Kỳ Tự quỳ một gối xuống bên cạnh cái ghế sô pha cô ngồi, dáng người thẳng tắp, khuôn mặt quen thuộc để thấp đến gần trong gang tấc, chóp mũi họ cọ chạm nhau, hơi lạnh lại ngưa ngứa. Giọng anh trầm thấp theo anh gần mà chạm đến hơi thở bên cánh môi cô, ấm áp: “Bón thế này à?”
Động tác này rất có tính xâm lược. Hơi thở nam tính ấm áp bao phủ cô, nhẹ nhàng cúi đầu xuống là có thể ngửi được mùi thơm cơ thể trên áo sơ mi anh, chạm đến hơi thở nhẹ của anh là trong cô bèn dần dần bốc lên sự khô nóng, cùng cả sâu trong đôi mắt sạch sẽ thản nhiên của anh, càng ngày càng khuấy động đến mức như sóng triều.
Cả phòng sáng trưng, bóng đêm đậm đặc chỉ khẽ nhúc nhích ở ngoài màn cửa lập tức lộ ra khe hở trong màn pha lê, lẳng lặng trộm ngắm bầu không khí đang chậm rãi đóng băng trong thời khắc này.
Dài đằng đẵng, xao động tĩnh lặng.
Bầu không khí trêu chọc tan biến chẳng thấy đâu. Phó Vi duy trì tư thế bị cầm tù trong góc ghế sô pha, hơi thở dần loạn. Ánh mắt lia tới, trong con ngươi màu đen như một cái đầm tịch mịch của Kỳ Tự càng thêm mãnh liệt, dường như có thể khơi lên một cơn bão tuyết trong đêm tối từ đáy mắt anh, khiến cả tinh thần cô cùng bị cuốn vào màn đêm không sao.
Giằng co mãi lâu, đôi mắt tĩnh mịch đó bỗng dần dần có ý cười khẽ khàng, Kỳ Tự khẽ cong khóe miệng, nhẹ nhàng li.ếm một cái nhanh như chớp trên cô hai cánh môi cô, mang theo cả mùi thanh thanh của hoa quả mới, xúc cảm mềm mại ấm áp quanh quẩn rồi chớp mắt là qua.
Không có quá nhiều tham luyến, Kỳ Tự mau chóng kết thúc nụ hôn khẽ lướt qua liền thôi đó. Nếu như cô không nhìn lầm, trên mặt của anh… lại còn có một nụ cười đắc thắng: “Phần thưởng của anh.”
Thân hình cao lớn thả Phó Vi ra, ngồi xuống lại vị trí cũ.
Phần xương cổ ngửa ra hơi đau nhức đã dịu lại, Phó Vi nhẹ nhàng mấp máy môi, hương vị trong veo nhạt như không có gì rót vào răng môi. Cái người này… Nhất định phải làm một động tác mập mờ thân mật như thế như một chuyện đương nhiên thế sao?
Đến mức mà, có nhiều lúc, dù anh nói năng kiên định chém đinh chặt sắt cỡ nào, từ trong giọng nói đạm mạc của anh, cô vẫn sẽ có thể đào móc ra một chút nghi ngờ cho mình.
Dù dạo này biểu hiện của anh có chủ động kiên quyết cỡ nào, cô vẫn cảm thấy giống như đang sống trong một trò đùa nhất thời thôi. Cho dù giờ mình đã triệt để không thể thoát khỏi trò đùa này… thì vẫn hoài nghi độ chân thật của nó.
Bởi vì, người bình thường, ai lại dùng cách như vậy, lại đi dùng cái giọng điệu đó chứ?
Oán khí mỏng manh như một sợi khói xanh, tiêu tan đi trong cảm giác mập mờ nóng hổi, nổi lên trên mặt cô.
Đâu phải cô không chờ đợi?
Vậy nên, lúc này, đột nhiên Phó Vi thấy như là có một dòng máu nóng hổi chảy, chảy từ gương mặt ửng đỏ rồi cứ mãi khiến cô choáng váng đầu óc, phá tan ý chí lý tính của cô.
Như một con mèo cưng đã tích lũy cơn giận qua tháng ngày, hai đầu gối đổ về bên cạnh ghế sô pha, toàn bộ thân thể vươn về phía trước, vượt qua khoảng cách không lớn giữa hai cái ghế sô pha, hai tay chống lên cánh tay ghế dựa của Kỳ Tự.
Thân thể mảnh mai chậm rãi tới gần, đột ngột như vậy, khiến Kỳ Tự đang luôn mang vẻ mặt luôn tự nhiên cũng bỗng nhiên cứng đờ, xoay mặt nhìn mặt cô. Cô gái này muốn làm gì đây?
Động tác anh quay đầu mới được một nửa, đôi môi bỗng chạm đến hai mảnh quen thuộc mềm mại, nhất thời cứng người.
Phó Vi gần như chẳng chút suy nghĩ đã liền ra quyết định đó, cô hôn anh khi cả hai đều không có chút tâm lý chuẩn bị nào, cả hơi thở cũng vì đại não đang dần dần tỉnh táo lại mà trở nên hỗn loạn. Lòng lo sợ khiến cô nhắm mắt lại một cách tự nhiên, hàng lông mi dài rung động nhẹ nhàng phẩy qua bên mặt Kỳ Tự, mang theo cơn ngưa ngứa quen thuộc.
Dường như có một sợi lông vũ nhẹ nhàng, nhẹ nhàng trêu chọc trong tim.
Động tác của Phó Vi từ dịu dàng trở nên nhiệt liệt, sự nhiệt tình ngây ngô khiến cô hoàn toàn hôn theo bản năng, cánh tay gầy hơi lạnh vòng ra sau lưng anh, vô thức vu.ốt ve nhiệt độ cơ thể ấm áp thoải mái dễ chịu bên gáy anh.
Mà phần cổ người nào đó đột nhiên bị hơi lạnh kí.ch thí.ch trở nên tỉnh táo cũng đã hoàn toàn phản ứng lại. Ai đó thích chiếm thượng phong đó chỉ cần thoải mái đưa tay, một tay ôm lấy eo của cô, một tay khác nâng lên một chút rồi để xuống, liền ôm Phó Vi vừa dùng tư thế mèo con khiêu khích anh vào trong ngực của mình. Dễ như trở bàn tay.
Phó Vi đột nhiên bị ôm ra khỏi vị trí cũ, có một sát na cô mất trọng lực, sau đã đã ổn định nằm trên hai chân anh, bụng bắp chân đặt lên một cánh tay ghế dựa không có nhiệt độ cơ thể tí nào nên lạnh đến co co lại.
Đang treo giữa không trung mà hoảng hồn vừa định, Kỳ Tự đã đưa môi đến, mạnh mẽ chiếm cứ từng cái răng của cô, phong kín hơi thở của cô và hơi hơi thở nóng bỏng của người hai giữa răng môi, nhiệt liệt mức đến đòi hỏi vô độ. Giống như là đang biểu thị công khai quyền khống chế tuyệt đối của anh, quét ngang từng tấc lãnh thổ.
Nụ hôn sâu dài kết thúc trước khi cô ngạt thở, đôi môi tách rời, khuôn mặt còn gần trong gang tấc. Lấy li làm đơn vị tính khoảng cách nên Phó Vi có thể nhìn thấy ánh mắt của mình sâu trong đôi mắt mãnh liệt chập trùng của anh, hai cặp mắt sáng tỏ dung hợp cùng nhau, sống động trong ánh nhìn chăm chú của nhau.
Trước nay, cô chưa từng thấy ánh mắt anh nóng bỏng đến như thế, dường như muốn nướng chín làn da của cô, trong hơi nóng mờ mịt quanh quẩn không ngừng. Nếu như giờ trước mặt có một cái gương, nhất định có thể soi ra gương mặt cô đang ửng đỏ như nhỏ máu. Lặng yên điều chỉnh hơi thở trong chốc lát, ậm ừ mấy lời trong cổ họng mấy lần, cô mới nở một nụ cười lạnh nhạt: “Phần thưởng không triệt để, có thật sự là hài lòng không? Hả?”
“Đây là d.ục vọ.ng, không phải ngợi khen.” Ánh mắt của anh thản nhiên đến gần như tr.ần t.rụi.
Sắc mặt Phó Vi vừa mới hòa hoãn một chút lại đỏ lên, ngay cả bên tai cũng nóng hổi đỏ bừng. Cô lập tức nghiêng đầu qua một bên, cố gắng trốn tránh tình trạng cùng anh chạm bốn mắt: “Chuyện này…” Ngay cả giọng nói cũng mềm nhũn.
Quả nhiên giữa phái nam và phái nữ, cô muốn ra tay nắm quyền chủ động là chuyện hoàn toàn là không thực tế…
Dứt khoát cô không còn tranh đua miệng lưỡi cùng anh, vui vẻ khẽ cười, hai tay giao nhau lần nữa vòng lên cổ anh, khẽ mổ lên trán anh, đôi môi mềm mại vừa chạm vào lại dứt ra.
“Đó, đây là phần thưởng.”
Giọng nhẹ như gió.
Kỳ Tự lại nghe rất rõ, giữa lông mày khẽ động: “Ừm, anh hỏi muốn cưới em về luôn rồi.”
“Hả?”
Kỳ Tự buông tay: “Có thể làm một vài chuyện khác nữa.”
“… !” Phó Vi lập tức tỉnh mộng, rồi lập tức nhảy khỏi lòng anh, “Vô! Liêm! Sỉ!” Đầu cô còn chưa quay lại đã ôm đĩa trái cây trên bàn trà, ngay cả dép cũng không đi, cô chạy về phòng của mình, đóng sầm cửa lại.
Chỉ để lại anh Kỳ vẻ mặt vô tội ngồi tại chỗ cũ rất bất đắc dĩ. Là một người đàn ông cả tinh thần và cơ thể đều khỏe mạnh, đối mặt với sự trêu chọc đến vậy, có mấy phản ứng si.nh lý bình thường thì kỳ quái lắm sao? Anh cảm thấy sức khống chế của mình đã quá là tốt rồi.
Thế là nửa giờ sau, biến thành cô Phó đóng kín cửa, nằm trên giường khách sạn hưởng dụng bữa ăn khuya toàn hoa quả cô kiếm được không dễ dàng, nghe tiếng tắm gội cứ kì quái kéo dài mãi bên phòng phòng tắm phòng bên cạnh.
Cô vô cùng hoài nghi —— cuối cùng là tắm nước nóng, hay là tắm nước lạnh? Hả?
Vị ngọt hoa quả quẩn quanh trong chốc lát rồi tan vào sữa chua, thịt quả mềm đi, vị vẫn trong veo. Sau một phen giày vò thì bụng cũng hơi đói, thứ đồ ăn không dầu mỡ lại không dễ tiêu như này thật hợp.
Tiếng nước với tần suất ổn định cho thấy nơi này có một người khác. Nên dù một người này đang nằm trên chiếc giường xa lạ, cũng cảm thấy an tâm dị thường.
Một mình cô lăn lộn trên chiếc đệm đơn màu trắng, lòng bỗng xúc động như sắp tràn ra ngoài. Sự ngọt ngào như thứ độc dược có thể dễ dàng mê hoặc con người, dễ dàng chiếm lấy con ngươi trong trẻo của cô, ở mãi trong lòng cô.
Nếu như nhất định phải đầu hàng, vậy cứ đầu hàng sự hạnh phúc đó đi.
Chí ít giờ đây, cả bầu trời đêm rải rác sao ngoài cửa sổ cũng như đang sáng trưng.
Nếu như nhất định phải xúc động vì thứ gì đó, vậy cứ xúc động vì sự ngọt ngào không thể từ chối đi.
Giờ cô đã hoàn toàn chắc chắn, dù cho vẫn sẽ nhìn thấy bao chữ “Không thể nào” ở những chi tiết nhỏ nhất, dù cho thần kinh chỉ cần thoáng mẫn cảm một chút là sẽ nhận lấy bao nhiêu là thất vọng —— nếu tương lai có một ngày nào đó, những niềm vui đựng đầy tim này đều được chứng minh là sự xúc động, vậy một giây vui vẻ vẫn sẽ có ý nghĩa.
Tiếng nước ổn định bên tai bỗng nhiên ngừng lại.
Phó Vi cố ý chờ một hồi lâu, mới rón rén đẩy cửa ra, trái phải quanh quất. Kỳ Tự chỉ mặc một cái áo choàng tắm trắng ngồi ở ghế sô pha phòng ngoài, cầm trong tay một tờ tạp chí tài chính và kinh tế ban ngày rõ là anh đã đọc qua, biểu cảm lúc lật sách vẫn là lạnh lùng.
Phó Vi nhẹ giọng ho khan cho biết cô vẫn ở đây: “Em ngủ…”
“Ờ.” Kỳ Tự chỉ khẽ ngẩng đầu, thản nhiên nhìn cô.
Cái áo thuần trắng bằng bông khiến anh trông ấm áp vô hại, ngay cả ánh mắt thanh đạm cũng đã mềm hơn, khiến đáy lòng cô như có gió nhẹ nhẹ nhàng lướt qua.
Phó Vi cười khẽ với anh: “Ngủ ngon.”
“… Ngủ ngon.” Giọng nói trầm thấp, chậm rãi, lại ấm áp.
Tựa như ngày đông dài dằng dặc ướt lạnh đã qua, giờ đây đã là đêm xuân tiết trời tháng tư.
Phó Vi trở lại phòng ngủ, nằm nghiêng trên gối đầu, trợn tròn mắt trong bóng đêm không có ánh đèn, đại não đặt vào không trung. Không có tâm sự, lại tình nguyện cứ ngây người như vậy, có lẽ cô hi vọng một ngày như thế này có thể dài hơn một chút.
Con người sẽ dễ dàng được thỏa mãn như vậy sao? Cô lẳng lặng ôm lấy gối đầu, nghĩ như vậy.
Ngay cả chính Phó Vi cũng không nhớ rõ đêm đó cô ngủ như thế nào, sáng sớm hôm sau, lúc cô tỉnh lại cũng đã không còn sớm, lúc ra phòng ngủ Kỳ Tự đã ăn mặc chỉnh tề, mặc âu phục có phần nghiêm túc, có vẻ sắp ra ngoài.
Phó Vi nhíu lông mày. Hôm nay phải nhanh chóng về thành phố S, chẳng lẽ anh vẫn chưa thể xuất phát sao? Cô thử thăm dò hỏi: “Anh định ra ngoài à?”
“Ừm.”
“Không phải nói công việc đã kết thúc rồi sao?”
“Ừm.”
Phó Vi có phần không rõ tình hình, nhưng lại không thể nói rõ: “Vậy anh về khoảng mấy giờ… trước mười giờ được chứ?”
“Được. Anh về nhanh thôi.”
Biểu cảm của Kỳ Tự trông có hơi thần bí.