Quân Hôn Ngọt Ngào: Trở Về Thập Niên 80 Làm Học Bá

Chương 445: Chương 445




Để cứu mạng A Ngạn, Nghiêm Mộ Hàn và Chu Linh Vận quyết định đưa anh trở về nước càng sớm càng tốt.

Trước khi lên đường, Nghiêm Mộ Hàn liên lạc với đại sứ quán và cục xuất nhập cảnh, đồng thời yêu cầu hỗ trợ y tế khẩn cấp.

Chưa đầy một ngày, đại sứ quán đã hoàn tất thủ tục cho Chu Linh Vận và A Ngạn. Sau khi nhập cảnh, đội ngũ y tế lập tức tiến hành cấp cứu cho A Ngạn.

Tuy nhiên, do mất m.á.u quá nhiều và nhiễm khuẩn nặng, tình trạng của A Ngạn không mấy khả quan, phần lớn thời gian anh rơi vào trạng thái hôn mê.

Đội cảnh sát phòng chống ma túy cũng nhanh chóng đến thăm và thông báo cho gia đình anh.

Chu Linh Vận đưa cho đội cảnh sát danh sách mà A Ngạn đã cung cấp khi còn tỉnh táo, nhờ họ điều tra kỹ lưỡng.

“Cảm ơn sự giúp đỡ của cô Chu, chúng tôi nhất định sẽ điều tra đến cùng.”

Chu Linh Vận và Nghiêm Mộ Hàn đặt chân đến tỉnh Vân Nam, nơi thuộc cao nguyên Vân Quý với địa hình núi non hiểm trở, nên chưa thể trở về Lĩnh Nam ngay được.

Hơn nữa, sau những trận chiến khốc liệt ở miền Bắc Myanmar, cả hai đều bị thương ở mức độ khác nhau. Ở Myanmar, họ chỉ xử lý vết thương sơ qua, nên khi về nước, họ quyết định đến bệnh viện kiểm tra kỹ lưỡng.

Nghiêm Mộ Hàn bị Bạch Mục Phong đánh trúng tay, để lại một vết rách khá sâu, phải khâu lại.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

May mắn là vết thương không quá nghiêm trọng, bác sĩ tiến hành tiểu phẫu xong là anh có thể xuất viện ngay.

Còn Chu Linh Vận, sau trận đánh nhau với Bạch Mục Phong trên máy bay, màng nhĩ bị rách do một cái tát, cần được xử lý gấp. Tay trái của cô cũng bị trật khớp, phải nắn lại và băng bó cẩn thận.

Khi rời bệnh viện, hai người nhìn nhau, bật cười.

“Em nghĩ chúng ta có phải là cặp vợ chồng cùng nhau vượt qua gian khổ không?” Chu Linh Vận mỉm cười hỏi.

“Đương nhiên rồi. Qua lần này, anh như được khám phá lại em. Em không chỉ là một người mẹ, một doanh nhân, mà còn là một chiến binh thực thụ.” Nghiêm Mộ Hàn nhìn cô với ánh mắt đầy trân trọng.

Chu Linh Vận cười khẽ, “Em cũng khám phá lại chồng mình. Hóa ra anh có thể dũng cảm đến thế, một mình đánh bại hai mươi tay s.ú.n.g thiện xạ…”

“Trên máy bay, khi em tưởng anh đã hy sinh, em suýt gục ngã. Nhưng rồi anh lại xuất hiện, lúc đó em vui mừng đến phát khóc…”

“Anh là một người lính dũng cảm, em tự hào về anh.”

Cô dùng tay phải không bị thương nắm lấy bàn tay trái của Nghiêm Mộ Hàn.

Dưới ánh nắng rực rỡ, hai người sánh bước bên nhau, gương mặt rạng ngời niềm hy vọng về tương lai.

“Trải qua bao chuyện, chúng ta hiểu nhau hơn, cũng tin tưởng nhau hơn.” Chu Linh Vận nói với chút xúc động.

“Dù có chuyện gì xảy ra, em chỉ cần nhớ rằng anh sẽ không bao giờ bỏ rơi em.” Nghiêm Mộ Hàn nghiêm túc đáp.

Chu Linh Vận chợt nhớ lại khoảnh khắc mình chấp nhận theo Bạch Mục Phong để cứu A Ngạn. Liệu đó có phải là sự phản bội?

Lúc ấy, cô đã rơi vào tuyệt vọng, nhưng rồi Nghiêm Mộ Hàn xuất hiện như một phép màu.

Nghĩ đến Bạch Mục Phong, tim cô vẫn còn đập loạn.

May mắn là kẻ đáng sợ ấy đã không còn nữa.

“Chúng ta về nhà khi nào?” Chu Linh Vận hỏi. Cô không quen thuộc với địa hình nơi đây, đường núi quanh co khiến cô dễ lạc lối.

“Vừa thoát khỏi hiểm nguy, chúng ta nên nghỉ ngơi vài ngày rồi hẵng về.”

Chu Linh Vận nhìn bàn tay băng bó của mình, rồi liếc sang vết thương của Nghiêm Mộ Hàn, gật đầu đồng ý. Thực lòng, lúc này cô cũng chẳng còn đồng nào trong người.

“Nghe anh thôi. Dạo chơi ở đây cũng tốt.” Cô quyết định để đàn ông lo liệu mọi chuyện.

“Ừ, nhưng trước tiên phải gọi điện báo tin cho gia đình đã.”

“Đúng rồi, kẻo mọi người lo lắng.”

Chu Linh Vận nghĩ đến hai đứa con nhỏ của mình, đã mấy tháng rồi cô không gặp chúng. Đây là lần đầu tiên cô xa chúng lâu đến vậy.

Khi điện thoại kết nối, hai đứa trẻ líu lo hỏi han đủ thứ, nhưng điều chúng mong nhất vẫn là khi nào bố mẹ sẽ về.

“Chúng ta đã về đến Trung Quốc rồi, nhưng cần thêm thời gian để trở về nhà, chắc không nhanh được đâu.”

Tưởng chỉ nói chuyện vài phút, ai ngờ hai đứa nhỏ hào hứng kéo dài cuộc trò chuyện đến tận một tiếng đồng hồ.

Nghiêm Mộ Hàn có chút ghen tị, cảm giác như bọn trẻ đang chiếm hết thời gian của vợ anh.

“Thôi, chuyện gì thì để khi về nhà nói sau.” Giọng anh bắt đầu sốt ruột.

Chu Linh Vận liếc nhìn đồng hồ, mới biết mình đã nói chuyện quá lâu.

“Mẹ hơi mệt rồi, cần nghỉ ngơi chút. Tối mẹ sẽ gọi lại nhé.”

Sau khi cúp máy, hai người trở về nhà nghỉ. Nghiêm Mộ Hàn vẫn mặt lạnh như tiền, khiến Chu Linh Vận không hiểu vì sao.

“Sao anh trông nghiêm nghị thế?”

Nghiêm Mộ Hàn nhìn gương mặt thanh tú của cô, lòng dịu lại, “Chúng là con trai, em không nên quá nuông chiều khiến chúng ỷ lại.”

“Em đâu có nuông chiều, chỉ là trò chuyện bình thường thôi. Chúng còn nhỏ, dựa vào mẹ cũng là chuyện thường tình.” Chu Linh Vận mỉm cười khi nhớ lại món quà tự tay hai đứa nhỏ làm tặng cô.

Trong những ngày vắng Nghiêm Mộ Hàn, chính hai đứa con đã giúp cô mạnh mẽ hơn.

Nghiêm Mộ Hàn thở dài, “Mẹ hiền sinh con hư, em nên để chúng tự lập từ sớm.”

“Nhưng chúng còn quá nhỏ…”

“Nhỏ gì, sắp 4 tuổi rồi. Anh lên 4 đã không còn bám mẹ như vậy.”

Chu Linh Vận suy nghĩ một lát, “Có lẽ do chúng thiếu vắng bố từ nhỏ nên mới phụ thuộc vào em. Nhưng từ giờ có anh, mọi chuyện sẽ khác.”

Câu nói khiến Nghiêm Mộ Hàn cảm thấy áy náy, “Ừ, anh sẽ dành nhiều thời gian hơn cho chúng, để chúng trở thành những người đàn ông thực thụ.”

“Nhưng anh có thời gian không?”

Cô biết anh là quân nhân ưu tú, được trọng dụng, nên khó lòng thường xuyên ở bên con cái.

“Có chứ. Anh cũng sắp đến tuổi giải ngũ rồi.” Nghiêm Mộ Hàn muốn trở về với gia đình.

Anh đã lỡ mất quãng thời gian đầu đời của các con, không muốn bỏ lỡ thêm nữa.

Trải qua sinh tử ở Myanmar, anh càng thấm thía giá trị của gia đình.

“Nhưng hiện tại anh chưa chính thức xuất ngũ, cần thời gian hoàn tất thủ tục.” Anh đứng dậy, ôm cô vào lòng.

“Sẽ không để em đợi lâu đâu.”

Môi anh vô tình chạm vào má cô, khiến cô rùng mình, cảm giác như có luồng điện chạy khắp người.

“Đến giờ ngủ trưa rồi…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.