên gọi bác sĩ thôi!"
Lúc này, Chu Linh Vận vẫn chưa biết rằng hành động này của cô sẽ mang đến bao rắc rối.