Editor: Mễ
~ Ngoại truyện 16: Thế giới song song 06 – Hoàn toàn văn ~
Sau khi kỳ thi đại học kết thúc, đính hôn trước hay du lịch tốt nghiệp trước, sau khi hai nhà thảo luận cuối cùng đã quyết định đính hôn trước.
Tiệc đính hôn do người lớn hai bên chuẩn bị, nhẫn đính hôn do Thẩm Thanh Đường và Hứa Kim Dã tự chọn, trải qua quãng thời gian hỗn loạn, lúc kết thúc cả hai vẫn còn trong trạng thái rối bời, trừ việc trên tay có thêm một chiếc nhẫn ra dường như mọi thứ cũng không có gì khác biệt.
Người đến tham gia cũng là Châu Kỳ, Trần Đường và bạn học chung của anh và cô. Châu Kỳ vẫn một mực cảm thán, suốt cả buổi tiệc đều nghiến răng, cô ấy vẫn luôn cho rằng Thẩm Thanh Đường bị lừa, mà kẻ lừa gạt cô gái ngây thơ không ai khác chính là dã thú đội lốt người – Hứa Kim Dã.
“Nếu tớ mà là đàn ông, tớ sẽ đấu với cậu ta tới cùng.” – Châu Kỳ híp mắt, nói qua kẽ răng.
Hứa Kim Dã từ trên cao nhìn xuống, thoải mái liếc mắt qua: “Không có cửa.”
Đây chính là sự phủ nhận hoàn toàn từ đầu đến cuối, giọng nói nhàn nhạt, lại càng giống như anh không hề để vào mắt, Châu Kỳ tức giận đến mức xắn tay áo nói muốn đọ sức với anh, bị Mập Mạp kéo lại một cách tượng trưng: “Cậu chọc cậu ta làm gì, hôm nay là ngày vui, chúng ta không chấp cậu ta.”
“Cậu không nghe thấy giọng điệu của cậu ta ngông cuồng cỡ nào?” – Châu Kỳ duỗi chân, muốn đạp cho Hứa Kim Dã một đạp, nhưng khoảng cách quá xa, Hứa Kim Dã đang ở lầu hai.
“Cậu ta có vốn liếng.”
“Cậu tránh ra, tức chết tôi rồi, cậu ở phe ai?”
“Phe cậu, phe cậu!”
“Vậy thì giúp tôi mắng cậu ta!” – Châu Kỳ hừ hừ.
Mập Mạp gãi đầu: “Chúng ta đều tiếc thương cho cậu ta tuổi trẻ kết hôn quá sớm!”
“Cậu mắng mỏ chỗ nào, rõ ràng là đang chúc phúc, tức quá đi mất. Cậu thật ngu ngốc, tôi đơn phương từ chối cậu làm bạn tôi.” – Châu Kỳ tức tối đi tới đập Mập Mạp một cái.
So với hai người này, Trần Đường bình thản hơn nhiều. Tuy cũng có chút tiếc, nhưng cậu ta nghĩ trong số họ người kết hôn muộn nhất sẽ là Hứa Kim Dã nhưng không ngờ anh lại là người đầu tiên. Nếu như không phải pháp luật quy định độ tuổi kết hôn, không chừng lúc này bọn họ đang tham dự hôn lễ chứ không phải tiệc đính hôn.
Cửa phòng hóa trang mở ra, chuyên viên trang điểm đi ra, tựa lên cánh cửa, gương mặt toát lên sự vui vẻ “Trang điểm xong rồi, để mọi người xem xinh đẹp đến nhường nào.”
Thẩm Thanh Đường ôm cánh tay bước ra, cô mặc lễ phục màu trắng, đã trang điểm xong, cô không chọn vấn tóc lên mà chỉ làm hơi xoăn gợn nhẹ. Cô trang điểm theo kiểu nhẹ nhàng, phù hợp với khí chất điềm tĩnh của mình. Bởi vì không quen mang giày cao gót nên bước chân của cô đi rất nhỏ, cẩn thận từng chút.
“Mẹ kiếp!”
Châu Kỳ là người lên tiếng đầu tiếng: “Cậu thế này làm tớ cũng muốn kết hôn, có thể nào chỉ làm đám cưới nhưng không gả cho người khác được không?”
Mập Mạp đang ngây người, nghe Châu Kỳ nói xong cậu ta lại chuyển thành sững sờ mà trợn mắt. Cậu ta thật sự không hiểu nổi loại logic này.
Hứa Kim Dã tựa lên lan can, nhìn Thẩm Thanh Đường sau đó chậm rãi bước tới, một tay cô đang che ngực, cô vẫn không quen với việc để lộ da thịt nhiều như vậy. Với vẻ mặt không chắc chắn, cô nhẹ nhàng kéo gấu váy hỏi: “Đẹp không? Có phải hơi lố quá không?”
Cô đã quen với việc mặc đồng phục, tính đến lúc này cô vẫn chưa rời khỏi bộ đồng phục được bao lâu.
“Quá lố.” – Hứa Kim Dã duỗi tay, nhìn thấy vẻ mặt hơi phiền não của cô, bổ sung thêm: “Sao lại xinh đẹp thế này.’
“Hả?” – Lúc cô phản ứng lại được mới nhận ra anh đang khen mình.
“Rất đẹp.” – Hứa Kim Dã lặp lại một lần nữa.
“Cám ơn.”
“Cám ơn cái gì?” – Hứa Kim Dã nhịn không được mà cười.
Nhẫn đính hôn là một chiếc nhẫn bằng bạc, không đính hột. Họ vẫn còn trẻ nên không cần phải mua đồ quá đắt tiền. Chiếc nhẫn này được đeo vào ngón giữa của mỗi người.
Sau tiệc đính hôn, chuyến du lịch tốt nghiệp được lên kế hoạch. Mọi người thống nhất sẽ đi nước ngoài, hộ chiếu đã xong. Các cô gái lên kế hoạch cho chuyến đi, ba chàng trai còn lại mua vé, đặt phòng khách sạn và lo liệu phương tiện di chuyển. Tuy là lần đầu tiên cùng nhau đi chơi nhưng lại hợp rơ đến bất ngờ.
Cuối cùng chọn đến một vùng biển nhiệt đới.
Xuống máy bay, Châu Kỳ và Thẩm Thanh Đường từ phòng vệ sinh đi ra, nhìn thấy bên cạnh Hứa Kim Dã có một cô gái trắng trẻo dáng cao, có vẻ đang trò chuyện rất vui vẻ. Châu Kỳ khẽ hừ một tiếng, thẳng thừng phán Hứa Kim Dã không giữ nam đức, không chú ý đến cách ăn mặc, cố ý thu hút sự chú ý của các cô gái.
Thẩm Thanh Đường cười.
Hứa Kim Dã đang mặc áo thun trắng, quần ngắn qua đầu gối, một kiểu phối đồ phổ biến xuất hiện ở khắp nơi trên đường, không hề liên quan đến câu “không giữ nam đức” của Châu Kỳ.
Không giữ nam đức hẳn là cái gương mặt kia, quá mức mời gọi.
Cô gái trắng trẻo kia hỏi cách thức liên lạc của Hứa Kim Dã, tầm mắt Hứa Kim Dã vượt qua cô ta, dừng lại ở Thẩm Thanh Đường đang cách đó không xa, hơi nhấc cằm: “Ngại quá, vị hôn thê của tôi ở đằng kia.”
“Hả, vị hôn thê của cậu?”
Cô gái trắng trẻo kia quay đầu lại nhìn Hứa Kim Dã, gật đầu khen: “Woa, vị hôn thê của cậu đẹp thật, hai người xứng đôi lắm.”
“Cám ơn.”
Cô gái trắng trẻo kia đẩy vali rời đi.
Châu Kỳ đi tới, ánh mắt đánh giá: “Nói gì vậy?”
Cô giáo Châu – người có quan niệm đàn ông bị giám sát nghiêm khắc mới biết ngoan ngoãn, cho rằng phải vì chị em tốt của mình mà hỏi cặn kẽ. Vừa mới đính hôn đã dám nói chuyện với con gái, sau đó thì sẽ là gì? Ồ, không giữ nam đức, cô ấy chỉ dám âm thầm mắng trong lòng.
“Hỏi đường.” – Hứa Kim Dã nói.
“Tạo sao chỉ hỏi cậu?” – Châu Kỳ híp mắt.
Hứa Kim Dã không quan tâm lắm: “Hay cậu đi hỏi thử đi, xem thử có thật không?”
“…..Không cần đâu, cậu biết tiếng Anh của tôi không tốt mà.”
Vì tiếng Anh không tốt nên Châu Kỳ rất ỷ lại vào Thẩm Thanh Đường, đi vệ sinh cũng phải đi cùng nhau, cũng may trong nhóm có hai người tiếng Anh khá tốt, dùng để đi du lịch thông thường thì không vấn đề gì.
Năm người đặt một biệt thự bên bờ biển, có một quản gia chịu trách nhiệm cuộc sống thường ngày và mua vật dụng thiết yếu. Ngoài việc đi theo kế hoạch, đa số họ đều dành thời gian vui chơi trên bãi biển, phơi nắng, nghịch nước, chơi bóng chuyền trên bãi biển, đều rất vui vẻ. Sau khi chơi xong sẽ nướng thịt bên bờ biển, uống chút rượu, mệt thì đi ngủ. Không cần phải đếm phút đếm ngày, mỗi ngày trôi qua nhàn nhã và thoải mái, cảnh giới tự do cao độ.
Vì an toàn nên mọi người chỉ tắm biển gần bờ, chơi mấy trò chơi của trẻ con, Châu Kỳ và Thẩm Thanh Đường ngồi trên vai Trần Đường và Hứa Kim Dã, Mập Mạp làm trọng tài, bên nào rơi xuống nước trước thì thua cuộc.
Trần Đường nâng cánh tay, Mập Mạp rất có phong thái của trọng tài nói: “Mời nói.”
“Có thể đổi đối tác được không, để tớ vác Châu Kỳ thì khó cho tớ quá, tớ trước nay…”
Châu Kỳ đánh hơi thấy ý đồ liền muốn đánh người: “Trần Đường cậu chán sống hả. Được thôi, đổi người, đổi Mập Mạp đi, tớ làm trọng tài.”
Mập Mạp ho khan, nóng lòng muốn thử: “Cũng không phải không được.”
“Tớ không được. Tớ thà chọn chị Kỳ.” – Trần Đường nói.
Châu Kỳ tức cười cho cậu ta một đấm: “Cái gì gọi là thà, cậu phải nói là kiên định chắc chắn.”
“Tớ kiên định chắc chắn.”
Mập Mạp lại ho khan một tiếng, vươn tay ra hiệu: “Mời hai bên bắt đầu chuẩn bị, trò chơi vô tình nhưng thế gian vẫn còn tình nghĩa, thời gian chém giết xin đừng quên tình nghĩa cách mạng.”
Hứa Kim Dã nâng Thẩm Thanh Đường lên, anh nắm bàn chân nhỏ của cô bảo cô không cần căng thẳng, anh có thể giữ được, Thẩm Thanh Đường ôm đầu anh vừa cười vừa nói nhỏ: “Nhưng mà em không có lòng tin ở mình, làm sao đây.”
“Phải có lòng tin, phải lấy khí thế ra áp đảo.”
“…..Để em thử xem.”
Thẩm Thanh Đường là hy vọng của toàn đội, ưỡn ngực ngẩng cao đầu, làm tâm lý đầy đủ và lặp lại các kỹ năng của trò chơi để làm quen, nói: “Đi nào.”
Châu Kỳ nhướng mi: “Nhào qua đây, tớ không nương tay đâu.”
Vừa đẩy một cái Thẩm Thanh Đường đã hoàn toàn quên mất quy tắc, cô hiểu rõ bản thân, tuyệt đối không phải là đối thủ của Châu Kỳ. Trong thời gian xô đẩy, không phải nhờ Hứa Kim Dã nắm chặt, có mấy lần cô đã suýt ngã từ trên vai anh xuống. Châu Kỳ nắm lấy cơ hội, trong lúc Thẩm Thanh Đường lung lay sắp đổ thì ra tay, chuẩn xác đẩy cô rớt xuống biển.
Mập Mạp giơ tay, hét lên: “Tôi tuyên bố, Châu Kỳ Trần Đường thắng!”
Thẩm Thanh Đường rơi vào trong nước, phản ứng Hứa Kim Dã mau lẹ vớt cô lên. Vì đã có sự chuẩn bị từ trước, cũng được vớt lên kịp thời nên cô không bị uống nước biển. Lúc được ôm lên mặt cô toàn là nước, cô không mở mắt được, giơ tay vuốt mặt, một tay khác nắm chặt cánh tay Hứa Kim Dã, sợ sẽ rơi xuống lần nữa.
Hứa Kim Dã đỡ vai cô, cánh tay mạnh mẽ, rất có cảm giác an toàn.
Lau hết nước, có thể mở mắt ra, cô cười: “Uầy, làm anh thua rồi.”
“Thắng thua không quan trọng, có sặc nước không, có không thoải mái không?” – Hứa Kim Dã ôm cô không buông, nước tới eo anh, có lực nước nên anh ôm cũng không tốn sức.
Thẩm Thanh Đường lắc đầu, tóc cô đã ướt nhẹp, mi mắt cũng ươn ướt, mắt cô cũng vậy.
Hai người cứ vậy tự nhiên ôm nhau hôn nhau. Trong hơi thở, trừ mùi hương của đối phương, còn có vị mặn của nước biển. Cảnh tượng không hiếm trên bãi biển, bọn họ cũng chỉ là một đôi trong số đó nhưng da mặt Thẩm Thanh Đường mỏng, còn chưa hôn xong mặt cô đã đỏ bừng. Cuối cùng còn nằm bò trên vai Hứa Kim Dã thế nào cũng không chịu ngẩng đầu, cứ như vậy bị anh ôm lên bờ.
Năm người họ cùng với các du khách khác chơi bóng chuyền, Hứa Kim Dã dựa vào thể lực và chiều cao thường xuyên bóng vừa qua lưới liền ôm eo Thẩm Thanh Đường nâng lên, sau đó cô sẽ đập một cú ăn điểm, thắng được một điểm, hai người phối hợp ăn ý, dường như chưa từng sai phạm.
Châu Kỳ ở một bên kháng nghị: “Hai người chơi ăn gian, phạm luật, tôi kiên quyết trọng tài cho thẻ vàng!”
Không có trọng tài, chỉ có Mập Mạp nhảy ra, chậm rãi nói hình như trong quy định không có dòng này. Bốn người chơi bóng chuyền bãi biển một cách vui vẻ và tùy ý.
Châu Kỳ chỉ có thể đánh mắt cho Trần Đường ý bảo học theo đi.
Trần Đường suýt nữa ngất xỉu, liên tục xua tay: “Chị hai ơi chị tha cho em đi. Em yếu ớt không gánh vác nổi, kiểu này tốn sức lắm, em chơi không nổi đâu.”
“Vậy làm sao giờ?” Đọc Full Tại Truyenfull.vision
“Chịu thua đi, người ta đồng lòng bẻ gãy vàng.”
“Hừ, tôi không cho phép cậu không có chí khí như vậy!”
Sau khi chơi bóng chuyền trên bãi biển, năm người bắt đầu chuẩn bị BBQ, ăn uống no nê thì về phòng. Châu Kỳ đòi chơi bài, năm người lại đến phòng khách, đã thống nhất chơi thua sẽ bị dán giấy. Châu Kỳ hưng phấn xé giấy, đến cuối cùng người bị dán giấy nhiều nhất chính là cô ấy, cả gương mặt đều là giấy, đến nỗi không nhìn rõ ngũ quan. Kế tiếp là Mập Mạp, sau đó là Thẩm Thanh Đường và Trần Đường. Hứa Kim Dã là ít nhất, chỉ có 3 miếng trên trán, hơn nữa vị trí cũng rất có lòng thương, thoạt nhìn như trưởng lão đức cao vọng trọng.
Châu Kỳ không phục, tuyên bố muốn dán kín mặt Hứa Kim Dã, mấy người còn lại ngáp ngắn ngáp dài, đã thấm mệt và buồn ngủ. Mập Mạp khuyên Châu Kỳ buông tay đi, tiếp tục giãy dụa nữa thì ngoại trừ trên mặt bị dán thêm giấy ra cũng không có gì khác biệt.
“Tôi không tin.”
Châu Kỳ càng đấu càng hăng, nhìn chằm chằm bài của mình, suy nghĩ phải đánh như thế nào: “Đường Đường cậu đừng đứng cùng chỗ với tớ nữa. Tớ mạnh mẽ nghi ngờ cậu là gián điệp của Hứa Kim Dã phái tới.”
Sự nghi ngờ này có căn cứ xác đáng, hai người họ đang chơi chiêu.
Thẩm Thanh Đường chớp chớp đôi mắt buồn ngủ: “Vậy tớ không chơi nữa nữa, tớ xem thôi. Chị Kỳ cố lên, tranh thủ…tranh thủ thắng được thêm mấy ván.”
Cô chỉ có thể cố gắng nhìn Châu Kỳ qua khe hở của giấy dán, cô hiểu tính hiếu thắng của cô ấy, nếu như rút lui trong êm đẹp, không bị mất mát gì thì cô ấy sẽ cảm thấy mất hết danh dự.
“Được, cậu xem tớ làm thế nào đại sát tứ phương!”
Hứa Kim Dã bỏ xuống lá bài cuối cùng trên tay mình, chiến thắng dễ dàng: “Dán tiếp?”
“…”
Châu Kỳ quăng bài trên tay mình xuống: “Chơi lại!”
Đã không còn chỗ để dán giấy nữa rồi, sau cùng không thể không mở rộng địa bàn dán lên cổ.
Thẩm Thanh Đường buồn ngủ, cô dựa vào vị trí gần Hứa Kim Dã, chống đỡ không nổi dựa vào gần vai anh, nhìn bài đẹp anh đang cầm trên tay, tỷ lệ Châu Kỳ có thể thắng gần như bằng không, vì để được đi ngủ sớm cô chỉ có thể trong ứng ngoại hợp, ở bên cạnh động tay động chân, chớp mắt ra hiệu, Châu Kỳ cũng ngầm hiểu, khó khăn thắng được một ván.
“Ha ha ha, dán cậu nè.”
Châu Kỳ xúc động vỗ bàn, bởi vì biểu cảm gương mặt quá mạnh mẽ, giấy dán suýt chút rơi xuống: “Đường Đường, dán cậu ta! Trò chơi giờ mới bắt đầu!”
Thẩm Thanh Đường ngáp một cái lấy giấy dán, ánh mắt mông lung, thấm chút nước dán lên trán anh, giống như dán bùa.
“Buồn ngủ rồi hả?”
“Ừm.”
“Đợi chút.”
Nói thẳng không chơi nữa Châu Kỳ sẽ không đồng ý, Hứa Kim Dã đành phải âm thầm nhường cô ấy, có thêm Thẩm Thanh Đường giúp đỡ, Châu Kỳ thắng lợi dễ dàng mà không hề có nghi ngờ Hứa Kim Dã thả bài cho cô ấy. Được như ý nguyện dán kín khắp mặt Hứa Kim Dã, cô ấy mới vỗ tay nói muốn đi ngủ.
“Hô hô kỹ năng chơi bài của chị đây thiên hạ vô địch, Hứa Kim Dã đã thua chị rồi, sau này còn dám chơi với chị nữa không?”
Không dám nữa, không dám nữa, Mập Mạp phối hợp gật đầu, dù sao thì chơi với người khác cũng chỉ thua tiền, chơi với Châu Kỳ là thua mạng.
Nặng nhẹ vẫn có thể phân biệt rõ ràng.
Thẩm Thanh Đường ngủ chung phòng với Châu Kỳ. Đêm đó, Châu Kỳ rất cảm động vì Thẩm Thanh Đường đã thâm nhập vào hang cọp giúp cô ấy xoay chuyển tình thế, nên quyết định nhường phòng mình, để cho Thẩm Thanh Đường và Hứa Kim Dã ngủ cùng nhau.
“Không cần.” – Thẩm Thanh Đường không cần nghĩ lập tức từ chối.
Châu Kỳ cho rằng Thẩm Thanh Đường xấu hổ: “Tớ là người không biết điều vậy sao. Bây giờ hai người đang trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt, tớ không thể nào cứ làm người xấu được. Thầy bói nói tớ phải hành thiện tích đức, tớ quyết định làm ngay hôm nay. Mà nhớ nha, phải bảo vệ bản thân.”
Nói xong liền lấy túi vệ sinh của mình, hớn hở đi tìm Hứa Kim Dã đổi phòng.
Câu cuối cùng của Châu Kỳ thực ra không cần thiết, Thẩm Thanh Đường và Hứa Kim Dã chưa làm tới bước đó. Dùng lời Hứa Kim Dã nói, cô chỉ mới vừa trưởng thành, anh không thể nào cầm thú tới mức đó được.
Thẩm Thanh Đường ngơ ngác, hỏi theo bản năng: “Vậy khi nào là cầm thú?”
Hỏi xong cô mới phản ứng lại được câu này rất khó để người khác không suy nghĩ sâu xa.
Hứa Kim Dã mỉm cười, trở mình, chống cánh tay, ở phía trên cô hỏi: “Gấp vậy sao?”
“Em không có?”
Cô mở to mắt, gấp gáp phủ nhận.
Hứa Kim Dã vẫn đang cười, như thể sự phủ nhận của cô đều là giấu đầu lòi đuôi. Cô không chịu nổi ánh mắt trêu chọc của anh, giơ tay che mặt. Hứa Kim Dã giơ tay kéo ra, tiếng cười làm cho người khác phiền não vẫn còn bên tai. Cô còn chưa kịp phản kháng, một cảm giác mềm mại chạm lên môi. Anh hôn cô. Nó không giống như lần chỉ chạm qua trước đó, nó là sự cọ xát, hàm răng bị đẩy ra. Một kẻ xâm nhập kỳ lạ, đang khám phá, đang cướp bóc.
Hai má cô đỏ ửng, nhiệt độ cơ thể tăng cao.
Hứa Kim Dã hôn xong còn cắn nhẹ lên môi cô một cái, lúc nhìn cô, anh còn đưa tay lên khẽ cào qua mặt cô: “Đợi đến một lúc nào đó, vị hôn thê của anh lúc hôn nhau không còn nín hở hay đỏ mặt nữa thì chắc anh sẽ được coi là cầm thú.”
Nói xong anh còn tự cười tự hỏi: “Anh có thể đợi được đến lúc đó không?”
“…”
Thẩm Thanh Đường rất không có tiền đồ ở trong lòng anh trả lời chắc là không thể, cô cũng không biết được.
Hứa Kim Dã nhận ra biểu cảm trên gương mặt cô đã bán đứng cô, cười nói: “Đợi không được cũng không sao, làm cầm thú cũng không phải không được, dù sao thì cũng không phải ngày một ngày hai.”
Chà.
Nhiệt độ cơ thể giống như đang phát sốt.
Thẩm Thanh Đường thật sự muốn trốn trong chăn, nếu như có thể cô cũng không muốn thò đầu ra.
*
Sau khi có điểm thi đại học, hai người vẫn đứng nhất ban xã hội và tự nhiên như cũ. Đến Đại học Kinh không có vấn đề gì, cứ điền đơn đăng ký theo nguyện vọng là được, chọn Đại học Kinh, sau đó nhận được giấy trúng tuyển, điền chuyên ngành học theo đúng nguyện vọng của mỗi người, trở thành tân sinh viên của đại học Kinh.
Chưa đến ngày nhập học đã có nhóm được tạo ra cho tân sinh viên. Đàn anh đàn chị nhiệt tình phụ trách giải đáp thắc mắc và câu hỏi một cách nhiệt tình. Thẩm Thanh Đường cũng tham gia vào một nhóm, cô cũng kéo Hứa Kim Dã vào. Có một đàn anh chủ động thêm bạn bè, mới đầu vẫn rất bình thường, cho đến nửa tháng sau sự việc mới dần bất thường.
Vòng bạn bè của Hứa Kim Dã trước đây không đăng được bao nhiêu bài, từ sau khi xác định mối quan hệ với Thẩm Thanh Đường, anh đã đăng thêm được vài bài, ảnh chụp cũng đều là Thẩm Thanh Đường, những thứ khác thì anh khá lười, ghi chú cũng chỉ đơn giản súc tích, có lúc thậm chỉ chỉ có một cái biểu tượng cảm xúc. Người biết chuyện thì khinh thường anh điên cuồng khoe vị hôn thê, người không biết thì tưởng người trong ảnh là chính chủ.
Đàn anh kia như bắt được vàng, lúc nhận ra đây là đàn em khóa dưới, lại còn là đàn em rất xinh đẹp.
Có vài đàn anh ôm tâm lý ra tay trước được lợi trước, mỗi ngày đều ân cần hỏi thăm tình hình, sáng tối chấm công chuyên cần không sót buổi nào. Hứa Kim Dã không trả lời, nhưng họ vẫn kiên trì, chắc là cũng nhận ra sự thờ ơ của anh nên chủ động hỏi về chuyên ngành và dự định tương lai.
“Bất ngờ thật, chuyên ngành này ít được con gái chọn lắm, anh cũng rất bất ngờ, cảm thấy em không giống với mọi người.”
“?”
“À không phải anh có ý phân biệt giới tính, thật ra chuyên ngành này không khó, nhưng mới tiếp xúc chắc cũng cảm thấy hơi khó khăn đó. Anh giới thiệu cho em vài cuốn sách, em có thể xem qua trước, có gì không hiểu thì cứ đến hỏi anh.”
Dưới dòng tin nhắn đó là một danh sách những cuốn sách được đề cử, còn kèm theo tên tác giả, nhìn rất chuyên nghiệp.
Đàn anh còn cho đánh giá ưu điểm khuyết điểm của vài cuốn trong đó, nói thêm: “Nhưng những điều này không ảnh hưởng tới người mới đọc đâu.”
“Lười xem.” – Hứa Kim Dã trả lời ngắn gọn.
“Lười xem cũng không sao, anh có thể giải thích cho em. Xem vòng bạn bè của em chắc em học đại học Kinh. Anh cũng học ở đó, thuận tiện có thể gặp mặt, anh mời em ăn bữa cơm.”
?”
“Em đừng hiểu lầm, anh không có ý gì khác đâu, chỉ đơn thuần là giao lưu học thuật, làm quen bạn mới thôi.”
“Không hứng thú.”
“Em lạnh lùng thật đó. Lần đầu tiên anh gặp một cô gái lạnh lùng thế này. Hahaha, cảm thấy em có hơi không giống trên hình, còn tưởng em là một cô gái dịu dàng.”
“Vì anh đã từng đi chệch hướng nên thật sự không muốn các em giống anh đi theo lối mòn. Nếu như làm phiền em thì cho anh xin lỗi.”
“Xin lỗi em nha, anh không biết cách nói chuyện với con gái.”
“? ? ?”
Đối phương còn gửi biểu tượng cảm xúc đau lòng, tổn thương, khóc lóc.
Sau màn hình Hứa Kim Dã nghiến răng như thể sắp làm nó vỡ nát: “Ông đây là con trai!”
“…………”
Chuyện này đến tai Châu Kỳ, bị cô ấy cười một quãng thời gian, thậm chí còn lớn gan đặt cho Hứa Kim Dã cái biệt danh: em gái Hứa, tò mò lại cợt nhả hỏi: “Chà tớ thật sự muốn biết chấn thương tâm lý của đàn anh kia, hai vị học bá đây có thể cứu được không?”
Hứa Kim Dã: “………….”
Thẩm Thanh Đường ở một bên che miệng cười.
Sau khi chuyện này trôi qua, Hứa Kim Dã trực tiếp đổi dòng trạng thái cả nhân của cả hai thành “Đã kết hôn đừng làm phiền”. Tin tức trong nhóm tân sinh viên có một cặp đôi đã kết hôn lan truyền khắp bốn phương trước khi năm học bắt đầu. Ai nấy đều nói rằng giới trẻ bây giờ càng ngày biết chơi, họ đã không thể theo kịp trào lưu nữa rồi.
Dọa người thì có một chút nhưng quả là có công dụng. Bốn năm đại học trôi qua sóng yên biển lặng.
— Hoàn toàn văn —