Rặng Núi Hoàng Hôn – Thập Nhị Tam

Chương 23: Chương 23




Ngụy Trì không thể nào nghe được câu thừa nhận rằng Tiêu Ngôn Vị nhớ hắn, nhưng hắn cũng rất dễ dàng tha thứ cho sự ngoan cố của y.

Vì tuyết lớn gây khó khăn cho việc đi lại, một số học sinh ngoại trú phải ở lại trường tạm thời, trong lớp của Ngụy Trì cũng có vài học sinh như vậy, giáo viên chủ nhiệm cần ở lại trường để trông coi.

Trên đường về ký túc xá, Ngụy Trì vẫn gọi điện thoại cho Tiêu Ngôn Vị như thường lệ, không ngờ là tín hiệu lại khá tốt.

Giọng điệu uể oải, lạnh nhạt, có phần không vui của Tiêu Ngôn Vị cứ thế từng chút một dội vào màng nhĩ của Ngụy Trì, khiến hắn nhận ra rằng, bản thân mình thật sự rất nhớ y.

Ngụy Trì không sĩ diện như Tiêu Ngôn Vị. Hắn thấy Tiêu Ngôn Vị không chịu thừa nhận, cũng chẳng tính toán gì, chỉ nói: “Tôi cũng vô cùng nhớ em.”

Ngụy Trì vốn tưởng phản ứng của Tiêu Ngôn Vị vẫn sẽ là im lặng, nhưng hai giây sau, y lại hỏi: “Nhớ thế nào?”

Ngụy Trì sững người một lát, rồi thành thật đáp: “Tôi cũng không nói rõ được.”

Hắn bật chiếc đèn bàn không mấy sáng trên bàn học, cởi áo khoác ngoài rồi ngồi xuống giường, cầm điện thoại ngẩn người một lúc. Tiêu Ngôn Vị không hề thúc giục hắn.

Trong vài phút ngắn ngủi, Ngụy Trì nghiêm túc suy nghĩ về việc mình nhớ Tiêu Ngôn Vị như thế nào.

Mỗi sáng 6 giờ rưỡi hắn thức dậy, đôi khi là do chuông báo thức, đôi khi là tự tỉnh. Nhưng bất kể buổi sáng mở mắt ra thế nào, việc đầu tiên hắn làm mỗi ngày luôn là nghĩ đến Tiêu Ngôn Vị.

Hắn sẽ nghĩ xem tối qua Tiêu Ngôn Vị ngủ có ngon không, buổi sáng có dậy nổi không.

Lúc lên lớp, hắn sẽ nghĩ đến Tiêu Ngôn Vị từng ngồi ở dãy cuối cùng trong lớp học nghe hắn giảng hai tiết.

Lúc ăn cơm, hắn sẽ nhớ đến Tiêu Ngôn Vị kén ăn như thế, không biết thức ăn của Lão Diêu nấu có hợp khẩu vị y không.

Khi ở văn phòng, hắn lại nhớ đến Tiêu Ngôn Vị từng ngồi đây đọc sách rồi ngủ quên, má nghiêng nghiêng đè lên vết hằn không rõ ràng lắm của áo khoác Ngụy Trì.

Lúc đi ngủ, hắn lại nghĩ đến khoảnh khắc Tiêu Ngôn Vị đi bên cạnh mình, nói với hắn: “Ngụy Trì, tôi sẽ ở lại.”

Hắn nhớ đến Tiêu Ngôn Vị, nhớ vạt áo y bị gió thổi phập phồng khe khẽ, nhớ tầm mắt luôn rũ xuống của y, cũng nhớ cả chiếc cằm gầy guộc vùi vào cổ áo lông.

Nhưng khi Tiêu Ngôn Vị hỏi hắn nhớ y như thế nào, Ngụy Trì lại không biết phải miêu tả nỗi nhớ nhung vụn vặt mà dai dẳng này ra sao.

May mà Tiêu Ngôn Vị không phải là người cố chấp, y không xoắn xuýt câu trả lời của Ngụy Trì, cứ thế tự mình nói tiếp: “Thật ra…”

“Tôi cũng không phải hoàn toàn không nhớ anh.” Tiêu Ngôn Vị nói với vẻ gượng gạo, “Nhưng chỉ một chút xíu thôi.”

Ngụy Trì cảm thấy hôm nay mình đã cười hơi nhiều, nhưng nghe Tiêu Ngôn Vị nói vậy, hắn vẫn không nhịn được mà bật cười tiếp.

Giọng Tiêu Ngôn Vị cố tỏ ra nghiêm nghị: “Ngụy Trì, anh cười cái gì.”

Ngụy Trì hắng giọng, khẽ thở dài một tiếng: “Tiêu Ngôn Vị, có ai từng nói với em rằng, em rất đáng yêu chưa?”

Nếu có thể nhìn thấy vẻ mặt của Tiêu Ngôn Vị, Ngụy Trì đoán rằng mặt y chắc chắn sẽ tối sầm lại ngay lập tức, rồi thẹn quá hóa giận mà bảo hắn cút đi.

Nhưng Tiêu Ngôn Vị không bảo hắn cút, y nói: “Ngụy Trì, anh có bị điên không vậy.”

Tiếng cười của Ngụy Trì chậm rãi ngừng lại, hắn ngả người xuống giường, đưa cánh tay lên che mắt, khẽ gọi tên Tiêu Ngôn Vị.

“Ừm.” Tiêu Ngôn Vị cũng nhẹ giọng đáp lại hắn.

“Nói lại lần nữa đi.” Ngụy Trì bảo.

“Nói gì?” Tiêu Ngôn Vị hỏi.

“Nói em nhớ tôi.” Ngụy Trì nói.

Giọng Tiêu Ngôn Vị rất bình tĩnh, chậm rãi nói: “Ngụy Trì, tôi rất nhớ anh.”

“Ừm.” Ngụy Trì đáp một tiếng, cả hai người đều yên lặng.

Một lát sau, Ngụy Trì gọi Tiêu Ngôn Vị: “Lúc nãy sao lại không vui?”

Tiêu Ngôn Vị không trả lời ngay, hơi thở của y trở nên nặng nề hơn một chút, rồi khẽ nói với Ngụy Trì: “Tôi cảm thấy mình có hơi…”

“Hơi buồn.” Tiêu Ngôn Vị nói.

Tiêu Ngôn Vị thuộc kiểu người rất sĩ diện, y gần như chưa bao giờ nói ra nỗi buồn của mình. Điều này khiến Ngụy Trì cảm thấy, Tiêu Ngôn Vị thật ra rất cần hắn.

“Nhà Lão Diêu đông vui lắm.” Tiêu Ngôn Vị nói.

Tối nay, lúc y ghé qua, niềm vui của Lão Diêu hiện hết cả lên mặt. Ánh lửa từ miệng bếp lò hắt lên khiến những nếp nhăn trên mặt ông đều tỏa ra vẻ vui mừng.

Con dâu Lão Diêu đeo một chiếc tạp dề đã bạc màu vì giặt nhiều, khom lưng rửa bát bằng nước nóng bên cạnh bếp lò, còn Diêu Thắng thì đang chặt thịt ở góc bên kia của căn phòng.

Vừa thấy Tiêu Ngôn Vị bước vào, cả nhà đều vui vẻ chào hỏi y.

Tiêu Ngôn Vị hiếm khi cảm thấy lúng túng, y ngồi xổm xuống bên cạnh Lão Diêu, nhặt một khúc củi ném vào bếp lò, ánh lửa tối đi một chút rồi lại nhanh chóng bùng lên.

Tiêu Ngôn Vị nhìn Lão Diêu, nói: “Chú Diêu, Diêu Thắng trông giống chú thật đấy.”

Lão Diêu cười híp cả mắt: “Ai cũng nói thế.”

“Thầy Tiêu.” Diêu Thắng thấy Tiêu Ngôn Vị có vẻ gượng gạo ngồi xổm ở đó, bèn gọi y vào nhà ngồi, “Ở đây toàn tro bếp, đừng để bẩn quần áo thầy.”

Tiêu Ngôn Vị vẫn đang mặc áo của Ngụy Trì, là một chiếc áo len sợi thô màu xám nhạt, dù có bẩn thì cũng không dễ thấy. Nhưng nghe Diêu Thắng nói vậy, y vẫn đứng dậy đi đến bên cạnh anh ta.

Sườn heo Diêu Thắng mua ở thị trấn lúc về, bây giờ đang được chặt, có vài chỗ thịt chưa xử lý sạch vẫn còn dính máu, trông rất tươi ngon.

“Thầy Tiêu.” Diêu Thắng dừng động tác trên tay, bắt đầu tán gẫu với Tiêu Ngôn Vị, “Tôi nghe bố tôi nói thầy từ thủ đô đến đây vẽ ký họa.”

Tiêu Ngôn Vị hơi ngẩn ra, rồi trao đổi ánh mắt với Lão Diêu, sau đó đáp: “Ừm, đến để vẽ ký họa.”

“Phong cảnh ở đây cũng đẹp mà.” Diêu Thắng không còn rụt rè như lúc mới gặp buổi chiều nữa, anh ta giơ tay chỉ về một hướng nào đó bên ngoài, “Thầy Tiêu đã đến núi Lạc Nhật Sơn chưa?”

“Tôi đi rồi.” Tiêu Ngôn Vị tuy không thích giao tiếp với người khác, nhưng khi đã trò chuyện thì vẫn có hỏi có đáp, “Ngụy Trì… Thầy Ngụy dẫn tôi đi.”

“Thầy Ngụy tốt bụng lắm.” Diêu Thắng giống như những người khác trong thôn, khi nhắc đến Ngụy Trì đều nở nụ cười vừa thân thuộc lại vừa kính trọng.

“Đại Bảo thích thầy Ngụy nhất đấy.” Diêu Thắng nói.

Nhắc đến Đại Bảo, Tiêu Ngôn Vị hỏi một câu: “Đại Bảo đến tuổi đi học rồi nhỉ?”

“Ừ.” Diêu Thắng gật đầu, “Năm sau lúc tôi và Thu Vinh đi, sẽ đưa thằng bé theo luôn, bên kia tôi đã hỏi trường học xong cả rồi.”

Lão Diêu vẫn luôn nghe họ nói chuyện, thỉnh thoảng lại nhìn họ mỉm cười. Nhưng khi nói đến chuyện Đại Bảo sắp đi học, ông không nhìn họ nữa.

Tiêu Ngôn Vị cảm thấy trong lòng hơi khó chịu, nhưng chỉ nửa đùa nửa thật nói: “Vậy sau này chú Diêu chỉ có thể chơi với cháu thôi.”

Lão Diêu nhìn y cười, Tiêu Ngôn Vị nhướng mày.

Diêu Thắng gọi Diêu Đại Bảo lại, dùng sức xoa đầu thằng bé mấy cái, thở dài: “Chúng tôi cả năm trời về được mấy lần đâu, cũng may có thằng nhóc này ở nhà với bố tôi.”

Diêu Đại Bảo không hiểu họ đang nói gì, cười ngô nghê hai tiếng rồi chạy mất. Diêu Thắng tiếp tục nói: “Tôi với mẹ nó chẳng có bản lĩnh gì, cũng chẳng học hành được bao nhiêu.”

“Tôi đi giao đồ ăn ở bên đó, mẹ nó thì nấu cơm cho người ta ở công trường, kiếm được đồng nào cũng đều là tiền mồ hôi nước mắt.” Lúc Diêu Thắng nói với Tiêu Ngôn Vị những chuyện này, dường như vẫn có vẻ ngại ngùng, nước da rất sẫm trên gương mặt của anh ta hơi ửng đỏ. “Năm nay nghỉ làm sớm, phí giao hàng ngày Tết cũng không kiếm được.”

Tiêu Ngôn Vị từ nhỏ chưa từng phải chịu khổ, nên giá cước giao hàng cao vào dịp Tết đối với y cũng chẳng có ý nghĩa gì đặc biệt. Nhưng nghe Diêu Thắng nói vậy, lòng y bỗng nặng trĩu.

Y đột nhiên nhớ tới câu mà Ngụy Trì từng nói với mình: “Trẻ con trong thôn không biết phòng học ngoài kia sáng sủa đến nhường nào.”

Diêu Thắng cảm thán một hồi rồi lại bắt đầu lẳng lặng làm việc. Động tác bên phía Lão Diêu cũng rất nhanh, sườn heo Diêu Thắng vừa cho vào nồi thì bánh bao của ông đã hấp xong rồi.

Hơi nóng quen thuộc với Tiêu Ngôn Vị lại bốc lên, nhưng giờ phút này y như một kẻ ngoại lai tình cờ xông vào gia đình giữa núi rừng này, đâu đâu cũng toát ra vẻ lạc lõng.

Ăn xong bữa tối trăm mối cảm xúc ngổn ngang một cách đầy gượng gạo, y lập tức rời đi như thể đang trốn chạy.

Lão Diêu tiễn y ra cửa: “Qua chỗ Ngụy Trì à?”

“Vâng.” Tiêu Ngôn Vị đứng trong khung cửa, chiếc áo len chẳng cản gió được bao nhiêu, y cảm thấy vùng vai và cổ mình hơi lạnh.

“Biết cậu không thích tụ tập với bọn tôi.” Lão Diêu vỗ vỗ vai y, dường như có phần ngập ngừng muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng cũng chỉ bảo: “Đi đi.”

Tiêu Ngôn Vị nghĩ một lát, sau đó cúi người ôm Lão Diêu một cái: “Chú Diêu, Đại Bảo đi rồi cháu chơi với chú.”

Lão Diêu cười, “Ờ” một tiếng.

Tín hiệu điện từ chỉ có thể truyền giọng nói của Tiêu Ngôn Vị tới, nhưng Ngụy Trì dường như có thể nhìn thấy một Tiêu Ngôn Vị đang cúi đầu đứng giữa đám đông, cô độc đến thế, bất lực đến thế.

“Tiêu Ngôn Vị.” Ngụy Trì gọi tên y qua điện thoại.

Tiêu Ngôn Vị đáp một tiếng, khẽ cười, giọng khàn như thể đang thở dài: “Hồi tôi học đại học cứ dăm bữa nửa tháng lại về nhà, mẹ tôi phát phiền chết đi được, bảo tôi đến mèo còn ghét, chó còn chê.”

“Còn phiền hơn cả lúc chú Diêu nhìn thấy Diêu Thắng về.” Y nói.

Ngụy Trì không biết nên an ủi một Tiêu Ngôn Vị như vậy thế nào. Trên thế giới này có rất nhiều người, cũng có rất nhiều gia đình.

Khi người khác nhắc đến nhà, có thể chỉ cần một tấm vé xe, vài tiếng đồng hồ là có thể quay về nơi họ thương nhớ. Nhưng Tiêu Ngôn Vị thì không thể.

Tiêu Ngôn Vị không còn nhà nữa rồi.

Tiêu Ngôn Vị của năm đó dù có bị chó chê mèo ghét thế nào, thì trên thế giới này vẫn luôn có một nơi dành cho y. Lúc đẩy cửa ra, cũng luôn có người hỏi y một câu: “Về rồi đấy à?”

Hiện giờ y lang bạt chốn hoang dã, giữa cơn gió, trong đám đông.

Y bị một áng mây nào đó trên núi Lạc Nhật Sơn thu hút, nhưng cái góc bị lãng quên này, cũng chẳng có ngọn đèn nào thuộc về y cả.

Sự náo nhiệt và tiếng cười nói bên ngoài kia, lại một lần nữa đặt quá khứ đau đớn và tàn nhẫn ra trước mặt y.

Nhưng y chính là Tiêu Ngôn Vị mà Ngụy Trì thích.

Quá khứ kia của y như đôi giày nặng trĩu giẫm qua trái tim Ngụy Trì, nỗi đau xót lan theo mạch máu đi khắp cơ thể, khiến Ngụy Trì cũng thấy đau nhói theo.

Mùa đông của núi Lạc Nhật Sơn kéo dài quá lâu, thế mà Tiêu Ngôn Vị lại chẳng có lấy một chiếc áo ấm thuộc về mình.

Y không hề lạc đường, chỉ là không còn nhà nữa thôi.

Ngụy Trì không muốn Tiêu Ngôn Vị buồn bã như vậy, nên hắn gọi tên y.

“Tiêu Ngôn Vị.”

“Ừm?”

“Em đừng buồn nữa.” Ngụy Trì nói, “Tôi cho em một mái nhà.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.