Quý Ngài Ngang Ngược - Tuế Duy

Chương 11: Sinh nhật vui vẻ




Rạng sáng hai giờ.

Làm việc đến đêm khuya, Kỳ Tự mở tủ lạnh, ánh sáng lạnh trong trẻo, chỉ soi sáng được một hộp bánh gatô lẻ loi trơ trọi, không có cái gì khác để ăn. Con bé bỏ hết táo đâu nhỉ? Kỳ Tự nhíu nhíu mày, hơi bực bội đóng cửa tủ lạnh lại.

Lúc tay sắp đóng cửa, lại đột nhiên ngừng lại. Cửa tủ lạnh đã tối lại một lần nữa sáng lên, hơi lạnh lập tức ùa tới đầu lông mày sương hàn của anh.

Ngón tay thon dài có hơi tái dưới đèn tủ lạnh, động tác anh chậm rãi lấy bánh gatô ra, chỉ phát ra tiếng ma sát cực nhỏ. Quý ngài chủ biên cẩn thận nhưng không phát hiện, trong bóng tối sau lưng có một đôi mắt, lẳng lặng nhìn bóng lưng của anh. Phó Vi từ hờ hững nhìn, đến khinh thường mỉa mai trong lòng, cuối cùng vẫn phốc một tiếng bật cười. Tâm trạng một mực lo lắng cũng dường như bị ánh đèn do anh mở ra tủ lạnh chiếu đến, mà dần dần sáng sủa.

—— “Tách” .

Đèn phòng khách đột nhiên sáng trưng, ánh đèn trắng sau lưng bao phủ lấy hai con người cách nhau hai mét. Phó Vi mặc váy ngủ bằng bông, tựa trên lan can, vui vẻ cong khóe miệng: “Sinh nhật vui vẻ, quý ngài chủ biên.”

Có thể nhìn thấy thời khắc anh hiện nguyên hình, lại sung sướng đến mức bù đắp được tất cả phiền não.

Động tác của quý ngài chủ biên đang làm tên trộm bánh gatô dừng một lát, rồi lập tức lại trôi chảy tự nhiên đi đến bàn ăn, giọng trầm thấp tự nhiên, “Anh đoán anh cần một người để chia sẻ những thứ đầy dầu này.”

Phó Vi đi cái dép lê nhung, bước chân trên thảm nghe im ắng, giống một con thỏ con chậm rãi lề mề bước nhẹ chầm chậm đến bên cạnh anh, thờ ơ cười một tiếng: “Rất vui lòng cống hiến. Viên chức nhỏ không có thói quen đi lại ban đêm.”

Kỳ Tự không thèm quan tâm cô châm chọc khiêu khích chút nào, tay đã lưu loát cắt một miếng bánh gatô vuông vức.

Phó Vi ở một bên. Chỉ đạo: “Em muốn chỗ có sôcôla kia, đừng cắt chỗ này —— “

Kỳ Tự lạnh lùng lườm cô một cái, dao vẫn cứ là dời sang chỗ sô cô la, cắt cho cô một miếng lớn.

Phó Vi cầm lấy cái đĩa toàn kem sô cô la, vừa ăn vừa phàn nàn: “Nhiều quá, lại sắp béo phì.”

Đầu bên kia, Kỳ Tự đã cắt một miếng trụi lủi không có bơ cho mình, lúc ngẩng đầu liếc qua tay phải Phó Vi cầm đĩa: “Tay của em sao rồi?”

“… Vết thương nhỏ thôi, không cẩn thận bị thủy tinh cứa một cái.” mắt Phó Vi thoáng qua một sự khác thường khó phát hiện.

Kỳ Tự lấy đĩa trong tay cô, rất tự nhiên mà mở lòng bàn tay của cô xem xét vết thương, lòng bàn tay quấn băng gạc trông đo đỏ, viền băng cao thấp nhấp nhô cho thấy người băng bó nó rõ là thiếu kiên nhẫn. Kỳ Tự nhíu nhíu mày lại, ánh mắt tùy ý nhấc lên, trông thấy một vết trên cổ cô: “Chỗ này cũng băng vào chứ?”

“Bên này là bị sượt qua, không sâu lắm, nên em không có quấn…”

Kỳ Tự đưa mặt gần sát, cẩn thận kiểm tra một hồi xem vết thương bị sưng đỏ: “Đề nghị em đừng bỏ qua bước khử trùng.” Anh đưa ra kết luận, thỏa mãn ngồi thẳng, ánh mắt còn chưa kịp dời, lại đột nhiên bị thứ gì đó chiếm lấy.

Vết thương kia gần bả vai, từ góc độ của anh có thể trông thấy xương quai xanh của cô dưới làn da trắng nõn trơn bóng, thậm chí có thể nghe thấy hương thơm nhàn nhạt thân thể cô tỏa ra. Phó Vi cố ý vén tóc dài ra phía sau, khẽ ngửa đầu tiện cho anh xem vết thương, động tác này khiến cần cổ của cô hoàn toàn bày ra trước mặt anh, cô nhẹ giọng hỏi: “Nhiễm trùng không?”

… Ngay cả dây thanh cô hơi rung lúc nói chuyện cũng có thể nhìn thấy không sót gì.

Đôi mắt Kỳ Tự đen lại, có một vẻ bối rối: “Tạm thời không có.” Anh đột ngột quay người, sải bước đi đến sô pha tiếp tục đọc văn kiện, không ngẩng đầu lên mà bảo cô: “Bánh gatô còn lại em giải quyết.”

Phó Vi cúi đầu xuống, nhìn chỗ bơ bị cắt đi trong bọc đóng gói, sửng sốt: “Nhiều như vậy á?”

“Em có thể lựa chọn rước tai họa cho chính em, hoặc là cho thùng rác.” bút máy trong tay Kỳ Tự vạch hai vạch trên giấy, giọng nói trầm thấp dễ nghe ngạo mạn không sao kể nổi, “Còn nữa, nhờ em để tủ lạnh của anh trở về hình dáng ban đầu, cô Phó.”

Đột nhiên sự bình tĩnh từ lúc cắt bánh gatô, đã trở nên có chút không vui.

Lại chọc anh điều gì rồi? Phó Vi bất đắc dĩ ăn hai miếng bánh gatô, nhìn Kỳ Tự ngưng thần thẩm tra bản hợp đồng. Đó là bản cô giúp Kim Lễ Ân mang về, chuyên đề hợp tác diễn ra do một hiệp nghị mậu dịch trọng yếu nào đó được ký kết, Kim Lễ Ân hi vọng mấy nhà phát hành nổi tiếng cùng nhau theo hạng mục này, từ góc độ khác nhau mà phân tích và sản xuất, hình thành nên hiệu ứng liên hợp. Sau liên tục mấy ngày anh và Kim Lễ Ân nói chuyện, đã quyết định phương án hợp tác lần này.

“Anh vẫn chưa ngủ à?” Phó Vi nhìn anh yên lặng, chăm chú đến mức cơ hồ lòng anh chẳng còn suy nghĩ gì khác——có phải cái hạng mục gì lớn đâu, có cần gấp như vậy không? Cũng may cô đã sớm quen cách anh tâm trạng vô thường cứ một phút lại đổi.

“Vì để em có thể mua đồ ăn về nhà mà không cần nhìn giá, người giám hộ của em đang cố gắng làm việc.”

“… Đó cũng là chuyện mấy năm trước rồi, em đã sớm trưởng thành!” Phó Vi bất mãn kháng nghị.

Kỳ Tự tựa trên ghế sa lon lặng yên ngẩng đầu, khóe miệng cong lên nụ cười khinh miệt. Dưới đèn phòng khách ấm áp, cánh tay Phó Vi trắng nõn nà cầm cái đĩa bơ sô cô la, trong miệng ngậm một cái thìa màu trắng, bờ môi nhẹ nhàng mân mê, có thêm mấy phần hoạt bát mà ngày bình thường không có. Cô thích quần áo bằng bông, váy ngủ lông xù bị ánh sáng cam nhạt hóa thành thứ màu sắc nhu hòa, thoạt nhìn như là tắm trong ánh mặt trời ấm áp ngày xuân, bên cạnh là trời nắng không gió.

Ngay từ đầu cô là người yên tĩnh ít nói, thậm chí còn hơi e dè, trưởng thành giờ lại thành con nhím nhỏ gai mềm, nhanh mồm nhanh miệng, lại vẫn ôn hòa ấm áp.

Từ khi Phó Vi được nhận nuôi, tám năm, đây là lần đầu tiên anh nghiêm túc quan sát cô.

Bỗng nhiên anh phát hiện, dường như cô xuất hiện ở mọi nơi hẻo lánh trong cuộc sống anh. Chỉ cần anh ngẩng đầu, là luôn có thể nhìn thấy cô cách đó không xa.

Kỳ Tự lấy lại tinh thần, mới phát hiện tờ giấy trong tay chẳng biết lúc nào đã có thêm mấy chữ, nét bút vốn cứng cáp qua mấy chữ vậy mà dần dần trở nên ôn hòa: Phó Vi.

Một cái tên bình thản không có gì lạ, lại vạn phần quen thuộc.

┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈

Đảo mắt chính là đêm ông Công ông Táo.

Phó Kỳ Dự gửi điện thoại xin nhận lỗi, Phó Vi hài hòa nói vài câu, rất khéo hiểu lòng người mà tỏ ra không sao, xin anh đừng để ý. Thái độ lạnh nhạt đến mức cơ hồ xa lánh khiến cho Phó Kỳ Dự có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể tự giễu mà cười, anh ấy còn cho rằng hai người họ đã coi như là bạn, không ngờ cô vẫn có thái độ rất công việc.

Cô thậm chí còn không hỏi lý do anh đột nhiên thất thường, trước khi tắt điện thoại cô vô tình hay cố ý nhắc đến một câu không liên quan: “… Những thứ anh bày đầu giường, là của người mẹ đã qua đời của anh à?”

“… Ừ.” Anh bị hỏi nên có chút vội vàng không kịp chuẩn bị, ngữ khí hơi nghi hoặc, “Nói chính ra, là mẹ kế tôi. Em biết không?”

Trong lời tự thuật đơn giản về bối cảnh gia đình anh, chỉ nhắc tới việc mẹ anh là một vũ công ballet cổ điển, rất yêu sự nghiệp của mình, thậm chí còn cổ vũ con mình học ballet. Cô chỉ phụ trách ghi lại những thứ có liên quan đến gia đình và sự nghiệp của anh, đối với chuyện quá riêng tư cô không biết nhiều.

Cô vẫn cho rằng anh có một gia đình hoàn chỉnh lại vinh quang.

Phó Vi im lặng, song hình như không kinh ngạc lắm với đáp án này: “Không biết. Chẳng qua là tôi cảm thấy có rất ít người lại bày ảnh chụp chung với trưởng bối trong phòng ngủ nhiều như vậy, anh và mẹ kế… tình cảm tốt quá.”

“Mẹ kế tôi ảnh hưởng rất lớn tới tôi.” Giọng nói trong điện thoại nhẹ nhàng cười, “Có lẽ chuyện này có thể làm nội dung cho cuộc nói chuyện của chúng ta lần tiếp theo, năm sau nhé.”

“… nói sau.” Giọng Phó Vi nghe rất do dự, “Gần đây tôi có một vài chuyện riêng, tạm thời cần dừng tiến độ công việc của chúng ta một thời gian.”

Phó Kỳ Dự rõ ràng có một thoáng khựng lại: “Không sao, tết xuân ngày nghỉ rất dài, hi vọng đến lúc đó em sẽ có thời gian.”

Cô không thể cự tuyệt nữa, nhẹ giọng đáp: “… Vâng.”

Kỳ thật căn bản không có việc tư phải bận rộn gì.

Phó Vi đứng trước bồn rửa, nhân bánh sủi cảo đã chuẩn bị kỹ càng, ngay cả bột mì cũng đều đã nhào xong, cô đương rầu rĩ nên cán vỏ trước hay là chia nhân trước. Chuông điện thoại cứu vớt cô ra từ sợ hãi khi phải lựa chọn, giọng Lý Manh nghe vui vẻ: “Tết Ông Táo vui vẻ ạ!”

“… Vui vẻ ạ.” Lý Manh là đồng nghiệp có quan hệ tốt nhất ở công ty với cô, có tuổi trẻ lại có sức sống, ngày lễ ngày tết cứ thích gọi điện thoại chúc mừng. Phó Vi cười một tiếng hàn huyên đôi câu: “Em đang làm gì đấy?”

“Đang xem chương trình của chủ biên ạ! Bên cạnh là Kim Lễ Ân hơi ngứa mắt, nhưng ống kính chiếu đến cô ả là em không thèm đếm xỉa là được rồi! !” giọng Lý Manh rất là kích động.

Chương trình? Phó Vi nghĩ ngợi, gần đây quả thực hình như Kỳ Tự đang nhận lời mời của chương trình tài chính và kinh tế của đài truyền hình, khách mời thường trú mỗi tuần sẽ cần bay đến thành phố bên để quay. Vốn đang hoang mang nửa ngày sao anh lại nhận một chương trình nhàm chán như thế, nghe Lý Manh nói kiểu này, có lẽ là vì Kim Lễ Ân. Họ gần đây qua lại rất năng.

Cô tưởng tượng Kim Lễ Ân trở thành chị dâu cô, cảm thấy hai người kia ở cùng nhau, trong nhà chỉ sợ ngày nào cũng sẽ như đang đàm phán, quá đặc sắc.

Phó Vi dùng ngón tay không dính lấy bột mì nắm điện thoại, đi vào phòng khách mở TV: “Đài nào vậy em?”

Lý Manh hì hì cười một tiếng: “Tài chính và kinh tế kênh 1 ạ! Lúc chủ biên không mắng người trông mê thế chứ lị! !”

“…” Phó Vi im lặng. Chắc cô nàng bị Kỳ Tự mắng nhiều…

Chương trình đã đến hồi cuối, lúc Phó Vi bật kênh thì MC đang dùng chất giọng chuẩn chỉnh nói “Chương trình hôm nay đến đây là hết, cảm ơn hai vị khách mời.” Ống kính nhanh chóng lướt toàn trường, Kim Lễ Ân nở nụ cười ưu nhã hào phóng và Kỳ Tự chỉ khẽ gật đầu trông rất nghiêm túc nên hình thành sự đối lập rõ ràng, hai cái tên được chiếu cạnh nhau có một cảm giác hài hòa kỳ diệu.

Phó Vi nhớ, mẹ nuôi cô và mẹ Kim Lễ Ân có quan hệ không tệ, khi còn sống thường mời nhà cô ăn cơm, Kim Lễ Ân cũng thường xuất hiện, người lớn hai nhà cũng rất có ý tác hợp Kỳ Tự và Kim Lễ Ân. Chỉ là vợ chồng Kỳ Thiên Hữu qua đời quá sớm, thái độ Kỳ Tự lại một mực lãnh đạm, về sau càng thêm ít vãng lai. Khó trách cô có ấn tượng không sâu với cô ấy.

Gần đây… Thanh mai trúc mã lửa cũ lại cháy à?

Lý Manh tiếc nuối nói trong điện thoại: “A, nhanh thế đã hết rồi. Chị có thấy không ạ?” người công ty không biết quan hệ của Phó Vi cùng Kỳ Tự, khó trách Lý Manh không chút kiêng kỵ nào mà lôi kéo cô cùng hoa si như thế.

Một tiếng “Có” của Phó Vi còn nghẹn trong cổ họng, cửa đột nhiên bị mở ra từ bên ngoài. Kỳ Tự mở cửa đi vào, chỉ thấy Phó Vi tay đầy bột mì đứng trước tủ TV, tóc tùy tiện buộc lại, trên người mặc cái áo sơ mi trắng lỏng lỏng lẻo lẻo, bởi vì dài quá nên mặc lên người như váy luôn.

Sắc mặt anh nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn nhíu mày: “Sao em mặc quần áo của anh?”

Lý Manh trong điện thoại đột nhiên im lặng, ấp úng: “… Giọng này là, của chủ biên ạ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.