Quý Ngài Ngang Ngược - Tuế Duy

Chương 28: Vị trí thứ nhất




Lập xuân đã qua, mưa hay rơi. Trong đêm xuân se lạnh, người chưa ngủ.

Khu Thanh Hợp thành phố S, Phó Vi trong quá trình dần dần ngủ, ở một huyện thành ở thành phố C, cỗ xe cứu thương duy nhất của bệnh viện huyện lao vùn vụt trên con đường hai làn xe, trong một căn hộ ở thành phố H, Dịch Bạch thức đêm tìm được tài liệu mà Kỳ Tự đòi anh ấy.

Còn Tống Tử Khuyết nửa ngồi ở đầu đường, giằng co không thôi với cùng một người phụ nữ trung niên quần áo lam lũ.

Cái người luôn theo dõi lấy anh kia trông gầy trơ cả xương, khô quắt đến mức dường như chẳng còn là thể trọng mà một con người có thể đạt tới. Vóc dáng thấp bé, xanh xao vàng vọt, trong đôi mắt vẩn đục tràn đầy sự sợ hãi đối với anh, xem ra là hoàn toàn không giống như có mưu đồ gì, mà cứ như là bị anh bắt nạt vậy.

Dù anh có hỏi gì, bà ta đều không chịu nói.

Tống Tử Khuyết thử hết các loại biện pháp, nhưng người này hình như không biết nói, cứ trố con mắt sợ hãi lên, nhìn anh chằm chằm không nhúc nhích.

Anh mấp máy môi thử lần cuối cùng: “Sao phải theo dõi tôi?”

“Sao lại bỏ chạy?”

“… Sao lại sợ tôi đến vậy?”

Người kia vẫn như không nói một tiếng gì, thỉnh thoảng khẽ lắc đầu, cứ như căn bản không nghe hiểu anh đang nói gì.

Rốt cục Tống Tử Khuyết đã mất hết toàn bộ kiên nhẫn, uy hiếp nói: “Nếu bà còn không chịu nói một câu nào, tôi chỉ có thể đưa bà đến đồn cảnh sát thôi.”

Nhưng bà ta cũng đâu có thực hiện hành vi phạm tội gì, không cướp bóc. Nhìn thân hình bà ta, cũng không giống như là có thể địch nổi một nam thanh niên ham vận động từ thời đại học như anh.

Dù ngay cả có đưa đến đồn cảnh sát cũng không có tác dụng nhỉ?

Đối phương dường như cũng biết vậy, vẫn nhẹ nhàng lắc đầu, nhắm chặt môi không chịu đáp lời, khiến người ta không dám xác định là có phải thật sự bà ta không nghe thấy anh nói gì không.

Anh nhíu lông mày đứng lên, vỗ vỗ bụi, nghiêm nghị nói: “Nếu bà không trả lời, thì dù đến đồn cảnh sát cũng sẽ không bị giữ lại, nhưng sẽ có thể trục xuất bà về nguyên quán.”

Người vẫn vốn không có phản ứng nhưng khi nghe thấy câu “trục về nguyên quán”, mắt đột nhiên b.ắn ra một ánh sáng sắc nét, nghẹn ngào bỗng nhiên lắc đầu, giọng nói khàn đến mức không giống như là âm thanh một người bình thường có thể phát ra: “Không… đừng, đừng đưa tôi… về…”

“Hóa ra bà biết nói cơ đấy.” Tống Tử Khuyết cúi đầu nhìn người đàn bà trung niên bẩn thỉu, khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, tóc có lẫn mấy sợi hoa râm, nhìn chắc lớn hơn tuổi thật. Sao anh lại, chọc phải người kỳ quái như thế này nhỉ?

※※※

Đêm khuya, Kỳ Tự ngủ bất ổn mà trên đầu có một cái túi chườm đá đã tan thành nước, tỉnh lại trong sự không thoải mái. Anh tỉnh táo mở mí mắt nặng nề ra, trông thấy mặt Phó Vi ngủ say, ngạc nhiên một lát.

Gần trong gang tấc. Lúc Phó Vi ngủ như con tôm, bởi vì không có đồ gì đắp, cả người cuộn thành cục nho nhỏ, tóc bên thái dương đậu trên mặt trắng nõn, vành mắt có hơi xanh đen.

Ủa, cái cô này, sao lại ngủ ở đây?

Kỳ Tự nghĩ ngợi, vẫn chia cái chăn trên giường chia cho cô, mình thì đắp cái chăn mỏng của anh, tay gỡ nước đá đã tan xuống, lẳng lặng nhìn cô. Đột nhiên tâm huyết dâng trào, anh cầm cái túi chườm nước đá kia nhẹ nhàng lăn hai vòng trên trán cô. Thấy cô trong mộng khó chịu nhíu nhíu mày lại, mới cười lấy túi nước đá đi, thưởng thức khuôn mặt cô trong mơ.

Anh im ắng nằm nghiêng, lông mi Phó Vi nhẹ nhàng rung động rơi vào mắt anh, cào lên cơn ngứa nhỏ xíu. Vì sao nhỉ? Rõ ràng là anh đang tức giận, lại có một suy nghĩ, rằng mình cần vãn hồi suy nghĩ của cô. Không có logic đến thế. So với sự bất mãn khi cô lãng quên ngày quan trọng, điều càng làm cho anh giận, là khi sơ sẩy tự nhiên lại diễn sinh ra cảm giác cô đơn.

Vậy mà lại là cô đơn đấy. Đáy lòng bị cào lên ngứa ngáy, làm tê liệt hơn phân nửa trái tim. Anh lại có thứ cảm xúc buồn cười này, càng buồn cười hơn chính là, khi nhớ đến cái bóng người đứng sóng vai cùng Phó Kỳ Dự trong nghĩa địa, cảm giác này lại càng sâu sắc.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút. Khi cô lần nữa một ngủ yên, người nào đó đang tức giận lại nâng túi nước đá lên nhẹ nhàng đưa qua cô chóp mũi. Lần này không có động tĩnh. Kỳ Tự cau mi tâm lại, một lần nữa trêu đùa cô, cô mới thì thầm hai tiếng trong cơn mộng, giống như một con mèo con ùng ục kêu. Tên người bệnh ấu trĩ cuối cùng cũng thỏa mãn, khóe miệng nhẹ nhàng giãn ra, lúc này mới ném túi chườm nước đá đi, một lần nữa ngủ thiếp đi.

Anh hi vọng em để tâm, đến chuyện mà anh cho rằng là quan trọng. Anh hi vọng trong tất cả mọi người, anh sẽ mãi mãi là người quan trọng hàng đầu. Không thể có ngoại lệ, ngủ ngon nhé, Phó Vi.

Một đêm ngủ ngon.

Đợi đến khi cô Phó giật mình chưa phát hiện tỉnh lại, trời đã mờ mờ.

Cô khôi phục ý thức mơ hồ, lập tức phát hiện có gì đó không thích hợp. Áo khoác vẫn choàng trên vai mình, cũng quả thực đang nằm trên mép giường của Kỳ Tự, nhưng… Cái chăn này là sao! Cô không chỉ đang trông nom bệnh nhân mà không cẩn thận ngủ đi, hơn nữa trong mơ cô còn lanh trí tranh cái chăn ư? !

Phó Vi sụp đổ vén chăn lên nhảy xuống giường, nhìn đồng hồ tối hôm qua cô không tháo, năm giờ bốn mươi… lúc đầu cô định tranh thủ đến sau nửa đêm, sẽ trở về phòng của mình ngủ, kết quả thế mà lại mơ hồ ngủ một giấc đến hừng đông, bên giường Kỳ Tự? !

Cô Phó khó tin vội vàng đi dép, dùng tốc độ nhanh nhất có thể để chạy về phòng của mình đổi lại áo quần, may sao Kỳ Tự không tỉnh lại để phát hiện ra cô… may mắn cô thở phào một hơi.

Hôm nay là lúc cô chuẩn bị triệt để cáo biệt. Cô cân nhắc một hồi, vẫn quyết định xuống tầng sử dụng phòng bếp lần cuối cùng, giúp quý ngài bệnh nhân làm một bữa sáng cuối cùng.

Kỳ Tự chán ghét mùi khói dầu, đồ ăn trong tủ trừ trứng gà ra thì không có vật gì khác, chỉ có chỗ để thực phẩm chín là còn có chút hàng tồn. Không bột đố gột nên hồ, cô chỉ có thể miễn cưỡng làm mấy cái trứng tráng thêm thịt hun khói.

Dầu lạnh vào nồi, vô thanh vô tức được làm nóng trên cái chảo nóng hổi, Phó Vi đổ lòng trắng trứng xuống, trong hoảng hốt cô làm cháy. ừm. Cô nhớ hai quả trứng vàng hoàn hảo ngày hôm đó, ngày cô rời giường muộn. Lúc ấy rời đi gấp, vậy mà không chú ý tới, Kỳ Tự lại làm bữa sáng cho cô?

Lần đầu tiên trong đời. Về sau… hẳn là không còn cơ hội.

Phó Vi ném quả trứng tráng thất bại đi, thời gian dư dả, cô nhìn chảo, nhẹ nhàng linh hoạt lật mặt trứng tráng. Rốt cục thành công một quả …

Chậm rãi làm xong bữa sáng, ngoài cửa sổ trời đã sáng trong.

Thế mà là lại là một ngày ánh nắng tươi sáng. Cô cười một tiếng lành lạnh, quay người lên lầu thu dọn hành lý, xe nhẹ đường quen, không còn cuống quít như ngày đầu cô rời đi, thu dọn không lộn xộn, khép lại cái va li màu lam nhạt, đột nhiên bị âm thanh sau lưng làm giật nảy mình:

“Đừng thu dọn.”

Cô vỗ vỗ bờ ngực chập trùng kịch liệt, định ra thần quay người: “Em gọi tắc xi, không cần anh đưa đón.”

“Đây không phải là vấn đề đón đưa hay không.”

Vậy coi như là… Giữ cô lại? Phó Vi lắc đầu trong lòng, Kỳ Tự đã để mắt đến chuyện khai trừ quan hệ nuôi dưỡng với cô, vài câu không minh bạch như thế, căn bản chính là anh nhất thời dâng trào tâm huyết thôi.

Kỳ Tự mặc rất ít, rõ là vừa mới rời giường liền đến phòng ngủ của cô, khuôn  mặt chưa có hoàn toàn hạ sốt nên còn có chút tái nhợt: “Nếu như em thực sự rất để tâm đến cái thân phận anh em này, anh có thể đồng ý với em, dừng các hành động pháp lý lại.”

Chẳng phải cô rất để tâm đến quan hệ nuôi dưỡng cô sao? Trải qua một đêm cân nhắc. So với việc hoàn toàn khiến cô biến mất khỏi cuộc sống, thì cứ nhặt lại cái thân phận anh trai này, hình như cũng chẳng phải chuyện khiến anh không thể nào chấp nhận được. Đây cũng không phải phương án tốt nhất của anh. Chuyện nhân nhượng vì toàn cục không phải tác phong của anh, khiến giọng anh nghe mà lành lạnh, lời nói lạnh nhạt.

Phó Vi lại hoàn toàn bị sự biểu hiện hời hợt của anh chọc giận, ủy khuất và tức giận hỗn tạp lại, khiến cô sinh ra một sự bất lực khổng lồ: “Kỳ Tự, lòng từ bi muốn thu nhận em có thú vị đến vậy sao?”

“Là em tình nguyện được người khác thu nhận, cũng không nguyện lòng ở lại mà.” Vẫn là ngữ điệu hờ hững như cũ.

Phó Vi giận quá thành cười, cầm cái va li trong tay di trên sàn nhà: “Vâng vâng vâng. Dù sao cái số của em chính là để người ta nhận nuôi. Từ nay về sau, dù em có ngủ ngoài đường, cũng không cần anh thu nhận đâu, cậu chủ Kỳ.” Phó Vi hất cửa ra, trước khi bước đi cô quay đầu nhạt nhẽo liếc mắt nhìn anh, “Đồ ăn sáng và thuốc ở trên bàn trà phòng khách, chúc anh thu nhận được một người sẽ chăm sóc anh tốt hơn.”

Anh vốn không có ý này mà! Cái cảm giác bực bội kia lại lần nữa dâng lên, giống như muốn ném cả người anh vào trong đống lửa cháy hừng hực, hóa thành một đám lửa phát ra tiếng kêu ghê người.

Bé mèo nhà dịu dàng ngoan ngoãn, cơ hồ không biết tức giận đó, thế mà giờ đã giương nanh múa vuốt, mẫn cảm mà táo bạo, phản ứng kịch liệt lại từng ánh mắt lãnh đạm của anh, ngay cả cái ngữ điệu hờ hững quen thuộc của anh cũng không thể chịu đựng được. Sự thay đổi này đột nhiên khiến cho anh không thích ứng được.

Vì sao? Bởi vì cô có một người khác để có thể ỷ lại, là Phó Kỳ Dự ư?

Kỳ Tự nôn nóng đuổi theo xuống lầu, cái bóng dáng kiên quyết quật cường kia không để lại cho anh một cơ hội nào. Bên cạnh bữa sáng bốc hơi nóng trên bàn trà, lẳng lặng đặt một cái chìa khóa.

Chìa khoá của Phó Vi. Cô bỏ lại, không định quay về nữa.

※※※

Liên tục mấy ngày, Phó Vi không đi làm, cả ngày cứ ở trong phòng ngủ, ngày đêm điên đảo, ba bữa cơm hỗn loạn. Phó Kỳ Dự đôi khi sẽ đến thăm cô, mang cho cô mấy món quà vặt quê nhà, ánh mắt rõ ràng có chút lo lắng: “Làm sao thế? Chuyện của anh sắp lo liệu xong, sau đó sẽ phải nằm viện điều trị, có lẽ không thể để tâm tới em.”

Anh nghiêm túc nhìn cô: “Em thế này, rất khó để khiến anh yên tâm.”

“Không sao, em ổn mà.” sắc mặt Phó Vi như tro tàn, khuôn mặt có phần tiều tụy, đột nhiên dường như là nhớ cái gì đó, nên hỏi anh, “Khi đó anh tìm thấy em, để em làm việc cho anh, thật sự chỉ là vì tìm một con đường để hiểu em ư? Viết tự truyện chỉ là một cái cớ sáng tạo à?”

“Không.” Anh bị hỏi đến mức có chút vội vàng không kịp chuẩn bị, nhưng lại trả lời rất kiên định, “Không có trực giác gì cả chỉ là anh tự nhiên nghĩ ra thôi. Anh lưu ý đến em, là bởi vì anh rất thưởng thức sự cứng cỏi trong câu chữ của em, đối với những con người trong chiến tranh không chốn yên thân đó em có một sự đồng tình rất khắc chế, điều này rất ít thấy trong những bài báo chiến trường.”

“Vậy ra, anh vẫn còn cần em giúp em hoàn thành bản thảo sao?” Phó Vi ngẩng đầu lên nhìn anh.

Phó Kỳ Dự vu.ốt ve bờ vai cô, vẻ mặt ôn hòa: “Nếu như em có rảnh, anh đương nhiên sẽ không để ý.”

Hết sức hết lòng để sáng tác một phần bản thảo đối với cô mà nói, là một cách để phân tán lực chú ý rất tốt. Mấy ngày sau cô chúi đầu vào việc chỉnh lý tư liệu và dàn khung dựng kết cấu, chậm rãi bổ sung. Bởi vì không còn là một người đứng ngoài quan sát từ góc độ xa lạ, sách của cô viết có tình cảm chủ quan của mình, trông qua giống như là một ghi chép về hồi ức của một người thân.

Bế quan một tuần lễ, cái điện thoại luôn yên lặng đột nhiên có một cuộc gọi đến.

Dịch Bạch.

Cô nghe anh ấy nói mấy lần, lần nào cũng khúm núm vâng hai tiếng, cuối cùng cũng không có để trong lòng. Không phải cô không nguyện ý về, mà là, không có cách nào để cô an tâm tiếp tục sống, sống một cuộc sống không thuộc về cô. Cái cảm giác lúc nào cũng có thể sẽ bị vứt bỏ đó, sẽ khiến cho cô gặp ác mộng liên tục.

Lần này ngữ khí Dịch Bạch có chút gấp, cơ hồ là phát giận nói với cô: “Thật sự em không thử về thăm thử sao? Anh em đã nằm viện đây!” Phát sốt thì thôi, lại còn không uống thuốc đàng hoàng, ăn uống không có quy luật khiến cho anh lại tái phát viêm ruột thừa cấp tính. Dù Kỳ Tự có không thích bệnh viện, cũng không thể không đưa đi chữa.

Cái tên bướng bỉnh đó, đau chết cũng không chịu mổ, lần này thì hay rồi, nói không chừng sẽ có nguy hiểm.

Phó Vi cắn môi đau nhức, hung ác quyết tâm nói: “Nói rồi đừng có tìm em, anh ấy sốt đỏ người thì tìm bác sĩ ấy! Chẳng lẽ còn muốn em đến mổ cho anh ấy à? !” hét xong cúp điện thoại, tới tới lui lui, cuối cùng vẫn là cầm lấy điện thoại di động, gọi lại: “Dịch Bạch.”

Dịch Bạch nhận điện thoại của cô mà sững sờ, ngữ khí trước sau chênh lệch quá lớn, sự phẫn nộ không quan tâm không để ý đột nhiên biến thành sự bình tĩnh chết lặng. Anh ấy còn chưa kịp phản ứng, đối phương đã mở miệng nói câu tiếp theo, giọng hơi khàn, nghe như xì hơi, yếu ớt như tiếng muỗi:

“Anh ấy ở bệnh viện nào ạ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.