Phó Vi lúc uống rượu rất ngoan rất tốt, uống nhiều rồi sẽ yên lặng, không khóc không quậy. Uống say rồi người sẽ hành động hoàn toàn dựa vào bản năng, phát hiện có người tới gần, cô vô ý thức dịch người gần vào.
Kỳ Tự cúi đầu xuống nhìn người nào đó đang coi anh là gối đầu, ánh mắt tối sầm lại. Vóc người anh cao, Phó Vi chỉ có thể bên dựa lên cánh tay, bộ dáng cau mày rất bất mãn. Anh im lặng nhẹ nhàng dựa dựa về sau, để cô có thể an an ổn ổn mà gác đầu lên bả vai anh, Phó Vi khẽ nhíu mày cuối cùng cũng giãn ra.
Gần như không cần nghĩ ngợi, anh thế mà lại thỏa mãn cười một tiếng.
Một loạt tiếng chuông nhu hòa vang lên không đúng lúc, Kỳ Tự lấy cái điện thoại di động của Phó Vi từ trong túi xách ra.
Thẻ SIM mới đổi còn chưa kịp đồng bộ danh bạ, cho thấy chính là một dãy số xa lạ. Anh còn chưa có nhấn nút trả lời, đối phương đã chuyển sang hộp thư thoại. Trên màn ảnh cho thấy bốn cuộc miss call.
Trong hộp thư thoại, một giọng nam ôn hòa êm tai khàn khàn: “Phó Vi… Tôi không biết vì sao em không nhận điện thoại của tôi. Có lẽ mục đích ngay từ đầu của tôi không đơn thuần, nhưng xin em hãy tin chân thành vào thiện ý của tôi. Nếu như em không còn để ý đến quá khứ của em, có thể gọi lại cho tôi. Ngày mai là một ngày quan trọng, hi vọng lúc đó có thể thấy em xuất hiện.”
Kỳ Tự rời khỏi hộp thư thoại, thần sắc nghiêm túc lần nữa.
Trong phòng bao bấy giờ có người cảnh giác phát hiện động tĩnh của anh, nhìn anh ngồi trong góc, khiêu khích anh: “Không uống rượu, hát được không? Cùng hội trưởng Kim của chúng ta hát một bài đi thôi!” Ở đây không nhiều người độc thân, huống chi Kỳ Tự và Kim Lễ Ân cũng quen nhau, đương nhiên thành đối tượng buôn chuyện của mọi người.
Kim Lễ Ân vẻ mặt kinh ngạc, nhưng cũng không có từ chối.
Thịnh tình không thể chối từ, Kỳ Tự chọn một bài hát trữ tình tông thấp. Kim Lễ Ân cầm microphone hát một đoạn ngắn, cuối cùng không thấp xuống được, dứt khoát thả cho anh hát một mình.
Phó Vi tại yếu ớt tỉnh dậy trong giọng hát quen thuốc. Giai điệu quen thuộc, là một bài hát tiếng Anh cũ cô yêu nhất thời đại học, khi đó cô cứ thích dùng trong loa cộng hưởng trong nhà để bật. Không ngờ Kỳ Tự anh nghe liền học được.
Đầu có hơi nặng, trong giọng ca nam Phó Vi không biết giờ bao giờ nào, dựa vào bản năng mỉm cười với anh.
Họ sống cùng nhau, lưu lại dấu vết ở từng ngóc ngách cuộc sống không muốn ai biết của nhau, quen thuộc thói quen của nhau. Cho tới giờ khắc này, bị một bài tình ca cũ đánh trúng, một thứ tình cảm nồng nàn mà xa lạ ùa tới, khiến nụ cười cười trong sáng lại sáng tỏ, như ánh trăng chìm vào sóng lòng.
Hốt hoảng.
Đến khi nhạc yếu đi, bên trong phòng có người vỗ tay, còn có những khuôn mặt lạ mắt lắc lư trước mắt. Có người chào hỏi cô, là một bạn học nữ đã kết hôn, bưng cốc đồ uống cười với cô. Cô mới vừa tỉnh lại, mơ mơ màng màng nghe không rõ cô ấy đang nói cái gì.
Chờ lúc tỉnh táo, bạn học nữ đó thấy cô không có phản ứng, đã lại nói với Kỳ Tự, cười nói: “Đây chính là cô em gái trong truyền thuyết của cậu à? Trông duyên dáng quá, có đối tượng chưa?”
Kỳ Tự im lặng nhìn chằm chằm Phó Vi vừa mới tỉnh lại còn chưa hiểu gì, vô ý thức lắc đầu.
Bên kia lập tức cất lời, dáng vẻ vô cùng vui mừng: “Thế thì tốt quá! Em trai tôi cũng trưởng thành rồi, nhà tôi đang lo hôn sự của nó đây, tôi thấy tuổi tác cũng rất phù hợp, hôm nào giới thiệu cho hai đứa làm quen, làm thông gia?”
Giữa hàng lông mày tuấn tú lập tức chồng lên mấy chồng.
Giới thiệu cô cho người khác?
Xin lỗi đi. Anh chưa cân nhắc bao giờ.
Giọng nói bình tĩnh có phần lạnh lùng: “Tiếc quá, em gái tôi nó chưa có dự định kết hôn.”
Hai chữ em gái chữ này, thế mà lại khiến giọng anh chậm lại.
Sắc mặt cô bạn kia có chút xấu hổ, hàn huyên đơn giản vài câu, cũng bưng cốc đi. Một bên khác, Phó Vi cuối cùng đã khôi phục chút thần chí, mờ mịt hỏi Kỳ Tự: “Đây là đâu? Chuyện gì đã xảy ra… Mấy giờ rồi?”
“Tỉnh rồi à?” Kỳ Tự không định trả lời mấy câu hỏi liên tiếp của cô, biết còn cố hỏi lại cô một câu. Lẳng lặng đợi đến khi cô gật đầu, mới cầm túi cô lên, dứt khoát ra lệnh cho cô, “Về nhà.”
Anh ngẩng đầu, mới phát hiện Kim Lễ Ân một bên luôn mỉm cười nhìn bên này, vừa hay lại lễ phép: “Có cần tôi hỗ trợ không?”
“Không cần.” Kỳ Tự dứt khoát đáp, ánh mắt đã rơi xuống Dịch Bạch ngay bên kia, “Diệp Thanh có tới không?”
┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈
Đêm qua say lại tỉnh, tỉnh lại say, chính Phó Vi cũng quên là trở về nhà thế nào, lại làm sao mà lên giường ngủ. Sáng sớm tỉnh lại trời đã sáng choang, cô theo thói quen nâng tay trái lên nhìn đồng hồ, lại phát hiện đồng hồ không biết từ lúc nào đã bị lấy xuống, đoan đoan chính chính đặt cùng cài tóc trên tủ đầu giường, dây đồng hồ và ngăn tủ song song nhau, không kém chút xíu nào.
… Dấu hiệu OCD thế này, xem ra chính là do Kỳ Tự làm.
Nhưng giờ này Phó Vi không có tâm trạng đi thưởng thức hai cái đường thẳng song song hoàn mỹ đó, con ngươi phóng đại mà nhìn chằm chằm vào kim đồng hồ —— chín giờ lẻ bảy phút! Đùa, hôm nay là ngày làm việc!
Khoảnh khắc cô nhảy ra ổ chăn, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Kỳ Tự nhàn nhã dựa trên khung cửa, trong tay là một cái khay đầy đồ ăn sáng, còn có đặt một cốc sữa chua và hai quả trứng tráng. Bé Kỳ kén ăn ngửi không quen mùi sữa bò, chỉ có thể dùng sữa chua thay thế.
Phó Vi vội vàng nhảy về, kiểm tra vị trí cái váy ngủ bằng bông lỏng lỏng lẻo lẻo của cô có đúng vị trí không, nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng mà——huyết dịch toàn thân xông cả lên đại não, căn bản cô không nhớ mình có đổi quần áo! Vì sao trên người lại có váy ngủ!
Kỳ Tự không hề lo lắng đi vào phòng ngủ: “Hôm nay em có một ngày nghỉ ngoài định mức. Đương nhiên, cái giá là, thời gian của em sẽ để anh chi phối.”
Bên tai Phó Vi đỏ bừng lên, nào còn nghe thấy anh đang nói cái gì, nói lời cũng không thành câu: “Anh… Cái váy này…”
“À, tìm thấy trong cái hộc tủ thứ nhất bên trái trong phòng giữ quần áo đấy.” Kỳ Tự quay lưng lại đặt bữa sáng lên bàn sách của cô, giọng tự nhiên, “Anh còn tưởng rằng em muốn ngủ tới giữa trưa.” Anh quyết định dùng bữa sáng đánh thức cô thật sự là vô cùng sáng suốt.
Quý ngài Kỳ đang cảm thấy tốt đẹp nên xoay người sang chỗ khác, đột nhiên chau lông mày: “Sao em lại nhìn anh như vậy?”
Rốt cuộc là cùng anh đồng quy vu tận mới tốt hay là đồng quy vu tận một mình mới tốt… Phó Vi níu lấy chăn, chôn hai má đỏ hồng, tức giận đến phát run: “Anh không thể đánh thức em, để chính em thay quần áo à? !”
“Anh rất đồng ý với quan điểm của em.” Kỳ Tự giang tay ra, bất ngờ giải thích cho Phó Vi đang nổi giận, “Nhưng Diệp Thanh không thể chịu đựng được có người đem thiết kế của cô ta làm áo ngủ, nên nhanh chân hoàn thành công việc này trước rồi.”
“… Diệp Thanh?” Phó Vi sững sờ.
“Dịch Bạch và Diệp Thanh tối hôm qua về thành phố H, lúc đầu lúc buổi họp lớp kết thúc anh muốn tiễn họ, nhưng trên đường em ngủ bất tỉnh nhân sự, thế là cuối cùng liền thành họ hộ tống em về.”
Cho nên là… quần áo của cô, là Diệp Thanh đổi sao…
“… Có chuyện thế này. Anh không nói sớm.” Cô chẳng những không cảm thấy như trút được gánh nặng, ngược lại chôn đầu thấp hơn, còn sâu thêm một tấc là có thể thành công chết ngạt trong chăn.
Sáng sớm bị giật mình, trung khu thần kinh của cô có phần không theo kịp k.ích thí.ch ngoại giới, lề mà lề mề tắm rửa đổi một bộ trang phục bình thường, ngay cả bữa sáng cũng ăn trong tinh thần ỉu xìu.
Kỳ Tự một bên tính toán lượng đồ ăn cho Vivian, một bên nhắc nhở cô: “Tối hôm qua có người lưu thư thoại cho em.”
Phó Vi tiện tay ấn vào hộp thư thoại, đặt di động bên tai, miệng còn cắn quả trứng tráng. Nghe nghe, sắc mặt dần dần trầm xuống, vội vàng rời khỏi hộp thư thoại bấm điện thoại cho Phó Kỳ Dự.
Giọng Phó Kỳ Dự thật bất ngờ: “Tôi còn tưởng rằng em rất bài xích chuyện này.”
“Chuyện gì?” Phó Vi nhai trứng, cắn đến lòng đỏ trứng, chất trứng lòng đào nõn nà trôi xuống đầu lưỡi. Ưm, trứng lòng đào không còn sống, lại không chín, độ lửa rất vừa. Dưới đáy lòng Phó Vi hoang mang từ lúc nào mà Kỳ Tự có cảm hứng xuống bếp như vậy, ngoài miệng trôi chảy giải thích với Phó Kỳ Dự: “Tối hôm qua tôi uống nhiều ở tiệc, không thấy điện thoại của anh, ngại quá.”
“Em không phải cố ý không đến chứ?” giọng Phó Kỳ Dự lại có vẻ mong đợi, so với ngữ điệu ấm áp dịu dàng bình thường của anh thì quả thực một trời một vực.
Phó Vi để đũa xuống, cười nói: “Rốt cuộc là làm sao vậy, anh ở đâu?”
“Tôi ở nghĩa trạng công cộng ngoại ô.” Giọng Phó Kỳ Dự quay về bình tĩnh, “Hôm nay là ngày giỗ mẹ kế tôi.”
Thân thể Phó Vi cứng đờ, sau khi giữ im lặng thật lâu, cô nói: “Thật xin lỗi… tôi nghĩ tôi không thể nào cùng anh đi đến thắp hương cho bà ta. Chí ít hiện tại thì không.”
Phó Kỳ Dự im lặng một lát, không miễn cưỡng cô: “Bà đã từng điên cuồng tìm em, nhưng tất cả tin tức liên quan tới em đều đứt ở thành phố S, bà cho là em chết rồi. Năm ngoái bà qua đời, lúc lâm chung lời căn dặn duy nhất với tôi, chính là an táng bà ở nơi đây. Tôi nghĩ đến khoảnh khắc bà qua đời, bà vẫn tiếp tục sám hối tội lỗi của bà.”
Phó Vi khống chế run rẩy không nổi, mím chặt môi nghe giọng trầm của Phó Kỳ Dự: “Tôi không nghĩ tôi sẽ tìm được em. Cái tên Phó Vi này có quá nhiều, tôi đã từng lưu ý đến từng cô gái có cái tên này. Chỉ lúc xem được tin tức của em, đột nhiên tôi có trực giác. Về sau điều tra cho thấy tuổi tác tương xứng, khiến tôi gần như không kịp chờ đợi muốn xác định là em.”
“Không thể không thừa nhận đây là một cơ duyên, để hai người một lần nữa nhận nhau.” Anh nói, “Phó Vi, bà đã qua đời, sẽ không còn đau khổ hi vọng em sẽ tha thứ cho bà, sẽ không thể khiến em bối rối nữa. Em xuất hiện, cũng không còn an ủi bà được, song có thể an ủi chính em.”
Mười mấy năm qua mỗi đêm bị ác mộng đánh thức đồng loạt ùa về, trong lòng cô bồi hồi, cứ như tìm được một cái lối ra chung cho tất cả, liều mạng chen chúc hướng về bình thủy tinh có ánh sáng, khiến toàn thân cô phát run. Đó là người dì cô sợ hãi nhất khi còn bé.
“Em sao thế?” Kỳ Tự đứng trước bàn ăn, ánh mắt sắc bén đặt lên mặt cô luống cuống, trong cặp mắt kia có chấn kinh và đau đớn quá cường liệt, phức tạp đến nỗi ngay cả anh cũng đọc không được cảm xúc của cô.
Phó Vi nói một câu cuối cùng với điện thoại liền cúp điện thoại, cầm lấy chìa khoá trên bàn đứng dậy, đi mấy bước mới nhớ Kỳ Tự sau lưng, ráng chống đỡ bình tĩnh nói với anh, “Em có việc gấp đi ra ngoài một chuyến, tối nay sẽ về…”
“Anh có thể đưa em đi.” giữa lông mày anh thu chặt vào. Duy chỉ có hôm nay, không thể để cô rời đi…
Một năm chỉ có một lần, chỉ có hôm nay, mới có thể hỏi cô vấn đề kia.
Nhưng Phó Vi dường như hoàn toàn không có nghe thấy kiên trì trong giọng nói của anh, hoang mang rối loạn chạy ra ngoài, trông có vẻ không để ý: “Không cần, em sẽ về ngay.”
—— Oành.
Anh còn chưa mở lời, trước mắt chỉ có một cái cửa bị đóng lại, phát ra tiếng vang ầm ĩ.