Quý Ngài Ngang Ngược - Tuế Duy

Chương 49: Lần nữa quay về




“Bởi vì em đã tìm thấy… người hợp làm anh trai hơn anh.” Cô mỉm cười, giống một cảnh phim quay chậm đẹp đẽ dài dòng.

Màn đêm vây bốn phía, Kỳ Tự dùng chìa khoá mở cửa phòng, không nhấn mở đèn cửa trước.

Anh cứ đứng tại cổng như vậy, lặng yên quay người lại.

Nụ cười đó vẫn bồi hồi y nguyên trước mắt anh, dài đến nỗi không có cảm giác chân thực. Chỉ có khi quay đầu lại mới nhìn thấy thấy là thật sự rõ ràng, cô vẫn đứng sau lưng anh như cũ như vô số lần trong nhiều năm như qua, chờ anh mở cánh cửa này ra, sau đó cùng anh vào nhà.

Giò nụ cười của Phó Vi rất nhạt, đôi mắt trong đêm tối càng trông thanh tịnh, giống như là có ánh sáng nhàn nhạt, chiếu rọi mắt anh, im lặng yên tĩnh.

Kỳ Tự đưa tay mở chốt mở, ánh đèn ùa tới. Con vật ẩn núp trong đêm tối cũng mẫn cảm ùa đến cạnh cửa, hai cái chi lông mềm như nhung lay lay trèo lên Phó Vi bắp chân, vui sướng phe phẩy cái đuôi mềm với cô.

Phó Vi cười ngồi xổm xuống ôm lấy Vivan, theo Kỳ Tự đi vào trong. Cô không ở đây một khoảng thời gian, Vivian rõ ràng trong gầy đi rất nhiều. Lâu lắm rồi cô không quan sát căn nhà này đàng hoàng, giờ đi vào, vậy mà cảm thấy có chút lạ lẫm.

Cô dùng tâm trạng quen thuộc nhất, dùng ánh mắt xa lạ đánh giá phòng khách.

Tủ TV và ghế sa lon vẫn ở vị trí cũ, ngay cả cuốn tạp chí tài chính và kinh tế đọc được một nửa trên bàn trà cũng dường như chưa từng để qua chỗ khác, chỉ là đổi qua số mới nhất. Cái bát sứ trắng của Vivian vẫn bày ở chỗ cô để, bên trong trống không.

Phó Vi nhìn Vivian, đoán nó cũng chưa được ăn cơm chiều. Cô đặt con chó to cẩn thận lên bụng của mình, ôm nó chậm rãi ngồi xổm xuống, đổ đồ ăn cho nó.

May sao Kỳ Tự không nhẫn tâm đến mức không thèm mua cả đồ ăn cho chó.

Đinh đinh đang đang, Vivian rõ ràng đã rất vui, không an phận chui ra bên ngoài đào từ trong lòng cô. Phó Vi cố ý trêu cợt nó, ôm nó đi về chỗ ghế sô pha, dần dần đưa nó đi xa bữa ăn ngon. Mắt Vivian không hề rời khỏi chỗ cơm tối của nó, trong bụng phát ra tiếng ăng ẳng, đáng thương lại đáng yêu.

Phó Vi nhìn bộ dạng của nó mà vui vẻ cười, cũng mềm lòng, chơi một chút rồi buông Vivian ra, để con chó đáng thương này hiếm khi được thỏa mãn ăn no nê.

Ai ngờ, cô chưa kịp buông Vivian xuống, Kỳ Tự đã ôm nó từ trong ngực của cô đi, để tùy tiện dưới đất. Mình thì bày ra tư thể như một con gấu ôm vòng lấy eo của cô, cúi đầu đặt cằm vào hõm vai cô, nhắm mắt lại cọ cọ bên gáy cô: “Đổi con khác.”

Phó Vi bị anh ôm chặt, vừa bực mình vừa buồn cười, không nhúc nhích châm chọc anh: “Buông ra, cả người dính lông chó đây…”

“Không buông.” Anh ôm lại chặt hơn, “Phó Vi, gả cho anh đi.”

Phó Vi bị anh cúi người ép xuống nên khẽ ngửa về đằng sau, để tùy anh ôm cô như con gấu bông vờn cô trong ngực, biểu cảm dở khóc dở cười: “Này, anh Kỳ này. Hình như em còn chưa đồng ý làm bạn gái của anh bao giờ. Nào có ai lại trực tiếp đi cầu hôn?”

“Vậy thì bắt đầu từ bạn gái vậy.”

“…”

“Ngầm thừa nhận rồi hả?”

“… !” Phó Vi bất đắc dĩ cười ra tiếng, “Anh không thể chỉ chân tâm thật ý một lần muốn nghe một câu khẳng định chắc chắn à?”

Kỳ Tự đưa gò má của mình đến càng gần là da cô hơn: “Anh có chỗ nào không chân tâm thành ý à?”

Phó Vi hừ một tiếng: “Em chẳng có chỗ mà nói chuyện.”

Kỳ Tự rốt cục ngồi dậy, hai tay cầm hai cổ tay cô, Phó Vi vô thức nhẹ nhàng cuộn tay, coi như tiện cho anh cầm hai nắm đấm của cô để đỡ cằm của anh. Anh duy trì tư thế nắm lấy cổ tay cô, nhìn mắt của cô: “Vậy em nói anh nghe, nói ‘vâng’, hoặc là từ nào đó đồng nghĩa đi.”

Phó Vi duỗi hai ngón tay ra v.uốt ve nhẹ nhàng hai cái trên gương mặt anh, rồi lập tức tranh thủ lúc anh không sẵn sàng cô tránh tay anh, để cả hai tay ra sau lưng: “Em không nói!”

Kỳ Tự nghe thế thì nhíu mày lại, đột nhiên đưa tay ra ôm lấy eo của cô, đưa theo cô cùng quay nửa vòng đổ người xuống. Phó Vi để cả mười ngón sau lưng, cảm giác cân bằng vốn đã không tốt, bị anh phục kích như thế, ngẫ thẳng xuống ghế sô pha, sau lưng va chạm với nệm ghế sô pha mềm mại, còn khiến cô và người bên trên cô nảy lên hai lần.

Cô lập tức quẫn bách đến mức co lại, giọng nén trong chất liệu mềm mại, nghe dịu dàng, như là một con mèo con nhẹ nhàng thì thầm.

Kỳ Tự cúi đầu dán chặt lấy cô, chuyển qua tai: “Hử? Đang nói gì đó?”

Phó Vi tức hổn hển, bỗng nhiên đem đẩy anh lên: “Sao anh hèn hạ thế?”

“Có à?” Anh luôn luôn có thể dễ dàng dùng hàng mày cau lại cùng thần sắc đạm mạc để cho cô thấy cái gì gọi là “Vô tội” . Mà giờ, anh duy trì tư thế nằm chồng lên cô, thân hình cao lớn cứ một mực giữ cô dưới thân, cứ như hoàn toàn không hề thức được bất kỳ điều gì không ổn, dùng giọng thản nhiên hỏi cô, “Đáp án của anh đâu, ở đâu rồi?”

Không gian nhỏ hẹp và hô hấp nóng bỏng khiến làn da trên mặt cô hơi nóng lên, Phó Vi đỏ tai lên dùng sức đẩy đẩy, nhưng căn bản không thể khiến bên trên bị tác động gì, đương nhiên không làm nên chuyện gì. Cái động tác mập mờ này khiến cô hoàn toàn đánh mất năng lực nói.

“Hử?” Đáng hận hơn chính là, Kỳ Tự còn thừa dịp cô quay đầu nhân cơ hội chống lên trán cô, gần như có thể cảm nhận được hàng mi khinh động của nhau.

Tiếng chuông không đúng lúc đột nhiên vang lên.

Con ngươi Kỳ Tự vốn đang gợn sóng gợn sóng lại run lên, mi tâm lập tức chồng lên nhau, lấy điện thoại từ trong túi, lại vẫn không bằng lòng từ bỏ tư thế lúc đầu.

Thế là, Phó Vi chỉ có thể ở khoảng cách gần mà trông mặt Kỳ Tự dán ngay dưới mặt cô vài centimet, bình tĩnh nhân một cuộc điện thoại. Cuộc điện thoại này hình như làm anh bất mãn hết sức, trong ánh mắt là sự căm ghét và không kiên nhẫn không che giấu chút nào.

Bởi vì gần quá, ngay cả cô cũng có thể nghe rõ ràng giọng Chu Phảng Viện phẫn uất bên kia: “Alo, hai người có chuyện gì đó? Phó Vi có ở cùng anh không?”

Cô ấy chỉ ngây ra ở cửa phòng có một lúc, khi lấy lại tinh thần, lại phát hiện Phó Vi trước đó còn ở bên cạnh cô ấy đã vô tung vô ảnh, gọi điện thoại cho cô cũng là không thể nào kết nối. Lúc này cô mới nhớ ra điện thoại Phó Vi đã rơi ở chỗ quán bar mấy ngày trước. May sao cô tin nhắn ra, nhìn thấy tin lúc trước Phó Vi nhắn cho Kỳ Tự, mới rốt cục oan có đầu nợ có chủ tìm tới cửa.

Kỳ Tự không có kiên nhẫn gì mà ừ.

Giọng Chu Phảng Viện lại cao lên quãng tám, giận đến mức không kìm được: “Hai người không nói tiếng nào đã đi đâu rồi? Tôi phải về, thế vali của em gái anh có cần nữa hay không đấy?”

Cô ấy không thể nào ở lại bệnh viện, đợi đến lúc sắp trở về, mới phát hiện Phó Vi không ở đây, nhưng cái vali màu lam nhạt trước đó cô kéo đến vẫn ở đó. Cô ấy cũng không thể để đồ Phó Vi ở trong hành lang rồi mặc kệ.

“Cô có thể mang về chung cư.” ngữ điệu Kỳ Tự lạnh lẽo cứng rắn ra lệnh, hoàn toàn mặc kệ cô đại tiểu thư Chu Phảng Viện mười ngón không dính nước mùa xuân gần như đã nổi trận lôi đình. Trước khi cô ấy mở miệng mắng chửi anh đã ngắt lời, thả nhiên bàn giao, “Còn nữa, em ấy không phải em gái tôi.”

Chu Phảng Viện tức giận đến mức đứng trong hành lang bệnh viện mà dậm chân, cắn răng nghiến lợi vừa định từ chối, nghe thấy anh nói một câu “em ấy không phải em gái tôi”, nhất thời sửng sốt, đôi mi thanh tú nhíu chặt: “Cô ấy không phải em gái anh thì là là cái gì?”

“Ờ, tạm thời tôi cũng không rõ lắm.” Giọng Kỳ Tự quả thực như nói chuyện đương nhiên, anh nhìn biểu cảm Phó Vi hơi hờn, buồn cười lại đè mặt thấp hơn một chút, tiếp tục nói với điện thoại, “Hử? Có cần tôi đưa điện thoại cho em ấy không, để em ấy nói cho cô nghe?”

Dù cách sóng từ trường điện thoại, Chu Phảng Viện vẫn nghe ra ngữ điệu mập mờ, lông mày của cô ấy nhíu càng sâu, có phần không xác thực với tin tức mình nghe được: “Hai người… rốt cuộc đang làm cái gì đó?”

“Không có gì.” Kỳ Tự cười, “Nếu cô đã không có hứng thú muốn biết, thì mong cô về sau ít gọi số điện thoại này. Còn chuyện khác không?”

Chu Phảng Viện khẽ giật mình, còn chưa có lấy lại tinh thần nói chuyện, đối phương đã cúp điện thoại, tiếng báo bận dài bận xuyên qua sóng từ trường đến màng nhĩ cô ấy, tức giận đến mức khiến cô ấy cắn chặt môi.

Phó Vi nhìn Kỳ Tự ném di động lên bàn trà một bên, cũng nhíu nhíu mày: “Làm sao mà phải gay gắt với Chu Phảng Viện thế.”

“Anh không thể cho phép một người phạm một sai lầm tận hai lần.” Kỳ Tự nhẹ nhàng nhướn mày.

Lải nhải, ai biết anh đang nói cái gì.

ở trong lòng Phó Vi nói thầm một tiếng. Tay bị đặt ở sau lưng đã hơi run lên, cô xoay xoay bả vai ra hiệu cho anh tránh ra: “Tay em tê…”

Mà giờ, Vivian vừa mới bị thả đi cho hưởng dụng bữa tối cũng đã ăn no nê một bữa, ban đêm nó trông có vẻ không có tinh thần, nhấc cơ thể chậm rãi tới gần ghế sô pha, đứng vững bên cạnh tai trái Phó Vi, ngồi xổm xuống, dùng khuôn mặt tươi cười mang tính tiêu chí của nó để đong đưa đầu bên tai cô.

Phó Vi nhất thời có cảm giác bị vây xem, trên mặt trông giận lắm rồi.

Kỳ Tự vẫn không nhìn ra lửa giận của cô, nghiêng mặt đi khí định thần nhàn đề cập điều kiện với cô: “Hôn anh một cái anh sẽ thả em.”

“Này.” Được voi lại đòi tiên.

“Có phải chưa hôn bao giờ đâu.” Hơn nữa, anh nhớ cô còn rất chủ động.

Loại chuyện này trong mắt anh là phải có kỹ năng mới có thể làm lại nhiều lần sao? ! Phó Vi nhớ cái cảnh khiến cô quẫn bách không chịu nổi ở khách sạn, càng thêm vừa tức vừa thẹn. Cô duy trì một tư thế lâu, hơi thở có phần không thông, thở hồng hộc giằng co chốc lát, thực sự không tiếp tục kiên trì được, chỉ có thừa dịp ánh mắt anh nhẹ nhàng rời đi cô mới khẽ chạm một cái trên gò má của anh, khi anh phản ứng lại cô lập tức nhảy dựng lên, rời xa cái ghế sô pha kia.

Vivian cười trên nỗi đau của người khác còn nghiêng đầu sang chỗ khác, hướng về Phó Vi chỗ phía xa xa lắc lắc cái đuôi, ẳng một tiếng.

Phó Vi quẫn đến mức chỉ có lập tức đạp cầu thang chạy lên tầng.

Đúng lúc này, chỉ nghe thấy “Leng keng ——” một tiếng, chuông cửa đột nhiên vang.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.