Tiêu Ngôn Vị tự nhận mình không phải là người thích trốn tránh, nhưng câu “Tôi thích em” kia của Ngụy Trì vẫn khiến y có hơi luống cuống không biết phải làm sao.
Theo lẽ thường, cách đáp lại câu “Tôi thích em” chỉ có hai loại: “Chúng ta bên nhau đi” hoặc là “Xin lỗi”. Nhưng trong hai câu trả lời ấy, Tiêu Ngôn Vị lại không tìm được cái nào phù hợp với mình.
Y im lặng một lúc, rồi đứng dậy đi đến bên cửa, đóng lại. Sau đó, y lại quay về, tắt đi chiếc đèn bàn vốn dĩ cũng chẳng sáng là bao.
Căn phòng lập tức chìm vào bóng tối, cả hai người đều không nói gì nữa.
Ngụy Trì ngồi yên bên mép giường, vài giây sau, Tiêu Ngôn Vị dịch đến gần hắn.
Y lần mò leo lên giường, tựa lưng vào tường, đầu gối khẽ chạm vào bên hông Ngụy Trì. Y chậm rãi mở lời: “Ngụy Trì, tôi kể cho anh nghe chuyện của tôi nhé.”
Đây là lần thứ hai, Tiêu Ngôn Vị muốn nói về bản thân mình.
Ngụy Trì cũng leo lên giường theo, dựa vào tường ngồi xuống bên cạnh y, vai kề vai: “Ừ.”
“Bố mẹ và em trai tôi mất năm tôi 22 tuổi.”
Trong bóng tối mịt mùng, Tiêu Ngôn Vị chậm rãi cất lời.
Giọng y rất bình tĩnh, nếu Ngụy Trì không ngồi ngay bên cạnh y, thì có lẽ hắn sẽ không nhận ra rằng, thật ra y không hề bình tĩnh như vậy.
Bờ vai Tiêu Ngôn Vị đang run lên.
Ngụy Trì không nói gì, chỉ dịch lại gần Tiêu Ngôn Vị hơn một chút.
“Lúc đó tôi vừa mới tốt nghiệp.” Tiêu Ngôn Vị nói tiếp…
Mùa hè năm ấy nóng kinh khủng, trong gió cũng mang theo hơi nóng bỏng rát. Nhà họ Tiêu có hai sự kiện lớn, một là Tiêu Ngôn Vị thi đỗ nghiên cứu sinh cao học, sắp nhập học. Hai là Tiêu Thừa Dương nhảy liền hai lớp, chuẩn bị lên cấp hai.
Mỗi khi gia đình có chuyện quan trọng – dù trong mắt Tiêu Ngôn Vị, chúng cũng chẳng lớn lao đến vậy – bố mẹ y nhất định sẽ tổ chức một chuyến du lịch. Mà đã đi du lịch, thì chắc chắn sẽ là đi leo núi.
Những năm trước, Tiêu Ngôn Vị chưa bao giờ vắng mặt trong hoạt động này, nhưng năm nay y thật sự không muốn bị chia nhỏ kỳ nghỉ dài, thế nên hiếm khi cứng rắn từ chối đi cùng họ.
“Bà Hứa, tha cho con đi mà.” Tiêu Ngôn Vị nằm dài trên ghế một cách thiếu nghiêm chỉnh, cười hề hề nói chen vào lời mẹ: “Nhà mình lớn thế này, chẳng phải nên để một người ở lại trông nhà hay sao.”
Bà Hứa đang bận mở hộp quà tặng đồ dưỡng da mới nhận, nghe vậy, bà thậm chí còn không thèm nhìn y lấy một cái: “Không được.”
Tiêu Ngôn Vị nói hết nước hết cái thế nào cũng vô dụng, bèn chuyển mục tiêu sang Tiêu Thừa Dương. Y kéo em trai qua một bên, “Nếu em có thể giúp anh thuyết phục mẹ, anh sẽ đồng ý ba yêu cầu của em.”
Tiêu Thừa Dương đã qua cái thời làm gì cũng phải bám lấy anh trai, nghe vậy thì mắt sáng rỡ: “Gì cũng được ạ?”
“Gì cũng được.” Tiêu Ngôn Vị nói giọng chắc như đinh đóng cột.
Tiêu Thừa Dương nhận nhiệm vụ rồi chạy đi, không biết cậu nhóc đã dùng cách gì, tóm lại mẹ cuối cùng vẫn đồng ý để y ở nhà.
Cha mẹ kịch liệt lên án tính cách lười biếng không thích hòa nhập của y, sau đó vui vẻ dắt Tiêu Thừa Dương đi leo núi.
Trước khi đi, Tiêu Thừa Dương còn dặn dò y: “Anh! Nhớ chăm sóc Đại Hoàng cẩn thận nhé!”
— “Đây là câu cuối cùng em trai tôi nói với tôi.” Giọng Tiêu Ngôn Vị có hơi trống rỗng.
Rèm cửa trong phòng kéo rất kín, hoặc có lẽ vì tối nay không có ánh trăng. Vẻ mặt của y lúc nói câu này trông như thế nào, Ngụy Trì hoàn toàn không biết.
Họ ngồi sóng vai trên giường, rõ ràng gần nhau đến vậy, nhưng khi Tiêu Ngôn Vị kể chuyện, lại như thể đang độc thoại. Dường như y không phải đang nói với bất kỳ ai.
“Họ trở về sau một tuần.” Trong bóng tối, y tiếp tục.
“Em trai tôi rất kén ăn, đồ nhiều dầu mỡ quá không ăn, mà đồ quá nhạt nhẽo cũng không chịu.” Giọng điệu của Tiêu Ngôn Vị có hơi giống như đang phàn nàn, nhưng lại mang theo sự thân thương khiến người ta đau lòng. “Nên gần như lần nào chúng tôi cũng ăn ở cùng một nhà hàng.”
Nói đến đây y ngừng lại một lát, như thể vừa mới nhận ra là Ngụy Trì cũng đang ở đây, bèn hỏi hắn: “Anh có thường xem tin tức xã hội không?”
Ngụy Trì hơi ngớ ra, “Thỉnh thoảng.”
“Vậy thì có lẽ anh không biết.” Giọng Tiêu Ngôn Vị lại hạ thấp xuống, giống như đang tiếc nuối điều gì đó.
Ngụy Trì nhận thấy trạng thái của y không ổn, hắn muốn ngắt lời y, nhưng Tiêu Ngôn Vị lại cứ tự mình nói tiếp.
“Bình thường mẹ tôi không cho em trai tôi ăn đồ ngọt,” y nói, “nhưng hôm đó tôi vẫn gọi cho nó một miếng bánh kem.”
“Đó là món đặc biệt của nhà hàng đó.” Tiêu Ngôn Vị nhớ lại, “Bánh kem rất nhỏ, chỉ lớn bằng lòng bàn tay tôi thôi, màu trắng tinh, đặt trên chiếc đĩa sứ cùng màu. Trên bánh có hai quả anh đào, cắt ra bên trong có hạnh nhân.”
Tốc độ nói của Tiêu Ngôn Vị hơi nhanh, thậm chí y đã bắt đầu mô tả cả hoa văn trên chiếc đĩa sứ.
“Tiêu Ngôn Vị.” Ngụy Trì ngắt lời y, rồi lần tìm bàn tay y, dùng chút sức nắm lấy những ngón tay lạnh lẽo của y. “Buồn ngủ chưa?”
Đầu ngón tay Tiêu Ngôn Vị khẽ động đậy trong lòng bàn tay hắn, nhưng y vẫn nói tiếp: “Bản tin hôm đó nói rằng, một chiếc xe tải lớn chở quá tải bị lật nghiêng, đè bẹp một chiếc ô tô gia đình đang đi ngang qua.”
Lời nói của y bắt đầu trở nên lộn xộn, câu chữ thiếu logic, nhưng Ngụy Trì biết y đang nói gì.
“Xin lỗi.” Ngụy Trì nói, “Tôi chưa xem bản tin đó.”
“Chiếc xe đó là chiếc bố tôi thích nhất.” Tiêu Ngôn Vị khẽ cười một tiếng, “Vì nó là quà mẹ tôi tặng, ông ấy luôn cảm thấy rất hãnh diện mỗi khi lái ra ngoài.”
“Sau này lúc tôi đến hiện trường, nếu không phải biển số xe vẫn còn, có lẽ tôi đã chẳng nhận ra nó nữa.”
Tiêu Ngôn Vị nói đến đây thì dừng lại, giống như một chiếc máy phát nhạc đột nhiên bị ấn nút tạm dừng, yên lặng đặt ở đó, chờ đợi không biết đến lúc nào mới được khởi động lại.
Ngụy Trì không hỏi thêm. Thực ra, hắn ước gì Tiêu Ngôn Vị có thể ngừng lại.
Bản tin xã hội kia, Ngụy Trì đúng là chưa từng xem qua, hoặc có thể hắn đã từng lướt qua một hai lần nhưng không để tâm lắm.
Nhưng một khi chuyện như vậy lại liên quan đến Tiêu Ngôn Vị, cơn đau âm ỉ trong lòng hắn bỗng chốc không thể bỏ qua được nữa.
Ánh mắt quá mức dửng dưng của Tiêu Ngôn Vị có nguồn gốc của nó. Y vốn không phải là người không bận tâm đến bất cứ điều gì, trên thực tế, y bận tâm đến mức muốn chết đi.
Lúc này đây, y đang dùng giọng điệu thản nhiên như không kể lại mọi chuyện, nhưng Ngụy Trì lại cảm thấy có một bàn tay khổng lồ đang bóp chặt lấy tim phổi mình, khiến hắn thấy khó thở.
Hắn nghiêng người qua, vòng tay ôm lấy bờ vai Tiêu Ngôn Vị, nhẹ nhàng kéo y vào lòng. “Tiêu Ngôn Vị, bật đèn lên được không?”
Tiêu Ngôn Vị yên lặng để hắn ôm, không giãy giụa nhưng cũng không đáp lại. Một lúc sau, y mới hỏi: “Bật đèn làm gì?”
“Muốn để em nhìn tôi.” Ngụy Trì nói.
Lại một khoảng lặng nữa, có thể là vài phút, cũng có thể chỉ là vài chục giây. Rồi Tiêu Ngôn Vị khẽ gật đầu, “Ừm.”
Ngụy Trì vẫn giữ nguyên tư thế ôm y, hắn rút một tay ra bật chiếc đèn bàn đặt trên bàn làm việc. Ánh sáng vàng nhạt lan tỏa, vào lúc này trông thật vừa vặn.
Tiêu Ngôn Vị không nhúc nhích. Ngụy Trì đẩy nhẹ vai y, tạo ra một chút khoảng cách, rồi chăm chú nhìn y. “Tiêu Ngôn Vị, tôi có đẹp không?”
Tiêu Ngôn Vị mím môi, giọng run run: “Đẹp.”
Ngụy Trì lại ôm chặt y, lần này hắn dùng sức rất lớn, lớn đến mức chắc chắn Tiêu Ngôn Vị không thể thoát ra khỏi vòng tay hắn. “Vậy thì tôi yên tâm rồi, còn tưởng hôm nay em lừa tôi chứ.”
Tiêu Ngôn Vị sụt sịt mũi, “Không có lừa anh.”
“Lần trước tôi còn chưa hỏi xong.” Ngụy Trì nói rất chậm, “Tôi đã hỏi Lão Diêu, hỏi cả Đại Bảo, nhưng vẫn còn thiếu một người.”
Tiêu Ngôn Vị nói: “Anh hỏi đi.”
“Em có thích người đẹp trai không?” Lòng bàn tay Ngụy Trì rất ấm, bàn tay ấy đặt chính xác lên vùng lưng sau tim của Tiêu Ngôn Vị. “Ví dụ như tôi chẳng hạn?”
Vai Tiêu Ngôn Vị khẽ run. Y gác cằm lên vai Ngụy Trì, chẳng mấy chốc, Ngụy Trì lập tức cảm thấy chỗ đó hơi ẩm ướt.
Lúc khóc Tiêu Ngôn Vị cũng rất yên lặng.
Rõ ràng cửa sổ đã đóng chặt, tường sân cũng rất cao, vậy mà Ngụy Trì lại có cảm giác như cơn gió thấm đẫm hơi lạnh mùa đông vượt qua bức tường gạch, lượn một vòng dưới cửa sổ phòng hắn, rồi cứ thế xộc thẳng vào tim hắn.
Ngụy Trì cảm thấy đâu đó trong tim mình đau nhói.
“Trai đẹp như chúng ta thường không khóc thế này đâu.” Ngụy Trì vỗ nhẹ lên lưng Tiêu Ngôn Vị, “Đẹp trai như này, sao lúc khóc lại có thể lặng lẽ thế chứ?”
Tiêu Ngôn Vị khóc thút thít một tiếng, không biết là y thật sự tin lời nhảm nhí của hắn hay là bị hắn chọc cười.
Bỗng nhiên, y chẳng hề báo trước mà tiếp tục câu chuyện dang dở. “Ba yêu cầu kia, Tiêu Thừa Dương nói nó nghĩ xong rồi… Nhưng đến bây giờ tôi vẫn không biết nó muốn tôi làm gì.”
Giọng của y cuối cùng cũng không còn cái sự bình tĩnh đến mức phi lý ấy nữa, mà mang theo chút nghẹn ngào rất khó phát hiện. “Cái bánh kem đó, trước đây tôi cũng chưa từng ăn, còn tưởng nó ngon lắm.”
“Sau này lúc em trai tôi không còn nữa, tôi đã quay lại đó một lần.”
“Không ngon.”
Tiêu Ngôn Vị dừng ở đó, không nói thêm gì nữa. Ngụy Trì siết chặt vòng tay, ôm lấy y.
Nỗi buồn của Tiêu Ngôn Vị như thể thuận theo xương sườn đang áp sát của hai người mà truyền đến chỗ Ngụy Trì, bao bọc lấy trái tim vốn đã buộc chặt trên người Tiêu Ngôn Vị của hắn, một cách kín không kẽ hở.
Động tác Ngụy Trì khựng lại, hắn vươn tay tắt đèn bàn. Ngón tay hắn luồn vào mái tóc ngắn của Tiêu Ngôn Vị xoa xoa, “Thế này được chưa?”
Một lúc lâu sau, Tiêu Ngôn Vị khẽ nức nở, Ngụy Trì nghe thấy y gần như chỉ thốt ra bằng hơi thở: “Đắng.”
Miếng bánh kem mà em trai y đã không thể ăn được kia, hương vị của nó là đắng.
Ngay sau đó, Ngụy Trì nghe thấy tiếng khóc nức nở mà Tiêu Ngôn Vị không còn kìm nén nữa.
Trong đêm dài không ánh sáng, một Tiêu Ngôn Vị vỡ vụn, đơn độc và tuyệt vọng đến cùng cực như vậy, đã khoét một vết thương rướm máu ngay trên tim Ngụy Trì.
Tiêu Ngôn Vị không nhớ mình từ đâu tới, cũng chẳng bận tâm cuối cùng mình sẽ trôi về đâu. Y như một chiếc thuyền buồm bị cuồng phong cướp sạch, lênh đênh trôi nổi giữa đại dương, không bến bờ, không nơi neo đậu.
Ngụy Trì rất muốn làm hòn đảo của y.
Vì thế, hắn nói: “Tiêu Ngôn Vị, ở lại đi.”