Khi ta tỉnh lại, phát hiện bản thân đang ở dưới một dòng thác.
Nước xiết từ trên cao đổ xuống ầm ầm, thế nhưng động quật nơi ta trú ngụ lại hoàn toàn không chịu chút ảnh hưởng nào.
Nơi đây là… Thuỷ Liêm Động?
Ta dốc hết toàn lực ngồi dậy, nào ngờ lại thấy bên cạnh mình có một thi thể.
Thi thể ấy mặc hổ bì váy, đầu đội kim cô, tay nắm gậy Như Ý, khắp người chi chít vết thương trí mạng.
Một nỗi bi ai không thể diễn tả ập thẳng vào tâm trí ta.
Vịt Bay Lạc Bầy
Đây chính là Tề Thiên Đại Thánh chân chính mà ta khổ cực tìm kiếm bấy lâu.
Bỗng nhiên, từ ngoài Thuỷ Liêm Động, một thân ảnh chậm rãi bước vào.
Kẻ ấy cũng mặc hổ bì váy, đầu đội kim cô, dáng dấp so với t.h.i t.h.ể dưới đất không khác chút nào.
Thấy ta tỉnh lại, hắn thản nhiên cất lời:
“Giết Tôn Ngộ Không quả thực quá đỗi gian nan. Rõ ràng đã nhờ Phật Tổ đánh hắn nát thành bãi máu, vậy mà hắn vẫn có thể sống sót trở lại.
Bất đắc dĩ, ta đành phải mang hắn về Hoa Quả Sơn, c.h.é.m g.i.ế.c hắn lặp đi lặp lại vô số lần, mới có thể hoàn toàn xoá sạch sinh mạng hắn.
Chẳng những vậy, ta còn thuận tay lột luôn tấm da của Trư Bát Giới.”
Hắn đưa tay chỉ xuống bên chân ta. Lúc này ta mới phát hiện, dưới chân mình còn có một cỗ t.h.i t.h.ể không còn da thịt.
Hắn tiếp lời:
“Ngay lần đầu tiên Trư Bát Giới đặt chân tới Hoa Quả Sơn, ta đã g.i.ế.c c.h.ế.t hắn.
‘Cốt nhục phơi Hoa Quả Sơn, yêu tà ẩn Thuỷ Liêm động’, kỳ thực chính là chỉ đến t.h.i t.h.ể của Ngộ Không và Bát Giới mà thôi, chỉ là ngươi chưa từng nghĩ sâu về câu nói ấy.
Còn về cái gọi là ‘một nửa chân thật’ của Ngộ Không, chính là vì nửa phần hồn phách đã bị ta nuốt vào thân xác, tượng trưng cho đường thỉnh kinh; còn nửa phần thân xác thì lưu lại nơi Hoa Quả Sơn.”
Ta run rẩy giơ tay lên, đôi mắt đỏ ngầu quát lớn:
“Ngươi đã sát hại bọn họ! Rốt cuộc ngươi là ai?!”
Hắn không đáp lại câu hỏi sau cùng của ta, chỉ giơ một ngón tay, khẽ lắc lư qua lại, ung dung nói:
“Không, không thể gọi là sát hại được. Ta chỉ là tiêu diệt nhục thân của bọn họ, còn linh hồn đã bị ta nuốt vào thân, chẳng mấy chốc sẽ hoá thành thần minh mới.”
Ta nhìn kẻ trước mắt, chỉ cảm thấy hắn đã điên loạn đến cực điểm, vì vậy lớn tiếng quát:
“Miệng thì luôn rêu rao thần linh thế giới mới, nhưng trong mắt ta các ngươi chẳng qua chỉ là một lũ điên loạn mà thôi!”
“Điên loạn?”
Hắn nhìn ta bằng ánh mắt đầy thương hại, đoạn lạnh nhạt nói:
“Các ngươi mới là những kẻ đáng thương.
Tự cho mình có thể nghịch chuyển thiên mệnh, đối kháng với ta, quả thật tự cho là đúng.
Những quy tắc mà ngươi thấy, chính là do ta viết nên; còn chúng sinh của Tam Giới, cũng chẳng qua chỉ là những văn tự do ta tạo ra.
Ta muốn các ngươi sống, thì các ngươi sống; muốn các ngươi chết, liền lập tức bị xoá sổ.”
Ta ngẩn ngơ nghe hắn nói, đại não trong khoảnh khắc trống rỗng, không thể nào phản ứng.
Hắn thấy bộ dạng ta như vậy, lại tiếp tục:
“Ta muốn thế giới này an bình, thì sẽ không cho phép có chiến tranh, chỉ còn lại việc thỉnh kinh mà thôi.
Nhưng nếu ta cần thế giới này tràn ngập khủng bố, tàn sát, tuyệt vọng, thì tất cả chúng sinh đều sẽ trở thành loài dã thú, tự g.i.ế.c lẫn nhau.
Ngươi vẫn chưa hiểu sao, Đường Tam Tạng?
Tam Giới trong mắt ta, chẳng qua chỉ là một trò chơi; còn những quy tắc mà ngươi gắng gượng tuân thủ, cũng chỉ là trò chơi nhỏ do ta bày ra.”
Tâm trí ta hoàn toàn tê liệt, bầu không khí tuyệt vọng giăng khắp Thuỷ Liêm Động.
Thông qua ánh mắt hắn, ta dường như trông thấy vô số thần phật chen chúc trong thân thể hắn, đôi mắt đỏ rực như dã thú đói khát, tựa hồ muốn nhào tới xé xác ta.
Hắn bước lên một bước nhỏ, trên thân thể liền mọc ra vô số con mắt, từng con từng con đều lạnh lùng dán chặt lấy ta.
“Thế giới này đã thay đổi chín phần.
Chỉ cần g.i.ế.c được ngươi, thế giới mới sẽ hoàn thành.”
Hắn giơ một bàn tay, áp chặt vào thiên linh cái của ta.
Ngay khoảnh khắc hắn định hạ thủ, từ trong thân thể hắn bỗng vang lên một thanh âm yếu ớt nhưng kiên định:
“Sư phụ, hãy nhìn thẳng vào mắt nó!”