Rặng Núi Hoàng Hôn – Thập Nhị Tam

Chương 25: Chương 25




Ngụy Trì xin nghỉ đột xuất để ra ngoài, nhưng vì không muốn lỡ tiết học ngày hôm sau, trời chưa sáng hắn đã phải quay về trường.

Tiêu Ngôn Vị tiễn hắn ra cửa với tâm trạng phức tạp: “Anh nói xem anh gây chuyện làm gì chứ?”

Ngụy Trì đã thay lại bộ đồ mặc lúc mới về, quần áo lấm lem bùn đất, hắn cười vẻ bất cần: “Em nói xem anh gây chuyện làm gì.”

Trời vừa hơi hửng sáng, những ngôi sao vẫn còn chưa tắt. Tiêu Ngôn Vị không nói gì, mắt không chớp nhìn hắn chằm chằm.

Nụ cười trên mặt Ngụy Trì cũng dần biến mất, hắn chìa tay về phía Tiêu Ngôn Vị: “Lại đây.”

Tiêu Ngôn Vị li.ếm môi, bước lên hai bước, còn chưa kịp đứng vững đã bị Ngụy Trì kéo qua ôm vào lòng.

“Thứ Bảy tuần sau anh về.” Ngụy Trì nói.

Hắn ôm Tiêu Ngôn Vị rất chặt, vì thế giọng nói có hơi rè, trầm thấp vang lên bên tai Tiêu Ngôn Vị, mang đến cho người ta một cảm giác rất an tâm.

Thật ra đây là một hành động rất nguy hiểm. Vào thời điểm không tính là quá muộn, tại một thôn xóm lưng chừng núi có quan niệm tình yêu không hề đa dạng, ngay trước cửa nhà người giáo viên tình nguyện duy nhất trong thôn, bọn họ ôm nhau vừa cẩn trọng lại vừa không chút kiêng dè.

Tiêu Ngôn Vị giơ tay ôm lại Ngụy Trì, xoa mạnh mấy cái lên lưng hắn, cố tỏ ra mất kiên nhẫn: “Đừng quay lại nữa, thảm còn chưa giặt đâu.”

Ngụy Trì dụi mũi vào bên cổ Tiêu Ngôn Vị, không để ý đến lời y nói: “Không nỡ xa em.”

Không biết là do bên cổ Tiêu Ngôn Vị quá nhạy cảm, hay là lời Ngụy Trì nói quá mức quyến rũ, mà y chỉ cảm thấy một luồng hơi nóng bốc lên từ huyết quản, chảy khắp toàn thân, đến cả mùa đông cũng không còn lạnh lẽo nữa.

Y buông Ngụy Trì ra, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt hắn.

Ngụy Trì có đôi mắt sâu thẳm, trông vẫn đáng tin cậy như mọi khi.

Lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, hắn còn mặc một chiếc áo đơn rất mỏng, cũng đứng trước mặt y với đôi chân lấm bùn như thế này.

Từ lúc đó đến giờ cũng chỉ mới mấy tháng, núi Lạc Nhật Sơn từ xanh chuyển sang vàng, rồi bây giờ phủ đầy tuyết trắng. Tóc của Ngụy Trì cũng đã dài ra.

Đêm qua trời rất lạnh, nổi gió, đường cũng không dễ đi. Vậy mà Ngụy Trì vẫn lặn lội 8 cây số từ nơi xa đến đây, đi đêm về hôm, chỉ để gặp Tiêu Ngôn Vị một lần.

Không phải Tiêu Ngôn Vị chưa từng được người khác trân trọng như thế, nhưng lại chưa từng có ai khiến y rung động đến mức này.

Y li.ếm môi, vẻ mặt có hơi không tự nhiên, dường như lời muốn nói ra có phần khó mở miệng. Nhưng dưới cái nhìn chăm chú của Ngụy Trì, Tiêu Ngôn Vị vẫn cất lời.

“Ngụy Trì.” Tiêu Ngôn Vị khẽ nhếch môi cười, “Em đợi anh về.”

Ngụy Trì không biết tại sao Tiêu Ngôn Vị lại đột nhiên nói vậy, nhưng hắn cũng chỉ sững người một lát, rồi nhanh chóng đáp lại: “Ừm.”

Giữa bọn họ có rất nhiều chuyện để nói, nhưng dường như im lặng cũng là một trạng thái thường tình. Hai người lại nhìn nhau không nói lời nào, hồi lâu sau, Tiêu Ngôn Vị mới giơ tay ôm lấy Ngụy Trì: “Đi đi.”

Ngụy Trì nghiêng đầu, nhẹ nhàng hôn lên xương mày của y: “Nhớ gọi điện cho anh.”

Tiêu Ngôn Vị khẽ đáp, Ngụy Trì lại dặn thêm: “Đừng chạy lung tung.”

Tiêu Ngôn Vị hắng giọng: “Em thì chạy đi đâu được chứ?”

Ngụy Trì buông y ra, ánh mắt như có như không liếc nhìn ra xa, “Em tự mình biết.”

“Em đã hứa với anh rồi.” Ngụy Trì nói.

Mùa đông ở thôn nhỏ luôn bị bao phủ bởi hơi sương, màn sương trắng ẩm lạnh không còn dày đặc như trước, xa xa có thể lờ mờ nhìn thấy dãy núi trùng điệp uốn lượn.

Tiêu Ngôn Vị nhìn lên đỉnh núi Lạc Nhật Sơn phủ tuyết trắng hồi lâu, một lúc sau mới thản nhiên mà nhẹ nhõm bật cười.

“Yên tâm đi.” Y nói.

Đường chân trời đằng xa hơi ửng hồng, Ngụy Trì lại nhìn Tiêu Ngôn Vị thêm mấy lần, khẽ nói một câu “Anh đi đây”, rồi xoay người bước trên con đường đất vẫn còn lầy lội.

Bờ vai hắn rất rộng, nhưng dáng vẻ lại không hề rắn rỏi đến thế, cứ đi được một đoạn là lại ngoái đầu nhìn Tiêu Ngôn Vị một cái.

Tiêu Ngôn Vị bật cười, vẫy tay với hắn, sau đó xoay người bước vào sân.

Cánh cổng vừa đóng lại, cảm giác chua xót nặng nề trong lòng cũng lặng lẽ trào dâng. Tiêu Ngôn Vị nghĩ, thật là vô dụng.

Lúc mặt trời lên cao, cửa nhà y bị Diêu Đại Bảo đến gọi đi ăn sáng gõ vang.

Diêu Đại Bảo mặc chiếc áo chống rét dáng dài màu xanh lam, là quà bố mẹ cậu nhóc mang về. Nhóc con đứng trước mặt Tiêu Ngôn Vị, mặt mày rạng rỡ, cười hở cả răng gọi y: “Anh Tiêu.”

Diêu Đại Bảo đang tuổi lớn nhanh như thổi, có lẽ vợ chồng Diêu Thắng muốn mua quần áo để cậu nhóc mặc được thêm vài năm, vì thế mà chiếc áo mặc trên người Diêu Đại Bảo trông rộng thùng thình.

Vốn dĩ nhóc con đã hay khoa tay múa chân khi nói chuyện, lúc này lại càng thêm buồn cười khi chiếc áo khoác rộng thùng thình cứ đung đưa theo từng động tác.

Tiêu Ngôn Vị ngồi xổm xuống kéo lại chiếc áo của cậu nhóc: “Nhóc về trước đi, anh sửa soạn đã.”

Diêu Đại Bảo đi theo Tiêu Ngôn Vị vào trong sân. Vì đang mặc quần áo mới, thời tiết lại lạnh nên nhóc con không ngồi xuống đất, nó đứng dưới bậc thềm ngẩng mặt nhìn y. “Em đợi anh một lúc.”

Hôm qua Diêu Đại Bảo ngủ ở nhà bố mẹ, nơi mà Tiêu Ngôn Vị từng ở trước đây, cách nhà Ngụy Trì khá xa. Đôi ủng tuyết của cậu nhóc dính đầy bùn, biết trong nhà Ngụy Trì rất sạch sẽ nên cũng không đòi vào trong. Chạy một mạch đến đây, cái lạnh khiến chóp mũi nhóc con hơi đỏ lên.

Tiêu Ngôn Vị nhanh chóng rửa mặt qua loa, rồi theo Diêu Đại Bảo sang sân nhà Lão Diêu.

Vợ chồng Diêu Thắng đã ở đó, thấy y đi tới, họ lập tức mời y lên giường đất ngồi.

Tiêu Ngôn Vị hơi ngại, cảm thấy hôm nay mình vẫn không nên lên đó thì hơn, y bèn từ chối rồi ngồi xuống phía dưới.

Lão Diêu vẫn nấu cháo ngô khoai lang, bát của Tiêu Ngôn Vị đầy ắp khoai lang vừa dẻo vừa ngọt.

Diêu Thắng không nói nhiều như Lão Diêu, trong bữa ăn cũng không bắt chuyện mấy với Tiêu Ngôn Vị, chỉ một mực mời thầy Tiêu ăn nhiều thêm.

Sau khi ăn xong, vợ Diêu Thắng ra gian ngoài rửa bát, còn Diêu Thắng thu dọn bàn xong thì ngồi xuống dưới nói chuyện với Tiêu Ngôn Vị.

Có vẻ anh ta thực sự coi Tiêu Ngôn Vị là thầy giáo, giọng điệu rất tôn trọng, sự thân thiết cũng không hề giống như đang giả tạo.

“Thầy Tiêu.” Diêu Thắng đưa tay gãi gãi mái tóc cắt rất ngắn, chủ động mở lời: “Hôm qua thầy ngủ ngon chứ?”

Anh ta không nhắc thì thôi, vừa nhắc tới là Tiêu Ngôn Vị lại nhớ đến chuyện tối qua mình và Ngụy Trì quậy lúc nửa đêm. Vành tai y hơi nóng lên, nhưng vẫn bình tĩnh đáp: “Ngon lắm.”

“Bọn tôi về đột ngột thế này.” Diêu Thắng vẫn cảm thấy áy náy, “Cũng chẳng báo trước một tiếng.”

Lời này nếu là người khác nói, có lẽ Tiêu Ngôn Vị sẽ cảm thấy có ẩn ý sâu xa, nhưng Diêu Thắng nói như vậy lại không khiến y nghĩ nhiều.

Có vẻ Diêu Thắng biết y đã trả khá nhiều tiền thuê nhà và tiền ăn uống, anh ta do dự có phần muốn bảo Lão Diêu trả lại tiền cho y.

Tiêu Ngôn Vị nhìn ra được, lập tức chặn lại: “Vốn dĩ là tôi làm phiền mọi người mà.”

“Đừng nói thế.” Diêu Thắng vội xua tay, “Tôi với mẹ Đại Bảo quanh năm đi làm xa, không thể ở bên cạnh ông cụ được, cũng may có thầy Tiêu ở đây, giúp ông cụ bớt buồn chán hơn.”

Tiêu Ngôn Vị mỉm cười, không nói gì thêm, bụng bảo dạ tôi đến có khi Lão Diêu còn buồn hơn ấy chứ.

“Bọn tôi phải đợi ăn Tết xong mới đi được.” Diêu Thắng thăm dò hỏi, “Bên chỗ thầy Ngụy…”

Tiêu Ngôn Vị hiểu ngay anh ta có ý gì, bèn tiếp lời: “Tôi với thầy Ngụy khá hợp tính, ở nhờ không sao đâu.”

Dường như để chứng thực lời nói của y, điện thoại của Ngụy Trì đột nhiên gọi tới.

Tiêu Ngôn Vị cũng vừa hay không ngồi yên được nữa, y cầm điện thoại lên huơ huơ về phía Diêu Thắng, cười đứng dậy: “Thật sự không sao đâu.”

Sau khi ra khỏi nhà Lão Diêu, y mới nhận cuộc gọi. Ngụy Trì lập tức hỏi: “Sao lâu thế?”

Tiêu Ngôn Vị lấy chìa khóa mở cửa, “Vừa từ chỗ Lão Diêu về.”

“Ăn sáng chưa?” Ngụy Trì hỏi.

“Ừm.” Tiêu Ngôn Vị đáp, đổi giày rồi vào nhà, “Anh đến trường rồi à?”

“Vừa tới.” Giọng Ngụy Trì không lớn lắm, “Thay quần áo trước đã, tiết hai có lớp.”

Tiêu Ngôn Vị cởi áo khoác, ngồi xuống sofa: “Thầy Ngụy, em vẫn chưa hỏi anh đâu đấy.”

“Hửm?” Ngụy Trì ở đầu bên kia hình như hơi ngẩn ra, “Gì cơ?”

Tiêu Ngôn Vị rút một cái gối ôm đặt sau lưng, lười biếng nói: “Diêu Thắng hỏi em là, có thể ở lại chỗ anh lâu dài được không?”

Nghe y nói xong, Ngụy Trì không nhịn được cười: “Em trả lời thế nào?”

“Em chưa nói gì.” Tiêu Ngôn Vị cố tình trêu hắn, “Chẳng phải là còn phải hỏi anh đây sao?”

Bên phía Ngụy Trì có tiếng sột soạt rất khẽ, Tiêu Ngôn Vị đoán chắc là hắn đang bật loa ngoài để thay quần áo, không nhịn được lại buột miệng nói thêm một câu: “Đang thay đồ à? Em muốn xem.”

Tiêu Ngôn Vị và Ngụy Trì ngoài số điện thoại ra thì chẳng có phương thức liên lạc nào khác. Tín hiệu bên phía y có thể gọi và nghe điện thoại được đã là tốt lắm rồi, chứ đừng nói đến gọi video, hoàn toàn là mộng tưởng hão huyền.

Ngụy Trì cũng không phải người lương thiện gì, động tác thay đồ của hắn không ngừng lại, “Xem thì không xem được rồi, để anh kể cho em nghe vậy.”

Tiêu Ngôn Vị bật cười: “Kể thế nào?”

“Ừm.” Ngụy Trì làm bộ làm tịch, đầy ẩn ý im lặng một lát mới nói: “Vai bị trầy da rồi.”

Tiêu Ngôn Vị ngẩn ra, hơi nheo mắt: “Sao lại bị trầy da?”

“Thật sự muốn anh kể chi tiết à?” Ngụy Trì chắc là đã tắt loa ngoài, giọng nói lập tức gần hơn hẳn.

Nhưng không đợi Tiêu Ngôn Vị hỏi, hắn đã tự mình nói tiếp: “Hôm qua lúc anh đè em, là em cắn đó.”

Hắn cố ý nhấn mạnh vào chữ “đè”, khiến câu nói vốn đã mập mờ nay lại càng mang theo chút hơi nóng ẩn giấu.

Tiêu Ngôn Vị cười giả lả hai tiếng: “Vất vả cho anh rồi, lúc thật sự làm thì cứ để em làm là được.”

“Chắc hơi khó đấy.” Ngụy Trì nói, “Bao nhiêu lần như vậy, không có lần nào em ở trên cả.”

Tiêu Ngôn Vị hơi khựng lại: “Hả?”

Ngụy Trì cũng im lặng chốc lát, đến khi mở miệng lần nữa thì giọng nói đã hơi trầm khàn: “Anh thường xuyên mơ thấy em.”

“Ở ký túc xá, ở nhà.” Ngụy Trì nói, “Có lúc ở trong văn phòng của anh, chỉ chợp mắt một lát là em lại mò vào.”

Tiêu Ngôn Vị vốn định giả vờ nổi cáu một chút, nhưng lời đến bên miệng lại chẳng nói ra được gì, bọn họ cách điện thoại lắng nghe hơi thở sát bên tai của đối phương.

Y đi đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài qua ô cửa, có thể nhìn thấy ngọn núi Lạc Nhật Sơn có độ cao không lớn nhưng đã phủ đầy tuyết đọng.

Chẳng có dấu hiệu báo trước, Tiêu Ngôn Vị bỗng hỏi: “Ngụy Trì, mùa xuân ở đây thật sự rất đẹp sao?”

“Hửm?” Ngụy Trì thoáng sững sờ, rồi khẳng định: “Đẹp.”

“Trên núi có nhiều cây lắm.” Giọng hắn chậm rãi, “Nếu trời mưa, màu sắc sẽ rất rực rỡ, hương đất thoang thoảng, còn có nhiều loài hoa mà anh chẳng gọi được tên.”

Tiêu Ngôn Vị nhắm mắt lại, tưởng như đã nhìn thấy núi Lạc Nhật Sơn vào một buổi chiều xuân.

Y nghe thấy âm thanh của tuyết tan.

Y giống như lớp rêu xanh bên hốc nước, lặng lẽ sinh trưởng. Rồi một ngày nọ, một bàn tay vươn tới, khuấy động vũng nước xuân một cách đầy ngang ngược, khiến sóng nước lăn tăn lan ra, tràn qua thân thể y.

Ngụy Trì ở trong điện thoại, lại như thể đang đứng ngay bên cạnh, nói với y: “Tiêu Ngôn Vị, mùa xuân sẽ không đến quá muộn đâu, tới lúc đó anh sẽ đi ngắm cùng em.”

Sắc xanh lan rộng, nơi tận cùng dãy núi thấp thoáng một cánh chim khoác lên mình ánh chiều tà, bất chấp tất cả lao vào hoàng hôn, đầu cánh mang theo ngọn gió cuối ngày mùa xuân.

Chẳng biết kim đồng hồ xoay bao nhiêu vòng, mặt trời màu cam đỏ lấp đầy những khe hở giữa núi sông.

Ngụy Trì mang theo ánh sáng, đâm thẳng vào mắt y.

Tiêu Ngôn Vị mở mắt ra, nhìn thấy cuộc sống chẳng hề tệ hại mà y đã bỏ lại phía sau từ rất lâu trước kia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.