Editor: Mễ
~ Ngoại truyện 14: Thế giới song song 04 – Thư tình ~
Sau Tết Nguyên Đán, hai nhà từ quê trở về và cùng nhau ăn bữa tối. Dư âm không khí Tết vẫn còn, chỗ quen biết gặp nhau, câu đầu tiên vẫn là: Chúc mừng năm mới, quen thuộc.
Để tiếp đãi nhà họ Thẩm mà mẹ Hứa đã bắt đầu chuẩn bị từ một ngày trước, dì giúp việc vẫn còn nghỉ, trợ thủ duy nhất mà bà có thể sai bảo chính là hai cậu con trai. Mẹ Hứa thích Thẩm Thanh Đường còn một lý do, từ lúc hai nhà kết giao với nhau, bà cảm thấy sự thay đổi rõ rệt của cậu con út trai nhà mình. Mối quan hệ giữa anh và gia đình đã tốt hơn nhiều, thời gian ở nhà cũng nhiều hơn.
Trời vừa sáng, mẹ Hứa đã gõ cửa vào phòng của Hứa Kim Dã, kéo rèm cửa cổ vừa dày vừa nặng ra, ánh sáng dịu dàng chiếu sáng bóng tối trong phòng, bà khoanh tay đi tới gọi người đang nằm trên giường dậy.
“A Dã, dậy đi.”
Giọng mẹ Hứa dịu dàng, bà nhìn một bên mặt của cậu con trai đẹp trai của mình, trong lòng cảm thấy mãn nguyện, bà nghĩ đây hẳn là gen di truyền.
“Ừmm.”
Hứa Kim Dã nâng cánh tay, chống lên trán che mắt lại, đáp lời qua loa, không hề có ý định thức dậy.
Mẹ Hứa ngồi bên giường, yên lặng ngắm nhìn hồi lâu. Hồi bà còn trẻ cực kỳ xinh đẹp, lúc kết hôn bà đã tưởng tượng ra con trai mình sẽ đẹp trai đến nhường nào. Con trai cả có vẻ ngoài hiền lành, khí chất nho nhã, vốn không phải gu của bà, trái lại con trai út lại mang vẻ đẹp hào nhoáng, hợp ý bà hơn nhiều.
Mẹ Hứa lại nghĩ tới gương mặt xinh đẹp mà yên tĩnh của Thẩm Thanh Đường, hoàn mỹ tuyệt phốii. Bà đã bắt đầu mong chờ cháu nội.
Sau khi ngắm nhìn xong, mẹ Hứa kéo cánh tay anh: “Dậy đi, giúp mẹ chọn món.”
Hứa Kim Dã thờ ơ, không nhúc nhích.
“Con thế này, mẹ chỉ có thể nhờ Đường Đường qua gọi con dậy. Nhưng mà không biết con bé thấy cái dáng vẻ này của con xong sẽ nghĩ thế nào, mà mẹ nghĩ chắc sẽ hơi vỡ mộng.”
“Ở trường chắc Đường Đường có nhiều người theo đuổi lắm đúng không, cũng đúng, xinh đẹp giỏi giang, lại lễ phép, tính tình cũng tốt, ai mà không thích. Nam sinh ưu tú thời nay cũng không có nhiều.”
“Đường Đường lại là cô gái không chỉ xem mặt mũi, độ tuổi này đều thích mấy người có thành tích tốt.”
“…..”
Người đang nằm trên giường hí nửa con mắt, đôi mắt tối sầm của anh chỉ là một mối nối khép hờ, giọng điệu vẫn còn vẻ ngái ngủ: “Con trai của mẹ đã trưởng thành, không còn là thằng nhóc chưa có bằng mẫu giáo.”
Đổi cách nói khác, chiêu này quá ngây thơ.
Mẹ Hứa cười cười: “Vậy con có dậy không?”
“Dậy.”
“Nhanh lên đi, khách tới rồi con còn chưa chịu dậy.” – Mẹ Hứa dặn dò vài câu rồi rời đi.
Nhà họ Thẩm đến lúc mười giờ, Hứa Kim Dã từ xa đã nhìn thấy Thẩm Thanh Đường, hiếm khi cô mặc đồ màu đỏ, cô bọc mình thật dày, nhìn từ xa như một viên bánh trôi. Lúc đến gần, làn da trắng nõn, lễ phép chào hỏi người lớn, thậm chỉ đến cả Hứa Tri Hành cô cũng ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Anh Hứa, năm mới vui vẻ”.
Đến lượt Hứa Kim Dã cô chỉ gật đầu, nhàn nhạt nói: “Chào năm mới.”
“Sao không gọi anh?” – Hứa Kim Dã hỏi.
Sắc mặt Thẩm Thanh Đường vẫn bình thản, nghiêng đầu đi không nhìn anh, trả lời mẹ Thẩm. Thế nhưng đôi tai nhỏ đỏ ửng lộ ra trong mái tóc bồng bềnh mới tiết lộ suy nghĩ thực sự của cô.
Không phải nhà họ Hứa chỉ mời một mình nhà họ Thẩm, còn có những họ hàng thân thích khác, dẫn theo con cháu chạy loạn khắp sân, rất náo nhiệt. Mấy đứa nhóc con rất vui khi có thể kết nạp thêm thành viên mới, đặc biệt là những đứa lớn, nhưng Hứa Kim Dã và Hứa Tri Hành liếc nhìn chúng, chúng lại sợ hãi, nhìn xung quanh, người duy nhất có thể kết nạp chỉ có chị gái xinh đẹp này.
Trong mắt bọn chúng, chị gái dịu dàng, giọng nói cũng dịu dàng, lại rất kiên nhẫn. Lúc chơi với chúng cũng không chê chúng trẻ con, mà ngược lại cô rất nghiêm túc nghe chúng kể chuyện.
Một lúc sau, Thẩm Thanh Đường đã trở thành nhân vật được đám trẻ con yêu thích. Mỗi khi có gì không hiểu chúng đều sẽ hỏi cô, nhận được một cái gật đầu chắc nịch sẽ vui vẻ chạy đi, một lúc sau lại chạy trở về.
Hứa Tri Hành thấy bọn trẻ con đều xem Thẩm Thanh Đường như là điểm xuất phát và đích đến. Dù có chơi điên cuồng đến đâu thì sau cùng cũng sẽ bay trở về như tên lửa, vừa nói bi bô vừa sử dụng chân tay nhưng Thẩm Thanh Đường vẫn nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng cô còn thừa dịp véo mặt chúng, có thể nhìn ra được cô rất thích trẻ con, và cũng thích chơi với bọn chúng.
Một hồi sau, đám trẻ con không còn thích chơi kiểu này nữa, kéo tay cô nói muốn đi đắp người tuyết.
“Đường Đường rất được lòng trẻ con.”
Ánh mắt của mẹ Hứa mang theo ý cười, bà nhướng mày ra hiệu về phía cách đó không xa: “Không phải chỉ trẻ con thích, nam nữ già trẻ đều thích.”
“Nếu muốn chơi mấy đứa tự chơi đi, chị gái này không đi được.” – Hứa Kim Dã đi tới, một bàn tay to lớn của anh có thể che phủ được cái đầu nhỏ bé, ỷ vào chiều cao như người khổng lồ của mình, nhìn xuống đám trẻ con, ra chiều đe dọa.
Đám trẻ con không vui, núp sau lưng Thẩm Thanh Đường: “Tại sao chứ?”
“Tại vì chị này phải chơi với anh.” – Hứa Kim Dã mặt không cảm xúc.
“Chị mới không thèm chơi với anh, anh không có gì vui hết!” – Một đứa trẻ nghiến răng nghiến lợi, sau đó mấy đứa trẻ khác cũng hùa theo, kéo tay Thẩm Thanh Đường, chẳng sợ sệt gì mà nói anh chỉ toàn nói bậy, và bất kể những gì mang vẻ hung hăng đều trở thành lý do để ghét bỏ Hứa Kim Dã.
Hứa Kim Dã nhướng mày: “Em hỏi chị gái này đi, anh có vui không?”
“Chị ơi chị ơi, anh Hứa Kim Dã với bọn em ai chơi vui hơn?” – một đôi mắt ngây thơ tràn đầy mong chờ nhìn Thẩm Thanh Đường, cô bất lực nhìn Hứa Kim Dã, Hứa Kim Dã khép hờ mi mắt, cũng đợi câu trả lời của cô.
Ấu trĩ, cũng không lớn hơn đám nhóc này bao nhiêu.
“Một lúc nữa chị chơi với mấy em được không?” – Thẩm Thanh Đường chỉ có thể nghĩ ra một giải pháp vẹn cả đôi đường, nhưng bọn trẻ lập tức lắc đầu phản đối, kêu gào.
“Dừng.”
Hứa Kim Dã giơ tay nhéo má một trong số mấy đứa trẻ, cậu bé đó bị ép há phải miệng không thể gào lên nữa, tủi thân bực bội trừng mắt nhìn Hứa Kim Dã, rõ ràng là không phục.
Hứa Kim Dã ngồi xổm xuống để tầm mắt ngang hàng với bọn trẻ. Anh vẫy vẫy tay để bọn trẻ tập trung lại, bé trai đều đứng ở phía trước, anh cốc cho mỗi đứa một cái vào đầu, không mạnh nhưng đứa nào cũng đều ôm đầu, đôi mắt tròn xoe ngập tràn sự phẫn nộ nhưng không dám nói gì.
Anh hỏi như thể đang thuyết giáo: “Thích chị gái này?”
Mấy cái đầu nhỏ đều đồng loạt gật đầu.
“Chị gái rất dịu dàng?”
“Dạ.”
“Rất xinh đẹp?”
“Dạ!”
Hứa Kim Dã nhớng môi, nhoẻn miệng cười: “Thích cũng vô dụng thôi, chị gái này là bạn gái của anh?”
“…..”
“Cậu nói bậy bạ gì nữa.” – Thẩm Thanh Đường kéo góc áo anh, muốn anh tém tém lại, ít nhất là ở trước mặt trẻ con phải đàng hoàng tử tế.
Bọn trẻ đồng loạt há to mồm.
“Bạn gái là cái gì ạ?” – một cậu bé lí nhí hỏi.
Một cậu bé khác nhìn cậu bé đó với ánh mắt “vậy mà cũng không biết”: “Đồ ngốc, thì hai người họ là bạn tốt, có thể chơi trò hôn hôn nhau đó.”
“À, vậy là giờ hai người muốn đi chơi trò hôn hôn nhau sao?”
“Chắc là vậy đó.”
“Vậy nên chị ấy không chơi với chúng ta nữa.”
Thẩm Thanh Đường: “…..”
Cô không muốn ở đây nữa.
Hứa Kim Dã nhìn gương mặt rấu rĩ của từng đứa, nhịn cười, nói: “Đây là bạn gái của anh, muốn chơi với chị thì phải tự đi tìm biết không?”
“Biết ạ.”
Những câu trả lời yếu ớt, bọn trẻ bỏ đi với đôi vai ủ rũ.
“Bọn chúng vẫn còn bé mà, cậu cứ ăn nói xằng bậy dạy hư con nít.” – Thẩm Thanh Đường không nhìn nổi nữa.
Hứa Kim Dã đứng dậy, phản bác: “Sao tớ thấy bọn chúng còn hiểu hơn tớ, tớ còn không biết bạn trai bạn gái thì ra còn là kiểu bạn có thể chơi trò hôn hôn nhau.”
“……”
Thẩm Thanh Đường quay đầu đi về phía trước, còn chưa đi được mấy bước tay đã bị nắm lấy. Hứa Kim Dã nhàn nhã đi sau lưng cô, cô phải cố gắng lắm mới kéo lê bản thân đi được, đi được mấy bước cô không thể giả vờ được nữa, đến khi quay đầu lại một lần nữa, hai đầu mày nhíu lại, bất lực nói: “Cậu nặng quá, còn phiền nữa.”
Hứa Kim Dã nắm bàn tay cô, không biết xấu hổ mà còn tự hào: “Phải làm phiền cậu.”
Lúc quây quần ăn cơm, khó tránh khỏi việc bị người lớn hỏi đến chuyện học hành, hai người đều là học sinh cuối cấp, tuy là bên văn bên toán không cùng ban nhưng khi nhắc đến điểm số và thứ hạng việc so sánh là điều không thể tránh khỏi. Cuối năm, thành tích của Thẩm Thanh Đường đặc biệt xuất sắc, sau một thời gian dài cũng đứng được hạng nhất khối, mà Hứa Kim Dã chỉ lọt top 100.
Hứa Tri Hành xem trò vui cũng không ngại làm to chuyện, nói ra tiếng lòng của phụ huynh: “Ồ, thì ra em kém Đường Đường một khúc lớn luôn à, cũng may người ta không chê em.”
Thẩm Thanh Đường đang ăn cơm, nghe thấy câu này chợt dừng đũa, theo bản năng nhìn Hứa Kim Dã, ngược lại anh chẳng hề để ý, vẫn ung dung cười cười, nói là chuyện này phải cám ơn mẹ ruột của mình, đều phải dựa hết vào gương mặt này. Nghe ra như thể giống như thể nói thẳng rằng Thẩm Thanh Đường là một người cuồng sắc đẹp, h@m muốn nhan sắc của anh.
Ơ.
Thẩm Thanh Đường đỏ mặt, có bao nhiêu người lớn ở đây, cô cúi đầu lắp bắp nói: “Nói bậy bạ.”
Người lớn hai nhà chỉ cười hùa theo, mẹ Hứa vừa cười vừa cho Hứa Kim Dã một cái liếc mắt: “Hôm nào dùng thước đo cái mặt này thử đi, mẹ sợ nó hơi bị dày quá rồi.”
Điều khiến Hứa Kim Dã thật sự quan t@m đến thành tích của bản thân không phải là đoạn nhạc đệm này mà chính là vào ngày bắt đầu học kỳ hai của lớp mười hai, Nhà trường trao giải thưởng cho học sinh đứng đầu của hai ban tự nhiên và xã hội trong kỳ thi cuối học kỳ một, hai người đứng sóng vai nhau, trông giống như cặp đôi trời chọn.
Cái gì cũng tốt, duy nhất một điều người đứng bên cạnh Thẩm Thanh Đường không phải anh.
“Có phải muốn giành hạng nhất rồi không?”
Trần Đường khịt mũi cười lạnh, cậu ta nghĩ Hứa Kim Dã bị điên rồi: “Tuy là tôi biết đầu óc cậu rất thông minh nhưng cậu phải biết top 100 với hạng nhất cách xa cỡ nào, thi đại học cũng không còn bao xa nữa, cậu có thể được hạng nhất? Là thi được hạng nhất đó, không phải ăn cơm uống nước, dễ thi vậy à.”
“Khó lắm hả?” – Hứa Kim Dã hỏi ngược lại.
“Khó, khó vô cùng tận. Tôi đây đề nghị câu nên uống miếng nước lạnh rồi bình tĩnh lại.” – Trần Đường là kiểu người rất thực tế, cậu ta biết phân biệt giữa ước mơ và suy nghĩ hão huyền.
Mặc dù bị dội một gáo nước lạnh nhưng Hứa Kim Dã muốn đạt được hạng nhất là chuyện đã được anh quyết định xong. Toán Lý Hóa của anh vốn không tệ, chỉ có duy nhất môn Sinh học hơi kém. Sau kỳ nghỉ được ôn tập riêng đã tiến bộ khá nhiều. Hứa Kim Dã thật sự nghiêm túc, người cảm nhận trực tiếp việc này là Thẩm Thanh Đường. Dù rất ngạc nhiên nhưng cô rất vui, cô muốn hai người họ sẽ được học cùng một trường đại học.
Khối mười hai có rất nhiều kỳ thi, sự tiến bộ của Hứa Kim Dã đều được bày ra ở đó, từ top 100 lên top 50, rồi tới top 10. Trần Đường hình dung anh như được gắn động cơ hỏa tiễn, bày tỏ hối lỗi vì sự thiếu hiểu biết trước kia của mình.
Lúc đầu Thẩm Thanh Đường vẫn không thích ứng được. Trước đây ngẩng đầu cô sẽ thấy một người đang ngủ gục, bây giờ thì làm hết đề thi này đến đề thi khác. Cô chống tay lên bàn, nghiêng người hỏi anh có cần nghỉ ngơi một chút không, Hứa Kim Dã ngước mắt lên, giơ bàn tay véo mặt cô, sau đó quay mặt đi hướng khác.
“Tớ lúc này tâm lặng như nước, không dụ dỗ được tớ đâu.”
“?”
Cô dụ dỗ anh khi nào.
Không lâu sau đó, các trường đại học và cao đẳng trong tỉnh tổ chức một kỳ thi chung. Khi kết quả được công bố, Thẩm Thanh Đường giữ vững vị trí hạng nhất của mình. Sau giờ học, cô chủ động đi đến 12A7, điều này hiếm khi xảy ra. Một bạn học ngồi gần cửa sổ nhìn thấy cô, bàn tay chống lên mặt bàn ngồi xuống, quay đầu gọi tên Hứa Kim Dã, Thẩm Thanh Đường tìm kìa đã gây ra sự xôn xao trong lớp, trên bệ cửa sổ đầy ắp học sinh nằm bò lên xem.
Bước chân Thẩm Thanh Đường chợt dừng lại, cô có hơi hối hận vì sự manh động của mình đã chạy qua đây, nhưng lúc này cô cũng chỉ có thể gồng mình đi tiếp.
Cửa sổ mở ra cái cạch, có nam sinh phấn khích nhiều chuyện nói: “Mẹ nó Hứa Kim Dã cậu ngầu quá rồi đó, lần này được hạng nhất!”
“Không phải toàn trường, mà là toàn tỉnh!”
Thẩm Thanh Đường ngước mắt: “Thật sao?”
“Thật một ngàn lần!”
Sau đó còn quay đầu hét vào trong lớp học: “Anh Hứa trâu bò!”
“Cậu nhiều chuyện quá, bị cậu nói hết rồi, tôi nói gì được nữa?”
Hứa Kim Dã ở cuối lớp đứng lên đi ra ngoài, tiện tay cầm một nửa viên phấn trên bục giảng lên ném vào đầu cậu ta, trúng ngay giữa trán. Nụ cười trên gương mặt không thể nào che giấu, anh nhấc đôi chân dài, đi về phía Thẩm Thanh Đường, đôi mắt đen, nhưng rực rỡ ánh sáng.
“Cậu cũng nghe thấy rồi đó. Chỉ định được hạng nhất khối thôi, nhưng lỡ lấy luôn hạng nhất tỉnh rồi.”
Thẩm Thanh Đường mím môi cười, có nhiều người đang nhìn như vậy nên cô chỉ nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh một cách ngại ngùng. Trong đôi mắt vẫn không thể giấu được ý cười, nhếch môi cười khẩy: “Cậu làm màu cái gì.”
Giọng cô rất nhẹ. Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Những người khác nghe thấy, hét lên với Hứa Kim Dã: “Anh Dã, cậu ấy hỏi cậu làm màu cái gì kìa?”
“…..”
Hứa Kim Dã liếc mắt: “Nghe thấy, không có điếc, cút hết vô lớp đi.”
“Chị dâu, chị quản anh Dã đi nhé, thật sự đã làu màu chả ra thể thống gì nữa rồi.” – người kia còn cố nói bóng gió, vừa đóng cửa vừa nhịn không được trêu chọc.
“Chúc mừng cậu.” – Thẩm Thanh Đường chân thành nói. Không ai hiểu rõ hơn cô khoảng thời gian này Hứa Kim Dã đã trải qua như thế nào, mỗi ngày đều chỉ ngủ có ba bốn tiếng, thật sự đã liều mạng.
Hứa Kim Dã cười: “Giữ vững như thế này ở trường là được, dù có hơi vượt kỳ vọng.”
Còn không quên làm màu.
Thẩm Thanh Đường nhăn chóp mũi mỉm cười: “Đúng là rất đỉnh, cho phép cậu làm màu thêm một lúc.”
“Một lúc là bao lâu?” – Hứa Kim Dã hỏi.
Thẩm Thanh Đường nâng tay nhìn đồng hồ, thời gian của học sinh cuối cấp được tính bằng phút: “Ba phút, còn ba phút nữa là đến giờ vào học rồi. Tớ cũng phải về lớp.”
“Tớ đưa cậu về.”
“Không cần.” – hai lớp chỉ cách nhau dãy lầu thôi.
“Sợ gì, hạng nhất với hạng nhất không cần sợ bị nghi ngờ.”
“Đạo lý ở đây ra vậy.”
“….Hạng nhất, luôn có đặc quyền này.”
“Hứa Kim Dã!” – một giọng nói thô lỗ ngắt lời anh, chủ nhiệm khối híp mắt nhìn anh: “Qua đây, tôi cho cậu đặc quyền. Cậu qua đây nói tôi nghe mấy cái lỗi sai môn Sinh học này của cậu có bao nhiêu ngớ ngẩn hả. Toán cậu được điểm tối đa, sao môn Sinh thì không được hả? Có phải cậu có hiềm khích gì với môn Sinh học của tôi?”
Thẩm Thanh Đường tặng cho anh một cái nhìn với ý tự cầu phúc cho mình đi.
Lễ trao giải được tổ chức sau nửa tháng vì lần này cả hai ban xã hội và tự nhiên đều đạt được kết quả không tệ, đặc biệt còn có một người được top một toàn tỉnh, mang lại vinh dự cho Nhà trường nên lễ trao giải của lần này còn long trong hơn lần trước, phần thưởng của lần này còn quý giá hơn lần trước. Tên của Thẩm Thanh Đường và Hứa Kim Dã được xướng lên, người hiểu rõ sự tình reo hò xen lẫn tiếng cười, giáo viên phải vất vả lắm mới giữ yên tĩnh được.
Thẩm Thanh Đường có hơi căng thẳng, cô căng thẳng hơn bất cứ lần nào trước đây, giống như cô đã lén lút trộm đi thứ gì đó, rồi sau đó giữa ban ngày ban mặt đứng ngay đây,bị hàng ngàn người nhìn thấy.
Trong một khoảng thời gian ngắn khó mà điều chỉnh trạng thái được.
“Bạn học Thẩm, bạn học Hứa, tiếp tục cố gắng, cố gắng đánh đâu đánh thắng đó, thi đậu đại học tiếp tục giành được hạng nhất.” – Hiệu trưởng vừa trao giải cho hai người họ vừa khích lệ.
Hai người đồng ý, sau đó chụp ảnh.
Thầy giáo giơ máy ảnh lên, nhìn Thẩm Thanh Đường và Hứa Kim Dã rồi lại bỏ xuống, nói: “Hai em đứng xích vào nhau một chút, giờ không nằm trọn trong khung hình được.”
“Vâng ạ.”
Thẩm Thanh Đường theo bản năng cúi đầu, nhích bước chân, bước chân rất nhỏ, nhích xong cũng vẫn là khoảng cách khi nãy, đột nhiên một bàn tay to lớn đưa ra, nắm lấy cánh tay cô kéo về phía mình, động tác mau lẹ, cô chưa kịp phản ứng đã thực hiện xong. Cô loạng choạng nhích gần về phía anh một bước, vai của cả hai chạm nhau.
Cô hốt hoảng, trái tim đập điên cuồng, cô buộc phải cố gắng mới thẳng lưng được.
“Được rồi, nhìn vào ống kính.”
Thầy giáo mỉm cười, giơ máy ảnh lên.
Màn chụp đóng lại, khung cảnh mãi mãi được đóng khung, có tòa nhà của khối mười hai luôn luôn được giăng biểu ngữ màu đỏ [ Nỗ lực – Cố gắng ], phía sau là bầu trời xanh trong, có mây trắng, còn có Hứa Kim Dã của năm mười chín tuổi và Thẩm Thanh Đường của năm mười tám tuổi.
*
Thời gian đếm ngược đến kỳ thi đại học vẫn không ngừng chuyển động, chỉ còn lại không đến một tháng vì thế nhà trường cũng để học sinh thư thả hơn dù điều này hơi bất thường. Thử lần ba đã kết thúc, thay vì liên tục áp lực thì tinh thần lúc này trở nên quan trọng hơn. Sau khi kết thúc kỳ thi thử ở trường, trong giờ tự học tối hôm đó, chủ nhiệm lớp thậm chí còn đề nghị mở phim có liên quan đến ước mơ. Trong phim, những ngày sau khi thi đại học trở nên hấp dẫn và đáng mong chờ.
“Đây là trận chiến khó khăn cuối cùng, thầy hy vọng các em sẽ bình thản đối mặt với nó. Đến khi các em bừng tỉnh các em sẽ cảm như thể mình đã vượt qua hàng ngàn ngọn núi.”
Cuối tuần nghỉ học, Thẩm Thanh Đường không chọn về nhà. Vì cô học bán trú nên không cần cố ý về nhà, cô vẫn ở trường để tự học đến tận tối. Bạn cùng bàn của cô là một học sinh nội trú. Vào ngày nghỉ cuối tuần cô ấy sẽ ra ngoài trường để mua vật dụng hằng ngày, trong lớp chỉ còn vài người. Hứa Kim Dã ngồi bên cạnh cô đang nằm bò ra bàn ngủ, cô có nói trước với bạn cùng bàn của mình, cô ấy không để ý, còn thẳng thắng nói rằng cô ấy muốn xin vía điểm số của học bá.
Thẩm Thanh Đường vẫn theo tiến độ của bản thân, từ tốn giải đề, thỉnh thoảng lúc suy nghĩ cô sẽ nhìn góc nghiêng mặt của người bên cạnh một cách thất thần.
Cô cũng sẽ phác họa hình ảnh của anh trong đầu, tự hỏi tại sao sống mũi của anh lại có thể cao đến vậy, lông mi của nam sinh cũng có thể dài vậy sao. Da anh rất tốt, sạch sẽ, không về có dấu vết bị mụn, rõ ràng anh được ông Trời thiên vị.
Thẩm Thanh Đường thất thần hồi lâu, ngay cả khi Hứa Kim Dã mở mắt liền phát hiện cô đang nhìn mình, cả người mang theo điệu bộ lười biếng hỏi cô: “Sao vậy?”
Lông mày và đuôi mắt vẫn còn ngái ngủy, mí mắt rất sâu, rất mệt mỏi và lười biếng, không hề có tính công kích, so với ngày thường ôn hòa hơn, cũng đáng yêu hơn. Đáng yêu là cách nghĩ của Thẩm Thanh Đường, vì thế cô không khỏi nằm sấp lên mặt bàn, tầm mắt ngang bằng với anh.
Cô nói một cách nghiêm túc: “Cậu mới ngáy.”
“Ngáy?”
“Mấy bạn trong lớp đều nghe thấy, sao bây giờ, ai cũng không ngờ đường đường là Hứa Kim Dã vậy mà lại ngủ ngáy. Tớ thấy vẻ mặt của mọi người ít nhiều có chút thất vọng.” – Thẩm Thanh Đường mím môi, giọng điệu cố ý nói quá lên.
“Bọn họ thất vọng hay cậu thất vọng?” – Hứa Kim Dã hỏi.
“Nói thật sao?”
“Ừ, nói nghe thử.”
“Tớ cũng có chút thất vọng.”
Hứa Kim Dã hừ cười thành tiếng, chống tay vươn người về trước, trán chạm trán: “Thật ra tớ không chỉ ngủ ngáy mà còn đánh rắm, muốn nghe không?”
“?”
“Nói chuyện văn minh.”
“Văn minh chút nói sao nhỉ, bài tiết khí thải.”
Đôi mắt Thẩm Thanh Đường chất chứa ý cười, cô biết mình không phải đối thủ của anh, cũng biết kỹ thuật nói dối siêu tệ của mình, nhất định là cô vừa nói xong đã bị anh nhận ra, cô khẽ cười không nói gì nữa.
Hai người vẫn nhìn nhau như thế, tần suất chớp mắt cũng dần đồng điệu.
Hứa Kim Dã tiến về phía trước cụng lên trán cô, dùng âm lượng chỉ hai người mới có thể nghe gọi cô là cô bé lừa gạt.
Ngủ đủ rồi anh ngồi thẳng dậy, đòi Thẩm Thanh Đường giấy với giấy nháp chuẩn bị làm đề. Anh đã từng thấy Thẩm Thanh Đường dùng giấy nháp, nó được sắp xếp ngăn nắp và đều tăm tắp như mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Cô lấy giấy nháp trong hộc bàn ra, không chú ý thấy một bức thư rơi xuống đất.
Động tác nhặt nó của Hứa Kim Dã nhanh hơn cô.
“Thư tình?” – anh nhướn mày, không phải đoán mà do trên bức thư có in hai chữ thư tình to tướng, còn là giấy màu hồng, hoa văn trái tim, khiến thẩm mỹ của một thẳng nam phải cau chặt ngũ quan.
“Cái gì?” – Thẩm Thanh Đường chưa từng thấy qua bức thư.
Cánh tay Hứa Kim Dã chống lên mặt bàn, thong thả xé bức thư ra, giấy được gấp lại, trước khi mở ra anh thấy vài cái bóng, anh còn nghĩ rằng bên trong giấu thứ gì đó. Khi mở nó ra Hứa Kim Dã phát hiện người đó cắt chữ ra dán thành một câu nói, là lời thoại của bộ phim điện ảnh trước kia anh và Thẩm Thanh Đường từng xem.
“Mỗi lần gặp gỡ, nhịp tim rung động.”
“Thẩm Thanh Đường, tôi rất thích cậu.”
Mười bảy con chữ, đều được cắt từ các nơi khác rồi khác dán lại, các hình vuông to nhỏ kích thước khác nhau, lúc dán lên còn lệch hàng xiêu vẹo, hoàn toàn không có chút thẩm mỹ nào.
“Nhân tài.”
Hứa Kim Dã lật tờ giấy lại, mặt sau không có chữ, điểm chính của tờ giấy này đều nằm ở hai hàng kia. Anh cười cười, đọc thành tiếng, trong nụ cười có chút ý chọc ghẹo: “Cũng mới lạ đó, mánh khóe phạm tội gì đây? Được đó, khá thông minh, còn lo là bị người ta nhận ra.”
Trên mặt vẫn cười nhưng lời nói thì không hề, anh vo tờ giấy kia thành một cục, nâng mắt quét một vòng quanh lớp học, giống như muốn lôi người đó ra, ánh mắt lười biếng nhưng ẩn chứa gươm dao.
“Cái thứ tào lao gì đây không biết.”
Thẩm Thanh Đường cười cười.
Từ nhỏ cô nhận được rất nhiều thư tình, kiểu như thế này trước đây cũng từng thấy qua rồi. Lúc mới ban đầu cô không biết phải xử lý như thế nào, nếu có ký tên thì cô sẽ trả lại cho đối phương, còn không ký tên cô sẽ vứt vào thùng rác. Phải quyết đoán nếu không sẽ gây hiểu lầm.
Bức thư này không có tên, không thể tránh khỏi bị Hứa Kim Dã cho vào thùng rác.
Thật ra phần lớn học sinh trong trường đều biết chuyện của hai người, tuy chưa phải thật sự đang yêu đương nhưng đây là chuyện sớm muộn ai cũng biết. Gia đình hai bên cũng tán thành, cùng đi cùng về, sau này kết hôn là chuyện không có gì bất ngờ. Vì vậy, người theo đuổi của cả hai giảm mạnh, gần như là không còn ai.
Bức thư này đã trở thành cái gai trong mắt Hứa Kim Dã.
Anh chê mấy người viết thư tình như thế này đều là thẳng nam,nghĩ tới nghĩ lui cũng chuẩn bị tự tay viết một lá thư, kết quả anh viết ra một đống giấy vụn, mãi cho đến khi hết ngày nghỉ, trên bàn là chất đầy một đống giấy vụn đồ sộ.
Bạn cùng bàn trở về nhìn thấy, kinh ngạc: “Tốc độ làm đề của mấy người học giỏi đều nhanh vậy hả? Giấy nháp đem bán được luôn rồi?”
Thẩm Thanh Đường chỉ cười, không vạch trần Hứa Kim Dã.
“Cám ơn cậu cho mượn chỗ.” – sắc mặt Hứa Kim Dã không ổn lắm, ánh mắt ảm đạm hiu hắt, nghi ngờ anh đã sử dụng não quá độ, người viết văn phải tiếp cận người khác bằng ngôn từ. Giờ đây vì muốn viết thư tình suýt làm chập mạch CPU.
Một đống giấy kia cuối cùng cũng vào thùng rác, chỉ có một trong số đó được Thẩm Thanh Đường lén lút giữ lại, đến khi anh về được rất lâu, buổi tối tự học cô mới trải phẳng nó ra.
Trên đó là dòng dữ rồng bay phượng múa:
“Thẩm Thanh Đường” – theo sau là một đống chấm đen, rõ ràng đã dừng lại rất lâu.
“Thích” – cũng là một chấm đen.
Chữ bên dưới còn thô t ục và cẩu thả hơn nữa, còn mang theo ý đồ căm phẫn và bực tức: “Bà mẹ nó, thích mà có thể viết ra được thì là thích cái con khỉ gì!”
Không khó để tưởng tượng ra lúc đó Hứa Kim Dã dã muốn phát điên đến mức độ nào, biểu cảm của anh rất rõ ràng trong mắt cô, nghiến răng nghiến lợi, mất kiên nhẫn nhưng vẫn phải nhẫn nhịn, Thẩm Thanh Đường cười khẽ.
Tiết tự học rõ ràng rất yên tĩnh, âm thanh của cô không quá to không quá nhỏ, vừa đủ làm cho mọi người xung quanh nghe thấy, người giật mình là cô bạn cùng bàn, vì cảnh tượng này rất hiếm khi xảy ra, cô ấy tò mò hỏi Thẩm Thanh Đường đang xem gì.
Thẩm Thanh Đường gấp tờ giấy lại, cười lắc đầu: “Nhìn thấy một thứ, cảm thấy rất đáng yêu.”
“Rất đáng yêu?”
“Ừm, rất đáng yêu.”