Quý Ngài Ngang Ngược - Tuế Duy

Chương 7: Thỏa hiệp theo quán tính




Phó Vi bước hai ba bước lên cầu thang, đột nhiên dừng lại, trước mặt là bóng đêm yên lặng, lẫn với ánh sáng bình minh. Trong tia sáng u ám cô do dự chốc lát, vẫn đi xuống lầu. Cô xụ mặt đi ngang qua người trên ghế sa lon, nhanh chóng cầm lấy điện thoại trên bàn: “Không được.” Bấm ba chữ số, lẩm bẩm, trông tức lắm, “Anh thế này thì nhất định phải cút vào bệnh viện cho em.”

Thu xếp bệnh viện cho Kỳ Tự xong, đã hừng đông.

Bác sĩ cấp cứu níu lấy cô nổi giận: “Bệnh tình nghiêm trọng như vậy, sao giờ mới đưa tới?”

Phó Vi nhếch môi, như một bậc phụ huynh phải lên lớp vì con hư: “Anh ấy mới về từ thành phố H… Sẽ có biến chứng gì không ạ?”

“Thành phố H?” bác sĩ gần năm mươi tuổi xem ra cực kì phẫn nộ, “Mấy người trông coi bệnh nhân kiểu gì thế, tình trạng này thì cần phẫu thuật ngay  lập tức!”

Phó Vi hít sâu một hơi, nói ra một câu mà cô biết nhất định sẽ bị ăn mắng: “Anh ấy mong được điều trị không phẫu thuật*.”

* [保守治疗] conservative therapy

Sau khi bị giáo dục một hồi về kiến thức chữa bệnh, bác sĩ chủ trị cuối cùng cũng đồng ý can thiệp không phẫu thuật, bởi vì đã có chẩn đoán sơ bộ từ thành phố H, ông kê mấy chai thuốc, tức giận tiễn chân cái cô người nhà bệnh nhân vô trách nhiệm này.

Phó Vi nhẫn nại đi ra khỏi phòng, thở dài ra một hơi, cầm tờ đơn làm thủ tục nằm viện. Lo liệu từng chuyện, mang thuốc đưa Kỳ Tự vào phòng bệnh đơn. Cô im lặng dọn dẹp đồ thường ngày mang tới từ nhà, vào ngăn kéo và tủ treo quần áo cho đâu vào đấy bỏ. Hết thảy đã sẵn sàng, cô không nói lời nào mà quay người đi ra ngoài.

Kỳ Tự hờ hững nhìn bóng dáng Phó Vi bận rộn, khi cô mở cửa lại gọi cô lại: “Anh không nghĩa rằng đây là một quyết định tốt đâu.” Ở trong một căn phòng đơn chật hẹp, anh không cho rằng mình có thể cam đoan sẽ có chất lượng giấc ngủ như ở nhà. Mặt khác, ngoài hành lang bên thường xuyên có mấy tiếng quỷ khóc sói gào kỳ quái.

Phó Vi đưa lưng về phía anh, nắm chặt nắm đấm, móng tay đâm vào lòng bàn tay, “Anh còn muốn thế nào nữa?”

“Rõ là em không cần phải tự mình làm chủ, thế này là vi phạm nguyện vọng của anh.”

“Vậy nguyện vọng của anh là gì, nằm ở nhà à?”

Kỳ Tự không nói thêm gì nữa, hờ hững nằm trên giường đơn màu trắng, hình như bệnh nhân không phải anh.

Phó Vi không thể nhịn được nữa cô nổi giận: “Anh muốn tự mình làm chủ đúng không? Rồi, từ giờ trở đi, anh thích đi đâu thì mặc xác anh.” Sắc mặt cô âm trầm, không nhiều lời thêm một câu nào, đóng sập cửa. Mùi nước khử nồng đậm trong hành lang, cô y tá đẩy xe lăn đi ngang qua cau chặt lông mày với cô. Cô nhẹ nhàng xoay người nói xin lỗi, cầm túi bước nhanh chạy ra khỏi khu nội trú.

Đến ngoài tóa khu nội trú, cô cúi người xuống thở, khóe mắt đã chảy ra nước mắt.

Điện thoại trong túi đột nhiên rung điên cuồng, là một số lạ. Phó Vi nhận, đờ đẫn “alo” một tiếng.

Giọng nói trong ống nghe nghe cuống quýt: “Này, Vi Vi, xin lỗi nhé lệch múi giờ mà quấy rầy cậu, giờ này mà cậu còn chưa tỉnh ngủ à? Tớ nhận được tin nhắn của cậu, nhưng điện thoại của tớ ở đây không biết sao mà không thể nào gọi điện thoại được, chỉ có thể điện thoại cố định gọi cho cậu… Báo cho cậu biết, tớ về sớm, Ông Công Ông Táo là về rồi!”

Phó Vi nghe ra giọng của đối phương, vô thức gọi: “Nghiêu Nghiêu.”

Thôi cuống quýt, Thích Nghiêu nghe ra giọng cô rã rời, giọng thấp xuống: “Làm sao thế?” Cô ấy nhớ tới tin nhắn Phó Vi gửi, hiểu ra mà hỏi cô: “Lại là vì anh trai cậu à? Đáng thương quá bé Vivian ơi, lần nào cậu cũng uy hiếp muốn tuyệt giao với tớ, nhưng lần nào cũng chẳng làm…”

Phong ba ở cửa hàng thú cưng qua đi, khiến cô ấy chó ngáp phải ruồi đâm trúng lúc Phó Vi cần tâm sự.

“Cậu và anh ấy không giống nhau.” Giọng Phó Vi tỉnh táo lại nhẫn nại, “Tớ cam đoan lần này là lần cuối cùng tớ nhịn anh ấy.”

Đầu bên kia điện thoại Thích Nghiêu giang tay ra, lại nhớ ra cô nhìn không thấy, giọng bất đắc dĩ: “Đồng ý, lần nào cậu cũng nói đây lần cuối cùng cậu nhịn, Vi Vi mềm lòng ~ “

“Tớ đổi ý rồi, cậu giống anh ấy lắm.”

“Này này, đừng tuyệt tình như vậy mà!” Thích Nghiêu vội vàng vãn hồi cô, lần này ngay cả cô ấy cũng nghe ra sự khác biệt của Phó Vi lúc này, “Làm sao thế? Anh ấy làm ra chuyện gì không thể tha thứ à? Lần trước cậu làm ầm ĩ với anh ấy như này, là lần anh ấy ép cậu từ bỏ theo đuổi làm phóng viên chiến trường.”

“Không biết.” Một đêm không ngủ, vành mắt Phó Vi xanh đen, hốc mắt hơi đỏ, cô ngồi trên ghế dài bên cạnh bệnh viện, khẽ ngẩng đầu lên, để nước trong mắt không rơi ra, “Tớ cảm thấy tớ không thể tiếp tục như vậy nữa. Tớ chiều theo anh ấy từ bỏ công việc lý tưởng của tớ, từ bỏ thời gian nhàn hạ của tớ để đáp ứng lúc tâm huyết của anh ấy dâng lên. Bảy năm rồi, giờ tớ cảm thấy, cứ chiều theo thế này thì vô nghĩa.”

Giọng cô hơi khàn, vô thức lặp lại một lần nữa: “Chẳng có nghĩa lý gì cả.”

Điện thoại bên kia vẳng đến một tiếng ồn ào, Thích Nghiêu thấp giọng nói tiếng Anh với người khác vài câu, áy náy trả lời điện thoại trước: “Giờ tớ có chút việc gấp, về sau lại liên lạc với cậu…” Cô ấy cân nhắc an ủi cô, “Về phần anh cậu… tớ nhớ cậu nói với tới, đối xử với người bệnh tâm thần, phải cho anh ấy nhiều cơ hội hối cải.”

“Anh ấy là một tên tâm thần mà dù có cho bao nhiêu lần cơ hội cũng sẽ không biết hối cải ấy.”

“Thế… cũng không đến mức đoạn tuyệt quan hệ anh em với anh ấy chứ?”

HÌnh như là đường truyền bị chặn, Thích Nghiêu còn chưa kết thúc đã bị cắt đứt, điện thoại lóe lên nhảy về màn hình chờ.

Phó Vi thả di động thả lại túi, lúc tảng sáng người đi đường qua cái ghế dài vào dần nhiều. Mùa đông cành khô nên có vài lá héo vàng rơi, im lạng rơi xuống bên cạnh cô.

┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈

Liên hoan thường niên đúng hạn mà tới, Kỳ Tự vắng mặt cũng không khiến các đồng nghiệp của Phó Vi tiếc nuối nhiều. Mỗi năm một lần, nhân viên của mấy cuốn tạp chí tài chính và kinh tế của công ty sẽ tụ tập cùng nhau, nói chuyện cuối năm chia hoa hồng và rút thưởng trong tiệc rượu.

Địa điểm đươc chọn là ở sảnh tiếc ở tầng cao nhất ở Tân Giang, bóng đêm dần sâu, hoa đèn mới lên. Lãnh đạo phát biểu xong, bên staff cho mấy cái video hăm hở nắm tay nhau lên để moi nước mắt, phối hợp với bao tiết mục và trò chơi rút thưởng, cuộc vui kết hợp. Một năm bận rộn kết thúc như thường lệ.

Vừa vào công ty nên Lý Manh cảm động lau nước mắt hai cái, mắt lau còn dính lại hai vệt đen.

Phó Vi cảm khái ma mới làm việc bao giờ cũng dồi dào tình cảm, bất đắc dĩ cô đưa cho cô ấy cái khăn tay mới.

Lý Manh làm tóc kiểu Hi Lạp cổ điển, giọng nói nghe nghẹn ngào, cười với cô một cái, trông rất buồn cười: “Cảm ơn chị… À, vừa lúc phát biểu sao không phải chủ biên nhà mình nhỉ?”

Phó Vi mỉm cười mặt hơi có vẻ cứng nhắc: “Nghe nói bị bệnh rồi.”

Lý Manh khoa trương “A” một tiếng, trông hết sức kinh ngạc: “Chủ biên trông khỏe như vâm, mà thực tế lại kém như vậy ạ?”

“…” Phó Vi vỗ vỗ bờ vai cô ấy: “Thôi đừng nhớ chủ biên của em nữa, bắt đầu rút thưởng rồi.”

Lý Manh quả nhiên kinh hô một tiếng hất khăn tay ra, hết sức chăm chú quay đầu nhìn chằm chằm vào màn hình lớn. Phó Vi lắc đầu cười, quay người ra khỏi hội trường, gọi điện thoại cho Dịch Bạch, căn dặn anh ấy nhất định phải đón Kỳ Tự về nhà nhổ kim truyền, nhất định phải bắt anh uống thuốc, nhất định phải…

Dịch Bạch ỉu xìu ngắt lời cô: “Sắp một tuần lễ rồi, quả thật cậu ấy có thể về nhà rồi.” Cô nàng này một tuần nay cứ một ngày là căn dặn anh ba lần cùng một lời, gió mặc gió, mưa mặc mưa ngày đêm không ngừng, sắc mặt bà xã anh đã chuyển sang nhiều mây, nhiều mây âm ư, trông thì sắp có mưa đá rồi.

Nếu như Kỳ Tự về nhà, họ sẽ lại phải ngày ngày gặp nhau, mà mấy ngày nay hiển nhiên cô không có tâm trạng mà đi đối phó với tính tình của anh. Phó Vi đứng trong hành lang không có hơi ấm, cánh tay hở ra trong không khí có chút lạnh. Cô dùng một tay ôm cánh tay còn lại, im lặng.

Dịch Bạch thấy cô không có phản ứng, tiếp tục khổ tâm thuyết giảng: “Em cũng biết, từ khi hai bác qua đời, cậu ấy rất không thích bệnh viện.”

Phó Vi khẽ giật mình.

Chuyện của mùa hè bảy năm trước lần nữa ùa về. Truyền thông đưa tin rầm rộ, báo dùng câu chữ làm đầu đề, dồn dập phỏng vấn người thân của người bị nạn… chuyến bay KN703 gặp rủi ro, hành khách và phi hành đoàn có năm mươi mốt người bị thương, mười bảy người tử vong. Một cuộc tai nạn hàng không đặc biệt lớn, cướp mất vợ chồng Kỳ Thiên Hữu đi.

Mấy năm sau cuộc tai nạn, Phó Vi nghĩ có phải cô là một ngôi sao tai họa? Vốn là cô nhi, vất vả lắm mới được bị một gia đình tốt nhận nuôi, chưa đầy một năm, bố mẹ nuôi lại gặp bất hạnh.

Bố nuôi bỏ mình tại chỗ, lúc mẹ nuôi được nhân viên cứu viện cứu ra thì còn mạch đập. Đèn báo hiệu màu đỏ ngoài phòng phẫu thuật sáng một đêm, cô cùng Kỳ Tự canh ngoài hành lang bệnh viện. Ngày hôm sau tảng sáng, cô ra bệnh viện mua đồ ăn sáng, bưng bát mì hoành thánh nóng hổi trở về, bác sĩ chủ trị đi ra phòng giải phẫu, báo rằng bệnh nhân tử vong.

Trong phút yên tĩnh ngắn ngủi, Kỳ Tự không quay đầu mà đi ra khỏi bệnh viện, là cô ký tử giấy báo tử. Cô còn nhớ rõ ràng cái bóng lưng anh dần dần biến mất nơi cuối hành lang, im lặng lại tiêu điều.

Khi đó cô vẫn học cấp ba, ở bên bố mẹ nuôi. Mà Kỳ Tự vừa mới tốt nghiệp đại học, ở bên ngoài lâu, một năm cũng chẳng về nhà được mấy lần, họ cũng không giao lưu nhiều, quan hệ anh em trên pháp luật cũng như thùng rỗng kêu to. Cô bị bỏ một mình ở bệnh viện, nước mắt vốn tuôn dài cũng bởi vì cái bóng lưng hờ hững mà cô đơn đó biến thành lặng thinh và mờ mịt.

Không một câu bàn giao, Kỳ Tự chỉ để lại cho cô một đôi mắt khô cạn, đối với anh mà nói, sự tồn tại của cô có cũng được mà không có cũng không sao. Anh đắm chìm trong thế giới của mình, tỉnh táo, thậm chí còn ngang ngược càn rỡ, ngạo mạn cự tuyệt tất cả đau đớn và yếu ớt, dường như chuyện bố mẹ qua đời đối với anh mà nói cũng chẳng có bao nhiêu để mà xúc động. Thế nhưng cô vẫn cảm nhận được. Từ việc mỗi ngày rạng sáng anh đều đi lại trong phòng khách, từ việc lúc đọc sách anh thường để nửa ngày cũng không lật thêm một tờ nào mà cứ im lặng, cô cảm nhận được rõ ràng. Sự ẩn nhẫn và khắc chế của anh.

Dạo đó cô thường xuyên lấy tư cách người nhà nạn nhân để tiếp phỏng vấn của đài truyền hình, bề bộn ứng phó nhiều việc từ an ủi của mọi người đến những ánh mắt hiếu kì. Tính tình Kỳ Tự vốn dã ít đi ít nói, khi đó càng thêm lạnh lùng, không tiếp xúc với bên ngoài. Cô nhìn anh vô cảm ký giấy thừa kế gia sản, quyền sở hữu bất động sản và tài chính, và… dấu giám hộ của cô. Chắc từ khi đó, họ đã bắt đầu sống nương tựa lẫn nhau, ai tự chia phần nấy.

… Nếu như không phải vì tờ giấy giám hộ này, có lẽ cô sẽ là một người khác. Phó Vi nghĩ vậy.

Thời gian cứ từng giây từng phút trôi qua, sự trầm mặc dài dòng trong điện thoại bị đánh vỡ, giọng Phó Vi bình tĩnh xuyên qua sóng từ trường truyền vào tai Dịch Bạch: “Vậy thì để anh ấy về đi.”

Lúc về hội trường, trên bục đã thay người, có một cô gái trông hơi lạ đứng trên bục đọc lời chào mừng, quần áo ngắn gọn ưu nhã, trông có khí chất cao quý hào phóng công sở. Phó Vi vừa mới đi qua bên bàn rượu, Lý Manh vội giữ chặt cô: “Chị đi đâu thế? Suýt thì bỏ trò hay.”

“Trò hay?”

“Ầy. Chính là cô này.” Lý Manh chỉ chỉ trên bục, ra vẻ thần bí hạ giọng, “Đối thủ cạnh tranh đứng đầu. Bình thường không ít lần chiếm được top 1 KPI, đến buổi liên hoan thường niên của công ty mình xem náo nhiệt gì? Nghe nói ấy—— là nhắm đến chủ biên nhà mình nên đến.” lông mày cô hất lên, ngay cả âm cuối cũng bay bổng, rất có xu thế là cười trên nỗi đau của người khác: “Đáng tiếc lạc, vồ hụt.”

Dưới đèn, cô gái trông thuần thục việc xã giao đang cười lễ phép lại không mất đi sự nhiệt tình, co duỗi vừa phải. Ánh mắt Phó Vi nhìn về phía sân khấu, nhìn kỹ trong chốc lát, mới nhận ra.

Cô có ấn tượng mơ hồ. Kim Lễ Ân, một cái tên rất Hàn Quốc*.

*Phiên âm tiếng hàn có thể là Kim Ye Eun đồ đó.

—— Tinh.

Điện thoại đột nhiên rung khiến cô tỉnh táo lại, cô ấn màn hình, vậy mà là Phó Kỳ Dự:

“Buổi tối thứ hai đổi địa điểm sang Phỉ Lãnh, cô Phó thấy có được không?”

Phỉ Lãnh, là nhà hàng có phong cách nghệ thuật Pháp trứ danh à? Phó Vi không rõ dụng ý của anh ấy, do dự một lát, đánh một chữ “Vâng”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.