Ấm áp trên cổ tay kéo đến trái tim, đâm sâu vào từng mạch máu, quấn quýt nói nhói lại mềm mại ngứa ngứa. Dường như Phó Vi bị cái gì đó đông cứng, mắt cũng quên nháy.
Tự nhiên giống như dòng sông thời gian dài đằng đẵng, rốt cục đã chảy qua nơi đây. Anh nói, “Không phải thân phận ‘Bạn đời của anh’ cần em. Mà là anh cần em.”
Giọng Kỳ Tự và khuôn mặt sắc bén gần sát hơn, cứ như là muốn hòa hơi thở hai người lại làm làm một, “Anh đã giải thích rõ ràng chưa, “
Cuối cùng Phó Vi cũng tỉnh táo từ hơi thở gấp, bỗng nhiên rút tay đứng lên, vô thức lùi ra phía sau xa mấy bước cách bàn ăn. Mấy chữ bật ra từ yết hầu, đờ đẫn giả vờ mỉm cười, “Anh không cảm thấy… Chúng mình, không hợp nhau à?”
—— leng keng.
Hai người đồng thời quay đầu lại, chuông cửa yên lặng một lúc, lại vang lên lần nữa —— leng keng.
Nụ cười Phó Vi cứng bên khóe miệng, quẫn mình quay đầu liếc mắt nhìn anh, khẽ bước chân đi mở cửa.
Ngoài cửa Kim Lễ Ân mặc một bộ đồ bộ đi làm ngắn màu trắng, môi sắc hồng nhuận và lớp trang điểm cẩn thận tỉ mỉ khiến cô ta trông như một nữ cường nhân già dặn, sau sự kinh ngạc ngắn ngủi bèn vừa vặn cười một tiếng với phía sau cô: “Cô Phó à? Là tin tức tôi nhận được đã sai ư, em trai tôi nói nó ở đây.”
“Không ạ… Kim Nhạc ở trong.” Phó Vi êm ái nở nụ cười lễ phép.
Kim Nhạc cũng nghe được tiếng chuông cửa, đang đi ra từ trong phòng ngủ chính. Chu Phảng Viện dùng lượng thuốc nhỏ, dược hiệu qua nhanh, chỉ là lần đầu dùng, nên cơ thể có chút mẫn cảm, nên phản ứng vừa rồi mới ghê như vậy. Giờ được anh ta chăm sóc và áp chế nên đã mê man ngủ thiếp đi.
Giờ cô ta thế này, cũng không thể nào nói chuyện giải trừ hôn ước, huống hồ giờ có chuyện của Kim Lễ Ân và Chu Dục Sâm, họ dù đàm phán cũng không cần nghiêm túc nhiều, cũng không có trở ngại bao lớn, chỉ cần song phương đều có thái độ ôn hòa, lập trường nhất trí là được.
Xem ra, Kim Nhạc cảm thấy chuyến này mình tới thật sự là vô cùng oan uổng, cụp lỗ tai trước mặt Kim Lễ Ân, như một con ác khuyển gặp chủ nhân: “Chị ơi.”
Kim Lễ Ân xem ra không giận, nhìn thấy anh ta cũng chỉ là cụp mắt xuống, nhẹ nhàng hít một hơi: “Về với chị.”
Kim Nhạc đàng hoàng đi theo sau cô ta, xem ra rất nghe lời.
Thật sự là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Phó Vi nghĩ thầm.
Kim Lễ Ân lại không rời ra phía sau cửa rồi trực tiếp đi, mà cười nhạt đi ngang qua bên cạnh Phó Vi, trực tiếp đi vào phòng ăn. Kỳ Tự đã đứng lên từ trên ghế, đi ra phòng khách.
Túi xách tay thuộc da màu trắng bị hai tay cô ta giữ trước eo, cười đến là tự nhiên hào phóng: “Lần này đa tạ anh, Kỳ Tự.”
Kỳ Tự thản nhiên: “Không phải chuyện gì quan trọng.”
Không phải “Không sao” “Không có gì”, cũng không phải “Không có gì phiền toái “, mà là… Không quan trọng. Người này nói chuyện có cần trực tiếp như vậy hay không?
Người đàn ông dáng người cao gầy hai tay đút trong túi quần tây, vì trực tiếp đi đến từ chỗ công việc, nên trên người vẫn mặc trang phục lúc làm việc, áo sơ mi trắng tuyên cổ bất biến gặp chuyện hỗn loạn vẫn phẳng phiu sạch sẽ như cũ, sắc mặt xem ra có phần khó đăm đăm, môi mỏng nhấp nhẹ, hơi bất mãn.
Thế này thì cho dù là với sinh vật giống đực có tính tình tốt, sau khi bị từ chối tâm trạng cũng sẽ rất không tốt nhỉ?
Nhưng Kim Lễ Ân chỉ thấy kinh ngạc với thái độ ngạo mạn hơn bình thường của anh, nhớ lời lúc trước anh có nói với cô, lạnh nhạt cúi đầu cười một tiếng, biểu cảm vẫn lễ phép vừa vặn, co duỗi vừa hay: “Dù thế nào, em rất cảm ơn anh đã kịp thời cho em biết.” cô ta dường như lơ đãng liếc mắt Phó Vi bên cạnh biểu cảm bình thản ung dung con ngươi lại khác thường, dùng một ánh mắt chờ mong tiến thoái tự nhiên khẽ ngửa đầu nhìn Kỳ Tự, “Không còn gì muốn nói với em à?”
“Không.” Kỳ Tự nghiêng mặt qua một bên.
Kim Lễ Ân mím môi cười khẽ: “Thật là tuyệt tình, không có lời chúc phúc gì sao? Mười mấy năm giao tình, em sắp kết hôn rồi.”
Kỳ Tự im lặng một hồi, thản nhiên nói: “Chúc em không phạm sai lầm như em trai em.”
Mặc dù đã sớm biết sẽ không có gì dịu dàng bật ra được từ miệng con người này, nhưng vẫn không ngờ, ngay cả một câu tân hôn hạnh phúc cũng không có. Kim Lễ Ân tự giễu cười một tiếng, thận trọng và kiêu ngạo cô để trên mặt cùng ý cười xem ra hình như càng rỡ ràng, không hư giả nửa phần, dường như là một sự đối chọi âm thầm: “Cũng chúc anh không đưa ra một lựa chọn sai lầm.”
Cô ta đi về chỗ Kim Nhạc ở cổng, lúc xoay người vô tình hay cố ý mà nhìn Phó Vi thần sắc không khác một cái, cười một tiếng ý vị không rõ. Trước khi ra cửa, cô ta cầm tay nắm cửa, ung dung cáo biệt: “Em trai tôi tôi mang đi, nó gây phiền phức cho mọi người nên xin mọi người lượng thứ. Ờ…” Ánh mắt của cô ta dao động trên mặt Kỳ Tự một lát, dùng ngón tay chỉ chỉ chỗ tai mình, “Bên này anh bị thương à? Xem ra vẫn chưa xử lý tốt.”
“Không có gì đáng ngại.” Ngữ điệu bình thản.
Phó Vi rõ ràng đã chú ý tới, lúc anh đang nói câu nói này rõ ràng anh nhìn nhìn cô.
“Vậy là tốt rồi.” Kim Lễ Ân nghiêng người kéo cửa, tiêu sái cười một tiếng, “Chào.”
“Tân hôn hạnh phúc.” giọng nam thấp.
Động tác Kim Lễ Ân đóng cửa dừng lại, nói khẽ: “Cảm ơn.”
Phó Vi hai ba bước theo sau, cầm lấy áo khoác đi tới cửa: “Tôi tiễn hai người.”
Kim Lễ Ân không từ chối, im lặng ra cửa, đi đến cửa thang máy bèn dừng bước: “Chỉ cần đến đây thôi. Nhớ giúp tôi xin lỗi cô Chu.”
Phó Vi cũng không tiếp tục kiên trì, ừ một tiếng, gật đầu nói: “Tôi sẽ chuyển lời tới cô ấy. Vậy… Đi thong thả.”
Không có sự khách sáo dư thừa, Kim Lễ Ân dẫn theo Kim Nhạc đi vào thang máy, vẫy vẫy tay với cô. Cửa thang máy màu bạc giống hai mảnh lưỡi đao sắc bén, dần dần khép lại. Hai thế giới trong ngoài bị cách ly.
Đến khi cửa thang máy khép lại, nụ cười Kim Lễ Ân mới tắt.
Kim Nhạc cuộn tay lại, nhíu mày nhìn cô chị gái đi giày cao gót vẫn còn thấp hơn mình một cái đầu, trù trừ mở miệng: “Sao chị khách khí như vậy làm gì… không phải chị luôn thích, khụ khụ.”
Kim Lễ Ân không giận, ngữ khí ôn hoà như đang giáo dục một đứa trẻ thích hỏi Mười vạn câu hỏi vì sao: “Chị em là người sắp đính hôn.”
“Em còn chưa nói cái này đâu!” Kim Nhạc ý thức được ngữ khí của mình có phần kích động khó hiểu, nửa là căm giận nửa là bênh vực kẻ yếu nói, “Sao chị đột nhiên đồng ý tên Chu Dục Sâm kia? Chu Phảng Viện cũng chỉ đáng ghét một chút thôi, cưới về cũng không có gì. Dù sao chỉ cần là đàn bà, đều không có gì khác biệt.”
Kim Lễ Ân vừa bực mình vừa buồn cười mà trông cậu em trai giương nanh múa vuốt: “Đã không có gì khác nhau, sao còn phải cưới đàn bà?”
“Chẳng lẽ em thực sự cưới được đàn ông về nhà chắc? ! Bố không đánh chết em chắc?” anh ta cũng nghĩ qua rồi. Nhưng so với bị trục xuất khỏi gia môn mất nguồn kinh tế, “Chân ái” gì đó đều là phù vân thôi nhỉ?
Kim Lễ Ân cười một tiếng, đúng lúc đó thang máy đến tầng dưới chót. Cô không nói gì, trực tiếp bước ra ngoài.
Ngay cả cậu em trai ăn chơi này cũng biết, có một số việc có thể làm, có một số việc không thể làm.
Mà đối với cô mà nói, tình huống tốt nhất là gả cho một người chồng có thể giúp cho cho sự nghiệp và gia tộc. Chu Dục Sâm có thể thỏa mãn yêu cầu này, lại không tệ bạc với cô, hơn nữa còn có thể tiện thể giải quyết chuyện vợ chồng bất hòa cho đứa em trai kém cỏi và cùng tiểu thư Chu gia. Một mũi tên trúng ba con chim, đối tượng này cô rất hài lòng.
Giày cao gót đạp trên mặt đá cẩm thạch đại sảnh tầng dưới cùng, chạm đất vang tiếng.
Đây là lựa chọn của chính cô. Cô không chỉ có chọn được người tuyệt đối chính xác, mà còn chọn được người rất đẹp trai, tuấn tú. Kết quả và tình hình đều không bại bởi ai. Nhưng vì sao, cô lại cảm thấy mình thua nhỉ?
Vì sao anh có thể liều mình chọn sai, cam nguyện chật vật không thu hoạch được một hạt giống nào, cũng dám vứt bỏ lợi ích đã đạt được vậy, Kỳ Tự.
Ra khỏi cao ốc, Kim Lễ Ân cười ưu nhã xoay người, giúp Kim Nhạc sửa sang lại cổ áo nghiêng lệch: “Được rồi, có gì mà không hài lòng?” thỏa mãn vuốt thẳng cổ áo, vỗ một cái trên vai anh ta, “Thế này không phải rất rực rỡ đẹp trai à? Hôm nào nói với Chu gia một câu, em sẽ lại tự do.”
Cô giả bộ nghiêm túc cười: “Nhưng mấy cái quán bar kiểu kia về sau không nên đến. Bị bắt lại thì không chỉ là một mình em khó chịu, cả nhà cũng sẽ liên lụy theo em. Gần đây đang không ổn, bên ngoài nhạy cảm, bố cũng nhạy cảm, cẩn thận ông đánh gãy chân em. Có nghe chị chưa?”
“… Nghe ạ.” Kim Nhạc bĩu môi, như đứa trẻ chưa lớn.
Mà cách nhau chỉ mấy tầng trên lầu, Phó Vi vừa mới trở lại phòng khách, đối diện đã nhìn thấy Kỳ Tự tựa trên tủ TV, vẻ mặt thẩm vấn. Cô còn chưa kéo cửa lên, đối phương đã lẫm liệt mở miệng hỏi: “Có chỗ nào không ổn à?”
Phó Vi bị nụ cười của Kim Lễ Ân làm lòng rối loạn, cúi đầu cứ như là cố ý trốn tránh gì đó, lặng yên đi ngang qua bên cạnh anh.
Cô không định trả lời vấn đề của anh.
Kỳ Tự nắm cổ tay cô, vẫn là chỗ vừa rồi anh nắm, lần này anh biết độ nặng nhẹ hơn. Giọng của anh nặng nề: “Anh sẽ không chấp nhận em từ chối vì bất cứ lý do nào. Nếu như em bài xích anh, anh hi vọng chính tai nghe thấy em nói em không có chút cảm giác nào với anh.”
“Vậy thì anh sẽ từ bỏ à?”
“Có thể.”
Phó Vi cắn môi dưới, gần như muốn bật câu đó ra từ trong cổ họng, lại mãi chẳng nói được gì.
Đại não đã sớm mất đi năng lực suy nghĩ. Rốt cuộc cô muốn gì? Giờ rốt cuộc anh muốn gì? Đối với anh cô có tình cảm gì? Lại nên chờ mong điều gì?
Tất cả mọi câu hỏi đều ùa tới, lăn lộn chập trùng nhau, thổi lên cuồng phong sóng biển dưới đáy lòng cô.
Cô đã không thể hiểu được sở cầu mình, cũng không thấy rõ tình thế bây giờ, không nhìn rõ được nội tâm của mình. Chỉ biết, giờ có trả lời thế nào, chẳng qua đều là khinh suất. Thế nhưng anh đã nói rõ ràng đến vậy, khiến cô không còn cớ để trốn tránh, chỉ có thể đối diện vấn đề của anh.
Có lẽ vừa lúc gần hoàng hôn nên ánh nắng quá dịu dàng quá ấm, có lẽ câu “Có thể” kia quá mức quen thuộc ấm áp, cô không còn cách nào để không thành khẩn, cũng không có còn sức để đưa ra một cái cớ không thẳng thắn dưới ánh mắt anh.
Dường như cô đã tước vũ khí nhận thua, ảo não vùi đầu, thả lỏng cổ tay nới cô bị anh nắm lấy, rũ xuống lòng bàn tay anh: “Thật sự em không biết thế này có tính là thích anh không…”
Cho nên, cảm giác liên quan tới đáp án, là —— có?
Hình như cô còn muốn giải thích cho ngôn từ của mình: “Vả lại em cũng không biết anh có thật sự thích em không.”
Lòng bàn tay bỗng chốc bị nắm chặt. Nụ cười anh nhỏ bé lại như một đường cong, lại dường như thu lại cả một quãng thời gian ấm áp lúc mặt trời lặn: “Lần sau lúc em hoài nghi bản thân, nhớ rằng đừng hoài nghi anh.”
“Em…”
“Không làm cơm tối à? Hơi đói rồi.” anh dứt khoát ngồi trên tủ, hai chân nhoáng một cái bỏ hết lên, như một đứa trẻ ngồi trên bệ cửa sổ.
“…” Phó Vi thật sự có hơi dở khóc dở cười. Rốt cuộc anh muốn thế nào mới cam tâm?
Anh cứ như một đứa trẻ đang chán nản, hết sức chăm chú tách ra ngón tay cô chơi đùa, lúc thì đưa ngón tay hai người gần nhau, lúc thì dùng năm ngón tay tách đem cái kẽ ngón tay cô ra: “Chỉ cần thái độ của em không phải ‘từ chối’ mà là ‘Suy nghĩ thử’, anh đều rất kiên nhẫn cân nhắc cùng em.”
Nếu như người mình chờ đợi thật sự là người độc nhất vô nhị, vậy chờ một chút cũng có sao.
Phó Vi dở khóc dở cười hồi lâu, lòng bàn tay bị anh cào đến hơi ngứa, hình như là chơi rất vui. Cái kẻ ấu trĩ cố chấp cuồng này… cô mím khóe môi một cái không dễ phát hiện mà, giấu ý cười thản nhiên rút về tay, ánh mắt rơi vào vết thương trên gương mặt anh: “Thật sự không cần trước xử lý trước à? Hay là định đổ tội em hại anh mặt mày hốc hác, để em chịu trách nhiệm với anh?”