“Người mà em nói là ai?” Nghiêm Mộ Hàn hơi bối rối hỏi.
Nhìn thấy Chu Linh Vận vẻ mặt đầy tâm sự, Nghiêm Mộ Hàn lại gặng hỏi: “Trong thư rốt cuộc viết gì?”
Nghiêm Mộ Hàn đón lấy bức thư từ tay cô, liếc nhìn, chỉ có mấy câu ngắn ngủi:
“Sư muội, sư huynh nhớ em lắm, nên quyết định quay về tìm em rồi. Sư huynh còn mang theo quà cho em nữa, chắc chắn sẽ khiến em bất ngờ!”
Phía dưới bức thư không có ký tên, khiến Nghiêm Mộ Hàn càng thêm khó hiểu, chau mày.
“Rốt cuộc ý đồ của hắn là gì?”
Chu Linh Vận ổn định tâm thần, thở dài nói: “Là Trần Vượng sắp trở về!”
“Trần Vượng?”
Nghiêm Mộ Hàn không mấy ấn tượng với nhân vật này, “Hắn là ai? Có thể gây ra chuyện gì?”
...
...
Chu Linh Vận hít sâu một hơi, sắp xếp ngôn từ rồi kể lại chuyện Trần Vượng từng dùng trạm phát sóng giả để nghe trộm thông tin của những nhân vật then chốt, liên quan đến bí mật quốc gia. Cô cũng nhắc lại việc mình bị an ninh bắt đi khi đó chính là do Trần Vượng hãm hại.
“Đáng sợ nhất là hắn dùng cái c.h.ế.t của mình để vu khống tội gián điệp lên đầu em, suýt nữa em đã nghĩ cả đời mình sẽ bị hủy hoại.”
Chu Linh Vận không ngờ rằng Trần Vượng lại là một kẻ âm hiểm đến vậy.
“Vậy sau đó em được thả như thế nào?”
Thời điểm đó Nghiêm Mộ Hàn mất tích, nên không rõ chuyện xảy ra với Chu Linh Vận.
“Là nhờ anh.”
Chu Linh Vận nhìn Nghiêm Mộ Hàn, ánh mắt trở nên ấm áp, “Lúc đó anh nghi em là gián điệp, đã viết rất nhiều nhật ký theo dõi, còn cho người bám đuôi em. Những ghi chép đó lại trở thành bằng chứng chứng minh em vô tội.”
“Trần Vượng để hãm hại em đã làm rất nhiều việc em không hề hay biết, cung cấp những chứng cứ gây nhiễu loạn thông tin.”
“Hắn là nghiên cứu sinh xuất sắc của Học viện Công nghệ Lĩnh Nam, đầu óc thông minh hơn người thường. Đáng tiếc là dù tội ác có hoàn hảo đến đâu cũng sẽ để lại sơ hở.”
Chu Linh Vận nghĩ đến đối đầu với một đối thủ như Trần Vượng, trong lòng vẫn còn cảm giác sợ hãi.
“Vậy lần này hắn trở về định làm gì?” Nghiêm Mộ Hàn hỏi.
Sau khi mất trí nhớ, những người và việc không quá ấn tượng với Nghiêm Mộ Hàn đều bị anh lãng quên. Trần Vượng cũng nằm trong số đó.
“Anh thật sự không nhớ gì về hắn sao?”
“Gần như vậy.”
“Em nhớ lúc đó anh rất để ý mỗi khi em và hắn tan làm cùng nhau. Giờ em cũng không rõ hắn muốn gì.”
Chu Linh Vận vốn không nhạy cảm trong chuyện tình cảm, nhưng nghĩ đến Bạch Mục Phong, cô chợt hiểu ra.
“Có lẽ là yêu không được nên sinh hận.”
“Dù hắn trở về với mục đích gì, em cũng đừng sợ. Em còn có anh, có gia đình, bạn bè và đất nước. Chúng ta nhất định sẽ ổn thôi.”
Nghiêm Mộ Hàn ôm lấy eo cô, kéo cô sát vào lòng mình, xoa dịu nỗi bất an trong lòng cô.
Khi bất an, có người chia sẻ cùng sẽ giúp giảm bớt lo lắng.
“Ừ, chúng ta nhất định sẽ ổn.”
Chu Linh Vận ôm chặt lấy Nghiêm Mộ Hàn.
“Muộn rồi, đi nghỉ thôi.”
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Sau đó, căn phòng tràn ngập không khí ngọt ngào.
Khi mây mưa tạnh, Chu Linh Vận dù đã mệt nhưng trong lòng vẫn canh cánh nỗi bất an.
“Nếu em sợ, thời gian tới anh sẽ đưa em đi làm.”
“Anh không phải đến Phòng Thành Hàng Không nhận việc sao? Đưa em đi làm có ổn không?”
Nghiêm Mộ Hàn đã chính thức hoàn thành thủ tục giải ngũ.
Sau khi rời quân ngũ, do có kinh nghiệm bay dày dặn, anh được giới thiệu đến Phòng Thành Hàng Không làm cơ trưởng.
Phòng Thành là đặc khu kinh tế mở cửa, kinh tế phát triển như vũ bão, nhu cầu hàng không ngày càng tăng. Dưới sự hỗ trợ của lãnh đạo thành phố, đặc khu đã thành lập Phòng Thành Hàng Không.
Công ty mới thành lập, rất cần những phi công giàu kinh nghiệm, và Nghiêm Mộ Hàn là ứng viên phù hợp nên được tuyển dụng.
“Anh đã có bằng lái máy bay từ trước, việc đào tạo gần đây không ảnh hưởng nhiều. Anh có thể trì hoãn thời gian nhận việc, quan trọng hơn là sự an toàn của em.”
Chu Linh Vận vẫn lo lắng việc anh không tham gia đào tạo ngay từ đầu sẽ không tốt.
“Anh là phi công số một của căn cứ quân sự phía Nam, làm vệ sĩ cho em không tốt sao?” Nói rồi, Nghiêm Mộ Hàn đè cô xuống giường.
Khí thế đó như muốn nói rằng nếu cô dám từ chối, anh sẽ “trừng phạt” ngay lập tức.
“Tốt, rất tốt.”
Nghiêm Mộ Hàn cúi đầu, áp mặt vào cổ cô, giọng trầm ấm vang lên: “Tốt ở chỗ nào?”
“Ở chỗ nào cũng tốt, chồng em là nhất!”
Câu nói này vô tình châm ngòi cho sự nhiệt tình của Nghiêm Mộ Hàn, hai người lại cùng nhau đắm chìm trong mây mưa.
Những phiền muộn, lo âu dần tan biến dưới sự vỗ về của Nghiêm Mộ Hàn. Chu Linh Vận cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ lúc gần sáng.
Vì quá mệt, sáng hôm sau cô ngủ đến tận 10 giờ mới đến cơ quan.
May là hôm nay không có cuộc họp nào, nếu không cô sẽ gặp rắc rối.
Nghiêm Mộ Hàn lái xe đưa cô đi làm, rồi cùng cô vào văn phòng.
Chu Linh Vận làm việc trên máy tính, còn Nghiêm Mộ Hàn ngồi đọc báo trên ghế sofa.
Không biết có phải vì Nghiêm Mộ Hàn ở đây hay không mà Chu Linh Vận không thể tập trung làm việc, trong đầu cô không ngừng hiện lên những khoảnh khắc đầy kịch tính của hai người đêm qua...
Dù đã kết hôn nhiều năm, nhưng mỗi khi đối diện với Nghiêm Mộ Hàn, cô vẫn không ngừng liên tưởng và cảm thấy ngại ngùng...
Người ta thường nói sau khi kết hôn, cuộc sống sẽ chỉ còn cơm áo gạo tiền, tình cảm dần phai nhạt và chuyển thành tình thân.
Nhưng Chu Linh Vận không cảm nhận được điều đó. Cô thấy rằng mỗi khi đối diện với anh, trái tim cô vẫn rung động như thời còn yêu.
Có lẽ vì thời gian hai người bên nhau không còn nhiều. Từ khi trở về từ Bắc Miến đến giờ, họ chỉ mới ở cùng nhau khoảng một tháng.
Giờ đây, người mà cô hằng mong nhớ đang ngồi đọc báo ngay trước mặt, làm sao cô có thể tập trung làm việc được?
Chu Linh Vận không ngừng liếc nhìn anh. Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của cô, Nghiêm Mộ Hàn ngẩng đầu lên, mỉm cười.
“Chu tổng, em đang lơ đễnh trong giờ làm việc sao?” Nghiêm Mộ Hàn khẽ trêu chọc.
“Em... em chỉ đang suy nghĩ chút việc thôi.”
Nghiêm Mộ Hàn tiến đến bên cạnh ghế cô, hỏi: “Có việc gì cần anh giúp không?”
Giọng nói dịu dàng, ánh mắt sâu lắng của anh khiến Chu Linh Vận không thể chịu nổi, trong lòng trào dâng những bong bóng hồng ngọt ngào.
Một người đàn ông tuyệt vời và đẹp trai như vậy lại thuộc về mình, Chu Linh Vận không thể kìm được nụ cười, “Có anh thật tốt.”
“Em không có gì cần anh giúp đâu. Chỉ là em hơi hối hận khi để anh đi làm cùng, khiến em không thể tập trung làm việc.”
“Ý em là anh khiến em xao nhãng?” Nghiêm Mộ Hàn cúi người xuống gần Chu Linh Vận.
Nhìn hình ảnh phản chiếu của hai người trên cửa kính, Chu Linh Vận chợt có một ý nghĩ điên rồ.
“Cốc cốc” — tiếng gõ cửa cắt ngang suy nghĩ của cô, Nghiêm Mộ Hàn cũng lùi lại một bước.
“Mời vào.”
Cô thư ký bước vào, nói: “Chu tổng, đây là thư của luật sư từ công ty bên Mỹ gửi đến, mời ngài xem qua.”
Chu Linh Vận nhận lấy tài liệu, đọc nội dung thư rồi nhíu mày.
Điều cô lo lắng cuối cùng cũng đã đến!