Quý Ngài Ngang Ngược - Tuế Duy

Chương 34: Thế công hoa hồng




Phó Vi đi làm, giúp Chu Phảng Viện mua cháo, chuẩn bị xong hết mới ra ngoài. Tướng mạo cô vốn thiên hướng mộc mạc, lúc tinh thần không tốt trông qua sẽ vô cùng uể oải tiều tụy. Thêm chuyện đêm qua ngủ cũng không ngon, Phó Vi chỉ đành bôi ít kem che khuyết điểm, mới giấu đi vành mắt xanh đen được một chút.

Đến công ty, lại phát hiện mấy tuần nay không đi làm, văn phòng hoàn toàn thay đổi —— bàn làm việc của cô trống không, văn kiện và đồ bài trí đều không cánh mà bay.

Lý Manh trông thấy Phó Vi đứng đơ ra trước bàn làm việc trống không, ôm một chồng văn kiện, thở dài thở ngắn vỗ vỗ bờ vai của cô, “Ôi.”

Phó Vi không đáp gì lại hành động sâu xa của cô ấy, “Manh manh… đồ chị đâu, ” tối qua Kỳ Tự còn bảo cô đi làm, hôm nay đã quyết định đuổi cô ra khỏi cửa rồi à?

Ánh mắt Lý Manh quái dị liếc bốn phía, dùng bút bi trong tay chọc chọc chỗ nào đó sau cô: “Ầy, phòng làm việc của chị ở đó.”

Phó Vi nghi ngờ nhìn lại theo hướng ngòi bút của cô ấy…

Thế là, cô Phó tiểu thư không biết đêm nay là đêm nao đã kinh ngạc phát hiện, rằng bàn làm việc của cô đã bị chuyển đến sang phòng chủ biên, đồng thời, chức vị của cô chẳng biết lúc nào biến thành trợ lý của chủ biên.

Biến động về vị trí của cô mà không báo cô gì vậy? !

Cô nhìn đồ bài trí quen thuộc trên bàn làm việc, không biết có nên ngồi xuống không. Bên ngoài phòng chủ biên đồng nghiệp tấp nập đi đến đến đi, có chuyện tốt gì thì mấy cô đồng nghiệp nữ thậm chí còn ôm cùng một đống văn kiện cứ đi đi về về mấy lượt, ánh mắt theo dõi quả thực càng che càng lộ. Phó Vi đóng cửa lại, trong phòng chủ biên chỉ có một mình cô, trên chỗ ngồi của Kỳ Tự căn bản không có ai. Mà trên bàn làm việc của cô có để một chồng lịch trình của Kỳ Tự——hôm nay anh sẽ đi đánh tennis cùng tổng giám đốc một công ty quảng cáo nào đó, sẽ không có mặt ở công ty.

Phó Vi giận mà không chỗ trút, lại không có chỗ để phát giận. Cô căn bản không công việc gì làm, giận dữ rời khỏi công ty lại đúng ý muốn của Kỳ Tự, thế là một buổi sáng cô giấu mình trong phòng chủ biên lạ lẫm ngột ngạt, tức giận đến mức ngũ tạng lục phủ cũng nhưng nhức đau.

Càng khiến người ta suy sụp chính là. Lúc nghỉ trưa, tiếp tân có gửi cô một kiện hàng. Cô mở cửa phòng chủ biên, đón ánh mắt rình mò khắp văn phòng đi ra ngoài, sau đó… cầm một bó hoa hồng to về. Mọi người không hẹn mà cùng yên tĩnh khiến tiếng bước chân của Phó Vi nghe văng vẳng trong công ty.

Trong bó hoa hồng còn có một cái thiệp: Mừng em thăng chức. Lạc khoản: Kỳ Tự.

… Đây là thăng chức à? !

Dù là người bình thản như cô, cũng rất muốn bóp nát cái tên trên dòng lạc khoản kia.

Phó Vi đi ra cửa nhanh như chớp, trong cảnh tượng quai hàm sắp rơi hết xuống đất cô đưa cả bó hoa to cho công nhân vệ sinh.

Khi cô quyết định thu dọn đồ đạc rời đi, điện thoại của Chu Phảng Viện đúng hạn mà tới, không có lời chào hỏi bình thường khi kết nối điện thoại, trực tiếp hỏi cô: “Cháo là cô mua à?”

“Ừ.” Phó Vi tỉnh táo lại từ trong cơn lửa giận, thản nhiên nói, “Bây giờ cô mới dậy à? Cháo nguội hết rồi. Nếu như cô không muốn ra ngoài, thì trong ngăn tủ phòng bếp có số điện thoại giao hàng đấy.” dạo trước cô cô đóng cửa không ra ngoài, cả ngày tối mặt tắt mũi làm bạn cùng Word, chính là nhờ vào quán ăn đó mà qua ngày.

“Cảm ơn.”

“Gì cơ?”

“Tôi nói cảm ơn.” Chu Phảng Viện lên giọng, dứt khoát nói.

Cô ta lễ phép hoà thuận thế này, khiến cho Phó Vi không thể thích ứng: “… Không cần cám ơn đâu.”

Nhưng, Chu Phảng Viện vẫn là Chu Phảng Viện. Ngay cả một câu tạm biệt cũng không có, lưu loát cúp điện thoại.

Thế là mấy ngày liên tiếp, Phó Vi ngày nào cũng cúi đầu không nói tiếng nào cứ lặp lại giữa đi làm và mua đồ ăn tối cho Chu Phảng Viện. Kỳ Tự thường xuyên không ở công ty, thỉnh thoảng về, cô cũng giả vờ như đang bận rộn nên không nhìn anh. Hoa hồng đến tay cô mỗi ngày sẽ bị cô đúng giờ ném vào thùng rác ngoài cửa.

Lý Manh thỉnh thoảng cũng sẽ chậc chậc lắc đầu, trách cô phung phí của trời: “Chuyển cho em cũng không tệ mà, em đưa cho mẹ em.”

Phó Vi lườm cô ấy một cái: “Nên hẳn là chị may mắn lắm đây, vì anh ta không tặng chị một bó hoa cẩm chướng?”

So với hành động khác thường của Kỳ Tự, Chu Phảng Viện lại rất an phận, cả ngày ở nhà, sớm tối hưởng thụ đồ ăn Phó Vi nấu, trưa thì gọi đồ ăn bên ngoài. Song đều là Phó Vi đưa tiền. Cô ta bỏ nhà đi trốn nên không có mang bao nhiêu tiền mặt, thẻ tín dụng thì bị trong nhà khóa, hiện tại còn vô sản hơn Phó Vi.

Lúc Phó Vi về, đụng phải người đàn ông đeo kính râm áo đen, vội vàng đi ra từ tòa nhà hai cô ở. Cô sinh lòng nghi ngờ, lúc vào nhà lại trông thấy Chu Phảng Viện như thường lệ ngồi trước laptop, trên màn hình nhấp nhoáng từng bức ảnh pixel mơ hồ, cho thấy đều là cùng một người đàn ông.

Phó Vi thấy người trên ảnh nhìn rất quen mắt, từng có gặp qua ở lễ đính hôn của Chu Phảng Viện, nhận ra đó là vị hôn phu của cô ta, Kim Nhạc.

“Những tấm hình này…” Phó Vi nói, lại khiến Chu Phảng Viện giật nảy mình, vỗ tim vội vàng tắt web: “Cô về lúc nào đấy!”

Phó Vi nghiêm túc nhìn chằm chằm màn hình máy tính cô ta: “Cô đang điều tra anh ta à?” kỹ càng theo dõi cuộc sống của một người thế này, góc độ và chất lượng rất khả nghi, chỉ có thể giải thích: Chu Phảng Viện thuê thám tử tư.

“Phải thì sao.” Chu Phảng Viện không hề lo lắng mà khép lại laptop, khoan thai từ tốn lấy bữa tối trong tay cô, liếc mắt nhìn liền bắt đầu phàn nàn, “Tối nay lại chỉ có thể ăn đồ ngoài à, món gà lần trước không thể nấu lại một lần nữa sao?”

“…” Phó Vi hoàn toàn không mà sao mà nhìn nổi Chu Phảng Viện đã nghiệm tài nấu nướng của cô, “Đó là canh gà nấu cho bệnh nhân còn thừa. Hết rồi.”

“Ờ.”

Phó Vi thức tỉnh khỏi bản tính bảo mẫu, ngăn lại Chu Phảng Viện sắp bắt đầu ăn: “Cô còn chưa có giải thích những tấm hình kia. Cô có biết thuê thám tử tư là phạm pháp không, anh ta hoàn toàn có thể kiện cô?”

“Phạm pháp á?” Chu Phảng Viện cứ như nghe chuyện tiếu lâm, “Vậy anh ta ngày nào cũng làm chuyện phạm pháp kìa, nhiều lắm.”

Cả nhà phong tỏa tin tức cô ta trốn nhà, bên ngoài chưa biết. Người cô thuê là đối tượng nhà cô ta hợp tác lâu dài, tạm thời chưa thu phí cô ta. Đợi đến khi tin tức không giấu lại được, những tiện ích này sẽ dùng không được nữa, cô ta nhất định phải giành giật từng giây tiến hành.

Như là đã bị Phó Vi vạch trần, Chu Phảng Viện cũng không còn che giấu, thoải mái mở ra giao diện, đưa ra một tấm hình cho cô xem: “Thấy không? 2-Love. Anh ta lại còn đến cái chốn đó.”

Phó Vi nhíu lại lông mày cẩn thận trông bảng hiệu trong tấm ảnh, màu sắc mờ ám, trông qua hình như là một quán bar tư nhân: “Chỗ này thì làm sao?”

Chu Phảng Viện thắng lợi khẽ cười: “Vốn là quán bar tình đồng chí trứ danh, cô không biết à, cô Phó ngây thơ?” Trên mặt cô ta ngập đầy nụ cười tự tin khi đạt được mục đích, “Tôi bảo sao anh ta lại dễ dàng liền đáp ứng cưới một cô gái chưa từng gặp. Hóa ra…”

“Thôi!” Phó Vi ngăn cô ta, mày khóa chặt, “Cô điều tra cuộc sống riêng tư của anh ta… Vì sao?”

“Nếu không, phải làm sao tôi mới hủy hôn ước được?” Chu Phảng Viện dùng ánh mắt rất đương nhiên nhìn cô, “Cô cho rằng là tôi giận dỗi à? Không có nắm chắc phần thắng, tôi sẽ không gặp Kỳ Dự.”

Phó Vi á khẩu không trả lời được, đưa mắt nhìn cái bóng lưng yểu điệu mang theo sự đắc ý thắng lợi đi về hướng bàn ăn, ăn mấy món Nhật cô mua như hổ vồ, biểu cảm hết sức thoải mái.

… Tốt thôi, logic của cô ta và Phó Kỳ Dự, cô chưa bao giờ hiểu nổi.

Cô vừa toan quay đầu, liền bị âm thanh sau lưng gọi lại. Một phần hợp đồng quen thuộc xuất hiện trên tay Chu Phảng Viện: “Ầy, cầm cái này đi.”

Phó Vi ngưng thần nhìn cô ta: “Đây là cái gì?”

“Chương trình đào tạo MC của đài truyền hình Thành phố S đó.” Chu Phảng Viện ngừng lại một lúc, đã nhìn ra biểu cảm vừa chạm vào là nổ của Phó Vi, thờ ơ cười một tiếng, “Đừng tưởng rằng tôi sẽ đưa ân huệ của tôi cho cùng là một người những hai lần. Mặc dù tôi rất cảm ơn cô đã thuyết phục Kỳ Dự chấp nhận phẫu thuật, nhưng hợp đồng này là ý của anh tôi.”

Cô ta ngậm cái thìa bạc li.ếm liế.m: “ừm, anh tôi hình như thấy rất hứng thú với cô.”

“…” Phó Vi giật mình ngay tại chỗ, không có tiến lên để nhận, “Cuộc phẫu thuật còn chưa biết có thể thành công hay không, bây giờ nói chuyện thù lao cũng quá sớm đi.” Châm chọc một câu, nhưng chẳng có bao nhiêu mỉa mai, giống như chỉ vì ứng phó câu chế nhạo của Chu Phảng Viện đã khiến cô xấu hổ.

Không biết vì sao, đột nhiên cô nhớ tới Kỳ Tự.

Lại là một đêm trằn trọc, Phó Vi nằm trên giường, để điện thoại di động xuống, nhắm mắt ngủ trong chốc lát, lại đột nhiên mở ra, một lần nữa cầm lấy điện thoại bên gối. Danh bạ thoát ra lại vào, vào rồi lại ra, vất vả lắm cô mới đưa ngón tay đến tên Kỳ Tự, lại lần nữa ném di động sang bên cạnh gối đầu.

Trên dòng danh bạ còn lưu cái tên cô lưu vào tôi họ cãi nhau—— đồ khốn.

Phó Vi cắn môi nhớ lại Kỳ Tự hồi ban ngày ăn mặc chỉnh tề, anh tuấn lạnh lùng, ngày nào cô cũng dương dương trước mặt anh ôm một bó hoa to ra cổng vứt, anh chỉ ngẩng đầu nhàn nhạt liếc cô một cái, cứ như việc không liên quan gì đến mình. Mấy ngày gần đây, cô đã diễn biến đến mức ngay cả thiệp cũng không thèm đọc, trực tiếp vứt đi, nhưng Kỳ Tự cứ một mực hết sức duy trì bình thản.

Cái tên trước mắt thật sự là hợp với tình hình —— đồ khốn! Có thể đừng làm mấy chuyện kỳ quái, rồi không chịu mở lời một câu không!

Do cả đêm phẫn nộ, ngày hôm sau Phó Vi theo thường lệ vứt một bó hoa hồng rực rỡ ướt át xong, trực tiếp đi về bàn làm việc của Kỳ Tự. Cô lẫm liệt nghiêm mặt chống bên mép bàn cúi người, thẻ công tác trên cổ treo rủ xuống trên mặt bàn anh: “Em nhớ em anh dị ứng phấn hoa, ngày nào cũng tổn hại người tổn hại mình thế này thú vị không?”

Kỳ Tự nhìn chằm chằm màn hình, chuyên tâm đọc tin: “Ngày nào em cũng vứt rất kịp thời.” Anh tiện tay cầm lấy cà phê Phó Vi pha trên bàn, nhấp một ngụm, từ đầu đến cuối đều không ngẩng đầu nhìn về phía người nào đó đang nổi trận lôi đình.

Phó Vi không thể nhịn được nữa nên lên giọng: “Kỳ Tự! Anh có biết anh đang làm gì không đấy?”

“Anh muốn để bố mẹ trở thành bố mẹ thật của em mà, à, nói chính xác ra là bố mẹ chồng.” Kỳ Tự cúi đầu tiếp tục xử lý công sự, tiện tay kéo ra một tờ hợp đồng chưa ký.

Phó Vi lập tức ngơ ngẩn, đỏ mặt cả giận nói: “… Anh đang tự tiện làm gì đó!”

Ngòi bút kim loại sắc bén tiêu sái kí tên anh lên bên B. Kỳ Tự khép lại cặp văn kiện, rốt cục ngẩng đầu lên, giữa hàng lông mày lạnh lùng ngạo mạn mặt không đổi sắc, nhẹ nhàng cười: “Anh không hề tự tiện làm chủ, cô Phó, anh đang theo đuổi em.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.