Tình cảnh trước mắt đã vô cùng rõ ràng.
Tuy không hiểu vì sao lại thế, nhưng hiện tại bày ra trước mắt chúng ta là: linh hồn của Địa Tạng Vương Bồ Tát bị giam trong thân thể Đế Thính, còn cái gọi là “Địa Tạng Vương Bồ Tát” trước mặt, thực chất thân thể là Đế Thính.
Lúc này, “Địa Tạng Vương Bồ Tát” mắt đỏ rực, mặt mũi vặn vẹo, oán độc mà gầm gừ:
“Đường Tam Tạng, vì sao, vì sao ngươi lại nhận ra được!
Chỉ cần ngươi không phát hiện, ta liền có thể trở thành Thần của cõi U Minh, không còn phải chịu cảnh bị giam trong thân thú!
Vậy mà tại sao! Tại sao ngươi lại nhìn thấu!”
“Địa Tạng Vương Bồ Tát” điên cuồng gào thét, ngay khoảnh khắc đó, trên người hắn bắt đầu xuất hiện những vết nứt lan tràn khắp toàn thân.
Chớp mắt sau, thân thể “Địa Tạng Vương Bồ Tát” ầm ầm vỡ vụn, hiện ra nguyên hình: dị thú đầu hổ, sừng đơn, tai chó, thân rồng, đuôi sư tử, chân kỳ lân.
Mà Đế Thính bên cạnh cũng không ngừng phồng to lên, cuối cùng da thịt nứt toác, tụ lại thành hình người.
Chính là Địa Tạng Vương Bồ Tát chân chính.
Ngài chậm rãi mở mắt, nhìn ta, âm thanh uy nghiêm từ bi vang vọng:
“Tam Tạng, may mà ngươi đã phát hiện ra chuyện này.”
Ta chau mày hỏi:
“Bồ Tát, rốt cuộc đây là chuyện gì?”
Địa Tạng Vương Bồ Tát dài thở một tiếng, thần sắc đầy mỏi mệt:
“Hôm đó, hai tên Tôn Ngộ Không từ dương gian đánh xuống địa phủ, từ điện Tần Quảng Vương đánh tới trước đạo tràng của ta, thế trận kinh thiên động địa, đảo lộn âm dương, lập tức đã khiến ta chú ý.
Sau đó, trong số đó có một Tôn Ngộ Không tìm đến ta, muốn nhờ Đế Thính phân biệt thật giả.
Vì vậy, ta triệu Đế Thính tới để phán xét.”
Nói đến đây, thân hình ngài khẽ run lên, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, như nhớ lại điều gì kinh khủng đến cực điểm.
“Đế Thính đã làm được, nó phân biệt được thật giả.
Nhưng nó không dám nói.
Nếu nó tiết lộ đáp án, trong khoảnh khắc sẽ bị nát thân diệt hồn, cả địa phủ cũng phải táng mạng theo!”
Ta nhíu chặt mày, khó hiểu hỏi:
“Nhưng Phật Tổ Như Lai đã nói, giả Tôn Ngộ Không chỉ là Lục Nhĩ Mi Hầu, cũng là một trong Tứ Đại Hỗn Thế Chi Hầu, lẽ nào lại đáng sợ đến thế sao?”
“Không, hoàn toàn không phải như ngươi nghĩ.”
Địa Tạng Vương Bồ Tát điên cuồng lắc đầu, thân hình cũng run rẩy dữ dội hơn:
“Cái xác kia, có thể là thân thể của Lục Nhĩ Mi Hầu, nhưng linh hồn bên trong tuyệt đối không phải!
Trong thân thể ấy, chất chứa vô số linh hồn tà dị!
Ta tận mắt nhìn thấy bóng dáng của Như Lai, của Quan Âm, của Trư Bát Giới… thậm chí còn thấy cả tam hồn thất phách của chính ta!
Ngươi có thể tưởng tượng được không?
Chính linh hồn của ta lại xuất hiện trong thân thể kẻ khác!
Chưa hết, Đế Thính còn nhìn thấy…”
Ngài dừng lại giây lát, giọng trầm xuống:
“Vô số con mắt!
Tựa như qua thân thể ấy, có hàng vạn ánh mắt đang dò xét cả Tam Giới!
Tầm nhìn đó ghê tởm như ôn dịch, nơi ánh mắt quét qua, vạn vật đều bị ô nhiễm!”
Ngực ngài phập phồng dữ dội, thân thể run rẩy mà kể tiếp:
“Ta và Đế Thính đã bị nó nhìn trúng.
Một đôi mắt từ thân thể quái vật ấy tách ra, ẩn vào trong đôi mắt của Đế Thính.
Sau khi hai Tôn Ngộ Không rời đi, con mắt ấy liền hiện hình.
Nó g.i.ế.c sạch âm binh trong địa phủ, c.h.é.m nát thân xác của ta và Đế Thính, rồi tráo đổi linh hồn của chúng ta, nhốt lại trong đạo tràng.
Nó nói với Đế Thính:
Nếu Đường Tam Tạng không phát hiện ra, thì thân thể Địa Tạng Vương Bồ Tát sẽ vĩnh viễn thuộc về Đế Thính.
Đế Thính sẽ trở thành thần của cõi U Minh, trở thành thần của một thế giới mới.
Ngược lại, nếu ngươi nhận ra được sự tình, thì sẽ trả lại nguyên trạng.”
Ta đã bị câu chuyện ấy làm cho kinh hãi đến mức không thốt nên lời, phải qua một lúc lâu mới miễn cưỡng tiếp nhận được những tin tức hỗn loạn đó.
Ta nuốt nước bọt, hạ giọng hỏi:
“Vậy rốt cuộc, cái thứ đó làm vậy để làm gì? Vì sao phải bày trò như thế?”
Vịt Bay Lạc Bầy
Địa Tạng Vương Bồ Tát đột nhiên ngẩng phắt đầu nhìn ta, đáp:
“Vấn đề này, ta cũng từng hỏi nó.”
Ngài dời ánh mắt đi nơi khác, thần sắc tuyệt vọng mà khẽ thì thầm:
“Quái vật đó chỉ trả lời một câu.
Nó nói:
‘Đây chẳng qua chỉ là một trò chơi, làm vậy chỉ để cho cuộc chơi thêm phần thú vị.’”