“Tiếp tục đi, nói về dự định của em.” Kỳ Tự treo điện thoại, nhìn về phía Kim Lễ Ân đối diện.
Bị một cuộc điện thoại ngắt nên Kim Lễ Ân ngừng lại một lúc, ngước mắt, Kỳ Tự vẻ mày nghiêm nghị, cứ như một luật sư trẻ lắng nghe người bị hại tường thuật tình tiết vụ án, nửa ngửa người nhìn cô ấy.
“Em không có dự định gì.” Kim Lễ Ân ngậm lại âm cuối trong cổ họng, nghe có hơi thê lương, “Lần này, em thật sự không có dự định nào hết. Làm sao bây giờ đây, kẻ tự cho là đúng là thông minh, qua nhiều năm như thế rồi, khi thực sự gặp phải chuyện có liên quan đến chính mình, lại không có phương hướng.”
Ánh mắt nặng nề và âm thầm rơi xuống mặt cô ấy, giống như là toan xuyên thấu làn da để thấy được phần bên trong cô: “Không có cách nào, cũng phi thực tế.” Kỳ Tự thản nhiên nói, “Em bây giờ chỉ là đang trốn tránh. Hoặc là nói, em cho rằng em cứ do dự không thôi như vậy thì có thể sẽ mang đến cho em sự bất ngờ ngoài ý muốn.”
Anh dựa vào thành ghế sau: “Anh rất ngạc nhiên. Rốt cuộc là vì sao, mà có thể khiến tiểu thư Kim Lễ Ân mà anh biết trở nên tin tưởng và kỳ tích và vận mệnh? Trên thực tế, đại đa số những chuyện chưa có dự định, cuối cùng cũng sẽ không có kết cục tích cực. Vậy nên, anh nghĩ rằng em hẳn nên tin vào sức phán đoán và lòng tin của mình thì hơn.”
Ánh mắt Kim Lễ Ân ảm đạm: “Nếu như em nói, bởi vì anh thì sao? Người tin tưởng vào kỳ tích cùng vận mệnh, là anh đó.” Cô ấy thở ra một hơi thật sâu, giống như là ra một quyết định thay đổi sơn hà, sau khi trút được gánh nặng về thật dài, một lần nữa trái tim lại bị treo lên.
Cô vẫn luôn rất có lòng tin.
Hơn hai mươi năm nay, cô ấy là bạn khác giới duy nhất có thể nghe được ý tưởng chân thật của anh. Cô hiểu rõ giá trị của sự phán đoán của anh, người quen biết anh, thậm chí hiểu sự vui buồn của anh. Cho tới nay, cô ấy cho mình là người hiểu rõ anh nhất, sau khi kề vai anh chiến đấu lâu rồi tự nhiên sẽ sinh ra sự ăn ý, là người mà bất luận ai cũng không thể tuỳ tiện thay thế.
Vậy nên, cô ấy luôn rất có lòng tin. Dù cho không nói gì, cũng có thể cảm nhận được mình ở cách anh rất gần.
Nếu như căn bản không ai có thể tới gần người đàn ông này hơn cô ấy, thì cô ấy có gì mà sợ hãi?
Nhưng bây giờ, khi cô ấy rốt cục đã cảm nhận được thời gian, cô bắt đầu đi về chỗ anh, anh lại nói với cô, đường này không thông.
Không thể như thế được.
“Không phải kỳ tích và vận mệnh, là tưởng tượng không có căn cứ.” Kỳ Tự im lặng rất ngắn, hình như không hề vì cô trực tiếp tỏ tình như thế mà anh kinh ngạc và thả lỏng.
“Sao anh có thể nói như vậy?” Kim Lễ Ân nhíu hàng mày thanh lệ.
“Rất đơn giản thôi.” Vẫn là ngữ khí bình dị, “Con người ta luôn sẽ có một mục tiêu giữ chắc, một sự an ủi không bao giờ sai. Khi thật sự theo đuổi sự vật quá mức xa xôi, hoặc là gặp trắc trở, cái mục tiêu này sẽ có tác dụng. Nói cho em hay, em luôn có một Plan B rất dễ thực hiện. Giống như là đệm bọt biển trong cơn miên man, cam đoan khi em rơi xuống sẽ không sụp đổ. Cứ thế mãi, em sẽ càng ngày càng tin tưởng khả năng của cái Plan B này, đồng thời trong lòng em nó sẽ càng ngày càng hoàn mỹ, điều này khiến năng lực thôi miên càng tăng lên.”
Giọng của anh không hề rung động: “Nhưng, khi em dùng ánh mắt thực tế để nhìn, sẽ chỉ phát hiện trong tính khả thi đó có lỗ hổng, đầy tràn cái nguyện vọng tốt đẹp đó của em.”
“Kỳ Tự. Anh có biết anh như này là rất không tôn trọng em không?” mặt Kim Lễ Ân có vẻ giận.
“Anh nghĩ là anh đã giải thích rõ ràng.”
“Không phải vấn đề là giải thích rõ ràng hay không.” Kim Lễ Ân bỗng nhiên lắc đầu. Cô ấy đã ngờ anh sẽ trực tiếp và không nể mặt mũi. Nhưng trong trường hợp này, phân tích lý tính như vậy thì có vẻ quá vô lễ, “Em không hề thích ảo tưởng như anh tưởng tượng.”
“Đây không phải là ảo tưởng, là nhu cầu cơ bản của con người.” Kỳ Tự ngồi dậy, tới gần cô ấy một chút, hơi nghiêng phần thân trên, “Nếu không, em có thể tưởng tượng xem, nếu như chúng ta thật sự cần bắt đầu một mối quan hệ bạn đời, từ sáu giờ sáng đến rạng sáng hôm sau, em có thể tưởng tượng được bất kỳ một khung cảnh nào không?”
“…”
Lặng im, Kỳ Tự một lần nữa dựa về thành ghế, hai tay vòng lại, sắc mặt không vui tổng kết: “Rất không may, anh cũng không tình nguyện làm một kẻ ngoài cuộc tô vàng nạm ngọc cho Plan B.”
Sau đó bèn im lặng dài. Bóng đêm bao phủ, khiến vẻ mặt của hai người bị nuốt hết trong bóng tối pha tạp.
“Thế nhưng…”
“Không có nhưng nhị gì cả.” Kỳ Tự mím nhẹ môi mỏng, “Mỗi người đều phải chịu trách nhiện cho lựa chọn bản thân đã từng làm. Nếu em lựa chọn gánh vác trách nhiệm vốn không thuộc về em, và đồng thời vì nó mà kiên trì lâu như vậy, giờ thì đã không còn lối ra khác.
“Từ bỏ công việc, hết lòng vì cuộc gia đình em muốn bắt đầu, đóng vai một người phụ nữ truyền thống, em có thể thỏa thích phát huy sự do dự không thôi của em trong nhân vật này. Hoặc là tiếp tục cách em sống, làm một kẻ lý tính chuyên nghiệp, tin tưởng năng lực cân đối ưu tú của em có thể giúp em xử lý tốt tất cả chuyện bây giờ em đang gặp phải.”
Anh dừng lại, mắt sau nhìn Kim Lễ Ân một mực yên lặng nhưng không nói.
Tối nay anh nói chỉ sợ còn dài hơn lời mấy ngày nay cộng lại.
Nếu như Dịch Bạch ở đây, giờ chắc đã cười ha ha, không thú vị mà tỏ vẻ “Đây chính là cách thằng khốn này chịu trách nhiệm với bạn hắn” . Nhưng Kim Lễ Ân không phải. Ở trước mặt cô, Kỳ Tự bình thường dùng hình tượng một kẻ đưa ra quyết định mạnh mẽ, chủ đề của hai người phần lớn giới hạn trong vấn đề nghiệp vụ.
Anh sắc bén quả quyết, cũng rất ít khi nguyện lòng dính dáng đến bất kỳ ý nghĩ của người nào khác. Giống như là có một lớp cản trở tự nhiên, bao phủ chung quanh anh, là một kẻ có thể tự cung tự cấp chớ ai đến quấy rầy cuộc sống anh.
Kim Lễ Ân nhẹ nhàng khép mắt, ẩn nhẫn hơi cúi đầu, mới một lần nữa ngẩng đầu, cười hỏi: “Vậy nên, vẫn là bạn sao?”
Có vào chuyện cô ấy có thể hiểu, lại không thể thừa nhận. sự kiêu ngạo trong thời gian dài khiến cô ấy lựa chọn tránh né mũi dao.
Nằm ngoài dự liệu của cô ấy, Kỳ Tự đứng lên, ánh mắt dừng trên mặt đồng hồ, ngước mắt liếc nhìn cô ấy một cái: “Giúp anh một chuyện, thì vẫn là bạn.”
※※※
Trong phòng khách sạn.
Phó Vi đã chờ một mình thật lâu nên trằn trọc trong chốc lát, ngoài cửa sổ bóng đêm như nước, giao thông thành thị vào đêm lui tới không ngớt, chẳng có vẻ nào là lắng lại, càng khiến cho người ta không có muốn ngủ. Rốt cục, trong cơn nhàm chán cô lại một lần nữa lên QQ. Động tác nhấn phím điền mật mã, đăng nhập. Không ngờ, thật đúng là có một tin nhắn mới.
Lý Manh: Vừa rồi quên nói với chị, trước đó khi em gặp được Tống Tử Khuyết, anh ấy hình như có chuyện gì đó muốn nói với chị, trưng cầu ý kiến của em. Em không biết hai anh chị có chuyện gì, đành phải để tự anh ấy đến liên hệ chị, chị nhận được tin tức từ anh ấy không?
Avatar A Ly màu đỏ đã xám rồi, thời gian gửi là cách đây hai mươi phút, Lý Manh cũng đã không còn online.
Không có cách nào hỏi thăm nên Phó Vi hơi ảo não, nghĩ xem có cần gọi điện thoại tới hỏi hay không, lại cảm thấy chỉ có tin nhắn này, thì là liên hệ người kia cũng hơi đường đột.
Cầm máy riêng khách phòng lên do dự mãi, cô đột nhiên gọi một số khác.
※※※
Thành phố S.
Chu Phảng Viện đã quen có Phó Vi cùng ăn cùng ở trong căn hộ, khi Phó Vi đi công tác, cô ấy một mình độc thủ cả căn nhà trống rỗng, bỗng nhiên có phần không thể thích ứng.
Nhất là, hôm nay còn là một ngày đặc biệt.
Sinh nhật của cô ấy.
Những năm qua, có người nhà tổ chức sinh nhật rất to cho, cho dù mấy cuộc tiệc rượu dài dòng lại tẻ nhạt, phần lớn là bố mượn danh sinh nhật cô ấy để duy trì đối tác, nhân vật chính là cô ấy lại không có tác dụng gì. Nhưng, rốt cuộc vẫn vô cùng náo nhiệt, tên của cô ấy sẽ xuất trong lời của tất cả khách khứa lui tới.
Cô ấy là nhân vật chính.
Mà bây giờ, cô ấy một thân một mình ôm chú gấu bông phát hiện ra trong cửa hàng quà tặng tầng dưới, uốn minh trên cái giường trong phòng ngủ chính mà ngẩn người. Cả căn phòng tươi sáng, tất cả đèn đều bật, cả đèn hành lang, đèn treo phòng khách, và đèn phòng bếp.
Tất cả ánh đèn đều mở, lại chỉ có thể đi xuyên qua những hạt bụi, lạnh lẽo chẳng hề ấm.
Máy riêng trong nhà vang lên, giọng Phó Vi cứ như trộn cả nhu hòa phong thanh, trôi trôi nổi nổi: “Sinh nhật vui vẻ, cô Chu.”
Chu Phảng Viện giơ ống nghe, nhất thời sững sờ, lãnh lãnh đạm đạm: “Cô biết sinh nhật của tôi à?”
“Ừm.” Phó Vi mỉm cười giọng sẽ trở nên mềm mại ôn hòa, “Lúc nói chuyện phiếm với Phó Kỳ Dự, trò chuyện lâu không có chủ đề, nên sẽ biết mấy chuyện vụn vặt. Đúng rồi… cuộc phẫu thuật của anh là vào ngày mai sao?”
Sinh nhật của cô ấy, thế mà là chuyện vụn vặt! Chu Phảng Viện muốn châm chọc, bèn bị câu nói tiếp theo của Phó Vi vuốt về, mất thăng bằng trả lời: “Ừ. Cô không phải còn đi công tác sao? Không thể đến bệnh viện à.”
“Chẳng qua là khoảng cách ngắn, thành phố C cách nơi này rất gần. Chuyện chỗ này đã xong, ngày mai tôi sẽ về.” giọng Phó Vi vẫn mềm mềm như cũ, “Về làm bù cho cô một bát mì trường thọ nhé?”
“Ai mà thèm ăn!” Chu Phảng Viện hầm hừ kêu lên. Cô gái này dịu dàng như vật với tất cả mọi người cô ta quen thuộc sao? Hai người cô mới làm bạn cùng phòng bao lâu, mà lúc này còn dùng cách pháp này để trấn an cô ấy, khiến cô ấy cảm thấy mình giống như một đứa trẻ cần được an ủi.
Lúc này, điện thoại di động đặt ở đầu giường sáng lên, kỳ quái rung hai lần, đột nhiên đồng thời nhận hai tin nhắn. Chu Phảng Viện cầm điện thoại di động lên nhíu nhíu mày, vội vàng nói với Phó Vi tạm biệt: “Rồi, tôi còn có việc. Cô không có chuyện gì khác, có thể cúp, ngày mai về thì gọi cho tôi nhé.”
“Được.”
Phó Vi vừa treo điện thoại, sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói: “Ồ, vậy là chuyện em đền bù ngày sinh nhật là chuyện em thường làm sao? Không phải đặc quyền của anh à?”
Cô bị giật nảy mình, giận dữ xoay người lại, dáng người cao của Kỳ Tự nửa tựa trên khung cửa, thần sắc hơi không vui. Ánh mắt dời xuống, trong tay anh còn cầm hai cái túi.